Chương 13
Tiền thù lao chương trình tình yêu của Vương Nhất Bác là 5 vạn, trước mắt quay đến tập ba nhưng tiền đến tay cậu chỉ có 2 vạn, còn lại vẫn bị giữ không trả.
Tiêu Chiến mở miệng một cái là 500 vạn, vẫn là thù lao của một tuần.
Vương Nhất Bác rất khó không suy nghĩ nhiều.
Cậu hơi hơi hé miệng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Cậu không cần phải vội vàng trả lời."
Tiêu Chiến đoán được Vương Nhất Bác lo lắng cái gì.
"Có yêu cầu gì đều có thể nói."
Đại não của Vương Nhất Bác bắt đầu vận chuyển lại, không chờ cậu nói gì Tiêu Chiến đã nói thêm.
"Cũng không cần vội vã từ chối."
"Có thể hỏi một chút tại sao thầy Tiêu lại chọn tôi không?"
Tiêu Chiến nói rất thản nhiên: "Tôi chỉ có fans CP với cậu."
Vương Nhất Bác:"......." Nhưng ở trong mắt của cư dân mạng, CP với cậu là cầm sư.
Tiêu Chiến xuất đạo là ngôi sao nhí, năm nay 27 tuổi, chưa từng quay phim tình cảm, chưa từng yêu đương, cũng không có đối tượng tai tiếng.
Mọi người trong giới đều nói độ nổi tiếng của Tiêu Chiến không thể cọ, không ai dám đi trêu chọc Tiêu Chiến, tài khoản marketing cũng không dám viết loạn. Bởi vì gia thế của Tiêu Chiến, cũng bởi vì phòng làm việc của Tiêu Chiến ra tay rất tàn nhẫn.
Có một số phòng làm việc của các nghệ sĩ không muốn cãi cọ, đăng một đơn cảnh cáo của luật sư để bác bỏ tin đồn thì liền xong, tài khoản marketing cũng không sợ hãi, nhưng phòng làm việc của Tiêu Chiến làm việc chính là không sợ phiền toái.
Đã từng có vụ liên quan đến tận hai công ty giải trí lớn, phòng làm việc của Tiêu Chiến không chỉ bác bỏ tin đồn mà còn tìm ra chứng cứ hai công ty trốn thuế và thu nhập bất hợp pháp, cuối cùng trực tiếp đưa vào cục cảnh sát.
Thế nên nhiều tài khoản marketing nhìn thấy Tiêu Chiến đều đi đường vòng, tránh không đụng chạm.
"Tôi là người thích trải nghiệm, sau khi nhận được kịch bản sẽ đi trải nghiệm sinh hoạt của nhân vật. Khoảng thời gian trước vừa nhận một kịch bản có tình cảm, cũng không có kinh nghiệm liền nghe theo ý của người đại diện tham gia chương trình tình yêu để tìm cảm giác."
Vương Nhất Bác: "Xào CP cũng là vì tìm cảm giác?"
Tiêu Chiến: "Cũng coi như vậy đi."
"Vậy tại sao không xào CP với nghệ sĩ sẽ hợp tác đóng phim, không phải càng có lợi cho việc tuyên truyền sao?" Vương Nhất Bác không hiểu rõ về marketing nhưng cũng nghe nói trước khi phim được công chiếu thì sẽ có vài nghệ sĩ xào CP để tạo nhiệt độ.
"Đạo diễn tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp diễn vai chính."
Vương Nhất Bác sửng sốt: "Anh không phải là vai chính?"
"Là phim hai nam chính, nhưng nhân vật kia có nhiều suất diễn hơn so với tôi, nên tôi tính là nam hai."
"Không phải nam một?"
Trọng điểm của Vương Nhất Bác chạy đường dài, cậu chỉ thấy Tiêu Chiến hơi hơi mỉm cười.
"Nam hai mới là công."
Vương Nhất Bác: "........................."
À.
Hóa ra so công thụ còn quan trọng hơn so nam một nam hai.
Trẻ con.
"Vậy được rồi, tôi sẽ chuyển hiệp nghị cho cậu sau." Trong lòng Tiêu Chiến thấp thỏm, không cho Vương Nhất Bác có cơ hội cự tuyệt.
"Cậu có thể suy xét xem có cần thêm điều kiện gì không?"
Tiêu Chiến vô cùng cực lực mà tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.
"Cùng xào CP với tôi rất nhẹ nhàng, tôi không có tai tiếng, không có đối tượng mập mờ, thậm chí còn chưa yêu đương. Chỉ cần chúng ta tiếp xúc nhiều thì cư dân mạng chắc chắn sẽ chú ý đến."
"Không cần phải cố tình thân mật trước máy quay, cậu không đồng ý thì tôi cũng sẽ không chiếm tiện nghi của cậu."
"Có gì băn khoăn có thể trực tiếp hỏi tôi, càng hiểu rõ thì càng có lợi cho hợp tác của chúng ta."
"Tôi sẽ cho cậu đủ sự tôn trọng, cậu không cần lo lắng phiền toái, đoàn đội của tôi có năng lực rất mạnh, chỉ cần đồng ý, những chuyện còn lại giao cho tôi là được."
"Tôi tham gia chương trình này không phải là mới quyết định, đạo diễn Tần vì hiệu quả của tiết mục nên tạm thời giấu giếm thân phận cầm sư của tôi, sau khi cắt nối biên tập sẽ công khai, cho nên nếu chúng ta không xào CP thì cư dân mạng vẫn sẽ cắn."
"Dù sao cũng bị ghép CP, nếu có thêm thù lao thì không có lợi hơn sao?"
Tiêu Chiến một câu lại tiếp một câu, không cho Vương Nhất Bác cơ hội tự hỏi, dù ngoài miệng nói cậu không cần vội vã trả lời nhưng hắn cảm thấy nếu để cậu có thời gian suy xét, hắn sẽ bị từ chối.
Tiêu Chiến còn muốn thêm chút lửa nữa, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Nhìn người gọi đến, khóe môi của Tiêu Chiến hơi nhếch lên, không phải trợ công đến rồi đây à?
"Xin lỗi, tôi trả lời điện thoại một chút."
Vương Nhất Bác gật đầu, không chờ cậu do dự có muốn tránh đi hay không thì Tiêu Chiến đã bấm nghe.
"Được, vất vả rồi."
Trò chuyện chỉ khoảng 10 giây liền kết thúc, Tiêu Chiến chỉ nói một câu.
"Trợ lý vừa mới nói cho tôi biết hiệp nghị đã làm xong, tôi gửi cho cậu xem." Tiêu Chiến mở ra WeChat, làm như vừa nhớ tới.
"Cậu còn chưa thêm tôi."
Mặt của Vương Nhất Bác có chút nóng lên, lúc trước có lẽ Tiêu Chiến muốn xào CP với cậu, cậu lại nghĩ rằng Tiêu Chiến muốn 'quy tắc ngầm' nên vẫn chưa chấp nhận bạn tốt.
Vương Nhất Bác:"........"
Cậu lạnh mặt lấy điện thoại ra, chỉ cần cậu không nói thì sẽ không có ai nói.
Quét mã, thêm bạn tốt.
_____ leng keng.
Hiệp nghị điện tử được gửi đến WeChat của Vương Nhất Bác.
"Đi về trước đã, sau khi quay xong có thể về phòng xem từ từ."
"Còn có một việc." Trên đường trở về, ngữ khí của Tiêu Chiến mang chút tùy ý nói.
"Cậu có một quyền được ưu tiên lựa chọn. Trịnh Phương yêu thích Kiều An, khẳng định cậu sẽ không chọn, hai vị khách mời còn lại của đội xanh thì theo đuổi Trác Thành, cậu chắc chắn không thích phiền toái, vậy không bằng trực tiếp chọn tôi đi."
"Chờ tổ chương trình công bố thân phận của cầm sư thì trong mắt của khán giả sẽ có chút đường."
"Không có lựa chọn nào tốt hơn chọn tôi."
Tiêu Chiến tiếp tục mê hoặc: "Tôi sẽ chi trả thù lao đúng hạn cho cậu, cũng có thể trả trước cho cậu, cậu sẽ không tìm thấy một đối tác làm ăn nào tốt hơn tôi đâu."
Vương Nhất Bác:"....." Cậu biết Tiêu Chiến nói được làm được.
Bên A và bên B chính là quan hệ hợp tác, cũng là quan hệ thuê mua, đưa tiền thì chính là ông lớn, bên B luôn cần phải tuân theo yêu cầu cũng như sắp xếp của bên A, trong giới giải trí có rất nhiều trường hợp bên A cố tình làm khó bên B.
"Được."
Nói nhiều như vậy, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng nghe được một chữ 'Được' từ Vương Nhất Bác. Trong lòng Tiêu Chiến hồi hộp bao nhiêu thì ngoài mặt lại thong dong bấy nhiêu.
Nghe được Vương Nhất Bác có dấu hiệu đồng ý, Tiêu Chiến không chờ nổi mà muốn nghe Vương Nhất Bác hoàn toàn đồng ý.
"Cậu còn băn khoăn điều gì sao?"
Vương Nhất Bác bị hỏi đến sửng sốt, cậu sợ phiền phức, nhưng hợp tác 500 vạn thì làm sao có thể coi là phiền phức.
Muốn nói đến băn khoăn thì quả thật cũng có.
"Giá thầy Tiêu đưa ra quá cao, muốn yêu cầu gì thì cũng vô cùng thích hợp. Tôi sợ tôi không thể đạt được yêu cầu mà thầy Tiêu đưa ra."
Tiêu Chiến có chút nhíu mày, giống như thật sự không hiểu: "500 vạn là rất cao sao?"
Hắn ta đã tham khảo giá cả mà Quý Quân bao dưỡng tiểu tình nhân, một tháng 500 vạn, còn đưa quà, đưa tài nguyên, đưa xe, đưa phòng ở, đều là những thứ cơ bản.
Vương Nhất Bác làm sao có thể so sánh với tiểu tình nhân, vì thế Tiêu Chiến liền đem một tháng chuyển thành một tuần.
Rất cao sao?
Vương Nhất Bác:"......" Đã hiểu. 500 vạn trong mắt Tiêu Chiến có lẽ giống 5 vạn trong mắt cậu.
"Như tôi vừa mới nói, tôi sẽ không cưỡng bách cậu nếu cậu không muốn, chỉ cần phối hợp chút trước máy quay là được."
"Yêu cầu phối hợp đến mức độ nào?"
Vì để Vương Nhất Bác không băn khoăn nữa, Tiêu Chiến há miệng nói: "Nắm tay cũng không tính quá mức chứ?"
"Ôm?"
Tất nhiên Vương Nhất Bác không xác định được nên làm đến mức nào, nhưng cậu không ngờ hoa khổng tước còn thẹn thùng hơn cậu.
Thẹn thùng - Tiêu Chiến:"...." Nói sớm quá.
Vương Nhất Bác không cố tìm ra suy nghĩ của Tiêu Chiến nữa, nhưng cậu càng yên tâm khi Tiêu Chiến không có ý tứ kia. Cũng phải nói thêm, Tiêu Chiến là ảnh đế nổi tiếng, cậu chỉ là một nghệ sĩ tuyến 18 thì có cái gì.
Đổi thành người khác có lẽ đã nhanh chóng đáp ứng, điều kiện mà Tiêu Chiến đưa ra rất tốt, bất cứ ai có thể xào CP với hắn thì đều có lợi chứ không có hại.
Chỉ cần hiệp nghị không có vấn đề, Vương Nhất Bác không chỉ kiếm được tiền mà còn kiếm được fans, so với Tiêu Chiến là ảnh đế thì cậu mới là người được lợi nhiều nhất.
Sau khi nghĩ kĩ thì Vương Nhất Bác không còn ngại ngùng gì nữa.
Cậu cười với Tiêu Chiến, cần thiết phải thể hiện năng lực nghiệp vụ của chính mình.
"Ánh mắt của anh trai thật tốt, không có ai có thể là lựa chọn thích hợp hơn tôi."
Tiêu Chiến:"......."
Hắn cho rằng còn phải tốn chút tâm tư nhưng không ngờ Vương Nhất Bác có thể tiếp thu dễ dàng như vậy, còn có thể nhanh chóng vào vai.
Vương Nhất Bác thấy hắn không trả lời lập tức, suy nghĩ không biết có phải biểu hiện của cậu còn chưa đủ thành thạo hay không?
"Anh không thích gọi là 'anh' sao? Chúng ta có thể đổi."
Tiêu Chiến:"." Còn có thu hoạch ngoài ý muốn?
"Thầy Tiêu thích CP như thế nào? Tôi đều có thể diễn." Ý cười trên mặt Vương Nhất Bác đặc biệt chân thành, trước mặt của cậu không phải Tiêu Chiến, mà chính là 500 vạn biết đi!
Đuôi lông mày của Tiêu Chiến hơi giương lên, rất nhanh liền quen thuộc với sự chủ động của Vương Nhất Bác.
"Cậu có thể diễn cái gì?"
"Rất nhiều, Tiêu Chiến thích chim hoàng yến, vẫn là..."
"Nhìn qua tôi rất giống biến thái sao?" Tiêu Chiến đánh gãy lời của cậu.
Vương Nhất Bác:"......."
"Thầy Tiêu, giữa người yêu với nhau sao có thể gọi là biến thái, người ta gọi đó là tình thú."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nói đến choáng váng, đặc biệt khi nghe đến hai chữ 'tình thú', bên tai hắn đã bắt đầu đỏ lên, may mắn dưới ánh trăng không dễ bị phát hiện.
Tiêu Chiến ho nhẹ một cái.
"Đổi cái khác đi."
"À, không thích tình yêu cưỡng ép, vậy tôi theo đuổi nhiều năm..."
"Lại đổi đi."
Vương Nhất Bác:"....."
Vì 500 vạn.
Vì 500 vạn.
Vì 500 vạn.
"Tôi là 1."
Vương Nhất Bác:"?"
"Tôi là bên chủ động."
Vương Nhất Bác bừng tỉnh, đổi lại kịch bản của hai người.
"Anh đối với tôi một lần đã yêu, liền vô cùng nhiệt tình theo đuổi, sau mấy năm thì tôi cũng lâu ngày sinh tình?"
"Theo đuổi lâu như vậy thì nhìn có vẻ là tôi không được."
Vương Nhất Bác:"....."
Vì 500 vạn.
Vì 500 vạn.
Vì 500 vạn.
"Vậy thì anh cảm thấy làm kim chủ thế nào?"
"Lâu ngày sinh tình đi, chúng ta là bạn bè trước đó."
"Không thành vấn đề." Vương Nhất Bác nói: "Xin hỏi tiến độ của chúng ta hiện tại đến đâu?"
"Tôi đang theo đuổi cậu." Tiêu Chiến không cần nghĩ ngợi.
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh hy vọng thái độ trước mắt của tôi là?"
"Tự nhiên một chút, chúng ta từ từ phát triển."
Vương Nhất Bác không có ý kiến, Tiêu Chiến nói như nào thì là như thế.
------------
Hai người trở lại sân trước, nướng BBQ cũng đã ăn gần xong, các vị khách mời đang chơi trò chơi. Nhìn thấy hai người họ đến đây, Trác Thành đứng lên.
"Anh Nhất Bác, thầy Tiêu cùng nhau lại đây chơi trò chơi nào."
"Đến nhanh đến nhanh."
"Hai người vừa đi đâu vậy?"
Vương Nhất Bác dừng lại, đang muốn mở miệng thì Tiêu Chiến liền nói: "Tôi nhờ A Bác đi dạo vườn hoa với tôi để đi tiêu thực."
[Biến mất lâu như vậy tôi còn tưởng bọn họ bỏ đi một mình rồi.]
[Cái kia, tôi muốn hỏi một chút, cùng nhau đi tản bộ là quan hệ gì?]
[Dù sao cũng không phải là bạn bè ăn cơm thường, hì hì]
[Chỉ cần Như Nguyện CP còn sống, không ai được xâm lấn]
[Như Nguyện là CP nhà nào?]
[Là tên CP của A Bác cùng cầm sư , bắt nguồn từ video biên tập cốt truyện của A Bác cùng cầm sư thả đèn, là cầm sư chúc phúc A Bác: Mong rằng mọi thứ đều như ý nguyện]
Các vị khách mời thu hồi bài Poker, Trác Thành cười cười nói.
"Chúng ta chơi trò chơi một lúc đi."
Nói xong, Trác Thành bắt đầu trộn bài Poker.
"So lớn nhỏ thì thế nào? Lấy được lá bài lớn nhất thì có quyền hỏi một vấn đề hoặc đưa ra một yêu cầu cho người lấy được lá bài nhỏ nhất?"
"Còn không phải là chơi thật hay thách sao?"
"Chơi chơi chơi."
Trác Thành bỏ lá bài quỷ lớn nhất và nhỏ nhất ra, đem các lá bài đặt ở trên bàn: "Theo thứ tự lớn nhỏ của các con số, A nhỏ nhất, K lớn nhất."
"Được."
Vương Nhất Bác tùy tiện chọn một lá bài, chờ mọi người chọn xong thì lật bài, không phải lớn nhất cũng không phải nhỏ nhất.
Không phải là cậu.
"Nhỏ nhất là Kiều An, lớn nhất là...... thầy Tiêu." Trịnh Phương nhìn về phía Kiều An: "Nói thật hay là chọn thử thách?"
Kiều An vừa ăn no nên không hề muốn di chuyển chút nào.
"Nói thật."
"Trò chơi vừa mới bắt đầu nên cũng không làm khó cậu." Tiêu Chiến mở miệng hỏi, "Cậu từng yêu đương chưa?"
Kiều An mở to hai mắt nhìn, Tiêu Chiến nói giống như đây là một vấn đề rất bình thường, cũng không giống như là đang làm khó cậu ta, nếu thật sự làm khó thì chắc chắn sẽ hỏi những vấn đề hóc búa hơn.
"Đã từng." Kiều An gật đầu.
[Mẹ nó??? Bảo bối Kiều An của tôi thế mà từng yêu đương?}
[Là tên dã nam nhân nào?]
[Kiều An ngây thơ như vậy, tôi còn tưởng cậu ấy giống tôi, độc thân từ trong bụng mẹ!]
"Là như thế nào?"
"Khi học đại học hay là sau khi tốt nghiệp?"
"Là người trong giới sao?"
Các vị khách mời một câu lại nối tiếp một câu, Kiều An cũng không bị mắc lừa.
"Tôi chỉ trả lời câu hỏi của thầy Tiêu, mỗi lần cũng chỉ trả lời một câu."
Các vị khách mời ý khác có chút tiếc nuối.
"Tới tới tới, lượt tiếp theo."
Lượt thứ hai bắt đầu.
"Xong rồi, không phải tôi lại nhỏ nhất chứ." Kiều An khó tin mà trừng lá bài trong tay, là một lá 2 bích.
"Vậy chắc chắn là cậu."
"Ai là lớn nhất?"
Vương Nhất Bác lật lá bài, là lá Át cơ.
"Ha ha ha ha, A Bác, sao cậu còn nhỏ hơn tôi." Kiều An lập tức vui vẻ: "Lớn nhất là ai, hỏi nhanh lên."
"Là tôi." Trác Thành đặt lá bài ở trên bàn: "J rô."
Các vị khách mời khác đều là lá bài dưới mười, Trác Thành quét một vòng: "Vậy tôi bắt đầu đặt câu hỏi?"
"Hỏi chút kích thích."
"Đúng đúng đúng, hỏi chút kích thích."
Làn đạn cũng kích động lên, yêu cầu một vấn đề càng kích thích hơn vấn đề trước nhưng Trác Thành không nhìn thấy màn đạn, các vị khách mời khác thúc giục cậu ta, Trác Thành hơi hơi mỉm cười.
"Anh Nhất Bác, ngày mai hẹn hò anh chọn vị khách mời nào đội xanh?"
"Cái này không phải ngày mai mới nói sao?" Kiều An tiếc nuối: "Tại sao không hỏi chuyện khác."
Tuy nhiên mọi người vẫn tò mò Vương Nhất Bác sẽ trả lời như thế nào.
"Thầy Tiêu." Vương Nhất Bác không do dự nói ra đáp án.
[Cầm sư của tôi BE ư?]
[Anh Chiến và Nhất Bác là bạn bè, so với những vị khách khác đội xanh thì chọn anh Chiến cũng không có vấn đề.]
[Xin hỏi mấy người sẽ hẹn hò cùng bạn bè sao?]
[Vương Nhất Bác có khi không muốn chọn các vị khách mời khác.]
Trác Thành nhìn về phía Tiêu Chiến, cậu ta đang chờ Tiêu Chiến từ chối, nhưng đợi nửa ngày cũng chỉ thấy Tiêu Chiến cười cười mà không nói lời nào.
"Mấy vấn đề này không thú vị."
Chu Sam mở mấy bình rượu Cocktail: "Được rồi, nếu gặp được vấn đề không muốn trả lời thì uống rượu, như thế nào?"
Mọi người vừa ăn no, đều không muốn động, vì gia tăng hứng thú nên uống rượu cũng được.
Không ai từ chối, trò chơi tiếp tục.
Qua mấy lượt chơi tiếp.
Đến lượt Kiều An được hỏi, cậu ta cũng không khách khí.
"Nếu đối tượng khách mời mà anh theo đuổi không giống như trong tưởng tượng của anh thì anh có tiếp tục theo đuổi không?"
Chu Sam ngốc một chút, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Trác Thành.
Cùng với tưởng tượng hoàn toàn khác nhau?
"Khác nhau như thế nào?"
Kiều An nói.
"Quay chương trình, mọi người đều bày ra mặt tốt của chính mình, ai cũng giống ai, đến nỗi khác biệt thì có thể là khác biệt về tam quan hoặc là tính cách."
"Ví dụ như anh thích ôn nhu, thấu hiểu người khác nhưng lại phát hiện đối phương thật ra chỉ ngụy trang, rất đố kị với người khác."
Lời nói của Kiều An cũng chỉ là giả thiết, không nhắm vào ai, Chu Sam cũng trả lời dứt khoát.
"Sẽ không."
Hai người một hỏi một trả lời không nhắm vào ai nhưng đối với Trác Thành đang ngồi nghe thì lại đặc biệt chói tai. Cậu ta cũng không dám nói gì, cắn răng tiếp tục trò chơi.
"A! Cuối cùng cũng đến lượt thầy Tiêu." Kiều An hắc hắc cười một tiếng.
"Trước mắt chỉ có thầy Tiêu là chưa trả lời câu hỏi, tôi còn nghĩ hôm nay thầy Tiêu rất may mắn nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay của chúng ta."
Mỗi người đều lật bài của mình lên, lớn nhất là Trần Minh.
Chuyện bát quái của Tiêu Chiến, mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng cũng không biết hỏi như thế nào.
"A Minh, cậu cứ mạnh dạn hỏi." Kiều An ở một bên xúi giục, "Hỏi thầy Tiêu có từng yêu đương chưa?"
"Đừng hỏi cái này." Chu Sam ngăn Kiều An lại: "Nhỡ đâu chưa từng yêu đương thì không phải là lãng phí cơ hội hỏi rồi sao, hỏi có người thích hay không?"
"A đúng đúng, hỏi mối tình đầu."
Trần Minh: "Đã từng có mối tình đầu không?"
"Không, mối tình đầu là đối tượng rung động đầu tiên."
"Khẳng định phải có, cứ cho là chưa từng yêu đương thì cũng phải có những rung động đầu tiên chứ."
"Tôi nói, nên hỏi cái này." Kiều An nói: "Hắc hắc, sợi dây đỏ trên tay của thầy Tiêu."
"Được đó!"
"Nếu không thì hỏi vấn đề này?" Trần Minh hỏi các vị khách mời khác.
Các vị khách mời cùng khán giả trong phòng phát sóng lập tức kích động , đoạn phỏng vấn Tiêu Chiến lần đầu tiên nhận vai nam chính kia, hầu hết fans điện ảnh đều xem qua.
Phỏng vấn bốn năm trước, lúc đó Tiêu Chiến vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, sau khi phim phát sóng thì cũng vừa qua sinh nhật tuổi hai ba.
[Là có thể hỏi sao?]
[Sợi dây kia đã mang theo bao lâu rồi, kia khẳng định không phải là bạn bè bình thường tặng.]
[Trời đất, không phải tình yêu vườn trường ngây ngô đi]
"Nếu tôi nhớ không nhầm khi phóng viên hỏi về vấn đề này, thầy Tiêu nói không phải, nhưng cũng chưa đưa ra đáp án cụ thể."
"Vậy đừng hỏi, thầy Tiêu khẳng định sẽ không trả lời."
Ánh mắt của Kiều An vừa động, bỗng nhiên nhìn về cậu: " Nhất Bác, cậu cũng thử nghĩ xem còn có vấn đề gì có thể kích thích hơn không?"
Vương Nhất Bác:"......."
Trần Minh đưa lá bài cho Vương Nhất Bác: "Tôi đưa cơ hội hỏi cho Nhất Bác, được chứ?"
"Có thể." Tiêu Chiến không có ý kiến, mọi người càng không có ý kiến.
[Đúng vậy, Vương Nhất Bác cùng thầy Tiêu là bạn bè, nói không chừng còn biết càng nhiều, để Vương Nhất Bác hỏi đi]
[Bảo bối A Bác đừng làm tôi thất vọng, ngàn vạn lần không cần phải nhẹ tay]
[Cười chết, phóng viên còn không thể hỏi ra bát quái, vậy thì trông cậy gì vào Vương Nhất Bác]
"Lần đầu tiên thổ lộ?" Vương Nhất Bác hỏi ý kiến các vị khách mời.
"Tôi cảm thấy thầy Tiêu toàn được người khác thổ lộ đi? Anh ấy sẽ chủ động thổ lộ sao? Tôi không thể tưởng tượng ra." Vẻ mặt của Chu Sam kinh ngạc.
"Tôi cũng.... thầy Tiêu hẳn là người được theo đuổi."
[Tuy là vậy nhưng tôi vẫn tò mò, có người có thể khiến anh Chiến thổ lộ sao?]
[Chắc là không có đâu.]
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy không có.
Những cậu tính toán cho Tiêu Chiến một đường lui, Tiêu Chiến chỉ cần nói không có là được.
"Thầy Tiêu đã từng thổ lộ với ai chưa?"
Vài vị khách mời lập tức thất vọng, đáp án này ai cũng có thể đoán được.
Tuy nhiên, lời mà Tiêu Chiến nói ra lại khiến mọi người ngạc nhiên.
"Có."
Các vị khách mời:"!"
[Trời đất! Là ai làm anh Chiến rung động lần đầu tiên hả?]
[Thế mà có sao? Tôi cho rằng anh Chiến sẽ mãi là người cô đơn.]
[Trách không được Tiêu Chiến là người bác bỏ tin đồn nhanh nhất giới giải trí, có lẽ là sợ người kia ghen đi!]
[A a a a, tôi muốn biết là ai, người kia cũng quá hạnh phúc đi!]
"Cho nên là từng yêu đương?"
Tính tò mò của các vị khách mời cháy hừng hực.
"Là câu hỏi thứ hai." Tiêu Chiến cười cười.
"A! Lại là nó, tôi nhất định phải là người hỏi kế tiếp, đợi lát nữa chúng ta liền hỏi xem thầy Tiêu thổ lộ như thế nào?"
Chơi mấy vòng, mọi người cũng không nghĩ tới Tiêu Chiến lại rất dễ ở chung nên không ai câu nệ nữa, một người lại so với một người hưng phấn.
"Không được, hay yêu cầu thầy Tiêu thổ lộ lại một lần nữa thì như thế nào?"
[Hóa ra Kiều An có rất nhiều ý tưởng nha!!]
[Bảo bối A An của tôi thật tuyệt!! Đây tuyệt đối là phúc lợi cho fans ]
[Tôi không cần biết Tiêu Chiến thổ lộ với ai, dù sao tôi nghe được thì tôi nói người đó chính là tôi!]
[Giấu giếm lâu như vậy, tôi cũng không gạt mọi người nữa, đối tượng mà năm đó anh Chiến thổ lộ chính là tôi]
Nhưng làm các vị khách mời khác thất vọng rồi.
Mấy vòng tiếp theo, Tiêu Chiến không bốc phải lá bài nhỏ nhất.
"Tôi là 4."
"Vậy Nhất Bác nhỏ nhất, là Nhất Bác, ha ha ha ha ha, nếu không cậu uống rượu đi."
"Không được, để tôi hỏi." Kiều An nói: "Đừng lãng phí cơ hội có thể chính đại quang minh hóng chuyện."
"Lớn nhất chính là ai?"
"Là tôi." Tiêu Chiến cong môi cười: "Hình như hôm nay tôi rất may mắn."
"Thầy Tiêu, anh hỏi nhanh lên." Kiều An gấp không chờ nổi.
Tiêu Chiến không chút để ý cười, vấn đề mà hắn muốn hỏi không thể đưa lên chương trình được, cho nên hắn không có ý định hỏi vấn đề khiến mấy vị khách mời ở đây kích động.
Hắn tùy ý mà hỏi một câu.
"Tôi lớn lên đẹp trai không?"
Vương Nhất Bác:"........."
Các vị khách mời khác:"......."
"A a a a!" Kiều An nghẹn không ra lời: "Thầy Tiêu, cơ hội tốt như vậy, sao anh không hỏi chuyện khác? Ai lại không biết anh lớn lên đẹp trai."
"Đúng vậy.", vẻ mặt của Chu Sam tiếc nuối: "Thật sự không nghĩ ra thì anh có thể đem vấn đề mà Vương Nhất Bác hỏi anh hỏi lại cậu ấy."
Tiêu Chiến cười không nói tiếp, hắn nhìn về phía Vương Nhất Bác: "A Bác, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Đẹp, đặc biệt đẹp trai." Vương Nhất Bác trả lời dứt khoát.
Tiêu Chiến vừa lòng, khóe miệng không giấu được ý cười, hắn cũng không có ý muốn che lấp, cả khuôn mặt cười đều là hình bóng của Vương Nhất Bác.
[Mẹ nó! Lão Tiêu không thích hợp!!!]
[Tầng trên mới phát hiện anh ấy không thích hợp sao, lần trước ngẫu nhiên gặp mặt ở triển lãm tranh tôi đã thấy lão Tiêu quyến rũ một cách bất thường.]
[Tôi không nghe tôi không nghe, tôi muốn cầm sư, Như Nguyện CP mới là thật]
[Người ta là bạn bè, có khi anh Tiêu còn biết cả bí mật của Lộ Trạch Thanh.]
[Nhưng tại sao bí mật của anh Tiêu thì Vương Nhất Bác không nói, cậu ta không nói anh Tiêu có đối tượng thổ lộ.]
[Vấn đề hỏi rất hay, tiếp theo đi]
Lại mấy vòng chơi qua đi, các vị khách mời được như ước nguyện mà chờ tới lần thất bại thứ hai của Tiêu Chiến.
"Mau mau, hỏi anh ấy thổ lộ như thế nào."
"Hỏi kết quả sau khi thổ lộ."
"Kết quả hỏi làm gì, tôi không tin có người từ chối Tiêu lão sư."
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác rút được lá lớn nhất, ánh mắt của tất cả khách mời đều chằm chằm dán lên người cậu.
"Hỏi kết quả."
"Hỏi thổ lộ như thế nào!"
"Để anh ấy thổ lộ lại trước mặt mọi người một lần!"
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười: "Rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Vẫn là yêu cầu thầy tiêu đem lời thổ lộ lần đầu tiên lặp lại lần nữa đi." Kiều An cẩn thận suy nghĩ:"Thầy Tiêu không có khả năng bị từ chối, hỏi kết quả không có ý nghĩa."
Vương Nhất Bác cảm thấy có phần đúng, rất có hứng thú nhìn về phía Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, mời nhìn máy quay và lặp lại lời thổ lộ lần đầu tiên."
"A a a a a!!"
"Kích động kích động!!!"
Các vị khách quý đều trừng mắt tròn xoe, Tiêu Chiến thổ lộ ai lại không muốn nghe? Làn đạn lúc này cũng ầm ĩ thét chói tai.
[Ô ô ô ô, tôi có thể nghe sao?]
[Cảm ơn Vương Nhất Bác, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể nghe anh Chiến thổ lộ]
[Cảm ơn Vương Nhất Bác, tôi coi như là thổ lộ với tôi//đầu chó//]
Đối diện với ánh mắt chờ mong của mọi người, Tiêu Chiến cố ý dừng một chút: "Làm mọi người thất vọng rồi."
"Cái gì, thầy Tiêu muốn chơi xấu sao?"
"Không, tôi không đồng ý."
"Ngày hôm đó, cậu ấy không đến."
"A?" Vẻ mặt của các vị khách mời đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến.
"Thầy Tiêu cũng sẽ bị cho leo cây sao?"
Thần sắc của Tiêu Chiến thản nhiên, các vị khách mời nghĩ rằng hắn đã buông tay, nhịn không được truy hỏi: "Vì sao lại không tới?"
"Tôi cũng không rõ."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, trong lòng cũng cảm khái giống như các vị khách mời khác, kết quả, khi cậu ngước mắt liền đối diện với tầm mắt của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác:"?"
"Tuy nhiên tôi cũng muốn mượn cơ hội này đem những lời chưa thể nói thổ lộ ra lần nữa."
Các khách mời:"!", Còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
[Nếu là anh Chiến trước đây thì bị từ chối cũng không phải không thể]
[Mau câm miệng, tầng trên là cái fans giả]
[Anh Chiến lúc còn ở tuổi dậy thì đặc biệt giống hoa khổng tước.]
[Ha ha ha ha, big gan, ai cho phép ngươi nói ra lịch sử đen của anh Chiến]
[Nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai a a a!!!!]
Tiêu Chiến chơi lá bài poker trong tay, tầm mắt của Vương Nhất Bác bị hắn hấp dẫn, nhìn lá bài poker quay điên cuồng ở trong tay Tiêu Chiến, từ ngón cái và ngón trỏ di chuyển đến ngón áp út và ngón út.
Bỗng nhiên Tiêu Chiến đặt lá bài trên bàn, 'bang' một cái Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, không rõ lý do mà nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Nếu là câu hỏi của thầy Vương, vậy làm phiền thầy Vương phối hợp một chút."
Vương Nhất Bác vẫn còn chưa hiểu Tiêu Chiến nói gì, hắn đã xoay mặt hướng về phía cậu.
Hai người vừa quay lại nên gia nhập cuối cùng, vị trí cũng là ngồi cạnh nhau, Vương Nhất Bác lúc này mới cảm giác vị trí của hai người có bao nhiêu gần, vậy mà lúc nãy đối mặt nói chuyện với Tiêu Chiến cậu không cảm thấy gì.
Không biết vì cái gì, hiện tại cậu có chút đứng ngồi không yên.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phản ứng lại ngay.
[Câu thổ lộ của tôi đâu???]
[Cười chết! Còn tưởng có thể chiếm một chút tiện nghi ở phòng phát sóng trực tiếp]
[A Bác: Anh không cần lại đây!]
[Vương Nhất Bác: Phúc cho mấy người, có muốn không? Tôi: Muốn muốn muốn muốn muốn.]
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nhìn đến không được tự nhiên, cậu rũ xuống lông mi nhưng cũng không thể hạ xuống nhiệt độ trên mặt.
Không đúng.
Cũng không phải là thổ lộ với cậu.
Da mặt của Vương Nhất Bác rất mỏng, cậu thường biểu hiện ra một dáng tự đắc, khi đối diện với khích lệ của Kiều An và Trần Minh, cậu sẽ hào phóng mà tiếp thu.
Nhưng thật ra thì.
Khi bị người khác khen quá mức hay lúc bị thổi cầu vồng thí, cậu sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Giống như vụ hot search trước, dù chỉ là một bình luận trên mạng cũng làm cả khuôn mặt của cậu nóng lên.
Ban đêm trên hải đảo cũng không nóng, gió lạnh thổi tới cũng không làm nhiệt độ trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác giảm đi, Tiêu Chiến còn cố tình không buông tha cho cậu.
"A Bác."
Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của cậu thì có chút buồn cười.
"Nể mặt là bạn bè mà phối hợp với tôi một chút, đừng để tôi chưa thể thổ lộ đã bị từ chối."
Vương Nhất Bác hơi hơi hé miệng rồi lại khép lại.
Từ chối Tiêu Chiến không phải là cậu, Vương Nhất Bác âm thầm phun tào một câu.
"Anh nói đi, tôi nhất định sẽ phối hợp."
Cậu thả chậm hô hấp, lại một lần nữa ngước mắt lên, con ngươi đen của Tiêu Chiến nghiêm túc chăm chú nhìn về cậu.
Lại đến lượt Tiêu Chiến mắc kẹt.
Cũng là một đôi mắt đen nhánh, khi đôi mắt đó nghiêm túc chăm chú nhìn người khác thì cho người ta có cảm giác mình đặc biệt được quý trọng. Trái tim của Tiêu Chiến không chịu khống chế mà đập nhanh, đem lời nói trong đáy lòng nói ra.
"Tôi thích cậu."
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Chiến còn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời, hiện tại đôi mắt đó chỉ chứa một hình bóng duy nhất là Vương Nhất Bác.
"Tôi nói ra khả năng cậu sẽ từ chối tôi. Nhưng khi suy nghĩ kĩ càng, tôi vẫn quyết định nói ra phần tâm ý này, chỉ có như vậy, cậu mới có thể xem tôi là một người theo đuổi cậu, không phải là một người bạn bình thường."
"Tôi biết rằng cậu rất ưu tú, sẽ có rất nhiều người theo đuổi cậu. Nhưng không sao, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với bọn họ."
"Tôi không sợ bị cậu từ chối, cũng không nghĩ đến chỉ một lần là có thể thành công. Tôi chỉ hy vọng mặc kệ là đồng ý hay từ chối, cậu đều có thể suy xét một cách kĩ càng. Đương nhiên, nếu cậu từ chối thì tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cậu và chờ đến cơ hội thổ lộ tiếp theo."
"Nếu cậu đồng ý, vậy cậu sẽ có được một người bạn trai rất hiểu biết cậu, trong mắt hay trong lòng cũng chỉ có duy nhất cậu. Chúng ta sẽ dắt tay đi trong sân trường, cũng giống như bao đôi tình nhân khác, dưới bầu trời đầy sao.... ôm nhau, trao nhau nụ hôn."
Khóe miệng của Tiêu Chiến mang theo ý cười ôn nhu, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy tim của mình đập càng nhanh, càng nhanh.
Trong một khoảnh khắc, Vương Nhất Bác giống như nhìn thấy thiếu niên Tiêu Chiến năm đó.
Ở tuổi mà tình yêu mới chớm nở, dũng cảm, không đợi được mà biểu đạt ra đáy lòng, chân thành mà nóng bỏng.
[A a a a a a, tình đầu của Tiêu Chiến chính là như vậy sao!!]
[Tôi bị cảm động rồi!!! Ô ô ô, rốt cuộc là ai từ chối anh Chiến?]
[Là ai! Tôi yêu cầu người đó, lập tức hôn môi anh Chiến!!!!]
[Tôi không tin, tại sao anh Chiến lại bị từ chối, rốt cuộc là ai??]
[Tôi thầm nghĩ liệu Vương Nhất Bác có rung động không??]
Vương Nhất Bác có rung động, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt Tiêu Chiến thổ lộ kia.
"Thầy Vương, đã nói rằng sẽ phối hợp tốt đâu?"
"Hả?" Vương Nhất Bác nhận ra 'phối hợp' của cậu và Tiêu Chiến hình như không phải là một ý tứ.
"Đây là lần đầu tiên tôi thích một người, cũng là duy nhất một lần, lúc đó bị lỡ hẹn, vô cùng khổ sở." Tiêu Chiến trông mong nhìn Vương Nhất Bác.
"Thầy Vương, nói một cái đồng ý cũng không quá phận đi?"
Vương Nhất Bác:"?"
"Chỉ đùa một chút." Tiêu Chiến cảm thấy có vài lời vẫn là nói quá sớm, sửa lại một chút: "........ Có thể nói một câu an ủi không?"
Kiều An lớn tiếng kháng nghị: "Đừng nha, vui đùa cái gì, trực tiếp nói đi."
[Đồng ý đồng ý, tôi thay Vương Nhất Bác đáp ứng]
[A Bác tôi cầu xin cậu, mau đồng ý với anh Chiến đi.]
[Tiêu Chiến, có phải anh không được hay không? Hiện tại là nói đùa, lúc thổ lộ không phải là thật sao!?]
[Quật cường như fans Như Nguyện, vĩnh viễn không BE]
"Không phải cậu cùng tôi cắn cầm sư sao?" Trần Minh đỡ trán, nhỏ giọng nói chuyện với Kiều An.
"Như Nguyện CP không phải BE sao? Hiện tại tôi cắn Vương Nhất Bác và thầy Tiêu."
Trần Minh:" ..... Câm miệng, cậu là cái đồ thấy tường là xoay."
Vương Nhất Bác:"......"
Lời nói lặng lẽ đều trắng trợn táo bạo như vậy sao? Có nghĩ đến đó chính là bọn họ là một không?
"Ở triển lãm tranh, cậu có thể an ủi ngài Lợi, như thế nào đến lượt tôi thì không được?" Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác phân tâm, liền kéo lại sự chú ý của cậu.
Vương Nhất Bác:"."
"Không giống nhau."
"Có gì không giống nhau?" Tiêu Chiến không muốn buông tha cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không biết nói sao, vấn đề tình cảm rất làm cậu khó xử, cậu chưa từng yêu đương. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng nghẹn ra một câu.
"À, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn."
Tiêu Chiến:"................."
"Có phải là tôi nên cảm ơn cậu nữa không?" Tiêu Chiến thiếu chút nữa bật cười, Vương Nhất Bác chột dạ quay đầu, xuất phát từ lễ phép mà đáp lại một câu.
"Không cần khách khí."
Tiêu Chiến:"................."
[Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó người tiếp theo sẽ càng tốt]
[Tôi muốn hỏi một chút, làm sao Vương Nhất Bác có thể vừa đứng đắn và hài hước như vậy.]
[Bọn họ chính là anh em thẳng nam với nhau, chỉ có Như Nguyện CP vĩnh viễn không BE]
[Như Nguyện CP mới là thật, cầm sư cùng A Bác kết hôn tại chỗ!!]
[Cảm ơn mọi người, không khí ái muội đột nhiên chết không nhắm mắt.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro