05. Tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ này.

Cố Dữ Miên định tắt livestream sớm vì thấy báo tuyết nhỏ buồn ngủ.

Cậu định sau khi cơm nước xong liền mang báo tuyết nhỏ đi đến cục cảnh sát nhưng thông qua cuộc gọi thì biết họ đang rất bận, nên mai cậu sẽ dẫn nhóc con đi đến cục cảnh sát. Còn bây giờ chờ một đêm vậy.

Cậu lấy một cái đệm mềm và một cái chăn nhỏ cho nó ngủ ở sô pha.

“Anh ngày mai sẽ dẫn em đi tìm cha mẹ nha” Cố Dữ Miên sờ sờ đầu nhỏ của nó, không bất ngờ gì mà bị nó cào một cái. “……Ngủ ngon.”

Báo tuyết vốn là loài sáng ngủ đêm đi săn bắt nhưng bây giờ chúng sinh hoạt y chang nhân loại, cùng giờ làm việc và nghĩ ngơi. Cậu nghĩ thầm có chút lo lắng hỏi: 

“Đúng rồi, em có sợ tối không? Có muốn ngủ cùng anh không?”

“……”

Báo tuyết nhỏ dùng ánh mắt xem cậu như người ngốc trong chốc lát, lười nhác mà nhếch miệng, sau đó dùng cái đuôi bao quanh chính mình nhắm mắt lại, ngủ. (Chảnh đi nhe)

Cố Dữ Miên: “…… Vậy đi, tối anh không đóng cửa phòng nếu em sợ cứ vào phòng ngủ với anh.”

Cậu đi vào phòng tắm, sau một lúc tắm xong đi vào phòng ngủ tắt hết đèn chỉ chừa lại một cái đèn ngủ nhỏ.

Cố Dữ Miên ngủ rất sâu, vừa mới nằm xuống đã thiếp đi. Chỉ là nữa đêm cậu có cảm giác mép giường lún xuống một chút, rồi có thứ gì đè lên ngực cậu dùng cái đuôi lông xù quơ quơ ở mũi cậu, thật ngứa mà.

Ánh trăng trải dài trên đất, yên tĩnh lại an nhiên.

Nhưng phía bên kia lại không như vậy.

Từ khi quân chủ mất tích, bí thư, phó quan chấp hành cùng những người liên quan đều sắp phát điên rồi. Họ đã tìm kiếm khắp tinh cầu Tucker nhưng không thấy ngài ở đâu, 2 ngày nay họ đều không chợp mắt tý nào.

Sợ bị người có dã tâm lợi dụng, nên họ đem tin tức dấu kín không có truyền ra ngoài nên tìm kiếm khó hơn nhiều lần. Hiện tại tinh cầu Tucker bên ngoài gió yên biển lặng nhưng bên trong đã sóng gió mãnh liệt.

So với các nhân vật cấp cao phải suy xét mặt nào tốt mặt nào xấu, thì lão tổng quản phụ trách phục vụ quân chủ lại lo lắng 1 vấn đề khác. 

“Bệ hạ không có mang theo thuốc ngủ.” Lão tổng quản phụ trách đã chăm sóc quân chủ được 30 năm, nhìn quân chủ lớn lên từng ngày, ông ta thở dài “Quân chủ bị mắc chứng khó ngủ, không có thuốc phải làm sao bây giờ……” (có thuốc chạy bằng cơm rồi khỏi lo ông ơi 😹)

Rất ít người biết, quân chủ bị mắc chứng mất ngủ rất nghiêm trọng. Trước kia còn đỡ chỉ cần uống thuốc là được nhưng sau khi chiến tranh của Trùng Tộc diễn ra bệnh tình của quân chủ càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ có thể uống thuốc mới ngủ được một ít, chất lượng giấc ngủ cũng rất kém. 

Quân chủ tính tình quái đản, thô bạo cũng do chứng mất ngủ gây ra.

Các bác sĩ chuyên nghiệp cũng đều bó tay với chứng bệnh của ngài. Bác sĩ nói rằng do tinh thần lực của quân chủ quá cường hãn nên gây hại tới giấc ngủ dễ gây mất khống chế muốn chữa khỏi chỉ có một cách duy nhất là tìm được bạn đời có độ phù hợp 100% nếu không cũng đành chịu. 

Nhưng muốn tìm người có độ xứng đôi cao như vậy đâu có dễ. Hơn nữa tinh thần lực của bệ hạ rất cao, muốn độ xứng đôi với ngài thì bạn đời phải có tinh thần lực và dị năng cao như ngài. Nhưng phóng mắt toàn cái tinh tế này có ai được như vậy đâu?

Tổng quản phụ trách chắp tay trước ngực, mỗi buổi tối đều đặn cầu xin thần, phật phù hộ: “Hy vọng quân chủ an toàn, mong ngài đêm nay ngủ ngon."

Lão tổng quản phụ trách không biết sau 9000 đêm cầu nguyện cuối cùng cũng được ứng nghiệm.

Ngày hôm sau.

Lúc Cố Dữ Miên tỉnh lại, phát hiện ở trên giường có vài sợi lông của ai đó vô tình rơi xuống.

Cố Dữ Miên: “……?”

Cậu cũng không nghĩ nhiều, đi rửa mặt. Hôm nay cậu thức khá sớm không ngờ báo tuyết nhỏ còn thức sớm hơn. Cố Dữ Miên đi ra thấy nó đang liếm móng vuốt, cả người bỗng cứng lại sau đó bày ra dáng vẻ nghiêm nghị mắt nhìn thẳng.

Cố Dữ Miên bị hành động đáng yêu này làm tim như tan chảy.

Ăn xong cơm sáng, cậu mang báo tuyết nhỏ đến cục cảnh sát.

Cố Dữ Miên nhìn là biết đứa nhỏ này sống trong nhung lụa được cha mẹ nuông chiều từ bé. Định đặt xuống cho nó tự đi mà cứ lăn lộn không chịu chạm đất phải bắt cậu bế đi, con mắt thì cứ bề nghễ của quân vương dành cho người dân. 

Đi vào cục cảnh sát, đầu tiên đem nó đi kiểm tra sơ bộ, kế tiếp có vài lời nhóc con không nên nghe. Cậu nhờ một nữ cảnh sát chăm sóc nó một chút. Nhưng báo tuyết nhỏ cứ bám dính lấy cậu, cứ như cậu bỏ nó đi luôn không chừng, còn bày ra luôn mặt nhăn nhó giận dỗi nữa chứ.

Nữ cảnh sát: “Bé con ngoai nào, anh trai của em chỉ đi một chút thôi, không phải bỏ đi luôn đâu. "

Báo tuyết nhỏ: “……” Anh trai?

Càng nghe càng khó chịu.

Phía trước phòng chờ có một màn hình sáng lơ lửng giữa không trung, đang chiếu một bản tin của đám phóng viên đang phỏng vấn các nhân vật cấp cao và công tước Finnick.

“Quân chủ thân thể không khoẻ, đang nghỉ ngơi." Công tước Finnick nhìn vào ống kính, ngón trỏ ở trên bàn tùy ý gõ, mỉm cười nói: “—— đúng vậy, chúng tôi cũng hy vọng quân chủ sớm ngày hồi phục."

Xung quanh nơi ấy rất ồn ào, nên hành động của công tước Finnick không hề bị ai phát hiện. Chỉ có những người cực kỳ nhạy bén mới có thể phát hiện ra, thứ công tước gõ chính là mã Morse. Phiên dịch lại là ——

‘ Quân chủ, ngài cần chú ý an toàn. Nếu tình trạng của ngài không ổn định, trước đừng để lộ thân phận tránh cho người có tâm lợi dụng.’

Lần này cùng đi với quân chủ có một vị công tước tên Tư Mã Chiêu, gần đây gã cực kỳ vênh váo, lòng tham không đáy, việc gì cũng muốn nhúng một tay vào, hơn nữa làm việc lại thô lỗ lòng dạ của gã người ngoài biết, Finnick cũng biết, quân chủ thì lười quản gã, chuyến đi lần này thuận tiện xử lý đối phương.

Không nghĩ tới lại phát sinh sự cố, cho gã có cơ hội thừa nước đục thả câu. 

Đây chính là ‘người có tâm’ mà họ nói.

Báo tuyết nhỏ nhìn về phía màn hình, lỗ tai giật, một lát sau nheo đôi mắt lại.

Phía bên kia.

Cố Dữ Miên đem hết thảy tình huống của báo tuyết nhỏ hỏi: “Chú cảnh sát, có khả năng nhóc con đi lạc nhưng mà quang não mất rồi không biết liên lạc với gia đình như thế nào đây? 

Cảnh sát nghe được một nửa đã sớm hiểu rõ, lúc này lắc đầu: “Đứa bé này không phải đi lạc.”

Cố Dữ Miên: “Là sao ạ?”

Cảnh sát nói cho cậu nghe một sự thật tàn khốc: “Nếu trên người không có quang não, vậy không phải là đi lạc."

Thời đại tinh tế, chứng minh thư, điện thoại di động đều kết hợp lại thành một gọi là quang não, nghe thôi cũng đủ hiểu được tầm quan trọng. Mà quang não không phải đồ vật bóp một cái liền bể, nên trừ khi bị hư, nếu không quang não sẽ đi theo chủ nhân mãi.

Mà muốn làm nó hỏng chỉ có một cách, là chịu đựng tinh thần lực trong thời gian dài mà phải cấp S hoặc SS trở lên. 

“Nhưng toàn tinh tế này chỉ có quân chủ cấp bậc SS. Cho nên đứa nhỏ này lúc sinh ra đã bị vứt bỏ chứ không phải là mất quang não."

“Cậu xem đi”, chú cảnh sát đem một phần văn kiện gửi tới quang não của cậu. "Đây là báo cáo của đứa nhỏ"

Cố Dữ Miên mở ra xem, trên đó viết.

【 Chủng tộc: Báo gấm bạch tạng.

Cấp bậc tinh thần lực: chưa thức tỉnh.
Độ khó thức tỉnh: Cực cao. 】

“Sao như thế được” Cố Dữ Miên nhíu mài, cậu đã đọc qua sách về động vật không thể nào nhận sai chủng loại động vật “Nó là báo tuyết mà.”

Cảnh sát lắc đầu: “Báo tuyết? Tôi chưa nghe qua chủng tộc này. Mà bạch tạng rất khó thức tỉnh, tinh thần lực, trí tuệ cũng không cao, không thể nói chuyện cũng không thể biến thành người.....Bị cha mẹ bỏ rơi cũng là chuyện bình thường.”

“Khụ, tóm lại việc này xử lý khá khó, tôi nghĩ không có gia đình nào chịu nhận nuôi nó đâu, hay cậu suy xét chút đi, nuôi nó cũng dễ nữa. Lựa chọn như thế nào là tùy cậu, chúng tôi cũng không ép buộc, mac đứa nhỏ như vậy sống trên đời cũng không dễ dàng.”

Cách một vách tường phòng chờ, báo tuyết nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, con mắt màu xanh hiện lên tia trào phúng.

Báo gấm bạch tạng là phế vật, thế giới này ai cũng nghĩ như vậy. Tỉ lệ vứt bỏ thì cực kỳ cao còn tỉ lệ nhận nuôi thì cực kỳ thấp.

Nó biết người đời đánh giá, phán xét nó như thế nào. 

“Hoàng thất làm sao có thể sinh ra một đứa bạch tạng được? Tại sao chứ, đúng là tên xui xẻo mà."

“Thằng con hoang.”

“Quân chủ đến tên còn không đặt cho nó, hoàng hậu còn định bóp nó chết đi, cái thứ như nó đẻ ra làm gì chứ.”

“Ngươi sợ cái gì, trí tuệ nó không bằng một đứa con nít chắc gì nó nghe hiểu chúng ta, đúng không đồ xui xẻo.” (thương quá)

“……”

.

“Tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ này."

Báo tuyết nhỏ đôi mắt mở to ra thể hiện chủ nhân đang rất bất ngờ.

Thanh âm của thanh niên thực rõ ràng, như một cơn mưa ở vùng sa mạc khô nóng, làm cho báo tuyết nhỏ như được thấy ánh sáng của một thiên thần nhỏ đang bước vào trong cuộc đời mình. 

Cậu ấy nói sẽ chăm sóc mình.

Trong nháy mắt, báo tuyết nhỏ đứng hình cảm xúc lâng lâng, hạnh phúc không biết dùng lời nào để diễn tả.

Nửa giờ sau.

Cố Dữ Miên bế báo tuyết nhỏ rời khỏi cục cảnh sát, trên cổ nó có một cái quang não chữ Q, một loại quang não hình cái nơ. Cố Dữ Miên hôm qua tích lũy được chút tiền livestream, mua cái quang não xong lại trở thành đỗ khỉ nghèo.

• Hình minh họa quang não chữ Q

Loại quang não này được thiết kế đặc biệt nên sẽ không gây khó chịu. Báo tuyết nhỏ đã rất đáng yêu, sau khi đeo cái quang não hình nơ báo tuyết nhỏ y như một tiểu vệ sĩ. Cố Dữ Miên càng nhìn càng thích.

Nhưng báo tuyết nhỏ lại không giống như thế, nó ghét cái quang não này cực kỳ trông thật là trẻ con, dùng cặp răng nanh sắc nhọn mà cạp cạp cái quang não nhưng cắn mãi không rớt ra. Cậu nhìn hành động của nhóc con mà tức tới run người.

“Nhóc con hư hỏng này, anh dùng hết tiền để mua cho em cái quang não này không thích thì chịu đựng một thời gian đi, chừng nào có tiền anh đổi cho em cái khác."

Báo tuyết nhỏ sau khi nghe cậu giải thích vẫn trưng cái mặt ghét bỏ.

Cố Dữ Miên nhìn cái mặt nhăn nhó của nó vẫn cảm thấy rất đáng yêu.

Nó thật tội nghiệp sinh ra trong gia đình bất hạnh bị cha mẹ  bỏ rơi, làm sao cậu nỡ bỏ nó lần nữa. Thủ tục xong xuôi, cậu trở thành người giám hộ của báo tuyết nhỏ, định kỳ mỗi tháng sẽ có người tới khảo sát. Tuy nhiên cậu với báo tuyết nhỏ không phải nhận nuôi theo kiểu cha con chỉ là giám hộ mà thôi bởi cậu và báo tuyết nhỏ không cùng chủng tộc.

“Bây giờ anh sẽ dẫn em đi mua đồ dùng sinh hoạt nha.” Cố Dữ Miên nói, “Đúng rồi, phải đặt cho em một cái tên....tên gì đây....À gọi em là Đoàn Đoàn nha."

Lúc cậu còn chăm sóc hai bé gấu trúc sinh đôi tên cũng là do cậu đặt "Đại Oa" và "Nhị Oa", nói thật về khoản đặt tên là cậu mù tịt, chẳng hay xíu nào.

Nhưng tên của báo tuyết nhỏ cậu lại thấy rất hay.

Báo tuyết nhỏ: “……”

Nó dùng đệm thịt ấn miệng cậu, sắc mặt không vui, tỏ vẻ không thèm cái tên ngu ngốc này.

“Xem ra em cũng rất thích tên này.” Cố Dữ Miên trợn mắt nói dối. “Vậy quyết định như vậy đi.”

Báo tuyết nhỏ: “…………”

(Từ nay gọi là Đoàn Đoàn luôn nha mn)

Sau đó, Cố Dữ Miên bế Đoàn Đoàn vào cửa hàng mua đồ dùng sinh hoạt.

Bởi vì đang cạn kiệt tài chính, cậu không thể vào siêu thị xa hoa được, đành phải lựa một cửa hàng tầm trung.

Chủ tiệm là một giống chó Corgi, anh ta cùng 2 đứa con trai của mình, nằm bên ngoài phơi nắng. Chủ tiệm thấy cậu tới liền đứng dậy tiếp đón:  “Xin chào, cậu cần mua gì?”

• Corgi

“Tôi muốn mua đồ dùng sinh hoạt cho đứa nhỏ." Cố Dữ Miên nói thêm. “Khu dành cho báo ở đâu vậy?"

Cố Dữ Miên lẩm nhẩm tính toán, muốn mua nào là giường nhỏ, chăn đệm gối đầu, thuốc, các loại sữa tắm, dầu gội,... Và còn nhiều thứ nữa. 

“Để tôi dắt cậu đi xem."

Nghe thấy tiếng ồn 2 đứa con của chủ tiệm tỉnh lại. Trong đó có một đứa cái mũi giật giật, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi đến bên cạnh cậu, dùng hai cái chân trước lay lay ống quần muốn bò lên, đứa còn lại thì ở bên chân cậu kêu to hai tiếng, rồi cũng bắt đầu trèo lên.

Cố Dữ Miên nhìn mà muốn xĩu vì sự cute này, cậu mê tụi nhỏ xíu này cực kỳ không hề có ý tứ né tránh còn định vươn tay bế 2 nhóc lên, bỗng dưng hai đứa nhỏ lông trên người đều cứng ngắc không dám động đậy. 

Cố Dữ Miên: “?”

Cố Dữ Miên không biết được, Đoàn Đoàn ngồi ngay ngắn ở trên vai, ánh mắt hờ hững liếc 2 con chó nhỏ, nó lấy cái đuôi vòng quanh cổ của cậu, bày tỏ chủ quyền lãnh thổ không muốn ai chạm vào thứ thuộc về nó.

2 con chó nhỏ thấy ánh mắt kia sợ hãi run bần bật, vài giây sau 2 đứa chạy trối chết.

Cố Dữ Miên: “??”

Kì lạ tình huống này chưa bao giờ xuất hiện.

•.•

Vì để nuôi sống chính mình và Đoàn Đoàn, Cố Dữ Miên phải càng nỗ lực kiếm tiền. 

Nếu chỉ có một mình, dựa vào tiền gốc trong hợp đồng là có thể sống qua ngày. Nhưng bây giờ có thêm Đoàn Đoàn, nó càng lớn thì chi tiêu ngày một tăng.

Tuy rằng cảnh sát nói Đoàn Đoàn sẽ không có trí tuệ, tinh thần lực không cao,nhưng cậu đâu có để bụng chuyện này. Nếu đứa nhỏ này mình sẽ chăm sóc thì mọi đều tốt đẹp nhất đều dành cho nó.

Bây giờ đang là buổi tối, Cố Dữ Miên ngồi phân tích livestream hôm qua của mình. Làm streamer một là có tài nghệ hay là đẹp, hay tính cách phải hoạt bát dễ gây chuyện cười. Còn cậu không có cái gì hết sợ sau này chăm sóc Đoàn Đoàn sẽ khó khăn đây.

Bất quá, hôm qua có vài người tương tác qua lại cũng không tệ, mấu chốt ở đâu ta?

Cận không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ dựa vào một chút kiến thức đời trước để làm thức ăn hợp khẩu vị người dân ở đây, nhưng muốn làm streamer mỹ thực chắc cậu không có cửa.

Cố Dữ Miên đem cái livestream hôm qua xem tới xem lui, phân tích mấy cái bình luận, thật vất vả mới tìm được mấu chốt. 

Từ lúc thay đổi góc nhìn thành Đoàn Đoàn thì nhiệt độ của phòng livestream mới hot lên.

Đối với lần livestream tiếp theo cậu đã có ý tưởng.

“Đoàn Đoàn” Cố Dữ Miên đem Đoàn Đoàn bế lên dùng giọng nói nhẹ nhàng, cầu xin: "Ngày mai anh sẽ livestream, em giúp anh một chút được không? Bảo đảm việc nhẹ lương cao, không hề mệt !!!".

Đoàn Đoàn: “……”

Nó cực kỳ không vui mà nhìn chằm chằm tên nhân loại, cái tên xấu quắc này mà cũng kêu nó được hả? 

Nhớ lại lúc trước nó lộ ra ánh mắt này các quần thần đã quỳ xuống run bần bật, nhưng cái tên nhân loại này lại không sợ còn thấy như vậy đáng yêu nữa chứ. Hừ hừ.

Cậu cằm hai chân trước của Đoàn Đoàn múa may giữa không trung, quơ quơ, quào quào: "Đồng ý đi, em bé đáng yêu của anh đồng ý đi mà."

Đoàn Đoàn: “……”

Chờ tên nhân loại nịnh nọt thêm vài câu, nói rất nhiều lời hay ý đẹp, Đoàn Đoàn mới giả vờ miễn cưỡng gật đầu một cái.

Ngày hôm sau, Đoàn Đoàn còn đang ngủ nướng, Cố Dữ Miên tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị đồ đạc để chiều livestream, sau đó lên Tinh Không tính toán thời gian để livestream.

Sau đó, cậu thấy số fans mà hoảng sợ.

Một, hai…… cậu có phải là hoa mắt hay không mà đếm thiếu một số không.

•.•

-3170k chữ, nhảy hố ẻm chi mà chương nào chương nấy dài quá tr.  (ㄒoㄒ)
-[10/12/22]
-Vote và bình luận nha cả nhà yêu 🌹

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro