Chương 389: [ Ngoại truyện ] Chương 27
Doãn Thu nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Về rồi sao?"
Giang Hoa Đình gật đầu: "Về rồi, thu hoạch cũng rất nhiều."
Tuy cũng không hiểu nhiều lắm nhưng mà tâm đắc với cảm xúc cũng không ít.
Doãn Thu gật đầu: "Vậy cậu có dự định gì không?"
Giang Hoa Đình hơi nghiến chặt răng hàm: "Tôi tính lại xem sao, hình như thời gian chúng ta có thể ở lại nơi này cũng không còn nhiều.
Doãn Thu nhìn thoáng qua cậu, nửa tháng quả thực không đủ.
Nhưng mà Giang Hoa Đình có thể ở lại lâu hơn mà anh lại không thể.
Nhìn bên má Giang Hoa Đình về tới đã không thể chờ đợi mà tiếp tục gặm sách, Doãn Thu âm thầm quyết định.
Bây giờ khoan hẵng nói với cậu.
Ngày hôm sau, người bệnh được Giang Hoa Đình nắn xương đã tìm tới nói bây giờ cảm thấy đã khỏe hơn nhiều rồi, cũng không đau như ngày hôm qua.
Giang Hoa Đình nói: "Đó là bình thường, sẽ đau tầm vài ngày sau đó sẽ từ từ giảm bớt. Anh cũng đau lâu như thế rồi còn muốn đau nữa hả?
Người bệnh đó nói: "Tất nhiên không muốn."
"Chẳng qua bác sĩ, cậu thật sự rất giỏi, cậu thật sự là Trung y à? Không phải bác sĩ chuyên môn của khoa chấn thương chỉnh hình à?"
Giang Hoa Đình nói: "Trung y cũng có thể làm ở khoa chấn thương chỉnh hình nha, ai nói với anh Trung y chỉ có thể mù mờ thần bí hả?"
"Không phải sao? Lần trước lúc tôi tới, nhìn thấy mấy bác sĩ ở nước cậu, cũng không biết là quá hồi hộp hay gì mà cứ nói lắp ba, nói tới mức ngay cả chính mình cũng ngơ ngác."
Giang Hoa Đình: "..." Xong, thì ra thanh danh là mất trên tay người mình.
Mà... Giang Hoa Đình nhìn người bệnh đó có ánh mắt một lời khó nói hết.
"Cái gì gọi là lần trước anh cũng tới đây? Lần trước anh cũng dùng thân phận người bệnh tới đây à?"
Người nọ gật đầu.
Giang Hoa Đình: "..." Vậy thì phải xui xẻo cỡ nào hả?
Giang Hoa Đình kiểm tra một lượt xương cốt cho người bệnh đó rồi nói: "Về chú ý một chút, xương liền không tệ, vị trí cũng rất ngay ngắn."
Người nọ vui mừng gật đầu liên tục: "Bác sĩ, cậu có thể ở lại đây chờ tới khi tôi khỏe lại rồi quay về không? Chỗ này của chúng tôi cũng không có bác sĩ giống như cậu! Hay là tôi đi nước Hoa cũng được!"
Giang Hoa Đình giật nảy mình: "Tôi suy nghĩ đã, còn tận mười một ngày đó, đừng gấp."
"Đúng đúng đúng! Còn mười một ngày, không vội, bác sĩ, cậu quyết định ở lại thì nói với tôi một tiếng! Tôi khẳng định cậu rồi đó."
Giang Hoa Đình bật cười.
Chưa bao lâu bác sĩ mổ chính ngày hôm qua đã tìm tới đây.
"Cậu thật sự quá thần kỳ, sao có thể làm được như thế?" Vẻ mặt của bác sĩ mổ chính rất kinh hoàng.
Giang Hoa Đình nói: "Nghiên cứu về xương nhiều chút là được rồi."
Chuyện nắn xương thật ra nói tới cũng liên quan tới vận xui của cậu khi trước.
Hễ là động vật nhỏ tới gần cậu thì không bị gãy chân thì là gãy cánh, sờ nhiều rồi thì tất nhiên sẽ thành thục thôi.
Cộng thêm lúc trước nhóm người bác Đại Cường ở núi Thái Đà... Vì đóng giả làm thành một người chân thật cũng liều cả mạng, đủ loại bị tổn thương không ngừng để cho cậu luyện tay. Tất nhiên là dần dà đối với xương người cũng quen thuộc luôn rồi.
Bác sĩ mổ chính gật đầu: "Quả thực cần nghiên cứu."
"Nếu như có một số bệnh nhân quả thực tới mức độ cần phẫu thuật, cậu cũng sẽ chọn cách chữa trị bảo thủ thế này à?"
Giang Hoa Đình cười nói: "Thật sự đến thời điểm đó thì đừng nên chậm trễ người ta chữa bệnh nữa, nên thế nào thì làm thế đó, tôi cũng không phải lang băm."
Khóe miệng bác sĩ mổ chính co rút, sao nói cứ như chính bọn họ chỉ là lang băm vậy, nhất định là ảo giác!
Thế mà câu nói tiếp theo của Giang Hoa Đình đã trực tiếp làm anh ta không khép được miệng.
"Càng huống chi, xưa nay tôi còn chưa từng phẫu thuật cho ai, bây giờ còn đang học đây."
Bác sĩ mổ chính kinh hoàng!
"Chưa, chưa từng học hả?"
Giang Hoa Đình khẽ cười: "Thật sự chưa từng học, ngay cả vi sinh vật học, vi khuẩn học, gien học cũng đang học."
Bác sĩ mổ chính há to miệng...
Cho nên cậu đến cùng làm thế nào mà trở thành bác sĩ?
Trung y không đáng tin tới vậy à?
Chữa bệnh toàn bộ nhờ đoán mò à?
Giống như nhìn rõ ý nghĩ của bác sĩ mổ chính, Giang Hoa Đình nói: "Trung y nghiên cứu là ngũ hành cơ thể người."
Bác sĩ mổ chính: " "_? ? ?" Ngũ hành gì cơ_
Giang Hoa Đình nói: "Dù sao tôi nói anh cũng không hiểu, chi bằng anh dạy một ít thứ anh hiểu cho tôi là được rồi."
Cứ như ảo thuật vậy Giang Hoa Đình lấy ra một xấp tư liệu thành công bắt được một giáo viên có sẵn! Giáo viên này cũng lơ mơ bị Giang Hoa Đình quấn hai ngày.
Trong hai ngày đó, đó bác sĩ mổ chính bị quấn tới mức choáng váng kiệt sức, chưa bao giờ phát hiện tri thức của bản thân vậy mà nghèo nàn tới thế!
Anh ta thế mà có không dưới mười lần bị Giang Hoa Đình hỏi tới mức câm miệng không còn gì để nói!
Chẳng qua trong quá trình bị truy hỏi anh ta cũng thu hoạch được rất nhiều, rất nhiều đều là trước kia anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Giang Hoa Đình này trẻ tuổi nhưng mà năng lực ẩn vô tận!
Nếu như người này có hệ thống học tập càng vững chắc hơn... Bác sĩ mổ chính đột nhiên sinh ra một cảm giác tiếc người tài. Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, qua mấy năm nữa hoặc là mười mấy năm nữa thì anh ta sẽ cầm không nổi dao phẫu thuật nữa.
Nhưng là bác sĩ trẻ tuổi bây giờ, tư chất không đủ, thời kỳ non trẻ, cũng làm anh ta rất đau đầu!
Nếu như lại có thể thêm một bác sĩ có năng lực bác sĩ, thế này há chẳng phải lại cho người ta thêm một hy vọng à?
Cộng thêm y thuật ngũ hành thần kỳ của Trung y này!
Sau khi được Giang Hoa Đình thỉnh thoảng phổ cập bác sĩ mổ chính đã có hiểu biết mơ hồ về Trung y tuy không phải rất hiểu nhưng mà không sao, có người là chuyên gia là được rồi!
Chỉ cần có thể chữa khỏi người bệnh thì đều là bác sĩ giỏi!
Bác sĩ mổ chính Warwick nói: "Chi bằng, tôi giới thiệu một vị giáo viên cho cậu..."
Đôi mắt Giang Hoa Đình sáng lên nhưng ánh sáng trong mắt chẳng mấy chốc đã bị dập tắt rồi: "Vậy thì ngại quá..."
Warwick nói: "Tôi mới ngại quá đó! Tôi tuy quen ông ấy, ông ấy cũng dạy qua tôi một quãng thời gian nhưng rất đáng tiếc, tôi không học được chân truyền của ông ấy mà tôi cũng không thể bảo đảm ông ấy sẽ cậu làm học trò không. Chỉ hi vọng cậu đừng cười tôi vẽ bánh cho cậu là được!" Giang Hoa Đình cười nói: "Không có."
Chủ đề này Giang Hoa Đình cũng không cho là thật.
Vô tình thời gian chẳng mấy chốc đã vụt qua, cách ngày về chỉ còn lại hai ngày.
Sau khi thả bác sĩ Warwick đi, Giang Hoa Đình lại bám lên Kelsen, hỏi anh ta một số vấn đề không hiểu.
Trong khoảng thời gian này Giang Hoa Đình được lợi tương đối nhiều, dù là Kelsen cũng khen ngợi năng lực học tập của Giang Hoa Đình.
Anh vẫn chưa bao giờ thấy qua ai có thiên phú y học tới thế.
À, không đúng, còn có một.
Kelsen nhìn về phía Antoni.
Nhưng mà...
Hình như Giang Hoa Đình giỏi hơn chút.
Nhưng mấy chuyện năng lực kiểu này, ai có thể nói chính xác được chứ? Antoni dậm chân tại chỗ cũng quá lâu rồi cần phải tìm người tới kích thích một chút.
Trên thế giới này người ghen ghét người khác tốt hơn bản thân tuy nhiều nhưng mà người thích người tài cũng có.
Kelsen cũng không muốn từ bỏ một hạt giống tốt như thế: "Giang, thật sự không suy nghĩ lại về việc ở lại nước A học à? Tôi có thể giới thiệu một vị giáo viên cho cậu, tôi không biết dạy người cho nên chỉ có thể giới thiệu cậu cho ông ta."
Giang Hoa Đình kinh ngạc, sao vị này cũng muốn giới thiệu giáo viên cho cậu?
Chẳng qua...
Học tập thì về đến trong nước cũng có thể học không nhất định phải ở lại đây.
Giang Hoa Đình cười xin lỗi rồi nói: "Không, thật ra tôi định..."
"Cám ơn anh, cậu ấy sẽ ở lại đây học." Một giọng nói lạnh lùng chen vào giữa hai người.
Nghe ra giọng của Doãn Thu, Giang Hoa Đình kinh ngạc xoay người lại.
"Không phải là cậu không tới sao?"
Mấy ngày nay Doãn Thu đều không cùng cậu tới đây, bất kể cậu nói thế nào cũng không chịu tới, cũng không biết anh đến cùng đang làm gì, làm Giang Hoa Đình có cảm giác rất thất bại.
Doãn Thu nói: "Không tới thì há chẳng phải là cái gì tôi cũng không biết à?"
Nếu như không phải Nhiếp Minh Nhã nhắc vài câu với anh thì anh cũng không biết Giang Hoa Đình vậy mà từ chối cơ hội tốt như thế.
Còn có gì càng tốt hơn so với học tập ở hiện trường? Chỉ dựa vào bản thân sao có thể đạt được cực hạn?
Giang Hoa Đình có chút bất đắc dĩ: "Nhóc Thu, tự tôi..."
Doãn Thu cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu: "Giang Hoa Đình, trong nước cũng không có Tây y xuất sắc như thế, muốn học một thứ đến cực hạn tất nhiên là phải theo bắt đầu học từ nơi khởi nguồn chẳng phải sao?"
Giang Hoa Đình biết Doãn Thu nói cũng đúng nhưng mà...
"Không muốn tách khỏi tôi?" Doãn Thu nói trúng tim đen.
Giang Hoa Đình cúi đầu xuống, quả thực.
Cậu cũng không biết tại sao mà ngày càng ỷ lại với Doãn Thu.
Cũng không biết từ lúc nào đã nuôi thành kiểu thói quen này.
Doãn Thu thở dài một hơi, Giang Hoa Đình còn nhỏ, lúc trước khi quyết định sống chung với cậu thì anh đã từng suy nghĩ yêu thích của Giang Hoa Đình đối với anh có phải chỉ là xúc động của thiếu niên không.
Bây giờ xem ra tuy không phải, anh cũng rất vui nhưng mà...
Một người lúc trước độc lập tới vậy có ý nghĩ của chính mình sao có thể đột nhiên trở nên ngày càng ỷ lại vào mình chứ?
Thế là Doãn Thu bắt đầu kiểm điểm.
Thì ra đều là lỗi của anh.
Là anh nuông chiều.
Annh không nên sớm như thế đã từ chức ở quân đội, cả ngày ngọt ngào bên Giang Hoa Đình.
Anh cũng là bị sự dịu dàng của Giang Hoa Đình làm choáng váng đầu óc.
"Nhóc Hoa, " Giọng điệu của Doãn Thu bỗng nhiên dịu lại, "Tôi quyết định quay về tiếp tục bắt đầu lại sự nghiệp của tôi, tôi không thể cứ thế rời đi."
Tuy anh nhìn như đã từ chức rồi nhưng Hoa Vũ Thần vẫn còn giữ lại chức vị của anh, mà mỗi ngày cũng còn có một số cực kỳ quan trọng chuyện nhất định phải qua tay của của anh.
Vợ chồng nhà họ Doãn cũng già rồi, rời khỏi vị trí đại tướng ở nhà yên tâm trêu cháu ngoại.
Doãn Thu lại đột nhiên rời đi nữa thì người có thể tiếp nhận vị trí này vẫn còn chưa xuất hiện, Doãn Thu nhất định phải về gánh vác trọng trách này.
Đây cũng là nguyên nhân Hoa Vũ Thần giữ lại chức vị của Doãn Thu.
Anh ta đang chờ Doãn Thu nghĩ thông.
"Nhóc Hoa, con đường của cậu không chỉ là chật hẹp như trong nước, con đường của cậu là đi hướng ra toàn thế giới."
Ngày rời khỏi nước A Giang Hoa Đình cũng không nằm trong đội ngũ nước Hoa.
Doãn Xuân nhìn Doãn Thu cô đơn một mình, nói: "Em thật sự nỡ à?"
Doãn Thu nói: "Chỉ tách ra một khoảng thời gian mà thôi cũng không phải cả đời, có gì mà không nỡ?"
Nói thì nói thế, sau khi Doãn Xuân rời đi Doãn Thu liền từ trong điện thoại mở ảnh chụp của Giang Hoa Đình ra.
Giang Hoa Đình đã quyết định ở lại rồi, mà còn thỏa thuận thời gian với anh, ba năm.
Bọn họ thỏa thuận với nhau, thời gian ba năm phải làm cho chuyện của mình đạt được mức tốt nhất, làm đến cực hạn, phải làm tới mức... Không hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro