03. Báo tuyết con.

-Tôi Livestream Chăm Sóc Thú Con Ở Tinh Tế
-Edit: yannie
-Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad: yanniemaiyewotp1310

.

Chương 3.

Cố Dữ Miên cơm nước xong xuôi, tưới nước cho mấy cây hoa, rồi ngồi trên ban công hóng gió.

Khi cậu được nhận ở vườn bách thú, công việc đầu tiên là chăm sóc cho một cô gấu trúc tên là Đại Oa, sau một thời gian Đại Oa hạ sinh ra một cặp song sinh gọi là Nhị Oa và Tam Oa. Trước lúc cậu gặp tại nạn chúng nó vừa mới cai sữa, đứa nào đứa nấy đều rất dính người

Cũng không biết chúng nó sau lại như thế.

Cố Dữ Miên chăm sóc gấu trúc cũng khá lâu, tính cách cũng y hệt như chúng nó ấm áp, chậm chạp lúc không nói chuyện hay làm gì cậu có thể ngẩn người nguyên một ngày.

10 giờ tối, cậu đóng cửa ban công, vào phòng.

Hiệu suất làm việc ở Tinh Không cũng không mạnh lắm, cậu ký hợp đồng tới ngày mai mới chính thức có hiệu lực, sau khi ký kết từ nay cậu chính là một thành viên của công ty. Cố Dữ Miên vừa vào phòng liền nhận được một tin nhắn từ Tinh Không.

【 Mùa xuân này. Tinh Không sẽ ra một nhiệm vụ cho các tân streamer! 】

Cố Dữ Miên ấn vào xem kĩ càng tin nhắn.

Thì ra năm nay kỉ niệm tròn 10 năm của công ty livestream Tinh Không, phía lãnh đạo của công ty ra mắt rất nhiều hoạt động cùng các cuộc thi đấu. Hạng mục này sẽ có rất nhiều ưu đãi dành cho các tân streamer đủ điều kiện dự thi. Phần thưởng là các quảng cáo, tiền thưởng, hợp đồng thăng cấp. Đúng là giàu có, chi thật mạnh tay.

Các tinh cầu không quá phát triển như Tucker chỉ có thể dành được một đề cử. Nếu giành được vé đề cử còn có thể đến Thủ Đô Tinh tham gia cuộc thi nổi tiếng dành cho các tân streamer.

Hoạt động vừa mới bắt đầu không bao lâu, đã có rất nhiều streamer báo danh tham gia. Cố Dữ Miên ấn mở khu vực sever của tinh cầu Tucker, cậu thấy có một streamer đang livestream về mỹ thực, có tới 4 vạn ''người'' xem thật là nhiều.

•4 vạn= 40.000

“Bốn vạn người……”

Cố Dữ Miên không khỏi líu lưỡi. Tinh cầu Tucker dân cư vốn rất ít, tối như vầy đa số mọi người đều đã đi ngủ. 4 vạn "người", tân streamer này thật sự rất giỏi.

Cứ tưởng tượng một chọi mười ngàn, xem ra cái hạng mục tân streamer này cậu mơ cũng không với tới được

Cố Dữ Miên vốn dĩ không quá nhiều hy vọng, cho nên cũng không thấy mất mát. Cậu ngồi xem người đó livestream một lúc sau tắt đèn đi ngủ.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Bên trong phi thuyền, bí thư một mặt lo lắng, sợ sệt. Công việc này của bọn họ có nguy cơ tử vong khá cao, sống hay ch*t đều do quân chủ định đoạt, mà bây giờ anh ta phán đoán không biết quân chủ là vui hay không vui nữa.

Từ lúc tên nhân loại kia đi vào phòng, camera không có cách nào ghi hình lại, nên màn hình tự động tắt.

Phi thuyền đã sớm tới nơi cơ mà quân chủ không có ý định nhúc nhích nói chi là đi xuống.

Hắn rũ mắt, chán nản mà nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình.

Bí thư lại tiếp tục chương trình đổ mồ hôi ròng ròng lần thứ n trong ngày “Quân…… quân chủ?”

Quân chủ làn da quá mức tái nhợt, xuyên thấu qua mu bàn tay còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh xanh ẩn hiện. Nhưng bây giờ, ngay cả mắt thường còn có thể thấy được, mạch máu xanh

• Hình minh họa

Từ từ chuyển sang sắc đỏ, cứ như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

Tinh thần lực của bí thư không thấp, lúc này có thể rõ ràng cảm nhận được có một cổ áp bứt rất mạnh—— hoàn toàn áp đảo hết thảy sinh linh toàn vũ trụ, áp bứt này thật là khủng bố.

Chuyện này, tuyệt đối không phải là chuyện bình thường

Hắn nhìn mạch màu càng ngày càng đỏ lên trầm mặc một lát rồi cười nhạo một tiếng: “Hiện tượng phản tổ?”

Trong chớp mắt, bí thư đã bắt được trọng điểm. Hiện tượng phản tổ là hiện tượng đặc thù của hoàng thất, nó sẽ bị kích hoạt nếu gặp phải vài điều kiện đặc thù sau khi trưởng thành.……

Không chờ anh ta suy nghĩ sâu xa thêm, khoảng nửa phút sau, tinh thần lực cường đại của quân chủ không thèm che giấu mà bộc phát ra. Bí thư phải nép vào một góc của phi thuyền, cảm giác hô hấp thật khó khăn.

Phi thuyền nhanh chóng bị kết một tầng băng, sóng sinh học phá hủy hết thảy hệ thống trí tuệ nhân tạo, nhiệt độ giảm tới âm độ.

Trên không trung tụ lại một đám mây đen, tạo ra một cơn mưa lớn.

Nửa giờ sau.

Phó quan chấp hành thật cẩn thận mà gõ cửa phi thuyền. Toàn bộ hệ thống trí tuệ nhân tạo đều hư hao bây giờ phi thuyền không khác gì một đống sắt vụn. Cuối cùng, không còn cách nào khác bọn họ đành cắt luôn cánh cửa, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Không gian bên trong phi thuyền bị một tầng băng thật dày bao phủ, bí thư thì té xỉu tại một góc, không thấy vết tích của quân chủ trên mặt đất chỉ còn nửa cái quang não bị hư.

Mấy người có mặt ai nấy cũng đều sợ hãi, nhưng thần sắc lại khác nhau, có người hoảng loạn, có người thì âm thầm tính kế, cuối cùng công tước Finnick, phụ tá đắc lực nhiều năm của quân chủ quyết định:

“Phong tỏa tin tức, lập tức phái người đi tìm.”

Hôm sau.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay Cố Dữ Miên chính thức kí hợp đồng. Cậu tiếp tục xem livestream, hôm nay cậu không phải thích thì xem nữa, mà vừa nhìn vừa ghi chép, học tập các streamer khác cách ứng phó khi có tình huống bất ngờ trong livestream.

Buổi chiều lúc bốn giờ.

Rời khỏi Tinh Võng, Cố Dữ Miên duỗi người, đi đến siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn. Nơi này cơm hộp giá khá mắc, còn những thực phẩm thiết yếu khác thì giá cả tương đối vừa túi tiền. Tinh Không chưa tới ngày phát tiền lương, trong tay cậu chỉ còn không đến hai trăm tinh tệ nên bây giờ ăn mặc cần phải tiết kiệm.

Siêu thị này cách căn hộ cậu thuê rất gần nên không cần đi huyền phù. Cậu vừa đến siêu thị thì bên ngoài bỗng mưa to.

Siêu thị giờ này rất ít người, duy chỉ có một nhân viên thu ngân đang ngồi ở quầy thực phẩm, chán nản mà lướt di động. Cậu vừa đi vào gây động tĩnh đến cho cậu ta giật mình ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt bỗng trở nên kì quái.

Cố Dữ Miên: “?”

“Chào cậu” Cố Dữ Miên nói, “Cái kia, tôi muốn mua...…”

Thanh niên chùi tay vào tạp dề, sau đó đưa tay ra muốn bắt tay với cậu: “Xin chào quý khách.”

Cố Dữ Miên không biết vì cái gì chỉ là đi mua đồ ăn mà cũng muốn bắt tay, cậu chần chừ một chút rồi đưa tay ra cùng nhân viên kia bắt tay. Giây tiếp theo, tay của cậu ta biến trở về nguyên hình đặt lên tay cậu. Cậu không kịp thu hồi tay đã bắt trúng một cái chân đầy lông xù.

Nhân viên công tác cảm khái một tiếng: “Đã quá.”

Cố Dữ Miên: “……”

“Thật xin lỗi, tôi không nhịn được.” Nhân viên công tác lập tức phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, cậu ta cũng cảm thấy hành vi không kiểm soát của mình rất lạ —— hơn nữa, đã vậy tên này còn là nhân loại mà từ trước đến nay mình rất ghét.

Cố Dữ Miên xua tay nói không có việc gì, cậu ta thấy rất có lỗi nên chủ động nói: “Cậu muốn mua cái gì? Tôi lấy giúp cậu.”

Thanh niên này là người hay nói, thấy Cố Dữ Miên cái gì cũng không biết, một bên giúp cậu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, gia vị, một bên thì phổ cập kiến thức cho cậu.

Cố Dữ Miên, thế mới biết, ở tinh tế này rất nhiều đồ ăn đều có một sự thay đổi rất lớn.

Bởi vì động vật đều đã có trí tuệ, bao gồm cả gia súc, gia cầm, tất nhiên không thể làm thịt bọn chúng được. Thịt ở thời đại tinh tế đều là thịt nhân tạo, kỹ thuật đã rất thành thục, giống y đúc với thịt ở thời nguyên thủy về mọi mặt đã đáp ứng thỏa mãn nhu cầu.

• Chỉ đăng tải duy nhất ở wattpad: yanniemaiyewotp1310

Sau khi mua đồ ăn xong, cậu liền đi về nhà.

Vừa đẩy cửa ra trong nháy mắt, cậu có một cảm giác thật vi diệu.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào nhưng trong nhà lại một mực im lặng, trong bóng tối như đang ẩn chứa một điều gì đó.

Cố Dữ Miên nắm dù lui về sau một bước, sống lưng căng chặt, bỗng nhiên ——

Một bóng đen từ trong góc phòng nhảy ra, sức lực rất lớn đem cậu đè trên mặt đất, gáy đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, theo bản năng rên lên một tiếng. Một chân của sinh vật đó đè lên ngực còn chân khác ấn lên môi cậu.

Tia chớp xẹt qua chiếu sáng cả căn phòng, Cố Dữ Miên nương theo ánh sáng thấy rõ sinh vật kia là gì:

Lông tơ xám bạc mềm mại, đệm thịt mềm mềm, con mắt màu xanh híp lại đang đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Là một con…… Báo tuyết con.

Cố Dữ Miên: “……”

Cậu còn tưởng rằng trong nhà có trộm nữa chứ.

Đời trước, Cố Dữ Miên tham gia một dự án giải cứu báo tuyết. Báo tuyết mẹ bị những tên trộm làm bị thương quá nặng không thể qua khỏi, chỉ lưu lại hai báo tuyết con, Cố Dữ Miên chăm sóc chúng từ hai tháng tuổi đến tận hai tuổi , rất có kinh nghiệm với loài này.

Báo tuyết lúc nhỏ chỉ lớn hơn con mèo một chút nà thôi.

“Nhóc con, mẹ của em đâu?” Cố Dữ Miên túm gáy báo tuyết con xách lên đặt trên sô pha, rồi mở một cái đèn bàn: “Đừng sợ, đừng sợ, anh không phải người xấu.”

• Hình minh họa và bị xách gáy 😹

-Yannie: đang ngầu mà bị vợ túm gáy cảm nghĩ của anh như thế nào
-Báo tuyết nhỏ: em ấy thích là được

.

Báo tuyết nhỏ híp mắt thành một cái khe, lạnh lùng nhìn cậu.

Cố Dữ Miên không dám mở đèn quá sáng, sẽ làm nó sợ.

Động vật ở thời đại này chỉ số thông minh rất cao, Cố Dữ Miên cảm thấy đây là một đứa bé nhà ai đang đi lạc.

Báo tuyết nhỏ bỗng nhiên từ sô pha nhảy xuống chạy tới bàn ăn, móng vuốt từ đệm thịt lộ ra, ở bàn ăn cào cào, tựa hồ đang tự hỏi nơi nào thích hợp để công kích tên nhân loại này. Thân thể nó cong về phía sau, làm ra tư thế tấn công.

Không khí khẩn trương.

Sau một lúc lâu, Cố Dữ Miên nhướn mày, đưa tay ra.

Cậu đưa tay gãi cằm nó sau đó di chuyển đến hai má cùng vành tai. Căn cứ kinh nghiệm đời trước, động tác này vô cùng thoải mái, trước kia khi cậu gãi gãi xoa xoa hai bé báo tuyết chưa đến mười giây chúng liền lật bụng mặc cho cậu sờ soạng.

Nhưng con báo tuyết này chỉ mềm nhũn trong nháy mắt sau đó dùng đệm thịt hất tay cậu ra, ưỡn người ngồi thẳng làm một bộ dáng oai hùng, trừng mắt nhìn về cậu như tự hỏi, tên nhân loại ngu xuẩn ai cho ngươi chạm tay vào trẫm. (nghiện mà còn ngại)

Rõ ràng chỉ là một con báo tuyết nhỏ so với mấy con mèo lớn hơn một chút, vậy mà cái khí tức này rất có khí thế.

“Rốt cuộc là con cái nhà ai không biết?” Cố Dữ Miên gãi gãi đầu: “Cũng không có quang não.”

Nói tới đây, cậu bỗng nhiên ý thức được một chuyện.

Ngày hôm qua Cố Dữ Miên mới xem tư liệu về thế giới này. Quang não là vật quan trọng nhất của mỗi người dân trên tin tế, nó còn có thể xác minh thân phận của người dùng, trẻ con vừa mới sinh sẽ có một cái quang não ở vòng cổ, đồng hồ, hay các trang sức đeo trên người.

Trừ phi đi lạc.

Cố Dữ Miên rót một chén nước cho báo tuyết nhỏ, thấy nó không có ý định chạy trốn, mới lặng lẽ cầm quang não đi ra ban công báo cảnh sát.

Cũng không nhất định là lưu lạc lỡ đứa nhỏ bày bị bắt cóc thì sao hoặc do không cẩn thận làm rơi mất quang não. Người nhà của đứa trẻ này chắc chắn rất lo lắng

“Alo, xin chào, chú  cảnh sát, chuyện là tôi sống ở khu dân cư C, chung cư số 2, hôm nay trong nhà tôi xuất hiện một đứa nhỏ không rõ lai lịch".

“Xin lỗi, cậu” đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào, giống như đang có việc gì rất bận rộn. "Cậu tìm xem quang não của đứa nhỏ có rớt xung quanh đó không rồi liên lạc gia đình của nhóc đó dùm, chúng tôi đang có chuyện rất bận".

“Nhưng mà……”

“Bíp...bíp ——”

Điện thoại đã tắt.

Cố Dữ Miên không còn biện pháp nào. Cậu đi trở về phòng khách, thấy báo tuyết nhỏ hình như rất chán, nó lấy chân gối đầu ngủ mất rồi, chén nước đã uống được phân nữa.

Vì làm tiểu gia hỏa thoải mái chút, Cố Dữ Miên đem điều hòa điều chỉnh thành 20 độ, rồi nhẹ nhàng bế báo tuyết nhỏ lên cái gối trên sô pha. Cái gối đó cậu đặt trên mạng hôm qua  về.

Báo nhỏ trong lúc ngủ mơ mơ màng màng ngửi tay của Cố Dữ Miên. Hơi do dự một lát rồi lấy hai chân trước bắt lấy ngón tay cậu.

Cố Dữ Miên không nhịn được mà bật cười: “ Hồi nãy còn cào anh cơ mà? Đúng là nhóc hai mặt".

Báo tuyết nhỏ không chịu buông tay cậu ra, Cố Dữ Miên sau một lúc lâu đợi Báo con buông ra mới đi vào nhà bếp. Cậu không thấy được, báo tuyết nhỏ phía sau khó chịu mà quơ quào tìm kiếm ngón tay cậu, sau đó ôm cái gối tràn đầy mùi hương của cậu mà ngủ say. (Ghiền rồi chứ gì 😏)

Bất luận như thế nào cũng không thể cho Báo con bị đói.

Nhìn đứa nhỏ này chắc vừa mới cai sữa, có thể ăn cơm nên Cố Dữ Miên quyết định làm cơm chiều cho nó.

“Nhắc mới nhớ……”

Quang não nhận được một tin nhắn từ Tinh Không bảo cậu hôm nay có thể bắt đầu livestream.

Cố Dữ Miên suy nghĩ hay chọn ngày không bằng gặp ngày nên hôm nay livestream luôn.

Cậu dùng tài khoản mà Tinh Không đăng ký để livestream, camera từ trong quang não bay ra giữa không trung bắt đầu hoạt động. Loại camera này rất nhỏ mắt thường không nhìn thấy được.

Đặt tên cho nội dung livestream thì cậu bí, cậu không giỏi việc đặt tên lắm, suy nghĩ mãi mới đặt được một cái tên "làm cơm chiều cho báo tuyết nhỏ". Sau đó cài chế độ mặc định chụp đại một tấm hình làm hình nền cho phòng livestream.

Chuẩn bị ổn thỏa cậu nhấn nút "Bắt đầu", hồi hợp cho lần livestream đầu tiên trong đời.
•.•
•.•
•.•
•.•
•.•
•.•
•.•
[04/12/22]
2787 chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro