Chương 39: Nhịp điệu bệnh hoạn
Không gian méo mó căng lên từng nhịp, sàn nhà, trần và tường như nhấp nhô, xoắn tít, đôi khi bốc ra mùi máu tan rã, mùi xương cháy, mùi ký ức thối rữa. Từng bước chân tôi là một nhịp trống đập vào cơ thể và tâm trí thực thể theo sau. Nó cố vặn mình, cố kéo tôi về phía hỗn loạn, nhưng tôi không hề run sợ. Mỗi ký ức tôi ném ra là một mồi nhử, làm nó cồng kềnh, như một cỗ máy bệnh hoạn vừa mê hoặc vừa yếu ớt.
Tôi quan sát từng chi tiết thể xác của nó: da nhăn nheo, thớ cơ xoắn như dây đàn, từng nhịp tim rít lên như kim loại quẹt vào xương. Nó thở hổn hển, cố chạm vào tôi bằng hơi thở và nhịp tim, nhưng tôi cười đen, nắm chặt chiếc khóa — công cụ để tôi giữ quyền kiểm soát.
> “Em… em khiến ta… hỗn loạn,” giọng nó vang, rít lên như thép, xen lẫn thích thú và sợ hãi.
“Vậy thì hãy chịu đựng,” tôi đáp, mắt lạnh lùng, từng bước dẫm lên máu, sương và ký ức vỡ vụn. “Nhưng tao là người đặt luật.”
Mỗi rung động của tôi truyền qua cơ thể nó, khiến thớ cơ nó giật giật, như bị kéo theo một giai điệu bệnh hoạn mà tôi sáng tạo. Tôi nhận ra: quyền lực không phải ở sức mạnh tuyệt đối, mà ở khả năng điều chỉnh nhịp điệu, kiểm soát tần số, biến nỗi kinh hãi thành công cụ chiến lược.
> “Ta vẫn thích em,” giọng nó rít, nửa mê hoặc, nửa sợ hãi. “Nhưng… em đã bắt ta phải theo em.”
Tôi mỉm cười đen, biết rằng giấc mộng này là chiến trường, và tôi là kẻ cầm trịch. Từng nhịp tim, từng thớ cơ, từng mảnh ký ức rơi xuống là một chốt khóa, một bẫy chiến lược, biến sinh vật bệnh hoạn thành công cụ sống.
Sương, máu, cơ thể, và ký ức hoà vào nhau, tạo thành một không gian ngột ngạt đến mức khó thở, nhưng tôi vẫn bước tiếp, người dẫn đường, kẻ chiến thắng, và thực thể cao lớn phía sau — bệnh hoạn, ghê rợn — giờ phải bước theo nhịp tôi.
> “Đêm nay… em sẽ ngủ với ta?” giọng nó thì thầm, vừa đe dọa vừa dịu dàng.
“Ừ… nhưng theo luật của tao,” tôi đáp, và nụ cười đen lan rộng trên mặt.
Từng bước, tôi nhận ra: không ai có thể kéo tôi đi nữa. Tôi đã biến kinh hoàng thành nhịp điệu, biến nỗi sợ thành quyền lực, và biến quái vật thành công cụ — ít nhất là cho đến khi giấc mộng kết thúc.
Không gian xung quanh như rút ngắn lại — từng bước chân tôi đặt xuống, mặt đất co giật, thở phập phồng như cơ thể sống. Máu chảy ngược, sương cuộn lại thành hình vòng xoắn, và ánh sáng vỡ vụn thành những mảnh nhỏ rạch lên da.
Tôi vẫn đi, vẫn nghe tiếng bước chân nặng nề phía sau.
Nhưng giờ, nhịp tim của tôi và nó bắt đầu hòa vào nhau.
Cảm giác đó… lạ. Không hẳn đau, không hẳn dễ chịu — chỉ như thể từng sợi dây thần kinh của tôi bị móc nối bằng kim loại, kéo căng, gắn chặt vào cơ thể nó.
> “Thấy chưa?” giọng nó vang lên, thấp, run, ấm một cách giả tạo.
“Luật của em cũng là luật của ta. Em điều khiển ta… nhưng em có chắc là mình không bị ta điều khiển lại không?”
Tôi siết tay, móng bấu vào lòng bàn tay. Máu rịn ra, đỏ thẫm.
Không gian phản ứng lại — tường nứt toác, tiếng xương gãy vang lên từ hư vô.
Tôi hít một hơi dài, đáp chậm rãi:
Krulydria : “Tao biết rõ giới hạn.”
Thực thể 👁️ : “Giới hạn à?”
“Em nghĩ mình vẫn còn cơ thể để giữ giới hạn sao?”
Tôi nhìn xuống — bàn tay, da thịt bắt đầu tan thành khói đen, lộ ra phần gân và mạch máu mảnh như sợi chỉ, dao động theo nhịp của nó. Mỗi khi nó thở, da tôi co lại. Mỗi khi nó cười, tim tôi lệch một nhịp.
Một nỗi bức bối khủng khiếp dâng lên — vừa kinh tởm, vừa nghiện cảm giác đó.
Tôi hiểu: tôi đang nắm quyền, nhưng quyền lực ấy khiến tôi dính sâu hơn vào nó.
Nó là công cụ, nhưng cũng là ký sinh.
> “Chúng ta đang hòa vào nhau, Krulydria,” giọng nó khẽ đến mức như thở vào tai. “Không còn em, cũng không còn ta. Chỉ có một thứ… mới.”
Tôi quay lại —
Nó đứng sát sau lưng, cao gấp rưỡi tôi, gương mặt nhòe như bị kéo dài bởi hàng trăm lớp da, mắt rỗng nhưng sâu như hố đen, miệng rách ngang mang tai.
Tôi nhìn vào, và thấy trong đó — hình phản chiếu của chính mình đang cười.
Tim tôi đập loạn, như có ai đó đấm từ trong lồng ngực để thoát ra.
Không gian nổ tung bằng ánh sáng trắng, từng mảnh ký ức tôi ném ra bắt đầu tan như bột tro.
Tôi hét lên, nhưng âm thanh bị nuốt mất.
> “Tỉnh đi, Krulydria,” nó nói, nhưng giọng giờ đã là giọng của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro