Chương 400: [ Ngoại truyện ] Chương 38 Phong thủy (4}
Nhưng tiếp theo anh ta nhìn thấy một màn hết sức quái dị.
Rõ ràng "Tiêu Quế" không nói gì mà Châu Tân Tri cũng không ngừng gật đầu, ừm ừm ừm gì đó.
Làm Trình Gia Đống sởn gai ốc!
Vốn đã cảm thấy bản thân rất lạnh lần này càng lạnh thấu tim.
Nhân viên không đáng tin thế này... Đại sư đó cũng không nhất định giỏi tới đâu mới đúng!
Trình Gia Đống mới nhấc mông lên chút đã có người mở cửa ra.
Là một... Thanh...Thiếu... Trung niên tóc trắng?
Gương mặt búp bê đó thực sự quá có tính lừa người, Trình Gia Đống cũng không dám chắc chắn người này đến cùng bao nhiêu tuổi.
"Là anh bốc số của tôi à?" Giang Hoa Đình nở nụ cười tiến lên một bước.
Trình Gia Đống phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.
Không, nói anh ta là phản xạ có điều kiện lùi lại còn không bằng nói anh ta là bị thứ gì đó kéo lùi về sau vậy.
Giang Hoa Đình nhướng mày: "Chuyện anh dính phải không nhỏ!"
Trình Gia Đống trừng to đôi mắt trong lòng hoang mang: "Đại sư sao lại nói thế?"
Giang Hoa Đình nói: "Tất nhiên là bởi vì tôi là đại sư!"
Trình Gia Đống: "..."
"Đại sư vậy ngài biết tôi là tới tìm ngài làm gì không?" Thế này thì có chút ý gây sự rồi.
Giang Hoa Đình cười như không cười: "Tôi chẳng phải đã nói là gặp chuyện rồi à."
Trình Gia Đống: "..." Đến cùng là chuyện gì mà!
"Có phương pháp gì để giải quyết không?"
Giang Hoa Đình nói: "Đừng vội, Dương Nhạc, dâng trà!"
Dương Nhạc cực kỳ thành thật: "Giang Thần, không có trà chỉ có nước lọc!"
"Vậy thì dâng nước lọc đi." Giang Hoa Đình cũng không để ý lắm nói, có thể uống là được rồi dù sao dâng trà cũng chỉ do cậu xốc nổi muốn nói chút mà thôi.
Dương Nhạc bưng hai ly nước tới, Giang Hoa Đình không hề khách sáo nhận lấy uống một hớp. Trình Gia Đống chút phản ứng muốn nhận cũng không có, Dương Nhạc dứt khoát để ở trên bàn thích thì uống không thì thôi.
Thật ra Trình Gia Đống chẳng qua là hơi hồi hộp với bán tín bán nghi.
Bởi vì Giang Hoa Đình thực sự quá trẻ tuổi.
Tuy có "Tóc bạc" kiểu chứng minh "Tuổi tác" này nhưng mà ai có thể bảo đảm cái để chứng minh của tuổi có phải do nhuộm không chứ?
"Nói thật thì, " Giang Hoa Đình trực tiếp đi vào chủ đề chính, nói: "Thật ra tôi cũng không rõ trên người anh đến cùng gặp chuyện gì, tôi chỉ có thể từ trên tướng mặt của anh nhìn thấy được, anh gặp nạn còn không nhỏ cho nên mới nói thế này."
"Có thể cứu không?" Trình Gia Đống hơi nôn nóng.
Giang Hoa Đình nói: "Chuyện này cũng khó nói tôi phải đi xem thử là xảy ra chuyện gì mới được."
Rõ ràng Giang Hoa Đình gì cũng không hỏi nhưng cứ như đã biết tất cả mọi chuyện vậy, Trình Gia Đống không khỏi yên tâm: "Phải đi đâu?
Giang Hoa Đình nói: "Hiện trường vụ án."
"Ở đâu?"
Giang Hoa Đình chơi đùa ba đồng xu trong tay: "Hướng Tây Nam đi "
Hướng Tây Nam...
Vậy là Mỹ Lệ Loan.
Mỹ Lệ Loan bây giờ đã đã thành một khu dân cư nhỏ trống không, cả khu dân cư nhỏ tối thui tối mù nhìn rất âm u.
Chẳng qua cũng có chàng trai cô gái trẻ tuổi gan lớn không tin phật không tin tà quái vẫn như cũ cố chấp tiếp tục ở nơi này.
Cũng không biết có phải là lá gan của bọn họ cảm động thế giới hay không mà cũng thật sự không xảy ra chuyện gì, đến mức có một số người lại lén lút lặng lẽ chuyển về tới.
Nhưng mà... Vẫn xui xẻo như cũ.
Giang Hoa Đình bước nhanh đi tới gần khu dân cư nhỏ không cần Trình Gia Đống chỉ đường đã cực kỳ chuẩn xác tới hiện trường án mạng của người đầu tiên nhảy lầu. Vết máu đã được dọn dẹp qua nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra màu đỏ lờ mờ giống như màu đỏ đó chưa từng mất màu vậy.
Nhìn mấy điểm hồng nhạt đó Trình Gia Đống bỗng nhiên có chút nơm nớp.
"Đại sư Giang..."
Giang Hoa Đình bỗng nhiên nhấc tay, nói: "Là ai chết ở nơi này?"
Trình Gia Đống cũng thật sự không biết.
Ngay lúc Trình Gia Đống hết đường xoay xở, Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Tôi biết rồi."
Mặt Trình Gia Đống đầy dấu chấm hỏi.
Anh ta chưa nói gì hết mà!
Trên thực tế Giang Hoa Đình mới vừa nói câu nói đó là hỏi oán linh theo sau lưng Trình Gia Đống.
Trình Gia Đống cũng không thể nhìn thấy mấy thứ đó liền như lẽ đương nhiên cho rằng Giang Hoa Đình đang nói với anh ta.
Thế mà cũng không phải.
"Người" đầu tiên nhảy lầu ở Mỹ Lệ Loan xuất hiện ở trước mặt Giang Hoa Đình.
Quả thực không thể nói là người chỉ có nát vụn, cô gái có tay chân gấp khúc ở trình độ khác nhau tới trước mặt Giang Hoa Đình.
Nhìn thấy tình trạng thảm hại của cô gái này Giang Hoa Đình cũng nhịn không được nhe răng.
Chết thế này cũng có chút quá thảm rồi!
Cô gái đó cũng cho là như vậy, cô ta căn bản không biết xảy ra chuyện gì!
Chuyện xảy ra trước khi nhảy lầu cô ta căn bản không nhớ!
Cô ta đang sống tốt đẹp làm gì phải tự sát chứ!
Nhưng mà bây giờ người cũng chết còn chết thành dạng quỷ này, cô gái bày tỏ cô ta thật ra cũng rất muốn khóc.
Nghe xong cô gái nói xong Giang Hoa Đình nhân tiện nói một câu: "Tôi biết rồi."
Quay người lại liền thấy đống dấu chấm hỏi trên mặt Trình Gia Đống như hóa thành thật.
Giang Hoa Đình: "..."À, đúng rồi, người bình thường nhìn không thấy mấy thứ này.
Chẳng qua lừa dối người lâu như thế lại lừa dối thêm một cũng không phải chuyện khó.
Dù sao cậu vốn cũng không nói dối chỉ là lời nói ra người khác nghe không hiểu mà thôi.
"Người nhảy lầu nói chính cô ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cho nên tôi còn phải đi tìm mấy người khác hỏi thử."
Trình Gia Đống sợ hãi, người nhảy lầu nói? !
Xin hỏi người ở đâu? !
Nhưng mà lời này Trình Gia Đống lại không dám nói, anh ta sợ anh ta chịu không nổi!
Chỉ có thể đơ mặt nói: "Được."
Giang Hoa Đình lại y như cách cũ tìm đến mấy địa điểm xảy ra vụ án, thật ra, cậu cũng không phải chỉ hỏi ma mà cậu còn đang nhìn sắp xếp của kiến trúc này, ở trong đầu vẽ bản đồ.
Dạo hết một vòng sau, bản đồ cũng thành hình rồi.
Trận pháp phong thủy rất thường gặp, trận pháp phong thủy tụ khí sinh tài, thật sự rất thường thấy.
Nhưng mà... Mơ hồ lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng chỗ kỳ lạ thì Giang Hoa Đình lại nói không ra.
Giang Hoa Đình nói: "Chắc là còn một nơi nữa đi?"
Trình Gia Đống nói: "Có, ở Khánh Hoa Viên."
Giang Hoa Đình gật đầu: "Vậy thì đi thôi."
Sau đó Trình Gia Đống nhìn thấy cảnh tượng làm người không dám tin tưởng.
Chỉ thấy Giang Hoa Đình giống như ra đa vậy mỗi lần đều chuẩn xác dừng lại trên địa điểm mỗi một người nhảy lầu xuống. Sau đó lẩm bà lẩm bẩm nói gì đó làm người ta nhìn mà sởn gai ốc!
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Trình Gia Đống cảm thấy bản thân chắc bị hoa mắt rồi, lờ mờ hình như nhìn thấy trước mặt Giang Hoa Đình có... Một bóng người màu trắng lờ mờ đứng đó?
Không phải bóng người một số nơi trên cơ thể nhìn rất nhăn nhúm căn bản không giống người!
Giang Hoa Đình liên tiếp hỏi mười mấy con ma rồi dựa theo bát tự của bọn họ tính thử một chút, căn bản đều là dương thọ chưa tận.
Một còn có thể nói là trùng hợp nhưng mà tất cả đều thế này vậy thì chỉ có thể là cố ý.
Mà hồn ma được hỏi đều có một điểm giống nhau là...
Bọn họ đều không nhớ trước khi nhảy lầu làm gì, đoạn ký ức đó không phải mơ hồ mà căn bản không hề có!
Giang Hoa Đình từ lúc đi vào Khánh Hoa Viên đã cảm nhận được.
Vườn hoa này có sát khí rất dày đặc.
Nếu như tiếp tục mặc cho nó phát triển tiếp...
Ở đây chẳng mấy chốc thì sẽ chết càng nhiều người sau đó nơi cực kỳ náo nhiệt này thì sẽ biến thành hoang tàn, vắng vẻ.
Mà Trình Gia Đống cũng sẽ bởi vì chuyện này... Mà tinh thần sa sút...
Đồng tử Giang Hoa Đình hơi co rút, tướng mặt của Trình Gia Đống thế mà ở trong nháy mắt thay đổi!
Vốn chỉ là khốn khổ sa sút biến thành tướng chết!
Kết cục cuối cùng của Trình Gia Đống thế mà là chết!
Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn Giang Hoa Đình đột nhiên nghe được có người đang kêu cứu mạng.
Giọng nói đó tuy nhỏ nhưng Giang Hoa Đình vẫn có thể phân biệt.
Chắc chắn hướng âm thanh xong Giang Hoa Đình lập tức chạy! Hành động đột nhiên thế này làm Trình Gia Đống nhìn tới mức sửng sốt hồi lâu ! Chẳng qua chẳng mấy chốc anh ta đã hoàn hồn vội vàng đuổi theo.
Lúc Giang Hoa Đình đuổi tới phát hiện hiện trường đã có rất nhiều người!
Bọn họ đều ở dưới lầu, có một số người thậm chí còn lấy chăn bông trải ra hết lớp này tới lớp khác vừa nhìn là biết chỉ dùng để đón đứa bé vắt vẻo trên lầu mười hai.
Đứa trẻ hơn nửa cơ thể treo bên ngoài, nụ cười quái lạ trên mặt như rất vui lại như rất đau khổ, muốn rớt mà không rớt, mặt của bé trai cũng nghẹn tới đỏ bừng luôn nhưng nụ cười quái lạ đó lại chưa từng thu lại.
Trình Gia Đống muốn nổ não luôn!
"Sao lại nữa? ! Nhảy lầu cũng đã thành thịnh hành luôn hả? Người bây giờ đến cùng đang nghĩ gì? !" Trình Gia Đống sụp đổ gào.
Những người khác nghe thấy thì không nhịn được chửi anh ta một câu: "Chớ nói nhảm nhiều như vậy nữa có nhiều thời gian lẩm bẩm nói người ta như vậy còn không bằng mau giúp người ta cứu người!"
Trình Gia Đống cứ thế bị kéo đi giúp cứu người!
"Á!" Mọi người bỗng nhiên kinh ngạc hét to!
Thì ra là cơ thể của bé trai đó lại dời ra thêm chút! Vị trí cũng càng ngày càng nguy hiểm!
Đồng thời Giang Hoa Đình mắt sắc nhìn thấy đùi của bé trai còn có một người đang cố hết sức ôm! Ôm chặt lấy không buông tay!
Giang Hoa Đình híp mắt, lòng bàn tay xuất hiện hai tấm phù nhân lúc mọi người không chú ý ném lên trên!
Bé trai đột nhiên kêu một tiếng rồi cả người đột nhiên bắn lên trên, người ôm chặt cậu ở trong lập tức dùng sức! Bé bị treo bên ngoài cả buổi cuối cùng được cứu rồi!
Người phía dưới cũng thở phào một hơi bao gồm Trình Gia Đống.
Móe nó, anh ta thật sự sợ đứa trẻ đó rớt xuống, sau đó anh ta lại tự dưng gánh một vụ án mạng!
Làm ông chủ cũng không dễ dàng mà!
Trình Gia Đống xoay người lại nhìn Giang Hoa Đình: "Thế nào, tìm thấy đầu mối có thể giúp tôi chưa?"
Giang Hoa Đình nói: "Lên trên xem đứa trẻ đó trước đi."
Trình Gia Đống không do dự gì: "Được."
Giang Hoa Đình nhướng mày.
Tới đến nơi bé trai được kéo vào thì ra đó vậy mà là nhà của bé trai đó!
Bởi vì Trình Gia Đống là chủ khai phát ở đây nên rất dễ dàng đã được đi vào.
Nhìn thấy bé trai với cô gái khóc bù lu bù loa liền không nhịn được nói: "Sao lại nghĩ không thông nhảy lầu chứ?"
"Không phải nghĩ không thông!" Cô gái khóc bù lu bù loa bỗng dưng ngẩng đầu, "Là bé Hạc không biết sao cứ như trúng tà chạy về phía ban công!"
Ở đây ban công lầu mười hai cũng không gắn lưới bảo hộ, bởi vì người nhà này đã không còn đứa trẻ con nào chưa lớn nữa, đều hiểu chuyện cho nên cảm thấy không cần.
Bây giờ nghĩ lại thì không an toàn tới cỡ nào.
Nhìn thoáng qua bé trai còn chưa tỉnh, Giang Hoa Đình nói: "Tôi có thể nhìn nó không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro