Chương 16
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, cậu nghĩ đến việc gọi Tiêu Chiến bằng từ gì đó, cậu ngay lập tức rơi vào im lặng.
Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng: "Không đùa em nữa."
"Chờ em nghĩ kỹ rồi lại nói cho tôi biết, yêu cầu gì cũng được, khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp có thể làm chứng."
"Đã biết." Tạm thời Vương Nhất Bác không muốn nói nhiều về chủ đề này.
"Đường lên núi còn có một đoạn, có muốn đi sớm một chút không? Giữa trưa đi lên núi sẽ càng nóng."
"Đi thôi, đi thôi. Tôi tình nguyện nghỉ ngơi ở trên núi cũng không muốn phải leo núi giữa trời nắng nóng."
Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi quyết định lên đến nơi nghỉ ngơi tiếp.
Đi bộ trên thềm đá so với leo núi nhanh hơn nhiều, còn đều là thanh niên mới hơn hai mươi, dù thể lực có kém đến đâu thì chỉ cần nửa giờ là đoàn người đã lên đến đỉnh núi.
"Còn có cổng vào kìa."
Trên núi có miếu thờ tường đỏ ngói vàng, từ điện phủ, kinh đường, tháp Phật cùng tăng xá đều có, ngoài cửa có hai tòa sư tử bằng đá.
Tần Diên giới thiệu cho mọi người.
"Đây là chùa miếu lớn nhất ở nơi này, cũng là chùa miếu mà hoàng gia thời xưa không ngại ngàn dặm đến để tế bái, nghe nói cầu nhân duyên, cầu sự nghiệp vô cùng linh nghiệm, muốn thoát độc thân thì chắc chắn sẽ được."
"Không được tự mình đi lung tung, trong miếu có thanh hương, chúng ta đi từng cái một, sau đó đi miếu Nguyệt Lão."
Chương trình tình yêu chủ yếu vẫn là xoay quanh các yếu tố về tình yêu nhưng đến từng điện một vẫn cần thiết phải thắp nén hương.
"Tạm thời không mở phát sóng trực tiếp, chùa miếu vẫn nên trang nghiêm chút, chờ bọn họ ra ngoài đến miếu Nguyệt Lão lại tiếp tục, hôm nay có hoạt động tình lữ, vừa lúc thích hợp với bọn họ."
Các khách mời đi dâng hương, nhân viên công tác cũng thay phiên nhau đi một lần. Cầu tài cầu vận đều có, bọn họ tới vẫn còn sớm, vẫn chưa có quá nhiều người.
Vương Nhất Bác cũng cầm ba nén hương, đi theo phía sau mọi người.
Từ đại điện đến thiên điện, các khách mời đều đi một lần, đi một lúc liền đến một cái thiên điện đường, bên trong đặt rất nhiều cây đèn.
Vương Nhất Bác nhìn nhiều hơn một chút, tổng cộng có năm chỗ đặt đèn đặt xung quanh toàn bộ phòng, có một người trông nom đèn ngồi ở góc.
"Xin chào, tôi muốn xin cho cháu gái mới sinh của tôi một cái đèn cầu phúc, xin hỏi cần phải làm gì?" Một vị khách hành hương khoảng sáu bảy chục tuổi hỏi.
"Ra cửa phòng đầu tiên bên trái, nói với sư phụ của chúng tôi bà muốn xin một cái đèn cầu phúc."
"Được, cảm ơn cậu."
Hóa ra là đèn cầu phúc, Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt.
"A Bác, cậu cũng muốn một cái sao?" Kiều An hỏi cậu.
Vương Nhất Bác lắc đầu, đây là lần đầu tiên cậu vào miếu, cũng là lần đầu tiên nghe đến phương thức cầu phúc này.
Một vài người cũng có chút tò mò, nhìn đèn cầu phúc bên dưới đều dán tên cùng ngày sinh, hầu hết các đèn cầu phúc đều là do người lớn đến xin cho trẻ mới sinh, ngụ ý chúc bọn trẻ có thể bình an, khỏe mạnh mà trưởng thành.
"Vì sao cái đèn này không có tên?"
Những cái đèn khác đều có đầy đủ họ và tên, chỉ có cái đèn mà cậu vừa nhìn thấy là viết tên gọi thân mật, khi nhìn kĩ thì còn có bốn cái khác cũng là như vậy.
Tổng cộng có năm cây đèn, cũng có nghĩa là người thân của đứa trẻ này mỗi năm lại đến xin đèn một lần, đã xin được năm năm.
Mọi người cũng tò mò mà nhìn thoáng qua.
Phía trên viết năm sinh và tên, cùng với thời gian đến xin đèn cầu phúc.
Tên: Nhất Bảo.
Năm xin đèn cầu phúc, bắt đầu từ 15 tuổi đến 19 tuổi.
"Bởi vì chúng tôi chỉ đặt những đèn cầu phúc trong vòng 5 năm trở lại đây, tôi nghe các vị sư phụ nói rằng, vị khách hành hương này đã bắt đầu đến đây từ 20 năm trước, cứ mùa hè lại đến xin một cây đèn mới."
Kiều An gật gật đầu, hỏi: "Vì sao không viết tên thật?"
"Không biết."
"Cây đèn 19 tuổi kia là của năm ngoái, tính thời gian thì có lẽ trong tháng này sẽ có thêm một cây đèn mới."
"Chúng tôi thường cầu bình an cho trẻ nhỏ mới sinh, cũng có gia đình cầu phúc đến khi đứa trẻ thành niên nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp được trường hợp trẻ nhỏ đã hơn 18 tuổi rồi mà vẫn tiếp tục xin đèn cầu phúc."
"Đứa nhỏ này vừa nhìn liền biết rất có phúc khí, sinh ra ở gia đình như vậy, khẳng định chính là bảo bối trong lòng bàn tay."
Sau khi mọi người rời khỏi đây Kiều An vẫn còn xúc động: "Ba tôi mỗi ngày đều vội đến hận không thể bay lên, còn lâu mới dành ra được chút thời gian. Mẹ tôi thì ghét nhất vận động...... Có lẽ bà chỉ có thể dùng tiền thuê người đến xin đèn cho tôi."
"Ỷ vào việc không có máy quay mà nói bậy? Tôi sẽ cáo trạng với mẹ cậu." Trần Minh trêu ghẹo một câu.
"Đi thôi, đừng để tổ chương trình chờ lâu."
Vương Nhất Bác mới ra tới, Tiêu Chiến đã ở trước cổng lớn, thấy cậu lại đây thì hắn đưa cho cậu một chai nước.
"Uống một ngụm?"
"Cảm ơn."
"Thầy Tiêu đối xử với Nhất Bác thật tốt." Kiều An nhỏ giọng nói: "Hóa ra làm CP tạm thời của thầy Tiêu lại hạnh phúc như vậy."
Nhìn thấu hết thảy - Trần Minh: "...... Đúng."
"Người đến đông đủ rồi, chúng ta xuất phát đi miếu Nguyệt Lão thôi."
Phát sóng trực tiếp tiếp tục quay.
Tần Diên đi đầu, miếu Nguyệt Lão cũng không cách xa , cùng hướng với đường xuống núi, không tới mười phút, mọi người đi vào một cửa đá hình vòm, có không ít cặp đôi đang đi vào trong.
Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng ở mười ngón tay đang nắm của bọn họ, trong óc nhảy ra câu hỏi: Không nóng sao?
"Hâm mộ?"
Tiêu Chiến chú ý tới tầm mắt của Vương Nhất Bác, biết Vương Nhất Bác sẽ không nghĩ như vậy nhưng vẫn không nhịn được trêu ghẹo.
"Đúng vậy."
Vương Nhất Bác cũng không có phản bác, ở trong chương nói ra lời trong lòng của cậu không phải là quá thẳng nam sao?
Tiêu Chiến không dự đoán được Vương Nhất Bác sẽ trả lời hắn như vậy, tạm dừng vài giây, hắn vươn tay đến trước mặt cậu.
"Tôi còn thiếu em một chuyện, không thì tôi cho em mượn một chút?"
"Không cần."
Vương Nhất Bác từ chối.
Buổi sáng là cậu chưa nghĩ ra muốn Tiêu Chiến làm cái gì. Hiện tại nghĩ kỹ rồi, Tiêu Chiến tự nói điều kiện gì cũng được, vậy thì điều kiện đó phải có ích, không thể lãng phí.
"Thật sự không cần?" Tiêu Chiến dụ hoặc cậu: "Vậy thua một đưa một, miễn cưỡng cho em dắt một chút?"
Vương Nhất Bác: "......"
[Anh Chiến tại sao đột nhiên cẩu như vậy?]
[Tôi đánh cược một mao tiền với mấy người, cái này mà không có gì tôi theo họ của mấy người.]
[Không nghe không nghe, tôi kiên định là fans Như Nguyện CP, cầm sư mới là chân ái]
[Cười chết, nếu không đánh một trận đi.]
[Tuy rằng tôi là fans của anh Chiến, nhưng tôi duy trì Như Nguyện CP.]
[Anh Chiến: Cậu là cái fans giả, tránh ra.]
Đoàn người đi vào miếu Nguyệt Lão, các cặp đôi đứng trước bàn dài xin dải lụa đỏ, bên cạnh còn có nghiên mực để có thể tự viết ước nguyện lên dải lụa đỏ, treo ở trên cây.
Miếu Nguyệt Lão này rất nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều cặp đôi nói rằng đến đây không lâu thì họ liền kết hôn.
Các câu chuyện tình yêu về miếu Nguyệt Lão càng ngày càng nhiều ở trên mạng, từ đó hấp dẫn càng nhiều cặp đôi đến đây.
"Nếu trong chương trình của chúng ta có cặp đôi đến với nhau thì một năm sau nhớ đến tạ ơn đó."
"Linh nghiệm như vậy?"
"Vậy người độc thân tới đây làm gì, muốn tự ngược sao?" Kiều An không hiểu: "Tôi vẫn là không nên đi vào, nhỡ đâu Nguyệt Lão cho tôi một người luôn dai dẳng bám theo tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"Muốn thử một chút không?"
"Thử cái gì?"
"Thử xem chúng ta ở......" Lời nói của Tiêu Chiến ra đến miệng lại đổi hướng , còn tiện thể nhỏ giọng, nghiêng đầu đến đến sát bên tai của Vương Nhất Bác.
"...... Hiệp nghị có thể kéo dài một năm không?"
Vương Nhất Bác lười không muốn đuổi theo mấy cái suy nghĩ cong rồi lại thẳng khó hiểu của Tiêu Chiến, thậm chí cũng không nhận ra hiệp nghị một năm cùng cặp đôi xin tình duyên bền vững ở đây có gì liên quan đến nhau.
"Đạo diễn Tần không phải nói là nếu thành đôi với nhau thì một năm sau có thể lại tới tạ ơn sao?" Thần sắc Tiêu Chiến như thường, căn bản Vương Nhất Bác không phát hiện ra tâm tư nhỏ của hắn.
Lời nói của Tiêu Chiến bên tai cậu được tự động phiên dịch thành: Một năm khoảng 52 tuần, một tuần 500 vạn, gia hạn hợp đồng một năm có thể nhận được 2.6 trăm triệu?
Vương Nhất Bác: "!"
"Không tốt lắm đâu?"
Nhiều tiền như vậy, cậu cầm cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Thử xem?"
Vương Nhất Bác kìm nén không được rung động.
Nếu là, cậu là nói nếu.... Nếu có thể kéo dài một năm, cậu cho Tiêu Chiến một cái phiếu giảm giá đi, nếu không cậu cầm nhiều tiền như vậy không thấy an tâm.
"Được."
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến thuyết phục, hai người đi xếp hàng nhận lụa đỏ.
Không lâu sau liền lấy được lụa đỏ, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, nếu cậu là người hứa nguyện thì nên viết chút gì đó có thành ý.
"Để tôi viết cho."
Tiêu Chiến chủ động cầm lấy bút lông trên bàn: "Ông nội của tôi là chuyên gia thư pháp, khi còn nhỏ tôi thường xuyên bị ông kéo theo đi luyện chữ nên viết tạm ổn."
"Muốn viết cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến trầm tư vài giây, đặt bút.
Nét bút đầu tiên của Tiêu Chiến rơi xuống, Vương Nhất Bác liền nhìn ra Tiêu Chiến nói 'tạm ổn' vẫn là quá mức khiêm tốn.
Chữ theo nét mực, nước chảy mây trôi.
Lụa đỏ cũng không quá dài, khoảng một bàn tay, nếu viết quá nhiều chữ thì sẽ không đủ, Tiêu Chiến chỉ viết năm chữ, sau khi nhấc bút thì đưa cho Vương Nhất Bác xem.
"Thế nào?"
"Đẹp." Vương Nhất Bác khen Tiêu Chiến xong lại đọc lại một lần.
"Sở cầu toàn như nguyện."
[Aa a a a, sở cầu toàn như nguyện.]
[Cầm sư cùng A Bác toàn dựa vào các tỷ tỷ sản xuất thì mới có cơm chó, anh Chiến cùng A Bác chính là ấn đầu bắt tôi ăn.]
[Không phát hiện, thì ra anh Chiến cũng ủng hộ Như Nguyện, Như Nguyện CP xông lên cho tôi!]
[Dư Tình Chưa Dứt mới là thật sự, chị em xông lên hot search.]
[Trẫm mặc kệ, trẫm ngày mai liền phải nhìn đến fans của Dư Tình Chưa Dứt CP nhiều hơn fans của Như Nguyện CP!!]
Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, coi như Vương Nhất Bác cũng mong ước giống hắn, ý cười giữa lông mày đều không giấu được.
"Cảm ơn."
Vương Nhất Bác: "...... Không cần khách khí."
"Treo lên đây đi."
"Được."
Vương Nhất Bác đi đến dưới cây cổ thụ, đem lụa đỏ buộc lên cành cây.
Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh cậu, mặt mày mỉm cười nhìn cậu, gió mùa hạ mát lạnh thổi qua, lưu lại chính là một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.
Có nhân viên công tác không nhịn được cầm lấy điện thoại chụp một tấm, nhìn vào quả thật như một cặp đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt.
[Như Nguyện CP không chịu thua, chị em nhớ rõ mỗi ngày điểm danh siêu thoại!]
[Cười chết, bắt đầu đánh nhau phải không?]
Bữa trưa ăn ở quán cơm chay, đại khái là vì ở đây chỉ có một quán ăn này nên phải đặt trước chỗ ngồi.
Trước khi bắt đầu quay tổ chương trình đã đặt sẵn bàn.
"Hiện tại có thể tự do hoạt động, 12 giờ tập hợp ở nhà ăn, tên dãy ghế là: Say thanh hoan."
" Nhất Bác......" Kiều An thích nhất là hoạt động tự do: "Muốn đi mua chút quà cáp không?"
Vương Nhất Bác: "......"
Cái tật xấu cứ có cơ hội thì phải mua mua mua này của Kiều An là do có quá nhiều tiền sao?
"Tôi mới vừa nhìn thấy nơi đó bán rất nhiều vòng tay, còn có một ít cái gì mà bảo vật có thêm ánh sáng của Phật."
Trần Minh không chút khách khí mà đánh gãy cậu ta.
"Vòng tay cậu mua bên đường là 10 tệ thì ở đây ít nhất phải 80 tệ."
Kiều An chớp chớp mắt: "80 không phải cũng rất rẻ sao?"
Vương Nhất Bác: "......"
"Ai nha, cùng đi dạo đi, dù sao hiện tại là thời gian tự do, coi như giết thời gian, nhìn nhưng không nhất định phải mua."
"Người khác nhìn không nhất định phải mua, cậu mà nhìn nhất định sẽ mua."
Vương Nhất Bác chọc thủng tâm tư nhỏ của Kiều An nhưng cũng không từ chối lời mời của Kiều An. Kiều An muốn mua là quyền lợi của cậu ta, cậu ta cũng có tiền mua, nói giỡn thì có thể nhưng cậu sẽ không thật sự đi quấy rầy hứng thú của Kiều An.
"Hì hì, A Bác cậu thật tốt."
"Đúng, ai theo cậu người đó liền tốt." Trần Minh đã nhìn thấu Kiều An, buổi sáng còn khen cậu ta tốt, hiện tại lại là Vương Nhất Bác tốt hơn so với cậu ta.
"Cùng nhau đi? Em cũng có chút hứng thú."
Trác Thành hiện tại đã khôn hơn, Trịnh Phương cùng Tiêu Chiến càng nguyện ý đi cùng ba người bọn họ, vậy cậu ta liền đi theo bọn Vương Nhất Bác, đến nỗi Ngụy Dương cùng Chu Sam, còn không phải cậu ta đến nơi nào thì đi theo nơi ấy sao.
Nhanh chóng đạt được thì không thú vị.
Trác Thành đem ánh mắt hướng về phía Tiêu Chiến, thoạt nhìn rất khó khăn nhưng không sao, Tiêu Chiến cũng phải xem trọng chút mặt mũi nhà họ Trác, sẽ không từ chối quá dứt khoát.
Chỉ cần không phải quá trực tiếp, cậu ta liền có cơ hội. Đến nỗi Vương Nhất Bác, không có gì cần phải lo lắng.
Tiêu Chiến đối xử với Vương Nhất Bác như vậy bởi vì hai người là CP tạm thời, còn là bạn bè.
Cũng không biết quen biết bao lâu, gần quan được ban lộc, Vương Nhất Bác trong thời gian dài như vậy cũng chưa thu phục được Tiêu Chiến, hiển nhiên là Tiêu Chiến không có hứng thú kia với cậu ta, chắc chắn là để ý đến chương trình nên mới nguyện ý nói với cậu ta vài câu.
Giữa trưa trời nắng chói chang nhưng Vương Nhất Bác lại không đội mũ, đến một thứ để che nắng cũng không có, cậu đi theo phía sau Tiêu Chiến, tránh nắng dưới bóng của hắn.
Cả một đường Vương Nhất Bác cúi đầu, không chú ý tới phía trước Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại bước chân, một đầu đụng phải.
_____ bụp một tiếng.
Tiêu Chiến xoay người liền thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác đang ngốc mà che lại cái trán.
"Tôi nhìn thử xem."
Tiêu Chiến tới gần một bước, thân hình cao lớn bao phủ hết người cậu, che đi ánh nắng mặt trời.
"Không có việc gì."
Vương Nhất Bác không quen tiếp xúc gần như vậy với người khác nhưng tay Tiêu Chiến đã nắm lấy cằm của cậu làm Vương Nhất Bác hơi hơi nghiêng đầu.
"Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem."
Giọng nói của Tiêu Chiến trầm thấp, giống như là xoa lỗ tai của Vương Nhất Bác. Cậu chưa từng cùng ai gần như vậy nhưng lại không trốn được, cậu hồi hộp đến quên cả hô hấp.
Tiêu Chiến bị sự đáng yêu này đánh tới, không nhịn được chạm vào gương mặt của Vương Nhất Bác, ấm áp, xúc cảm mềm mụp.
"Đừng nín thở."
Hắn buông lỏng tay, Vương Nhất Bác lập tức lui về phía sau, sợ Tiêu Chiến lại đột nhiên động tay động chân.
"Đã nói là không có việc gì rồi." Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy ngại ngùng, cậu nói sang chuyện khác.
"Tại sao đột nhiên lại dừng lại?"
"Thấy người quen." Tiêu Chiến nhìn lại hành lang xa xa, đã không thấy những bóng người quen thuộc đâu.
"À. Bạn của anh sao?" Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi.
"Không phải, giống như nhìn thấy người nhà họ Trác, có lẽ là nhìn nhầm rồi." Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt:"Đi thôi, bọn họ đều đi vào rồi."
Hai người đi vào trong quán, chủ quán đứng ở trước quầy.
"Hoan nghênh đã đến, cứ tự nhiên xem, nếu có thứ gì thích đều có thể thử."
Những người khác nhìn mọi thứ đầy màu sắc mà hoa mắt, Phật châu, vòng tay, vòng cổ, bùa hộ mệnh.
" Nhất Bác, cậu xem, cái này đẹp không?" Thấy cậu đi vào, Kiều An đem một cái vòng cổ vỏ sò cho cậu xem.
"Nghe bảo là đã được khai quang."
Vương Nhất Bác: "......"
"Còn có cái hồ lô nhỏ này, nghe nói bên trong là tro của hương, cũng đã khai quang, có thể cầu vận may."
Vương Nhất Bác: "......"
"...... Cậu thích là được."
Vương Nhất Bác không đưa ra ý kiến gì, tầm mắt đối diện với Trần Minh đang đứng một bên với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Hiển nhiên Kiều An không tìm được sự đồng tình từ Trần Minh nên đến tìm Vương Nhất Bác.
"Cậu nói xem tôi nên mua cái nào?"
Vương Nhất Bác: "Vỏ sò."
"Nhưng tôi cũng rất thích hồ lô nhỏ."
"Hồ lô nhỏ."
"Tôi lại rất tiếc vỏ sò."
Vương Nhất Bác lạnh mặt nói: "Đều mua đi."
"Đúng không, A Minh còn bảo tôi mua hai cái này đều giống nhau, mấy thứ đáng yêu như thế này dùng để trang trí thì vô cùng đẹp. Nếu Nhất Bác đã nói như vậy thì tôi sẽ mua cả hai."
Vương Nhất Bác: "......" Dù cậu không nói như vậy Kiều An cũng sẽ tìm cớ mua được.
Chủ quán là một ông chú trung niên, đại khái là không nghĩ Kiều An dễ dỗ dành như vậy, lập tức cầm mấy đồ vật đáng yêu ra.
"Cái này bình thường tôi không lấy ra để bán, chỉ bán cho người có duyên."
Vương Nhất Bác tự động đem câu 'người có duyên' kia của chủ quán phiên dịch thành 'kẻ có tiền', nhìn một bên Trần Minh đang muốn đỡ trán mà có chút buồn cười.
[Cười chết, A Minh còn ý quan tâm, A Bác thì sớm đã nhìn thấu tất cả.]
[Này làm sao có thể là do A An kỳ lạ, là do vò sỏ và hồ lô quá đáng yêu.]
[Tôi đi đến khu du lịch cũng không mua quà kỷ niệm, chủ yếu là bởi vì nghèo, nhưng nếu tôi có tiền giống như Kiều An thì chắc chắn tôi cũng sẽ mua rất nhiều.]
[Tôi cũng muốn mua sắm tự do không lo gì.]
Trong nhà Kiều An không thiếu tiền, mỗi ngày cậu ta đều cười ngây ngô, ai nhìn vào cũng biết người trong nhà rất nuông chiều cậu ta, đừng nói mua mấy cái vòng cổ, nếu cậu ta vui vẻ thì mua cả cái cửa hàng này cũng được.
Vương Nhất Bác không quản Kiều An, cũng xem vài cái vòng tay vòng cổ, đối với mấy lời khai quang, cầu vận cầu tài của ông chủ cậu cũng không tin nhiều.
"Cậu đẹp trai, nhìn xem cái này, cái này khá xinh đẹp. Mua tặng bạn gái khẳng định cô ấy sẽ rất thích."
Vương Nhất Bác thờ ơ.
Ông chủ lại thay đổi một cái: "Cái này, cầu bình an."
Vương Nhất Bác vẫn là thờ ơ.
"Phật châu này đã khai quang, nếu đeo nó lên thì trong vòng một tháng đều sẽ gặp may mắn."
Vương Nhất Bác: "......"
[Cười chết, dáng vẻ ông chủ cực lực thuyết phục Vương Nhất Bác mua buồn cười quá.]
[Ông chủ: vào cửa hàng của tôi thì không có chuyện tay không đi về.]
[Ha ha ha ha, tôi cười đau bụng quá!]
[A Bác: Ông nghĩ tôi xem nhiều thì sẽ mua sao?]
"Không cần, cảm ơn." Vương Nhất Bác lạnh nhạt từ chối, vì chặn lại âm thanh của ông chủ, cậu đi đến một quầy khác, tầm mắt của cậu dừng ở một cái vòng tay màu đỏ.
Đột nhiên liền nghĩ đến cái vòng đỏ trên tay của Tiêu Chiến.
"Cậu đẹp trai, cậu thích cái này sao, thực sự là có mắt nhìn." Ông chủ cười tủm tỉm: "Cái vòng tay dây thừng đỏ này......"
"Đã khai quang." Ngữ khí của Vương Nhất Bác nhàn nhạt.
Ông chủ: "......"
Ông chủ khựng người, lại tiếp tục nói: "Không chỉ khai quang, nó còn......"
"Thêm ánh sáng của Phật, có thể cầu vận may"
Lại một lần bị đoạt lời nói - ông chủ: "......"
Tiêu Chiến không nhịn được khẽ cười một tiếng Vương Nhất Bác sao lại đáng yêu như vậy, mặc kệ nói cái gì, làm cái gì đều vô cùng đáng yêu.
"Ai nha." Ông chủ xấu hổ cười cười: "Đồ vật trong quán chúng tôi đều được khai quang, cậu trai này thật thông minh, đến rồi chẳng lẽ không mang cái gì trở về, cái vòng tay cậu vừa nhìn thì sao, thật sự không đắt."
Đuôi lông mày Vương Nhất Bác hơi nhếch lên.
"Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, tôi giảm cho cậu 20%."
Vương Nhất Bác: "......"
"Không mua."
"Lại giảm cho cậu 10 tệ, không thể giảm hơn."
"Giảm 50 tệ tôi cũng không mua."
Ông chủ: "...... Sao cậu lại ngoan cố vậy, chính là có thể cầu vận may nha."
Vương Nhất Bác không lung lay.
Gần đây cậu đã rất may mắn rồi.
Cậu liếc mắt về phía Tiêu Chiến đang xem đồ, Tiêu Chiến chính vận may của cậu, vẫn là một Thần Tài lớn, so sánh với bất kì đồ vật gì trong quán càng tốt hơn.
Cho nên cậu không cần bất kì thứ gì để cầu tài.
"Tôi muốn tặng người khác, có thể đóng gói không?" Kiều An hỏi.
"Đương nhiên có thể." cuối cùng ông chủ chịu thua Vương Nhất Bác, quay đầu đi phục vụ 'khách hàng lớn' của quán - Kiều An.
"Tôi cũng muốn mua đồ để tặng cho người khác." Trác Thành cầm lấy một chuỗi vòng tay màu vàng kim.
"Tháng sau là sinh nhật của bà nội, ngày thường người rất thích chép kinh niệm Phật, tặng Phật châu vô cùng phù hợp."
"Ông chủ, cái này bao nhiêu?"
"Cái này giá 68888 tệ, nếu thích có thể đeo thử."
[Trời đất, này cũng đắt quá đi.]
[Kim châu như này thường là rỗng ruột, giá cả ở tiệm vàng cũng không qua vạn, không hổ là khu du lịch.]
Trác Thành có chút do dự, ngụ ý tặng không tồi nhưng lại có vẻ khá rẻ, nếu lấy ra ở yến hội của nhà họ Trác thì có vẻ quá keo kiệt.
Tới tham gia yến hội đều là hào môn thế gia, tùy tiện đưa cái gì cũng ít nhất từ 6 con số trở lên.
Cậu ta là con cháu nhà họ Trác, đưa quà không thể thấp hơn 7 con số.
"Không thích sao?"
"Còn có cái gì quý hơn không?" Trác Thành nghĩ nghĩ: "Tặng cho người cao tuổi, có tâm ý một chút."
Đôi mắt của ông chủ sáng ngời.
"Có, Phật châu làm từ trầm hương, khắc ấn. Cậu xem cái này đi, càng có nhiều dầu trơn cho vào càng tốt, khá nặng, giá cả cũng quý."
Trác Thành không hiểu lắm nhưng trong lòng đã có ý tưởng, cậu ta có thể tặng trước làm hài lòng lão phu nhân, còn về yến tiệc.
Cậu ta tặng một vật đủ sang quý là được.
Cậu ta đang định nhờ ông chủ gói lại thì chợt nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, ánh mắt của cậu ta hơi dừng lại.
"Thầy Tiêu."
"Anh có thể giúp tôi xem một chút thật giả không?" Trác Thành đem vòng tay đưa qua.
"Tôi nhớ lúc trước thầy Tiêu cũng từng có được một chuỗi vòng Phật châu như thế này từ buổi đấu giá nên chắc anh rất hiểu biết về cái này?"
"Có hiểu biết?" Ông chủ kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chiến, rốt cuộc thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc nhưng lại không nhớ ra tên.
"Cậu có phải là đại minh tinh đóng bộ phim kia, rồi từng lấy được giải thưởng gì đó không?"
Khi mọi người vào cửa hàng có nhân viên quay phát sóng trực tiếp đi theo nhưng ông chủ chỉ nghĩ đó là vài người nổi tiếng trên mạng, tại địa điểm du lịch như này thường có những người như vậy đến.
"A nhớ ra rồi, cậu là Tiêu Chiến, diễn bộ điện ảnh kia, có thể ký tên cho tôi không, tôi giảm giá cho cậu 30%."
Ông chủ cầm giấy và bút, không hào phóng như vừa rồi mà có chút xấu hổ.
"Có thể chứ? Tháng sau là sinh nhật của con gái tôi, nếu tôi tặng chữ ký thì khẳng định nó sẽ vô cùng thích."
Tiêu Chiến không từ chối, ký tên cho ông chủ.
"Con gái của ông tên là gì?"
Ông chủ nói tên, Tiêu Chiến viết xuống một câu chúc mừng sinh nhật.
"Đây đều là bạn của cậu sao? Đều là minh tinh? Có phải đang quay chương trình không?"
Nghĩ đến là đang quay chương trình, ông chủ cười cười: "Tất cả đều giảm giá 30%, các cậu cứ chọn tùy ý."
"Giá của vòng Phật châu này chắc chắn đúng với giá trị của nó, nếu cậu có hiểu biết thì chắc cũng sẽ nhìn ra."
Trác Thành hơi hơi nhíu mày, cậu ta muốn nói chuyện với Tiêu Chiến nhưng ông chủ cứ một hai câu phải nói thêm. Cậu ta một lần nữa nở nụ cười.
"Thầy Tiêu, có thể giúp tôi nhìn xem sao?"
Tiêu Chiến lười nâng mắt: "Xin lỗi! Tôi cũng không hiểu."
Khóe miệng Trác Thành cứng đờ: "Như vậy à."
Tiêu Chiến không quan tâm đến biểu tình cô đơn của Trác Thành, hắn quét đến một chiếc vòng cổ có mặt bằng vàng đặt trong tủ thủy tinh.
"Tôi muốn xem cái này."
"Thật tinh mắt." Ông đem vòng cổ đưa cho Tiêu Chiến.
"Đây chính là thứ lưu hành nhất năm nay, có giá trị, ngụ ý cũng tốt, phí khắc ấn cùng phí thủ công tôi đều giảm cho cậu 30%."
Tiêu Chiến lười mặc cả, hắn cùng Kiều An rất giống nhau về điểm này, mua đồ vật không quan tâm giá cả, chỉ xem hợp mắt: "Tôi muốn một cái này."
"Được, muốn trực tiếp đeo sao?"
"Gói lại, tặng người khác."
Tiêu Chiến quyết đoán thanh toán tiền.
"Cậu đẹp trai, vị Tiêu đại minh tinh đều mua, Phật châu trầm hương cậu có lấy không?"
Ông chủ nói một câu như vậy, tầm mắt của mọi người đều hạ xuống, Trác Thành không mua thì rất ngượng ngùng, tuy rằng chút tiền này không tính là gì với cậu ta.
"Gói lại."
"Được rồi."
Các khách mời mua xong đồ vật chuẩn bị rời đi, ông chủ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại Vương Nhất Bác.
"Cậu trai này, thật sự không mua một cái sao?"
"Không."
[Ha ha ha ha ha, ông chủ và A Bác mỗi người đều vô cùng kiên trì, cười chết.]
[Ông chủ: Thật sự không mua sao? A Bác: Rốt cuộc có thể đi rồi.]
"Hoan nghênh lại đến nha."
Ông chủ nhiệt tình tiễn đoàn người đi ra, vui vẻ hớn hở quay vào quán, kẻ có tiền đều hào phóng, không bao giờ để ý đến giá cả, nếu thường xuyên có những nhóm người như vậy thì tốt rồi.
"Hiện tại đi quán cơm chay sao? Cũng gần 12 giờ."
"Được."
Quán chay cũng cách không xa, đoàn người đi bộ một lúc liền đến.
"Nhìn qua có chút khí phách."
"Giống như đại trạch viện ở cổ đại vậy."
"Chào mừng đã đến, xin hỏi mọi người có đặt trước không?" Người phục vụ đi đến.
"Có." Chu Sam nói ra tên dãy ghế lô.
"Vâng, xin đi theo tôi, cẩn thận bậc thang"
Người phục vụ dẫn bọn họ vào ghế lô: "Xin hỏi, hiện tại gọi món sao?"
"Đúng."
"Tôi đi nghe điện thoại, mọi người chọn món đi." Vương Nhất Bác cầm điện thoại đi ra ngoài, vốn dĩ cậu không muốn nhận cuộc gọi từ số lạ nhưng số này đã gọi liên tục hai lần.
Không biết có phải người mà nguyên chủ quen không, cậu cầm điện thoại một lúc rồi bấm trả lời.
"Alo."
"Làm gì mà không nhận điện thoại." Bên kia truyền đến một giọng nam trung niên: "Cánh cứng rồi đúng không, nếu không phải nghe bạn bè của Thần Thần nói thì tao cũng không biết mày đã trở thành đại minh tinh rồi đấy."
Vương Nhất Bác đưa điện thoại ra xa một chút, giọng nói quá lớn làm cậu đau tai.
"Mày đã rất lâu rồi không chuyển tiền sinh hoạt phí qua đây. Tháng sau em trai Thần Thần của mày phải tham gia trại hè, cần rất nhiều tiền, mày tham gia cái chương trình giải trí gì đó còn có cả ảnh đế, chắc là kiếm được rất nhiều tiền, trước tiên chuyển 2......"
"Ông ngốc à, cậu ta hiện tại có tiền. Nhiều một chút." Trong điện thoại xen vào một giọng nữ trung niên, vô cùng chói tai.
"Tao biết hiện tại mày là minh tinh, cần phải chi tiêu nhiều, tao và cha mày cũng không biết nói gì, mày chuyển trước 5 vạn lại đây."
Giọng nói của người phụ nữ nhỏ lại, đại khái cho rằng Vương Nhất Bác không nghe thấy.
"Trách không được có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, đúng là đồ sói mắt trắng, có tiền cũng không biết gửi về nhà làm chúng ta phải mở miệng xin."
"Đúng vậy, mẹ mày nói rất đúng, khi còn nhỏ mua quần áo cho mày, giúp mày đi học, hai năm trước nếu không phải vì mày thì cả nhà cũng sẽ không dọn......"
"Bà đánh tôi làm gì?" Người đàn ông mắng một câu.
"Đầu óc của ông có bệnh à, ông nói với nó cái này làm gì. Tìm nó đòi tiền."
Vương Nhất Bác nhăn nhăn mày, không chút do dự cắt đứt điện thoại.
Không lâu sau điện thoại lại vang lên, Vương Nhất Bác kéo đen số điện thoại này, trực tiếp tắt máy.
Cậu xoay người muốn trở lại ghế lô thì đụng phải một người thanh niên.
"Xin lỗi."
Người thanh niên xác nhận Vương Nhất Bác đứng vững mới thu tay lại, anh ta đeo tai nghe Bluetooth, cũng đang cùng người khác gọi điện thoại.
"Đã biết, lại đây đón tôi." Giọng nói của người thanh niên trầm thấp dễ nghe.
"Cảm ơn." Thấy anh ta vừa lúc cắt đứt cuộc trò chuyện, Vương Nhất Bác lại nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không chú ý tới phía sau có người."
Đuôi lông mày của người thanh niên sắc bén, bởi vì những lời này của Vương Nhất Bác mà quét mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, cả người đều tỏa ra khí thế khó động vào, diện mạo vô cùng có tính công kích.
Vương Nhất Bác không biết tại sao một câu xin lỗi lại chọc giận đối phương. Giây tiếp theo, người thanh niên thu hồi tầm mắt, mặt vô biểu tình đi qua cậu.
Vương Nhất Bác cũng không để ý, nhấc chân chuẩn bị về ghế lô, một người thanh niên chạy đến từ phía đối diện cậu.
"Trác tổng, Trác tổng, hướng ngược lại, là bên này."
Bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại.
Người thanh niên có sắc mặt lạnh lẽo quay lại, không hề nhìn Vương Nhất Bác, lại lần nữa đi qua người cậu.
Trác tổng. Là đại thiếu gia nhà họ Trác?
Vương Nhất Bác không nhịn được cười, phiền muộn vì nhận được cuộc điện thoại kia bỗng chốc biến mất.
Hóa ra là một người mù đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro