Chương 11

Lúc Tần Diên biết được chuyện hot search thì mọi thứ đã không thể nào giải quyết được.

Mấy fans lớn của Trác Thành đều chia sẻ Weibo, các cô yêu cầu tổ chương trình đưa ra lời giải thích. Biết Trác Thành bị say xe buýt thì tại sao lại cứ phải sắp xếp xe buýt đi đón.

Khi Trác Thành có biểu hiện không khỏe thì tại sao không ngừng quay.

Các fans còn đưa ra ảnh chụp lúc Trác Thành mới xuống xe, ai cũng đều có thể nhìn ra sắc mặt lúc đó của cậu ta không tốt.

[Vì để không bị ngừng quay giữa chừng, tổ chương trình mặc kệ nghệ sĩ sống chết, tổ chương trình mau lăn ra đây để xin lỗi]

[Tổ chương trình sẽ không biết phần lớn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp là đến từ 'Trác Đoá' chúng tôi đi, nếu không phải chúng tôi đem đến khán giả thì ai thèm xem một chương trình có mấy nghệ sĩ tuyến 18 yêu đương?]

[Đúng vậy, sau khi chương trình được phát ra tôi đã tuyên truyền ở khắp nơi, kết quả thì thế nào? Tổ chương trình lại bắt nạt Tiểu Trác của chúng tôi.]

Tần Diên nhìn từng lời chất vấn, cả người vẫn còn ngốc.

Cái gì mà tổ chương trình mặc kệ sống chết của nghệ sĩ?

Trước khi lên xe, tổ chương trình cũng đã cho phép Trác Thành tự mình lái xe, nhưng Trác Thành nói không muốn quá khác biệt, một hai đòi ngồi xe buýt.

Tổ chương trình cũng tận lực chăm sóc Trác Thành, thuốc say xe, túi hạ nhiệt độ, nước cùng với đồ ăn, tất cả đều được chuẩn bị hết.

Ngay khi xuống xe liền có nhân viên công tác hỏi Trác Thành có cần nghỉ ngơi hay không, lúc đó Trác Thành nói không có vấn đề gì, sau khi đi vào cũng biểu hiện như bình thường, trong quá trình đi vẫn luôn tương tác với khán giả phòng phát sóng trực tiếp.
Làm gì có một chút dấu hiệu bị cảm nắng nào.

Tần Diên chỉ cảm thấy tổ chương trình oan uổng muốn chết, ai cũng không muốn Trác Thành bị cảm nắng, mà hiện tại fans lại nói thành bọn họ cố tình làm Trác Thành bị cảm nắng dẫn đến té xỉu.

"Đạo diễn Tần, hiện tại làm thế nào?"

"Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có giảm xuống không?" Tần Diên hỏi lại.

"Có, là giảm xuống bình thường, sau một khoảng thời gian thì sẽ có một lượng lớn khán giả ra vào phòng phát sóng. Cũng sắp đến giờ ăn cơm nên rất nhanh sẽ lại có một đợt khán giả vào phòng."

Tần Diên gật đầu: "Đi bảo Tiểu Trần viết một bài viết Weibo trước đi, giao cho cậu ta xử lý."

"Được, đạo diễn Tần."

Có người chuyên môn xử lý các chuyện xã giao truyền thông này nên Tần Diên không muốn vì một việc nhỏ này mà ảnh hưởng việc quay chương trình, thậm chí ông ta cũng chưa bảo người đi tìm Trác Thành để hỗ trợ làm sáng tỏ.

Nhưng mà Tần Diên không chủ động đi tìm Trác Thành, Trác Thành lại chủ động tìm đến cửa.

"Đạo diễn Tần."

"Làm sao vậy, cơ thể khỏe chút nào chưa?"

Trác Thành gật đầu: "Đã không còn việc gì, rất xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho tổ chương trình."

"Không có việc gì, cậu không sao là được rồi."

"Tôi vừa nhìn thấy hot search, không nghĩ rằng sẽ thành ra như vậy. Tôi sẽ đăng Weibo làm sáng tỏ rằng việc này không liên quan đến tổ chương trình, là ngày hôm qua tôi chơi game ngủ muộn, dẫn đến tinh thần hôm nay không được tốt."

Tần Diên có chút ngoài ý muốn, cũng không phải ngạc nhiên việc Trác Thành giúp chương trình làm sáng tỏ mà là Trác Thành muốn nói như vậy. Mặc kệ thế nào thì việc Trác Thành té xỉu khiến fans rất đau lòng.

Nếu ở thời điểm này Trác Thành không nói gì, các fans sẽ càng cảm thấy thương cảm cho Trác Thành, từ đó lại càng duy trì nghệ sĩ, biết được sự chuyên nghiệp của nghệ sĩ cũng như thêm cơ hội gia tăng nhiều fans.

Nhưng nếu Trác Thành đứng ra giải thích, chỉ cần có một chút không rõ ràng cũng sẽ làm các fans lớn bất mãn, có thể quay qua cắn ngược lại.

Vốn dĩ Tần Diên cho rằng Trác Thành cố ý, nhưng hiện tại thì ông cũng không chắc chuyện này có phải ngoài ý muốn hay không.
Trác Thành nói như vậy cũng liền làm như vậy, lấy điện thoại ra nhờ trợ lý giúp cậu ta biên tập Weibo.

Trác Thành V: Thực xin lỗi! Là tôi không chăm sóc chính mình làm nhóm Trác đóa lo lắng. Tổ chương trình cũng đã chuẩn bị thuốc hạ nhiệt, nhân viên công tác vẫn luôn hỏi thăm tình trạng sức khỏe của tôi, là tôi cảm thấy không nên ảnh hưởng đến tiến trình quay. Đạo diễn Tần là một đạo diễn rất tốt, mỗi nhân viên công tác cũng rất chuyên nghiệp, cảm ơn sự quan tâm của nhóm Trác Đoá, tôi đã không còn việc gì, sẽ tiếp tục tham gia quay hình, tôi rất hứng thú với cuộc liên hoan này. Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ chương trình tình yêu này, yêu mọi người!

[A a a a, bảo bối không có việc gì là được rồi, ô ô lo lắng gần chết]

[Có phải tối hôm qua bảo bối lại thức đêm chơi game không, lần sau phải ngủ sớm nha! Thức đêm không tốt cho cơ thể.]

[Bảo bối vô cùng thích cuộc liên hoan, nếu không có việc gì thì hãy chơi thật vui vẻ]

[Hì hì, tiếp tục xem phát sóng trực tiếp thôi]

[Tuy rằng rất đáng tiếc khi không nhìn thấy Tiểu Trác vẽ tranh nhưng cơ thể vẫn quan trọng hơn, nhất định phải nhớ chăm sóc cơ thể của chính mình.]

Hot search liền kết thúc như vậy.
Trác Thành cất điện thoại đi.

"Tôi đã giải thích rõ ràng, buổi tối còn có tiệc pháo hoa. Đạo diễn Tần, tôi có thể tiếp tục tham gia quay chứ?"

"Tất nhiên, cậu không có việc gì thì được." Bên ngoài miệng Tần Diên nói như vậy nhưng ông cũng không phải hoàn toàn vô tư, tổ chương trình đã vô cớ bị mắng như vậy, nếu còn có lần nữa thì không biết sẽ ra sao.

Sau khi Trác Thành ra khỏi phòng, Ngụy Dương lập tức đi đến.

"Đạo diễn Tần không tức giận vì chuyện hot search chứ?"

"Không có, lần này chỉ là hiểu lầm, giải thích một chút là tốt rồi."

Ngữ khí của Trác Thành nhẹ nhàng, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Xin lỗi ! Vốn là muốn tặng các anh một bức tranh, kết quả....."

"Không sao đâu, về sau nếu có cơ hội thì lại có thể vẽ, đều giống nhau." Ngụy Dương cười cười đem đồ trong tay đưa cho cậu ta:"Đây là quạt xếp thủ công, buổi chiều anh đã làm, tặng cho em."

Chu Sam nhăn mày nhìn Ngụy Dương nhanh hơn mình một bước, rồi giống như dâng vật quý mà đưa cho Trác Thành.

"Đây là phần thưởng anh giành được khi thắng trò chơi ném thẻ vào bình rượu, tặng cho em."

Sau cơm tối chính là tiệc bắn pháo hoa, hôm qua Tần Diên nói mỗi người đều phải có đôi, nếu không có sẽ có trừng phạt.

Ngụy Dương cũng Chu Sam không ai chịu từ bỏ, đều đang đợi câu trả lời của Trác Thành. Hai người đều cực kì chu đáo ân cần, muốn tranh đoạt thiện cảm trước mặt Trác Thành.
-------------
Buổi tối, 7 giờ rưỡi, cuộc liên hoan trở lên náo nhiệt hơn, những người tham gia cuộc liên hoan đều biết tối nay sẽ có một màn trình diễn đặc biệt, vì vậy đa số mọi người đều đến từ rất sớm để tranh vị trí bên cạnh hồ.

Gió lạnh ban đêm thổi qua mặt nước, nhấc lên từng gợn sóng, sân khấu được đặt trên mặt hồ, có một số du khách sẽ lựa chọn ngồi thuyền, như vậy có thể cách sân khấu gần hơn một chút.

Có không ít cặp đôi hoặc là bạn bè kết bạn với nhau, làm quen với những thuyền còn có vị trí để có thể đến gần sân khấu hơn, cùng nhau thả đèn dưới nước.

Sân khấu là trên mặt hồ, hai người diễn gần cuối, cũng không vội vàng trang điểm, giờ phút này hai người họ giống như những du khách khác, lẫn vào một con thuyền thưởng thức cảnh đêm.

"Cho tôi sao?" Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn, thấy cầm sư gật đầu, cậu vui vẻ tiếp nhận đèn.

"Cảm ơn."

Cũng đúng lúc này, màn ảnh của phòng phát sóng trực tiếp chuyển từ Trác Thành bên kia sang Vương Nhất Bác bên này.

[Tôi đã bỏ lỡ cái gì, tại sao hai người đã tiến triển đến bước thả đèn rồi.]

[Ở cố đại, nếu vợ chồng hay người yêu cùng nhau thả đèn xuống nước thì có nghĩa là mong muốn tương lai tốt đẹp, hy vọng cuộc sống sinh hoạt có thể giống như hà đèn xuôi theo dòng nước.]

[Xem ra cầm sư rất thích bao tải của Vương Nhất Bác]

[Dù sao là CP, vậy tôi liền cắn một chút.]

Tiêu Chiến chưa buông hà đèn trong tay, hắn chú ý đến hai cô gái nhỏ ở thuyền gần hắn nhất, hai cô gái đang viết tâm nguyện lên đèn.

Hắn nhìn thấy hai cô gái cẩn thận đặt đèn xuống mặt nước, chắp tay trước ngực, nhắm mắt ước nguyện, cuối cùng dùng tay khẩy nhẹ mặt nước để hà đèn chậm rãi trôi xa.

Học xong.

Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, đang định dạy Vương Nhất Bác nhưng lại không biết cậu đã đem hà đèn đặt xuống mặt nước từ lúc nào.
Ngón tay trắng nõn hơi đẩy mặt nước làm chiếc đèn đang trôi xa lại xa hơn một chút, đến khi chiếc đèn vượt qua một chiếc đèn khác thì Vương Nhất Bác nở một nụ cười.

Tiêu Chiến "..............." Thật sự không hiểu được lòng ham muốn chiến thắng này.

Vương Nhất Bác vừa quay đầu liền đối diện với tầm mắt của cầm sư, con ngươi đen nhánh mang theo chút u oán, Vương Nhất Bác lại cảm thấy cậu đã gặp đôi mắt này ở đâu, nhưng không chờ cậu nghĩ ra thì cầm sư đã rời mắt.

[Mẹ nó, tôi cười đến dạng thẳng chân]

[Có thể như vậy nữa hả , hà đèn là dùng để ước nguyện, không phải là thi xem ai trôi xa hơn]

[Tại sao Vương Nhất Bác có thể buồn cười như vậy]

[Đau lòng cho cầm sư một phút]

[Không phải Vương Nhất Bác ở buổi triển lãm rất lãng mạn sao?]

[Tôi hận cậu ấy, giờ phút này lại giống như đầu gỗ.]

[Vương Nhất Bác: Lãng mạn của tôi ở bất cứ đâu ngoại trừ tình yêu.]

"Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác nghi hoặc: "Anh không thả sao?"

Cầm sư:"......Thả."

"À."

Vương Nhất Bác cứ như vậy nhìn hắn, Tiêu Chiến thả đèn vào trong nước. Đôi mắt Vương Nhất Bác sáng long lanh, cậu đột nhiên tìm ra một niềm vui mới.

"Để tôi giúp anh nha, tôi có thể đẩy rất xa, sẽ không bị lật."

Cầm sư:".....Cảm ơn."

"Đừng khách sáo, không phải chúng ta là cộng sự hay sao."

Vương Nhất Bác lúc này mới càng thân thiết hơn với cầm sư, vốn dĩ cậu cảm thấy tính cách của cầm sư quá lạnh lùng, nhưng hiện tại cậu thấy hình như là cầm sư không thích nói nhiều, nói thế nào cũng không mở miệng.

Hai người luyện tập cả một buổi trưa cũng coi như là có chút thân thiết, chuyện nhỏ này cũng không tính là cái gì, Vương Nhất Bác chỉ muốn giúp mỗi cái đèn có thể càng đến gần mong muốn ước mơ hơn.

Ngón tay lướt trên mặt hồ, Vương Nhất Bác còn nhân tiện giúp những hà đèn khác trôi xa hơn, làm dòng nước mang theo hà đèn đến nơi xa hơn.

"Anh vừa mới ước nguyện sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến :"......"

[Buồn cười quá mọi người ơi, tôi cho rằng Vương Nhất Bác không biết khi thả hà đèn có thể ước nguyện, hóa ra là cậu ấy cũng biết.]

[Cầm sư: Tóm lại vẫn là đặt sai kỳ vọng.]

[Tôi muốn hỏi Vương Nhất Bác một chút, lúc nãy cậu đẩy hà đèn có cho người khác thời gian ước nguyện sao?]

[Ha ha ha ha ha ha]

Sau khi hai người thả đèn xong thì thuyền cũng đi đến gần sân khấu, hai người bước lên tấm gỗ đi xuống để vào phòng hóa trang ở hậu trường.

Vương Nhất Bác đang ở phòng hóa trang, khi lên sân khấu cần yêu cầu trang điểm đậm một chút so với thường ngày.

"Thầy Vương, làn da của cậu rất đẹp nha." Trợ lý của chuyên viên trang điểm nhịn không được khen một câu.

"Ha, tuổi trẻ chính là mỹ phẩm tốt nhất để dưỡng da." Chuyên viên trang điểm nói.

"Mỹ phẩm dưỡng da chỉ có tác dụng rất ít, nếu muốn làn da đẹp một chút, hàng ngày nên uống đủ nước, cũng như làm việc và nghỉ ngơi đầy đủ, còn có chính là....."

"Là cái gì?" Trợ lý chớp mắt chờ mong.

"Vẻ đẹp tự nhiên."

"Thầy Vương, làm phiền cậu nhắm mắt lại." Chuyên viên trang điểm sau khi trang điểm xong phần mắt, liền cầm lấy bút kẻ mắt chuẩn bị vẽ.

"Lông mi thật dài nha, vậy không dán lông mi giả cho cậu nữa."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên cậu hy vọng càng ít việc càng tốt. Cậu bỗng nhiên cảm thấy việc trang điểm của nữ còn cầu kỳ hơn, có thể ngồi mấy tiếng đồng hồ, thật vất vả.

Lại nhìn cầm sư đang thoải mái ngồi chơi điện thoại một bên, Vương Nhất Bác có vài phần hâm mộ.

Đeo cái mặt nạ thật tốt, cũng không cần trang điểm.

Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, trước mắt liền có thêm một cốc nước, Tiêu Chiến cũng suy xét đến việc trôi mất son, chuẩn bị thêm một cái ống hút.

"Cảm ơn."

Vương Nhất Bác nhận lấy uống một ngụm, vốn nghĩ là nước sôi để nguội nhưng hóa ra lại có chút vị chanh.

Cầm sư quay lại chỗ ngồi, tiếp tục chờ Vương Nhất Bác trang điểm.

"Anh đã học đánh đàn từ rất lâu rồi sao?" Vương Nhất Bác không hiểu nhiều về nhạc cụ, cậu cảm thấy cầm sư chắc phải có kinh nghiệm mấy năm.

"Ừm, bốn năm." Cầm sư lên tiếng.

"Anh đàn rất hay."

Vương Nhất Bác cùng cầm sư biểu diễn gần cuối nên sau khi hóa trang xong vẫn có thể xuống dưới sân khấu để xem biểu diễn.

Mở màn là đàn sáo, sau một vài tiết mục biểu diễn, cảm xúc của khán giả đã hoàn toàn được khuấy động.

Ngoại trừ ca múa, đàn sáo còn có hí khúc, diễn kịch cùng múa hát theo cốt truyện vẫn đang chuẩn bị biểu diễn.

Khán giả ở trên thuyền có thể trực tiếp cảm nhận khi đứng ở gần sân khấu, cũng nhất thời quên đi hết mọi thứ xung quanh.

"<Bạch xà truyện> cũng quá hay đi! Cảnh thủy mạn Kim Sơn kia tôi vô cùng yêu thích." Kiều An có vài phần kích động.

Mỗi vị khách mời ngồi ở một thuyền khác nhau, lúc này đều tụ tập ở giữa sân khấu, sau khi biểu diễn hạ màn liền nói chuyện với nhau qua cửa sổ.

"Cuộc liên hoan này thật sự tốn nhiều công sức." Lần đầu tiên Chu Sam được xem biểu diễn dưới hình thức này, giờ phút này anh ta cũng không bình tĩnh mấy so với Kiều An.

"Diễn viên xướng kịch hoàng mai cũng rất tuyệt, thanh âm vô cùng dễ nghe, tôi là một người không nghe diễn bao giờ cũng cảm thấy hay."

"Mọi người vẫn chưa thấy Nhất Bác đâu sao?" Trần Minh vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên hỏi.

Kiều An nói:" Buổi chiều tôi đi tìm cậu ấy, nhân viên công tác bảo cậu ấy có nhiệm vụ khác, liệu có phải cũng ở lẫn trên chiếc thuyền nào đó không?"

Mấy người đều quay qua nhìn xung quanh nhưng thuyền đều tụ tập gần nhau, rất khó có thể nhìn thấy ở nơi xa hơn.

Trịnh Phương nói: "Lúc ăn cơm chiều cũng không thấy cậu ấy."

"Đến rồi, đến rồi."

Sau khi ánh đèn sân khấu sáng lên, Kiều An đột nhiên hưng phấn lên.

"Áp trục đến lượt rồi!"

Tiếng đàn ngắn ngủi vang lên, yên lặng vài giây, tiếng đàn sáo vang lên, sau đó âm thanh trong trẻo của đàn tranh xen lẫn vào bản diễn tấu của đàn sáo, màn che từ từ lộ ra.

Phía bên trái sân khấu đặt đàn tranh, ngồi trên đó là một vị cầm sư đeo mặt nạ mặc một bộ trang phục màu đỏ, đốt ngón tay đặt lên dây đàn, mỗi một dây lại là một âm, câu, thác, mạt, hoạt....

Âm thanh từ tiếng đàn vang lên, bị gió đêm đưa đến bên tai khán giả.

Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ màu xanh lam, đi ra từ bên phải của sân khấu.

Cậu đưa lưng về phía người xem, trong tay nắm một dải lụa màu xanh lam nhạt dần sang màu trắng, lòng bàn tay cậu nắm phần cán của cây quạt, hơi hơi nâng tay, tay áo nhẹ nhàng chảy xuống lộ ra một cánh tay mảnh khảnh, ánh đèn chiếu vào làm cánh tay giống như được bao phủ một tầng ánh trăng.

Tiếng đàn nhu hòa cổ xưa lại mang chút ý vị, nhẹ nhàng cao lên rồi lại thấp xuống.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhảy ba bước, giống như chuồn chuồn nước, cơ thể mềm mại uyển chuyển. Dải lụa trong tay bay tán loạn, giống như một chú bướm màu lam nghe lời.

Cây quạt giơ lên giống như cánh bướm chấn động, sân khấu rơi xuống những cánh hoa đỏ tươi, tay của Vương Nhất Bác hơi dùng sức đưa quạt lại, kéo dải lụa về phía sau.

Cơ thể mềm mại cũng theo quạt mà nghiêng về phía sau.

Tiếng đàn dần chậm lại, giống như sợ quấy nhiễu chú bướm đang ở giữa sân khấu kia.

Chiếc quạt như một mảnh tơ lụa nằm trên đất, mũi chân của Vương Nhất Bác hướng xuống đất mượn lực, không chờ khán giả phản ứng lại đã cong eo đứng dậy, xoay tròn vài vòng thực hiện động tác tiếp theo.

Tiếng đàn lượn lờ, đạp trăng mà đến.

Cậu dẫm lên sân khấu đầy ánh sao, làm bạn với chính mình.

Ngay cả ánh trăng cũng yên lặng xem màn biểu diễn múa này.

Cơ thể thiếu niên ở giữa sân khấu cực kỳ linh hoạt, mũi chân dẫm nhẹ, dải lụa xoay tròn giống như một cái áo choàng rơi xuống.

Vương Nhất Bác nhảy lên, đá chân tạo thành một động tác chữ mã

Lại là một tiếng kinh hô, khán giả đều không khỏi ngây người.

Những động tác có độ khó cao càng khiến cho động tác múa trở lên thăng hoa, đẹp hơn.

Nếu có quá nhiều động tác khó trong lúc múa thì có thể sẽ làm cho tiết mục biểu diễn càng nhìn càng lộn xộn hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác lợi dụng sự mềm dẻo của bản thân, đem những động tác có yêu cầu cao kết hợp thuần thục với điệu nhảy, vì thế điệu múa duyên dáng lại càng thêm bắt mắt.

Ánh đèn đúng lúc chiếu xuống, trên người Vương Nhất Bác phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giống như trăng sáng không thể nào với tới trên bầu trời kia.

Đến lúc này tổ chương trình mới kéo gần màn ảnh.

Khuôn mặt tinh xảo của Vương Nhất Bác hiện ra trước mắt người xem, giống như xua đi mây mù nhìn thấy chân dung.

lông mi đen dày rũ xuống làm hiện ra bóng dáng hình quạt.

Sắc đẹp vô cùng yêu dã cùng với khí chất xuất trần vốn nên không thể ở cùng nhau nhưng ở trên người Vương Nhất Bác lại không hề thấy sự xung đột. Tiếng đàn kết hợp cùng điệu múa, dài lụa mỏng bay, phiêu phiêu như tiên.

Khúc nhạc đã dừng nhưng khán giả vẫn nhìn sân khấu một lúc lâu.

[Quá kì lạ, quá kì lạ]

[Vương Nhất Bác là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời]

[Cầm sư cũng rất tuyệt, lần đầu tiên tôi biết hóa ra con trai đánh đàn tranh cũng là một cảnh đẹp ý vui]

[Tôi mặc kệ, Vương Nhất Bác cùng với cầm sư chính là tuyệt phối, không tiếp thu phản bác! Ra cắn CP này đi.]

[Toàn bộ quá trình bọn họ đều không giao lưu, nhưng mà tôi vẫn cắn]

[Cứu mạng cứu mạng, không được, Vương Nhất Bác cũng quá dụ người, ai mà chịu được!!]]

[A a a a! Là ai thật thơm, là tôi! Là tôi! Là !]

"A a a, là Vương Nhất Bác!"

Kiều An kích động đứng lên: "Quá tuyệt, quá tuyệt."

"Làm sao mà cái gì cậu ấy cũng làm được vậy, tôi cũng không biết rằng cậu ấy biết múa."

Trần Minh cũng khó khăn hoàn hồn, thấy Kiều An kích động đến nỗi từ ngữ hỗn loạn, cười nói: "Trách không được buổi tối chúng ta không gặp Nhất Bác, hóa ra là có cầm sư làm bạn."

Nhờ Trần Minh nhắc nhở mà mọi người mới đem lực chú ý đến cầm sư.

"Từ cổ hồng lam xuất CP, vẫn là tổ chương trình biết chơi."

Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu, bên cạnh là cầm sư, đứng chào kết thúc. Dù bài múa nhẹ nhàng nhưng vẫn có vài động tác yêu cầu cao, cần có lực eo nên hô hấp của Vương Nhất Bác vẫn có chút loạn.

"A a a a a, còn muốn xem nữa!!!"

Không biết ai gào to một tiếng, mọi người ở bên dưới cũng cùng hô to.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ cầm sư sẽ gỡ mặt nạ xuống khi chào kết thúc, nhưng đến khi bọn họ chào xong, mặt nạ vẫn yên lặng ở trên mặt.

Xem ra là không có ý muốn tháo ra.

"Thầy Vương, cậu muốn tháo trang sức chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Trợ lý của chuyên viên trang điểm cười nói.

"Việc tháo trang sức này khá tốn thời gian, khoảng vài phút nữa liền có pháo hoa, không bằng thầy Vương đi xem pháo hoa trước, dù sao cũng khó mà đến được một lần, về rồi tháo sau cũng được."

"Được, cảm ơn."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía cộng sự hiện tại của mình, trong con ngươi chính là bóng dáng của cầm sư, đôi môi diễm lệ tạo thành một độ cong nhẹ.

"Muốn đi cùng nhau không?"

"Được."

"Một ngày các anh làm việc mấy giờ, có cần phải chờ du khách về hết mới có thể kết thúc công việc không?" Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến trở thành nhân viên công tác.

Nghe như vậy cầm sư cười nhẹ một tiếng.

Vương Nhất Bác không thể hiểu được, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

"NPC các anh có phải giống như nhân viên mặc quần áo thú bông ở công viên, không được cho du khách biết mặt không?"

Cầm sư trầm mặc một chút: "Không phải."

Vương Nhất Bác còn muốn nói tiếp cái gì, liền nghe thấy 'phanh' một tiếng.

Trên trời bỗng nhiên xuất hiện một pháo hoa màu lam.

"Bắt đầu rồi."

Vương Nhất Bác không hỏi lại nữa, hai người ăn ý đi ra ngoài, bên kia bờ, các du khách cũng ngửa đầu nhìn ngắm pháo hoa.

Tỏa sáng chói mắt.

Trong đôi mắt đen của Vương Nhất Bác lấp lánh pháo hoa, đứng nhìn màn pháo hoa long trọng này, Vương Nhất Bác có cảm giác như toàn thế giới đều được chiếu sáng.

Phần còn lại của pháo hoa rơi xuống ẩn trong màn đêm, lại giống như rơi vào lòng Vương Nhất Bác, tạo nên từng tầng gợn sóng, cậu nghiêng người nhìn về phía cầm sư, lại phát hiện cầm sư cũng đang nhìn về phía cậu.

Trên mặt của hắn vẫn đeo mặt nạ nhưng lúc này Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy rất rõ ràng cặp mắt kia.

Một đôi mắt thật xinh đẹp, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy ở đâu đó, đôi mắt đó lúc này đang chăm chú ôn nhu nhìn vào cậu.

Khuôn mặt của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, cậu dời tầm mắt, bên tai giống như có một tiếng cười rất nhẹ, đôi tai của Vương Nhất Bác hơi hơi nóng lên.

Nhìn lại về phía bầu trời lộng lẫy, pháo hoa vẫn vô cùng lóa mắt, nhưng những gợn sóng trong lòng lại không động vì pháo hoa.
Đến khi bắn xong pháo hoa, Vương Nhất Bác mới thoát ra khỏi bầu không khí kỳ lạ kia.

"Tôi đi tháo trang sức."

Vương Nhất Bác để lại một câu rồi xoay người đi.

Vốn nghĩ rằng trên đường trở về sẽ không gặp lại cầm sư nhưng cậu lại không thể đoán được rằng sau khi đi ra, cậu lại thấy cầm sư chờ ở cửa, hắn đã thay đi bộ Hán phục lóa mắt kia.

Áo sơ mi đơn giản được mặc lên người, hắn đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, bóng dáng thon dài thẳng đứng, thân cao chân dài, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Nhưng, bóng dáng này có chút quen thuộc.

Nghe được tiếng bước chân đằng sau, cầm sư quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Vương Nhất Bác ngơ ngẩn.
Như thế nào lại là Tiêu Chiến!

Hắn là một ảnh đế nhàn rỗi đến thế sao?

Làm NPC ở cuộc liên hoan?

Vương Nhất Bác nhất thời không lên tiếng, một phút rung động lúc bắn pháo hoa kia, giờ đã cùng tro tàn của pháo hoa chôn thân dưới đáy hồ.

"Tôi không có cố ý lừa cậu." Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác lại hiểu lầm hắn: "Tôi không nghĩ tới..... cậu không nhận ra tôi."

Ban đầu Tiêu Chiến định trêu Vương Nhất Bác, kết quả hắn phát hiện Vương Nhất Bác không nhận ra hắn là ai. Suốt một buổi chiều, những nhân viên biểu diễn khác và Vương Nhất Bác đều có thể nói được mấy câu, còn nói chuyện rất vui vẻ.

Trừ hắn, cộng sự bị bỏ sang một bên.

Hắn chờ Vương Nhất Bác phát hiện, liền chờ đến tận lúc kết thúc, Vương Nhất Bác vẫn không nhận ra.

Tuy là lúc này Vương Nhất Bác cũng không biết nói gì, nhưng nếu cậu biết cầm sư là Tiêu Chiến thì dù có thế nào cậu cũng không cùng hắn xem pháo hoa.

Đã biết rằng Tiêu Chiến muốn 'quy tắc' cậu, Vương Nhất Bác đương nhiên không muốn ở chung với Tiêu Chiến.

Nhưng nếu Tiêu Chiến muốn 'quy tắc' cậu thì cũng không cần cố ý đến cuộc liên hoan giả làm NPC. Trần Minh vẫn có chút đúng, khổng tước ngoại trừ tìm phối ngẫu thì vẫn rất thanh cao ngạo khí.

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm?

"Thầy Tiêu đánh đàn rất khá." Vương Nhất Bác quyết định tạm thời nhảy qua vấn đề này.

Tiêu Chiến cong môi hỏi lại.

"Không hỏi vì sao tôi lại học sao?"

Lần này đến lượt Vương Nhất Bác ngơ ngẩn, Tiêu Chiến cố ý nhắc đến là muốn cậu hỏi hắn sao.

"Vì cái gì?" Cậu phối hợp hỏi một câu.

"Không có gì."

Vương Nhất Bác:"......"

Rõ ràng là Tiêu Chiến khơi mào đề tài, hiện tại lại bày ra bộ dạng không có hứng thú. Hoa khổng tước không chỉ xòe đuôi khắp nơi mà cảm xúc còn thay đổi rất nhanh chóng.

"Cậu cũng không có hứng thú." Giọng điệu Tiêu Chiến nhàn nhạt.

"Hả?"

Nhất thời Vương Nhất Bác không phản ứng lại, chờ đến khi Tiêu Chiến bắt đầu sải bước cậu mới hiểu ra.

Bởi vì cậu không có hứng thú nên không muốn nói?

Nghĩ như vậy lại có chút tự mình đa tình.

"Vất vả cho thầy Tiêu phải luyện tập cùng tôi cả buổi rồi."

"Không cần khách khí." Tiêu Chiến chủ động giải thích.

"Người đại diện chọn giúp tôi hai cái kịch bản khá hay, vì vẫn còn do dự, trùng hợp một trong hai kịch bản là cổ trang nên tôi đến đây để trải nghiệm bầu không khí rồi lại lựa chọn."

Hóa ra là vậy.

"Vậy tổ chương trình có biết cầm sư là thầy Tiêu không?"

Tiêu Chiến không trả lời, lại nói tiếp.

"Ở đây cũng có một cầm sư, lúc tôi đến, người phụ trách đã cho người kia nghỉ hai ngày. Vừa lúc nghe nói có chương trình cần quay nên tôi liền đồng ý."

"Vâng. Vậy thầy Tiêu đã quyết định chọn kịch bản nào rồi sao?"

"Đúng vậy."

Vương Nhất Bác lại không hỏi tiếp, hai người giống như lúc trước ngồi thuyền trở về. Đến giữa hồ, thuyền hơi đong đưa, cơ thể Lộ Vương Nhất Bác nghiêng ngả một chút, Tiêu Chiến liền đỡ cậu.

Chỉ là rất nhanh lại buông tay.

Vương Nhất Bác nói cảm ơn, bỗng nhiên bị một sợi dây màu đỏ ở cổ tay của Tiêu Chiến hấp dẫn.

"Đẹp không?" Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Chiến như giấu ở trong bóng đêm.

Sợi dây được đan bện thủ công, màu sắc không còn tươi đẹp nữa, có lẽ đã đeo rất lâu nên có chút phai màu.

Đến học sinh tiểu học cũng không chơi thứ này, Vương Nhất Bác chỉ có thể trái lương tâm mà khen một câu.

"Đẹp."

"Là một người bạn nhỏ đưa cho." Tiêu Chiến hình như không muốn kết thúc đề tài này, nếu nghe kĩ còn có chút khoe khoang.

Người bạn nhỏ?

Trọng điểm của Vương Nhất Bác lại lệch, cậu kinh ngạc vì hoa khổng tước còn nhớ rõ tình bạn cũ.

Cậu cùng Tiêu Chiến không thân nhưng mỗi lần gặp mặt, dù có ăn mặc như thế nào thì Tiêu Chiến cũng không che giấu được một thân khí chất tự phụ.

Cũng không phải là vấn đề về giá cả, mà là Tiêu Chiến rất để ý hình tượng bên ngoài.

Hắn không khoe ra một cách rõ ràng, khoe nhưng cũng điệu thấp, khiêm nhường, nếu nhìn qua thì giống như ăn mặc tùy ý, nhưng nếu nhìn lại một cách cẩn thận thì đều đã được phối hợp một cách nghiêm túc.

Dùng đồng hồ, vòng tay cũng không có vấn đề gì, hoặc không mang cái gì cũng tốt hơn sợi dây đỏ này, đặc biệt giống loại mua một hai đồng ở ven đường này.

Cũng không biết đã đeo bao lâu.
Như là biết suy nghĩ của cậu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

"Đeo bốn năm."

Không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ chủ động nói ra, suy nghĩ của Vương Nhất Bác cũng đi theo, theo bản năng hỏi một câu.

"Vẫn luôn muốn đeo mãi sao?"

"Ừm." Tầm mắt của Tiêu Chiến chuyển sang mặt hồ, lông mi dày che đi đôi mắt đầy ôn nhu: "Nếu đổi thì cậu ấy sẽ không vui."

Giọng nói của hắn rất nhỏ, gió thổi liền tan, thậm chí Vương Nhất Bác cũng không biết vừa rồi Tiêu Chiến có nói không.

"Cái gì?"

"Không có gì."

Tiêu Chiến cong môi cười cười, lại một lần nữa ngước mắt lên, trong đáy mắt là ánh sáng từ ngọn đèn dầu, thân ảnh của Vương Nhất Bác cũng ở bên trong.

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với cậu một câu." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn chăm chú vào Vương Nhất Bác.

"Tôi rất vinh hạnh có thể trở thành cầm sư của riêng cậu."

Sau khi lên bờ hai người liền tách ra, Vương Nhất Bác muốn đi tụ họp với tổ chương trình. Vì có sự xuất hiện của Tiêu Chiến nên Tần Diên không cho tổ phát sóng trực tiếp đi theo, chỉ có một người quay phim.

Vương Nhất Bác đi đến cửa thành cùng mọi người tập hợp.

" Nhất Bác, cậu thật lợi hại. Tôi cũng không biết cậu từng học qua vũ đạo, cơ thể của cậu cũng thật mềm dẻo quá đi."

"Có phải là cậu có cơ bụng không, cảm giác lực eo của cậu cũng rất tốt." Kiều An 'hắc hắc' cười hai tiếng muốn kéo quần áo của Vương Nhất Bác liền bị cậu né tránh.

Màn ảnh của phòng phát sóng trực tiếp quét qua đây, khán giả vẫn còn đang chìm đắm vào điệu nhảy kia Vương Nhất Bác, giờ phút này nhìn thấy cậu biến mất đã lâu, làn đạn liền nhanh chóng dâng lên.

[Tránh được nhan sắc mê hoặc của Vương Nhất Bác, tránh được sự lãng mạn của Vương Nhất Bác, kết quả lại thua tại vũ đạo của Vương Nhất Bác, tôi...... cam tâm tình nguyện.]

[Đã đến chậm đã đến chậm, chị em đã có nhóm fans sao?]

[Kiều An mau lên, đều không có người ngoài, có cái gì mà fans chúng tôi không thể xem.]

"Cầm sư thần bí như vậy, tôi cho rằng đến lúc chào kết thúc sẽ bỏ mặt nạ xuống cơ."

"Hai người ở trên sân khấu rất có cảm giác CP đó."

Trần Minh tán đồng gật đầu, cậu ta đối với cái gì cũng không có nhiều hứng thú nhưng vừa rồi cũng không nhịn được xúc động muốn cắn CP.

"Chúng tôi.... hình như cũng không tương tác với nhau mà?" Đuôi lông mày Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, đừng nói tương tác, ánh mắt của hai người họ cũng không đối diện nhau lần nào.

"Cảm giác CP cũng không nhất thiết phải tương tác với nhau, giống hai người thì chỉ cần đứng cạnh nhau cũng có thể khiến tôi cắn đến địa lão thiên hoang."

"Không phải tập sau có khách mời mới sao? Đạo diễn có thể mời cầm sư của chúng ta đến không?" Vẻ mặt Kiều An đầy chờ mong nhìn về phía Tần Diên.

"Tôi có thể độc thân nhưng CP mà tôi cắn phải kết hôn tại chỗ."

Vương Nhất Bác:"..... Tôi có thể biểu diễn cho cậu một cái BE ngay tại đây."

"A a a a, đây là cái chuyện xưa quỷ quái gì." Kiều An che miệng Vương Nhất Bác. "Đừng nói nữa."

Vương Nhất Bác:"....."

"Không đúng, ánh mắt của Vương Nhất Bác có vẻ rất cao, cậu có thấy được mặt của cầm sư không, đẹp trai hay không?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Là nhìn thấy, hay là rất đẹp trai?" Kiều An đuổi theo truy vấn: "Là đẹp trai đúng không?"

Vương Nhất Bác biết nếu không trả lời thì Kiều An sẽ không dừng lại, cậu bất đắc dĩ mà vừa cười vừa phối hợp trả lời: "Đúng, rất đẹp trai."

[Đến Vương Nhất Bác còn nói là đẹp trai! Vậy nhất định là rất soái! Vì sao lại không tháo mặt nạ?]

[Quỳ xuống cầu đạo diễn để cầm sư có cơ hội lộ mặt.]

[Lần đầu tiên Vương Nhất Bác khen người khác đúng không? Tôi thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt đó.]

[Tôi tụt huyết áp mất, lại cắn một chút đường.]

Sau khi ngồi lên xe buýt, các vị khách mời đều có chút mệt mỏi, ngay cả Kiều An luôn không ngừng nói chuyện dọc đường cũng yên tĩnh lại.

Thân thể của Vương Nhất Bác có chút mỏi mệt nhưng đầu óc lại không yên tĩnh như thế, không biết tại sao cậu lại nhớ đến sợi dây đỏ kia của Tiêu Chiến.

Cậu mở Weibo, tìm kiếm tên Tiêu Chiến cùng vài từ ngữ mấu chốt, quả nhiên là tìm được rất nhiều bài viết mọi người thảo luận về chuyện này, nhưng đều là những bài viết từ rất lâu.

Vương Nhất Bác tìm được một video đã được cắt ghép từ một cuộc phỏng vấn.

Chần chờ một chút vẫn là nhấn vào.

Hình ảnh của Tiêu Chiến có hơi non nớt so với hiện tại, vẫn là khuôn mặt vô cùng đánh mạnh vào người đối diện kia, cảm giác thiếu niên mạnh mẽ như tràn ra cả màn hình.

Là Tiêu Chiến lúc 23 tuổi.

"Gần đây không chỉ có một lần bị chụp được sợi dây đỏ này, là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

Tiêu Chiến khi mới 23 tuổi vẫn chưa khéo đưa đẩy như hiện tại, hoặc có thể nói là so với hiện tại..... ngốc hơn một xíu. Đối mặt với máy quay phỏng vấn vẫn là bộ dạng 'tôi là người đẹp trai nhất thế giới'.

"Là một người bạn nhỏ tặng."

"Là yêu đương sao?"

"Không phải."

Tiêu Chiến nhăn mày lại, thoạt nhìn giống như hắn muốn khoe ra sợi dây đỏ này, nhưng lại không có ai khen sợi dây này được bện có bao nhiêu đẹp.

Trọng điểm của bọn họ tất nhiên là người tặng đồ.

Trên mặt của Tiêu Chiến 23 tuổi toát ra vẻ ngây thơ phù hợp với độ tuổi này, không dự đoán được rằng sẽ bị hỏi đến vấn đề yêu đương.

"Không có yêu đương, chính là bạn bè."

Tiêu Chiến có chút không vui, không biết là do vấn đề bị hỏi vẫn là do bị phóng viên nghi ngờ tình bạn hữu nghị thuần khiết, hắn trả lời.

"Cậu ấy còn chưa thành niên đâu."

Vương Nhất Bác:"....."

Thấy dáng vẻ khốn đốn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có chút buồn cười.

Cái gì gọi là càng bôi càng đen, một câu thì có thể giải quyết xong, lại cứ phải thêm một câu không rõ ý vị nữa.

Tiếp theo chính là người đại diện cắt đứt phóng viên phỏng vấn.

"Xin lỗi, Tiêu Chiến của chúng tôi còn nhỏ, không yêu đương, trước mắt chỉ chú tâm vào việc học cùng diễn kịch." Người đại diện đi lên cứu cánh.
............
Tắt đi video phỏng vấn, Vương Nhất Bác không khỏi nghĩ đến cậu bạn nhỏ trong lời của Tiêu Chiến.

23 tuổi cũng vừa tạm biệt tuổi dậy thì, cũng chưa đi vào thế giới của người trưởng thành, ở giữa khoảng thời gian của thiếu niên và thanh niên.

Thời kỳ này có mong muốn trở lên thành thục như người lớn, đối với những điều sẽ xảy ra đều tò mò cùng mong đợi, cũng là lúc ngu ngốc và tự luyến nhất.

Thời kỳ này chính là lúc nghĩ khi ra khỏi mái trường mình sẽ trở thành người như thế nào, là lúc tràn đầy tự tin rằng khi bước vào xã hội, mình nhất định sẽ trở thành một người giống như lý tưởng, không có sự lải nhải của người lớn, công việc đi vào quỹ đạo, tất cả tương lai đều rực rỡ lóa mắt.

Chính tại thời điểm tuổi tác luôn cho mình là trung tâm mà có thể khiến Tiêu Chiến nhắc đến 'người bạn nhỏ', cùng với sợi dây đỏ đã phai màu kia.

Vậy thì đó chắc chắn là một người bạn vô cùng quan trọng.
------------
"Đến rồi."

"A! Cậu có biết tôi đã chạy suốt một một trưa không?" Kiều An khóc không ra nước mắt: " Tôi vẫn luôn đi nhầm đường, có quá nhiều đường nhỏ."

"Hiện tại tôi chỉ muốn nằm trên giường thôi."

Không chỉ chạy, đua ngựa, bắn tên, mỗi thẻ trải nghiệm đều không quá nhẹ nhàng. Vương Nhất Bác cũng đã lâu không khiêu vũ, luyện tập một buổi chiều cũng khiến cậu có vài phần mệt mỏi.

Tần Diên phất phất tay, các vị khách giống như được đặc ân, ăn ý mà cùng nhau xoay người lên tầng hai, chúc ngủ ngon nhau rồi ai về phòng người đó.

Sau khi Vương Nhất Bác tắm xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi mở cửa thì chỉ thấy Kiều An cùng với Trần Minh đứng đó, bốn mắt tỏa sáng.

Vương Nhất Bác:"....."

"Làm sao vậy?"

Vẻ mặt của Kiều An hưng phấn: "Tôi nhắn cho cậu nhiều tin nhắn WeChat như vậy mà cậu không trả lời, cứ nghĩ rằng cậu đã ngủ."

Vương Nhất Bác quay đầu lấy khăn lông.

"Không đâu, gặp được chuyện gì tốt mà hai người hưng phấn như vậy?"

Cậu nghiêng người để hai người đi vào phòng, đóng cửa lại sau đó rót nước cho hai người: "Không có đồ uống gì, uống tạm vậy."

Kiều An nhận lấy ly nước, đặt ở một bên: "Vậy khẳng định cậu vẫn chưa xem điện thoại rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu, thấy vẻ mặt của hai người liền đoán được chuyện gì.

"Về tôi?"

Kiều An liên tục gật đầu.

"Cậu lên hot search."

Vương Nhất Bác khựng người: Chỉ có chuyện này?

Cậu nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, cậu cũng phải không phải là lần đầu bị chửi lên tận hot search.

"Chính cậu xem đi!"

Vương Nhất Bác click mở Weibo, kinh ngạc khi hot search đầu tiên và thứ hai đều là cậu.

# Vương Nhất Bác khiêu vũ#

# Vương Nhất Bác cầm sư#

[A a a a a, chị em à, đều trở thành fans của Vương Nhất Bác cho tôi! Quá cổ quá cổ.]

[Cứu mạng, đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy. Tôi biết Vương Nhất Bác đẹp nhưng tôi mới biết Vương Nhất Bác khiêu vũ tuyệt như vậy!]

[Cảm ơn, đã trèo tường.]

[Thật thơm, tuy muộn nhưng đã đến, đã chuyển thành fans, cảm ơn.]

Vương Nhất Bác click Weibo của chính mình, trước khi tập hai phát sóng, cậu vẫn là một tuyến mười tám, fans còn không bằng một số người nổi tiếng trên mạng.
Ai có thể biết sau khi tập hai kết thúc, cậu từ một cái tuyến 18 biến thành tiểu lưu lượng đang bắt đầu nổi.

"Thấy được sao?" Kiều An còn hưng phấn hơn so với Vương Nhất Bác: "Tôi biết mà, cậu tốt như vậy, mọi người chắc chắn sẽ thích."

"Đúng." Trần Minh trêu ghẹo: "Cẩu phú quý, chớ tương quên".

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng.

"Tôi còn có thể 'phú' hơn hai người sao?"

Nhìn đến số fans trên Weibo, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác không phải là vui vẻ mà là.... có khả năng trong một thời gian nữa cậu không cần phải lo lắng về vấn đề công việc.

Điều này chính là một việc đáng để vui mừng.

Vương Nhất Bác lại click mở hot search thứ hai.

Fans CP có phải quá nhanh hay không, cậu chỉ tắm rửa một chút, đến siêu thoại cũng có.

Vương Nhất Bác:"......"

[Tôi thật sự cầu xin, nếu tổ chương trình có lương tâm, hãy tạo thêm một cơ hội có thể cùng sân khấu lần nữa, tôi thật sự sẽ quỳ xuống để cầu xin đó!]

[Đây là khó khăn gì của thế gian, tôi vừa mới trở thành fans của bảo bối A Bác, sau đó lại nói cho tôi biết tập phát sóng trực tiếp thứ hai đã kết thúc?]

[Khách mời đến tham gia ở tập ba có thể là cầm sư không , tôi mặc kệ, phải là cầm sư, phải là cầm sư.]

[Muốn cầm sư +1]

[Muốn cầm sư +19999]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyen#zsww