1. lần đầu tôi gặp em

         Điền Lôi luôn cho rằng thế giới ngoài kia giống như một căn phòng chật hẹp đầy những chiếc gương méo mó, nơi mọi sự chân thành đều bị phản xạ thành giả dối. Cả tuổi thơ chứng kiến cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ đã khiến Điền Lôi học được một điều: "tình yêu chỉ tồn tại trong những lời hứa mà người ta sẽ sớm quên."

          Vì vậy, anh thu mình lại. Sống lặng lẽ. Lẳng lặng quan sát con người từ xa như thể họ là những sinh vật đến từ một thế giới khác. Đôi khi Điền Lôi nghĩ mình giống như cái bóng của chính cuộc đời mình.Trôi dạt, vô hình, không để lại dấu vết.

Cho đến ngày gặp em ấy.

          Vào một buổi chiều mùa hạ, cơn mưa rào đến một cách bất chợt, không báo trước. Trời mưa lớn, mưa nặng hạt đến mức mặt đường như bị xóa mờ trước mắt. Điền Lôi đứng dưới mái hiên ở sảnh chính trường, lặng lẽ nhìn mấy học sinh cấp 3 tươi trẻ tuổi xuân đang lao mình vào cơn mưa để nhanh chóng được về nhà. Mấy tiếng nô đùa rộn rã dưới sân trường, hoà với tiếng mưa rào lộp độp càng khiến không gian xung quanh càng thêm phần ồn ào, hối hả, nhưng lại mang đậm sắc thái của tuổi trẻ. Ấy vậy mà lọc qua con mắt của Điền Lôi, anh chỉ thấy mấy người dưới sân trường như một lũ ruồi cứ vo ve đến là phiền phức.

           Điền Lôi quên mang theo ô, nhưng anh cũng không định về. Bởi đối với anh nơi được gọi là nhà kia chẳng khác gì với cái hiên này. Anh cứ đứng đấy nhìn chăm chăm vào cơn mưa rồi lại thầm chê bai sự ngu ngốc của mấy đứa cùng tuổi khi chẳng màng đến bản thân mà cứ hồn nhiên chạy nhảy.

         Anh cứ đứng ngẩn ngơ nhìn màn mưa trắng xoá trước mắt, mặc dù cho rằng nhà với cảnh hiên này chẳng khác gì nhau. Nhưng mưa quá to, nước hắt lên khiến Điên Lôi cũng bị ướt một phần, vậy thì cứ về nhà con hơn đứng đây để bị ướt mãi thế này.

         Một lúc lâu sau, đến khi sân trường cũng chỉ con lác đác vài bóng người, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngơi ngớt đi chút nào. Điền Lôi vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần để giảm bớt cơn lạnh của mưa mang tới. Bất chợt ở khoé mắt, một bóng người dừng lại bên cạnh.

         Điền Lôi khẽ nghiêng đầu. Một cậu trai nhìn trông khá quen mắt đang đứng cạnh anh. Cậu trai cao tầm gần 1m8, người lại mảnh mai nếu không nói là gầy guộc, nước da trắng sáng, mái tóc dài che gần hết mắt khiến Điền Lôi chẳng nhìn rõ được hết khuôn mặt người nọ. Sự tò mò nổi lên, Điền Lôi thật sự muốn nhìn thấy gương mặt ẩn sau mái tóc dài hơi rối ấy mà vô thức quan sát người bên cạnh chằm chằm .

         Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cậu trai nọ khe khẽ nhìn sang. Nhưng có vẻ do tóc dài đã chắn đi tầm nhìn của cậu, cậu đưa tay lên khẽ vén tóc mái ra sau tai, giương đôi mắt to sau gọng kính cận nhìn sang Điền Lôi ở cạnh mình.

         Nhìn rõ được mặt cậu, sự tò mò của Điền Lôi được thoả mãn liền dời mắt đi, nhưng đổi lại người kia lại đang chăm chú nhìn anh. Ánh mắt kia khiến Điền Lôi  cảm thấy mất tự nhiên vẻ mặt cũng hơi khựng lại. Môi câu trai kia như đang mấp máy muốn nói điều gì đó với Điền Lôi  nhưng lại loay hoay mãi chẳng nói được lời nào. Dáng vẻ hơi ngốc của cậu khiến Điền Lôi  lại dấy lên hứng thú trong lòng. Điền Lôi  quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, ấy vậy lại bị ánh mắt long lanh kia làm cho ngại ngùng lại quay phắt đi nhìn mưa, sắc đỏ từ cổ lan dần lên cả mặt.
 
           Người nọ thực là muốn giúp đỡ Điền Lôi.

         Cậu trai bắt gặp ánh mắt của Điền Lôi cũng thoáng bối rối—kiểu bối rối rất thành thật, rất… tốt bụng. Không phải thương hại, mà đơn thuần là nhìn thấy người khác gặp khó thì muốn đưa tay.

        Trong lòng Điền Lôi lại dậy lên cảm giác lạ lùng khó tả khó hiểu nhưng cũng có chút ...vui vẻ lạ thường: thì ra có người vẫn để ý đến mình. Vô tình thôi, nhưng vẫn nhìn thấy.

         Có lẽ nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ được nên nói cái gì cậu trai chỉ nhìn Điền Lôi  rồi nhanh tay dúi chiếc ô nhỏ màu kem của mình cho anh. Khoảng cách giữa họ đột ngột rút ngắn khiến tim Điền Lôi khẽ run lên. Ngón tay nhỏ trắng nõn kia vô tình chạm khẽ vào tay Điền Lôi nhưng lại như đóng dấu thẳng vào trái tim đang rung lên trong khoảnh khắc.

           Điền Lôi đứng sững, tay vô thức siết chặt chiếc ô. Ánh mắt lại dừng lại trên người cậu, Điền Lôi chẳng biết nói gì,  chỉ biết tim bỗng nhói một nhịp lạ. Không phải vì sợ hay vui, mà là cảm giác được chú ý, được nhận ra, thứ mà anh đã lâu chưa trải qua.

        Cậu trai lạ vẫn đứng đó, giữ một khoảng cách nhất định với anh, im lặng, không gấp gáp, không chủ ý làm gì như thể người vừa mạnh mẽ xâm lấn vùng an toàn của Điền Lôi là một người khác. Và chính cái im lặng ấy lại khiến Điền Lôi  nhớ mãi. Cái cách họ chen vào ranh giới của một kẻ như anh, không đòi hỏi, chỉ đơn giản hiện diện—thế mà lại đủ để làm Điền Lôi  cảm thấy… bối rối.

         Điền Lôi muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng khô lại. Anh  muốn cúi đầu cho qua, nhưng lại không thể rời mắt. Một khoảnh khắc nhỏ, thoáng qua, nhưng in sâu như một ánh sáng lạ trong căn phòng tối nơi Điền Lôi sống bấy lâu.

          Điền Lôi cứ đứng lặng như thế, không biết nên đáp lại thế nào với lòng tốt bất chợt của một người lạ. Nhìn mãi cho đến khi cậu trai mặc áo mưa rồi vội vã hoà mình vào làn mưa trắng xoá, như một tia sáng nhỏ dần xa rồi vụt đi mất. Điền Lôi nhìn theo, trong lòng lại hối hận khi không kịp hỏi tên cậu bạn, nhìn xuống chiếc ô trên tay rồi lại nhìn bóng hình đã khuất trong mưa trong lòng Điền Lôi chợt thấy mất mát: "ước rằng trời mưa nhỏ một chút."

          Và Điền Lôi biết, dù sau này người lạ có đi mất, khoảnh khắc này cũng sẽ khó quên, vừa ấm áp, vừa nhói lòng—một mảnh nhỏ của thế giới ngoài kia mà Điền Lôi chưa từng nghĩ mình được chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro