Chương 377: [ Ngoại truyện ] Chương 15

Tin tức Trần Thăng bị bắt đồng thời bị tù chung thân cuối cùng cũng truyền về đến chỗ Triệu Tuấn.

Từ sau khi Trần Thăng giúp đỡ bọn họ xử lý nhà họ Giang thất bại lần trước thật ra Triệu Tuấn cũng hơi chướng mắt Trần Thăng. Nghe được tin tức này Triệu Tuấn cũng chỉ ghét bỏ nói một câu đồ bỏ đi, tiếp đó liền coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà...

Anh ta coi như không có chuyện gì không có nghĩa nhà họ Giang từng bị anh ta quấy rối coi như không có chuyện gì. Không phản kích bị người ta coi như hổ mất răng thì phải làm sao đây?

Chẳng qua Giang Trung Đình còn chưa bắt đầu ra tay nhà họ Triệu đã chịu loại xui xẻo.

Tư liệu cấp dưới mang tới làm khóe miệng Giang Trung Đình co giật liên hồi, người này lúc xui xẻo uống nước cũng bị mắc răng!

Thì đó, ông cụ nhà họ Triệu uống nước sặc chết rồi.

Thử nghĩ xem nước thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh cứ thế dẫn trụ cột chính nhà họ Triệu đi mất, đáng sợ biết bao!

Chủ tiếp theo của nhà họ Triệu là Triệu Tuấn lên chức, không còn ông Triệu gò bó thì Triệu Tuấn càng không để ai vào mắt.

Ỷ vào uy danh xếp thứ hai của nhà họ Triệu mà bắt buộc một số xí nghiệp tầm nhỏ và trung hợp tác với bọn họ, nếu không thì tìm người trực tiếp làm chết công ty bọn họ, phát huy bản chất thổ phỉ ác bá tới cùng.

Nhưng mà vận xui cũng không bởi vì Triệu Tuấn lên chức mà ngừng, vẫn như cũ tiếp tục.

Trước kia khi ông chủ nhà họ Triệu vẫn còn ông ta còn biết kiềm chế, đối nhân xử thế cũng có thủ đoạn riêng của mình, mà Triệu Tuấn ngay khi cha anh ta vẫn còn đã không biết kiềm chế là thứ gì, bây giờ người trói buộc anh ta không còn nữa thì càng ngày càng liều lĩnh, hơi một tí là trực tiếp uy hiếp hoặc là dùng bạo lực giải quyết.

Nhưng tình cảnh khốn đốn của nhà họ Triệu cũng không bởi vì anh ta bạo lực mà được giải quyết. Ngược lại... Làm cho tai họa ngầm vốn đã tồn tại càng lớn hơn.

Giang Hoa Đình nhìn tư liệu thì tấm tấc lấy làm lạ.

"Chỉ bằng cái đầu thế này của Triệu Tuấn thì đoán chừng không cần tới nửa năm, sản nghiệp nhà bọn họ chắc chắn sẽ phải mất sạch?"

Người này thật sự là con em thế gia hả? Sao chút đầu óc cũng không có? Còn là con một đó, dù sao cũng không đến mức nuôi ra một não tàn chứ.

"Tổ tiên nhà họ Triệu vốn đã là cướp biển, mấy trăm năm trước dựa vào cướp bóc phát tài sau đó kiểm định trên biển nghiêm hơn rất nhiều, khoan nói nước khác chỉ trong nước thôi cũng không cho phép bọn họ nhảy nhót trên địa bàn của mình làm loạn pháp luật. Chủ nhà của nhà họ Triệu lúc đó cũng có chút đầu óc biết tiếp tục làm cướp biển thì bất kể là bản thân hay là con cháu đời sau cũng không có được kết cục tốt đẹp." Giang Trung Đình nói.

"Cho nên bọn họ đã mang theo một lượng lớn của cải, mua người thông quan lúc đó, tới định cư ở thành phố Kinh nơi không có ai quen biết bọn họ."

"Dựa vào lượng lớn của cải cho dù không hiểu cách kinh doanh thì cũng có thể buôn bán nhỏ bình thường, có điều buôn bán nhỏ càng làm càng lớn... liền có nhà họ Triệu bây giờ."

Giang Hoa Đình gật đầu: "Biết rồi, cướp biển bản chất vẫn là cướp biển."

Giang Hoa Đình búng tư liệu trong tay, lắc đầu.

Triệu Tuấn này cũng không biết nghĩ sao mà lại giấu ba anh ta đi làm lại nghề cũ của tổ tiên anh ta, đầu úng nước hả?

Một cổ nhân cũng biết con đường này đi không lâu dài, người hiện đại, người từng được tiếp nhận giáo dục cao cấp vậy mà còn muốn mượn thứ này để lập lại đỉnh cao?

Coi cảnh sát biển hiện nay đều ăn chay hết rồi hả?

Mà...

Ngón tay của Giang Hoa Đình vuốt nhẹ, trong mắt lóe lên một tia quả nhiên.

"Anh cả, nếu như bọn họ có thứ gì tốt hoặc hạng mục gì tốt muốn chia sẻ với anh thì anh tuyệt đối phải từ chối!"

Giang Trung Đình nói: "Chuyện này tất nhiên, nhà họ Triệu với nhà chúng ta vốn đã thì không phải người chung đường, cách kinh doanh cũng khác nhau, anh sẽ không vác đá đập chân mình, anh sợ đau."

Không chỉ anh ta mà đời trước ba anh ta, chú bác với ông nội anh ta cũng không một ai coi trọng phương thức kinh doanh của nhà họ Triệu. Chủ nhà họ Triệu vừa qua đời còn tính tốt nhưng mà cha ông ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nghe nói... Triệu Tuấn là do ông nội anh ta dẫn dắt. Chính cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, cho dù bọn họ coi trọng ông chủ nhà họ Triệu thì cũng sợ một già một trẻ đó kéo chân sau!

Ai biết đó hai kẻ đó khi nào thì ở đằng sau cho anh một đao?

Giang Hoa Đình cười híp mắt nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy nè!"

Giang Trung Đình: "... Em đừng chiếm hời của anh."

Triệu Tuấn thật sự cảm thấy bản thân quá xui xẻo, nghe tin đợt hàng trên biển bị người ta giành mất thì càng tức tới sôi gan!

"Móe nó! Dạo này tôi đến cùng bị dính xui xẻo gì đây? !"

Nếu đã muốn làm lại nghề cũ thì tất nhiên phải suy nghĩ khác người, không thể chỉ làm mỗi cướp biển.

Thứ kiếm tiền nhất trên biển tất nhiên là buôn lậu.

Anh ta thì việc gì cũng nhận chỉ cần đối phương ra giá tiền đủ cao, sau đó nghĩ rằng mình làm vận chuyển hàng hóa còn không bằng tự làm. Ban đầu cũng rất thuận lợi làm Triệu Tuấn cho rằng thần may mắn đang thiên vị anh ta.

Nhưng anh ta đắc ý không bao lâu đã đụng trúng cảnh sát biển!

Bị bắt lại không nói còn bị tra ra rất nhiều hàng cấm!

Thứ kiểu này cứ tùy ý tìm người đẩy ra nhận tội là được, dù sao thì kẻ thế mạng của anh ta nhiều lắm.

Còn có một đầu khác, chân trước mới vừa giành được hàng của người ta, chân sau đã bị một nhà khác cướp mất, cứ thế bọn họ tương đương phí công làm mà còn phải chịu lỗ!

Thế này thì Triệu Tuấn sao có thể nuốt được cơn tức này chứ?

Một cấp dưới run sợ tiến lên nói: "Ông chủ, hay là chúng ta đi tìm đại sư xem thử đi? Có phải chúng ta bị thứ gì quấn lên rồi không? Hoặc là tìm đại sư phong thủy đổi vận?"

Triệu Tuấn cau mày: "Đại sư?"

Phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ tới Giang Hoa Đình, người thứ hai nghĩ tới là Trần Thăng đã bị bắt.

Cũng không thể nào là Giang Hoa Đình hoặc là Trần Thăng báo thù đi?

Chưa bao lâu chính Triệu Tuấn đã tự phủ định trước rồi.

Bây giờ Trần Thăng ở trong tù chắc là không thể làm chuyện gì báo thù anh ta. Anh ta cũng đã từng thấy Trần Thăng làm phép, một thuật pháp nhỏ xíu cũng phải lập đàn gì đó, rất rườm rà, trong nhà tù nơi một đống người thờ phụng khoa học, sao có thể cho anh ta làm chuyện mê tín dị đoan gặp quỷ ma này chứ?

Cho nên chắc chắn không phải Trần Thăng!

Nếu như không phải Trần Thăng... Thì chỉ có thể là Giang Hoa Đình?

Triệu Tuấn nhớ tới đám cưới khác biệt trước đó, nhiều đạo sĩ tới thế thì kiểu gì cũng có mấy người là có bản lĩnh thật sự, chắc chắn Giang Hoa Đình đã bảo mấy đạo sĩ đó ra tay!

Triệu Tuấn cắn răng nói: "Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Tôi bỏ càng nhiều tiền tiêu tai! Không! Tôi muốn để nhà họ Giang cũng thử cảnh gặp xui xẻo!" Nhưng Triệu Tuấn đi đến chỗ lần trước tìm thấy Trần Thăng thì đột nhiên trợn tròn mắt.

Khu phố siêu phàm thoát tục hết sức thần bí lúc đó, sao lại trở thành thế này rồi?

Ở đây có tiếng người huyên náo, chen chúc không chịu nổi, từ phố phong thủy biến thành phố đi bộ, đủ loại tiếng rao hàng làm Triệu Tuấn không khỏi nghi ngờ trước đó anh ta có thật sự ở đây tìm thấy Trần Thăng không?

Tuy nói Trần Thăng là Hoa Vũ Hiên giới thiệu cho nhà họ Triệu, nhưng là chính bọn họ tự đi tìm người.

Bởi vì có thể hợp tác không còn phải xem duyên phận.

Nhưng bây giờ...

Triệu Tuấn không nhịn được nghi ngờ chắc không phải là Trần Thăng cố ý tìm một nhóm diễn viên quần chúng tới lừa dối anh ta đi?

Chuyện tìm đại sư sau đó mất công quay về rồi đến tối lại nghe thấy càng nhiều tin tức không vừa ý làm Triệu Tuấn càng phiền hơn.

Tối cùng ngày anh ta còn mơ một giấc mơ rất dài.

Anh ta mơ thấy đều là tổ tiên của anh ta, ba anh ta cũng ở trong giấc mơ của anh ta.

Ba anh ta đối với cách làm giấu giếm ông ta của Triệu Tuấn cảm thấy đau lòng nhức óc, thậm chí quát mắng anh ta sản nghiệp tôn quý của nhà họ Triệu cứ thế hủy hoại trong tay Triệu Tuấn_

Mà ông nội anh ta lại nói, anh ta có khí khái của đàn ông, đàn ông đại trượng phu thì nên oanh oanh liệt liệt!

Tối đầu tiên anh ta mơ thấy nhóm tổ tiên cãi cọ om sòm, chính bọn họ nháo nhào thì thôi đi vậy mà còn chạy đến bên tai anh ta nháo nhào, làm Triệu Tuấn cả tối đều ngủ không ngon.

Nhưng. .

Ác mộng vẫn còn tiếp tục.

Tối ngày hôm sau tổ tiên bắt đầu nói với anh ta, lạnh quá...

Tự mình thì thôi đi còn để anh ta cảm nhận một phen vị này tổ tiên đến cùng lạnh cỡ nào! Làm Triệu Tuấn có cảm giác cả đêm ngâm mình trong nước biển vừa lạnh vừa làm cho người nghẹt thở!

Sau đó lúc Triệu Tuấn cả người lạnh băng tỉnh lại nhớ tới mình hình như quả thực có một vị tổ tiên là té xuống biển chết.

Tối ngày thứ ba tổ tiên tìm anh ta nói ra uất ức trong lòng bọn họ, tối ngày thứ tư nhóm tổ tiên bắt đầu cuồng hóa bởi vì bọn họ cho dù chết rồi cũng không được yêu quý, mà có một số tổ tiên khi còn sống làm nhiều việc ác mà mỗi khi tới thời gian định sẵn đều phải bị trừng phạt! Còn không thể đầu thai!

Ngày này qua ngày khác bị ma quấn, bị bóng đè làm tinh thần vẻ mặt của Triệu Tuấn càng ngày càng kém đến mức công việc vốn đã làm không tốt lại càng không xong.

Mỗi tối đều trải nghiệm thử kinh nghiệm đáng sợ của mỗi một tổ tiên làm Triệu Tuấn không thể không bắt đầu lại con đường tìm đại sư.

Trải qua quá trình cực khổ gian nan và đủ loại khác thường cuối cùng cũng tìm thấy chút xíu đầu mối.

Lương Như An nói: "Đại sư Giang giúp người hình như cũng phải có điều kiện, tôi cũng không biết cậu ta có thể giúp cậu hay không. Chẳng qua giúp rồi thì chắc chắn sẽ giúp đến cùng mà còn cực kỳ có hiệu quả."

Lương Như An nay đã có vợ có con, mẹ già cũng sống rất khỏe mạnh vui vẻ, hết thảy đều nhờ có Giang Hoa Đình giúp đỡ bằng không bây giờ anh ta có lẽ còn chịu đủ giày vò của em trai nhỏ nói không nên lời đó.

Giang Hoa Đình không chỉ là một đại sư giỏi mà còn là một bác sĩ giỏi!

Đối với Giang Hoa Đình thì Lương Như An vẫn luôn đối xử như một vị thần vậy.

Triệu Tuấn cũng là ba lần bốn lượt tới tìm anh ta, anh ta cũng từ chối mấy lần rồi nếu như không phải lần này bị người ta chắn ở trên đường thì anh ta cũng thật sự không muốn nói chuyện.

Lương Như An cũng không phải không biết, lần trước cổ phiếu của tập đoàn Giang thị xảy ra thay đổi kỳ lạ là do nhà họ Triệu bày trò, anh ta còn bởi thế mà đầu tư khống rất nhiều tiền vào đó.

Tuy Giang thị cuối cùng cũng bồi thường cho anh ta nhưng mà Lương Như An cũng không lấy hết, dù sao cũng là chính anh ta tự nguyện.

Triệu Tuấn cau mày, trong lòng có dự cảm xấu: "Đại sư Giang?"

Lương Như An cười không có ý tốt: "Đúng vậy đại sư Giang, cậu cũng quen, còn không phải là cậu tư út của nhà họ Giang à!"

Đột nhiên! Triệu Tuấn như sét đánh giữa trời quang |

Đi tìm Giang Hoa Đình sao?

Không tìm thì tiếp tục xui xẻo mà tìm thi phải nhìn sắc mặt người ta rồi còn không nhất định sẽ giúp.

Triệu Tuấn gian nan hỏi: "Giám đốc Lương biết mấy đại sư già trước kia thường trú ở phố phong thủy đều đi đâu rồi không?"

Lương Như An lắc đầu chẳng qua anh ta cũng đoán được Triệu Tuấn sẽ không dễ vứt hết mặt mũi đi tìm Giang Hoa Đình. Càng huống chi giữa bọn họ còn có xích mích đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro