Chương 17
Vương Nhất Bác không có nghĩ nhiều, dù sao cậu không có tính toán trở lại nhà họ Trác. Trở lại ghế lô, cậu liền đem chuyện này quên đi.
" Nhất Bác, cậu muốn ăn cái gì nha?"
"Vừa rồi mọi người mới chọn một chút, cậu nhìn xem còn muốn ăn thêm chút gì không?" Kiều An đưa thực đơn cho cậu.
"Không cần, không đủ lại gọi thêm, tôi không kén ăn."
Kiều An trừng lớn mắt.
"Bây giờ còn có người không kén ăn, cậu không có món ăn yêu thích sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, nghĩ nghĩ lại nói. "Không ăn tương salad thì có tính không?"
Kiều An: "......"
Này thì tính là kén ăn gì?
"Trách không được cậu lớn lên cao như vậy. Anh của tôi nói tôi kén ăn nên không cao được, tôi chỉ thiếu 2cm nữa thì được 1m8."
"Vậy cậu có món nào đặc biệt thích ăn không?"
"Có." Vương Nhất Bác trả lời: "Trứng hấp."
"Trứng hấp là canh trứng sao?"
"Đúng vậy."
"Này không phải rất đơn giản sao."
Vương Nhất Bác không có giải thích vì sao, Kiều An lại hỏi Tiêu Chiến.
"Thầy Tiêu, anh có kén ăn không?" Kiều An không nhịn được hỏi thêm một câu: "Hoặc là không ăn được món gì?"
"Khổ qua, rau thơm cùng nội tạng không ăn được."
[Rau thơm tôi cũng không ăn được, ghét nhất không gì sánh nổi.]
[Tôi cũng vậy, tôi không ăn rau thơm cùng hành thái.]
[Tôi cảm thấy rau thơm ăn rất ngon nha.]
[Nếu so với rau thơm thì khổ qua cũng không khó nuốt.]
"Chẳng lẽ thật sự bởi vì tôi kén ăn nên không thể cao, không đúng, thầy Tiêu không phải nói Nhất Bác lúc cấp 3 cũng không cao sao, tại sao về sau lại cao như vậy?"
"Có một vài người phát dục khá chậm." Trần Minh giải thích: "Cấp 3 tôi có một người bạn, mới vừa vào học là người thấp nhất khối, khi tốt nghiệp đã cao 1m8."
Kiều An không được trải nghiệm cảm giác cao lên đột ngột như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu ta đều phát dục phù hợp theo độ tuổi tiêu chuẩn.
Trong nhà có chuyên gia dinh dưỡng, cậu ta không ăn món này, chuyên gia dinh dưỡng cũng sẽ phối hợp các thực phẩm để có giá trị dinh dưỡng tương đương cho cậu ta, không lo mất cân bằng dinh dưỡng.
Rất nhanh mấy món ăn đều được dọn lên.
Vốn dĩ mọi người cũng không có cảm xúc mặn mà lắm với món chay nhưng trải qua một loạt các hoạt động tiêu hao thể lực như leo núi, dạo phố, hiện tại mọi người đều đói không chịu được, có cái gì liền ăn cái đó, kể cả người kén ăn như Kiều An.
"A Bác, cậu thật sự không kén chọn."
Kiều An ăn xong liền bắt đầu quan sát cậu, cậu ta phát hiện Vương Nhất Bác nói không kén ăn là thật sự không kén một thứ gì, dường như đối với cậu món nào cũng ngon.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn tròn, Vương Nhất Bác cũng không chủ động xoay bàn, trước mặt cậu có gì thì cậu liền ăn đó, ngay cả nấm hương bị mọi người chê có vị đất cậu vẫn một mình ăn rất ngon.
Vương Nhất Bác ăn xong cơm, lại ăn thêm hai cái bánh bao và uống một bát canh đậu hủ.
Thong thả ung dung đặt bát đũa xuống.
"Khổ qua đắng như vậy cậu vẫn ăn được sao?"
"Vẫn khá ngon."
"Món này rất khô, không có chút nước nào, vô cùng khó ăn."
Kiều An gọi tên các món khó ăn ra bình luận một lượt, Vương Nhất Bác đều trả lời rằng vẫn ăn được.
Khẩu vị của Vương Nhất Bác bình thường không giống như lúc đánh giá các món ngon.
Bình thường ăn cơm cậu chỉ cần có thể ăn là được.
Nhưng khi đến các cửa hàng để review các món ăn thì khẩu vị của cậu lại vô cùng khó tính.
Nếu cậu đã khen một nhà hàng thì không có một fans nào nói nhà hàng đó không được.
Trên đường trở về, Vương Nhất Bác ngủ một lúc, khi về tới biệt thự đã là 4-5 giờ chiều.
Buổi tối tổ chương trình lại gọi mọi người tập trung ở phòng khách để đánh giá buổi hẹn hò hôm nay.
5 điểm là đạt tiêu chuẩn, 10 điểm là điểm tối đa.
Kiều An miễn cưỡng cho Ngụy Dương 5 điểm, Ngụy Dương xấu hổ cười cười, ở trong lòng đã mắng Kiều An mấy chục câu.
Anh ta cũng muốn cho Kiều An điểm thấp nhưng như vậy lại khiến mọi người nghĩ anh ta tính toán chi li, không đủ ga lăng, vì vậy anh ta cho Kiều An 7 điểm.
Trần Minh và Chu Sam ở cùng nhau đã rất nhanh chóng trở thành bạn bè, hai người đều cho đối phương một số điểm hữu nghị, 8 điểm.
Đội của Trác Thành cùng Trịnh Phương, tính cách thiết lập của Trác Thành là ôn nhu, cậu ta trực tiếp cho Trịnh Phương 10 điểm. Vốn dĩ Trịnh Phương định cho cậu ta một số điểm hữu nghị là 8 điểm nhưng thấy Trác Thành làm như vậy, không thể không cho cậu ta 10 điểm.
Anh ta lo lắng nhìn về phía của Kiều An, thấy cậu không để ý thì có chút vui mừng, đồng thời lại có chút mất mát.
[Bạn học Tiểu Trịnh cần phải cố gắng hơn nha.]
[Trịnh Phương và Kiều An là CP rõ ràng nhất trong tất cả khách mời, vì sao còn không hành động, làm tôi vội muốn chết.]
Cuối cùng đến đội của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Hai người đều cho đối phương 10 điểm, Kiều An và Chu Sam bắt đầu ồn ào.
"Có phải có việc gì đó rồi không?"
"A a a, tôi cắn đúng rồi?" Kiều An vỗ vỗ Trần Minh hai phát: "Như Nguyện CP BE, cậu vẫn là gia nhập Dư Tình Chưa Dứt của chúng tôi đi?"
Trần Minh trầm mặc, cậu ta liếc mắt nhìn Kiều An một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói được cái gì.
"Chúng tôi sẽ đưa ra một vài câu hỏi, mọi người đều phải trả lời."
"Lần hẹn hò tiếp theo, đối tượng muốn hẹn hò cùng là?" Tầm mắt của Tần Diên dừng ở trên người Tiêu Chiến, người ngồi ngoài cùng bên trái: "Thầy Tiêu, câu trả lời của cậu là?"
"A Bác."
Tiêu Chiến trả lời không chút do dự, các vị khách mời đều là vẻ mặt 'không ngoài ý muốn', chỉ có Trác Thành cười đến miễn cưỡng.
Lần tới hẹn hò, cậu ta nhất định sẽ giành lấy cơ hội hẹn hò với Tiêu Chiến.
Nghĩ đến Tiêu Chiến vô cùng tinh tế chiếu cố chăm sóc Vương Nhất Bác, Trác Thành có chút ghen ghét. Vương Nhất Bác dựa vào cái gì, một thân nghèo kiết xác cũng đòi Tiêu Chiến phải đối xử ôn nhu.
Tần Diên hỏi: "Vậy Nhất Bác thì sao?"
Tầm mắt của mọi người đều dừng trên người Vương Nhất Bác nhưng cậu cảm thấy chỉ có ánh mắt của Tiêu Chiến là vô cùng nóng rực.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi của Tiêu Chiến lấp lánh giống như sao sáng trên trời, hầu kết của cậu lăn lăn.
"Anh Chiến."
[A a a a tôi liền nói Dư Tình Chưa Dứt là thật sự.]
[Mẹ ở nhà ơi, tình yêu mà con ái mộ là đến từ hai phía.]
[Ánh mắt của bọn họ như đang kéo sợi vậy.]
[Người anh em nói rằng đây là tình huynh đệ, có cần tôi đem kính hiển vi của phòng thí nghiệm đến để cậu xem không?]
"Tôi liền biết là đến từ hai phía." Kiều An đang vô cùng vui mừng thì nhìn thấy ánh mắt đạm nhiên của Trần Minh, cho rằng Như Nguyện CP của cậu ta BE nên không vui, vì vậy Kiều An an ủi cậu ta.
"A Minh, bỏ tà theo chính nghĩa đi. Tôi không lừa cậu, thật sự cắn rất tuyệt"
Vương Nhất Bác không nói chuyện, đạo diễn Tần lại chọn vài câu hỏi để hỏi những người khác, tuy nhiên khán giả vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn hỏi nhiều thứ khác.
"Hiện tại đến nội dung cuối cùng." Tần Diên hơi hơi mỉm cười.
"Ngày hôm qua các vị khách mời đội đỏ đã tặng giấy gấp cho các vị khách mời đội xanh, vậy có phải là các vị khách mời đội xanh nên thể hiện một chút tấm lòng của mình đối với đối tượng hẹn hò hôm nay không?"
Các vị khách mời đội xanh lấy ra món quà ngày hôm nay đã mua trên núi, Tiêu Chiến cũng không giấu giếm lúc mua, tất cả mọi người đều biết cái vòng cổ có mặt bằng vàng kia.
Khi Tiêu Chiến lấy ra, trái tim của Vương Nhất Bác không biết vì sao lại đập nhanh hơn,
[Tôi rất thích cái vòng cổ này.]
[Cười chết mất, tôi vốn nghĩ rằng tặng vàng khá thô tục.]
[Tập tục truyền thống của tỉnh chúng tôi, kết hôn phải chuẩn bị năm thứ: nhẫn vàng, hoa tai vàng, vòng cổ bằng vàng, vòng tay bằng vàng và mặt dây chuyền bằng vàng.]
[Anh Chiến tặng vòng cổ bằng vàng, hơn nữa trên dây còn có một mặt dây chuyền vàng kia, vậy tính là hai thứ.]
[Trời đất, mau bổ sung ba thứ còn lại cho tôi, tôi bỏ tiền.]
"A Bác."
Thân thể Vương Nhất Bác cứng đờ, chương trình chó chết, vì cái gì muốn sắp xếp một đoạn tặng quà trịnh trọng như vậy, làm cậu vô thức hồi hộp.
Đại khái là nhìn ra Vương Nhất Bác không được tự nhiên, Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, cũng không quá trịnh trọng như những vị khách mời khác.
"Vàng có ngụ ý là phát tài, vậy tôi chúc em có thể sớm phất lên."
Vương Nhất Bác ngây dại, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ lời chúc phúc giản dị: "Cảm ơn anh Chiến."
[Cười chết, sớm ngày phát tài, đây là mộng ước của tất cả người đi làm công.]
[Tôi tìm kiếm ngụ ý của vòng cổ bằng vàng: Tình cảm kiên cường bền vững hơn vàng, tượng trưng cho tình yêu một đời.]
[Dáng vẻ lãng mạn quê mùa, hóa ra anh Chiến đi theo con đường này sao?]
[Người trẻ tuổi hình như càng thích theo đuổi châu báu và kim cương.]
[Nơi tôi ở vẫn rất tôn trong tập tục truyền thống, mặc kệ là nhẫn kim cương mấy ngàn vạn hay là châu báu, lễ vật đính hôn bắt buộc phải là năm lễ vật bằng vàng.]
[Kiến thức vô dụng lại được nạp thêm rồi.]
--------------
Buổi tối.
Vương Nhất Bác sau khi tắm rửa xong cũng không leo lên giường nằm ngủ ngay, trong tay cậu là một vòng tay đỏ có treo một con hổ nhỏ bằng vàng.
Màu sắc của vòng tay vô cùng đẹp, làn da của Tiêu Chiến rất trắng, đeo lên sẽ vô cùng đẹp. Nhưng sau khi mua về thì Vương Nhất Bác lại không tặng được.
Tại sao cậu lại chọn trúng cái này, cái vòng trên tay của Tiêu Chiến đã bạc màu, cũng không có cái gì, chỉ đơn giản là một sợi dây, nhưng Tiêu Chiến đeo lâu như vậy là bởi vì người đã đưa hắn cái vòng tay ấy.
Không phải đơn giản đó là vòng tay của hắn.
Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như bị ma ám, bọn họ đã ra khỏi cửa hàng nhưng cậu lại không nhịn được một mình quay lại mua.
Cậu chỉ cảm thấy, nếu Tiêu Chiến đeo chiếc vòng này thì sẽ rất đẹp.
Bỗng nhiên Vương Nhất Bác đứng lên, cậu có thể đem nó trở thành quà đáp lễ, còn nhận hay không là việc của Tiêu Chiến.
Hơn nữa Tiêu Chiến là bên A hợp tác với cậu, cậu đưa quà coi như là đối nhân xử thế, không có vấn đề gì.
Sau khi nghĩ kĩ, Vương Nhất Bác đi đến trước cửa, tay đặt lên tay nắm cửa lại do dự.
Nhưng mà tặng thứ này cũng không quá phù hợp.
Nhỡ đâu Tiêu Chiến hiểu lầm cậu muốn hắn tháo xuống cái vòng cũ thì giải thích như thế nào?
Hơn nữa Tiêu Chiến hình như rất thích mối tình đầu. Nếu không chờ có cơ hội rồi đưa.
Vương Nhất Bác buông tay xuống, còn chưa xoay người thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cậu giật mình, cậu chần chờ một chút mới mở cửa.
"Nhanh như vậy?"
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, tay gõ cửa còn chưa buông xuống.
"Ừm."
Tầm mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên người Tiêu Chiến, hắn mặc áo tắm dài, còn chưa buộc cẩn thận, lỏng lẻo dừng trên eo, cổ áo phanh ra, lộ ra một bộ ngực rắn chắc hữu lực.
Tầm mắt Vương Nhất Bác bị nóng lên một chút, cậu vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tại sao lại không mặc quần áo cẩn thận vậy.
Tiêu Chiến thấy cậu đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Là chuẩn bị đi ra ngoài sao?"
Vương Nhất Bác lên tiếng: "Muốn vào trong không?"
"Muốn."
Vương Nhất Bác lặng lẽ đem vòng tay giấu trong lòng bàn tay.
"Anh có muốn uống nước không?"
"Được." Tiêu Chiến chú ý tới tay của Vương Nhất Bác đang nắm chặt: "Em cầm cái gì trong tay vậy?"
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi nhưng phản ứng của cậu rất không tự nhiên: "Không có gì, chính là...... Khăn giấy."
Nhất thời Vương Nhất Bác không tìm được nơi giấu cái vòng, Tiêu Chiến lại ở trong phòng của cậu, rất khó để Tiêu Chiến không nhìn thấy.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tháng sau em đi đến tiệc tối với tôi nên tôi cần đặt may một bộ trang phục cho em."
"Làm kịp sao?" Vương Nhất Bác không hiểu rõ âu phục nhưng biết hình như thời gian đặt làm âu phục riêng không ngắn.
"Thêm tiền thì sẽ kịp."
Vương Nhất Bác: "......"
"Có kích cỡ không?"
Đêm nay Tiêu Chiến cố ý đến đây chính là tới giúp Vương Nhất Bác đo kích cỡ.
"Có."
Tiêu Chiến khựng người, trong giọng nói có chút tiếc nuối.
"Vậy em gửi cho tôi đi."
"Anh nhắn một tin nhắn Wechat cho tôi là được, không cần cố ý sang đây một chuyến."
Tiêu Chiến: "......"
"A Bác."
"Hả?"
"Chúng ta hiện tại đang xào CP." Ngữ khí Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ: "Em giống như vẫn chưa nhập vai."
"Xin lỗi."
Vương Nhất Bác xin lỗi rất nhanh, cậu nghiêm túc nghĩ lại một chút, hôm nay cậu vẫn chưa nghiêm túc biểu hiện.
"Ngày mai nhất định tôi sẽ phối hợp tốt."
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Tiêu Chiến lại không nhịn được trêu đùa cậu.
"Phối hợp như thế nào?"
Vương Nhất Bác bị hỏi cứng người, biểu hiện như thế nào chắc chắn còn phải tùy tình huống, Tiêu Chiến hỏi như vậy làm cậu nghĩ rằng hắn đang kiểm tra năng lực của cậu: "Chủ, chủ động một chút."
"Chủ động như thế nào?" Tiêu Chiến rất có hứng thú nhìn cậu.
"Ừm......" Vương Nhất Bác cũng rất muốn thể hiện một chút sự chuyên nghiệp nhưng cậu chưa từng yêu đương, cũng là lần đầu tiên xào CP, hiểu biết không nhiều.
"Đêm nay tôi sẽ chăm chỉ học tập."
"Đêm nay?"
"Tôi đã thử lên mạng tra thử các kịch bản thường dùng để xào CP nhưng vẫn chưa kịp xem."
"Lên mạng tra?"
Khuôn mặt của Tiêu Chiến hơi cong cong, điểm này của Vương Nhất Bác giống như trước đây, muốn cậu đồng ý chuyện gì rất khó nhưng khi đã đồng ý rồi thì cậu sẽ cố gắng làm tốt nhất.
"Vì sao lại không trực tiếp hỏi tôi?"
"Sợ anh cảm thấy tôi không đủ chuyên nghiệp."
Lông mi của Vương Nhất Bác rũ xuống, cả một cái đầu đen nhánh đứng dưới ánh đèn càng thêm mềm mại, Tiêu Chiến có chút không thể kìm nén được, dáng vẻ ngoan ngoan của Vương Nhất Bác quá đáng yêu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, dời đi tầm mắt, nhịn xuống cảm xúc càng muốn bắt nạt.
"Tôi chọn em cùng với việc em có chuyên nghiệp hay không không liên quan đến nhau."
"Tôi cũng không phải muốn sự chuyên nghiệp."
Vương Nhất Bác sửng sốt.
"Vậy......"
"Tôi đã nói rồi, em chỉ cần biểu hiện thật tự nhiên là được, cái tôi muốn là 'cảm giác thân thuộc'."
"Tôi đã biết."
"Cũng đừng xem mấy thứ linh tinh trên mạng." Tiêu Chiến lại nói.
"Được."
"Có cái gì nghi ngờ, thắc mắc, em có thể trực tiếp tới hỏi tôi, là đối tác cũng như CP, tôi cảm thấy chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn để có thể càng ăn ý và quen thuộc với nhau. Em cảm thấy thế nào?"
Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
"Trong lúc quay chương trình, sáng tối đều gặp mặt, cũng coi như là tiếp xúc nhiều, vậy thức dậy hoặc đi ngủ gửi cho nhau một câu 'sáng sớm vui vẻ' hay 'buổi tối ngủ ngon' cũng không làm quá chứ?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không làm quá."
"Nhớ kỹ chưa?"
Vương Nhất Bác lại ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ kỹ."
"Trên tay em cầm cái gì?"
"Vòng tay." Vương Nhất Bác nói xong sửng sốt.
Tiêu Chiến hỏi liên tục mấy vấn đề, Vương Nhất Bác theo bản năng mà trả lời. Đại não của cậu còn không có phản ứng Tiêu Chiến đang hỏi cái gì mà miệng đã trả lời.
"Vòng tay gì?"
Vương Nhất Bác không nói lời nào, rũ đầu, lông mi che khuất con ngươi đen nhánh.
Tiêu Chiến nhướng mày: "Không thể nói sao?"
"Không phải."
"Là vòng tay gì?"
Vương Nhất Bác lại không trả lời, Tiêu Chiến bất đắc dĩ buồn cười: "Có thể cho tôi xem chứ?"
"Không thể."
Gần như là theo bản năng cự tuyệt, nhưng đối diện với con ngươi mất mát của Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác lại thay đổi.
"Được."
Cả khuôn mặt của Tiêu Chiến đều có ý cười, một vòng tay có dây màu đỏ, xỏ một hình con hổ nhỏ bằng vàng.
"Thật xấu."
Vương Nhất Bác: "......"
Tiêu Chiến lại hỏi:"Không phải là không mua sao, tại sao lại quay trở về?"
Không biết có phải ảo giác của cậu không nhưng cậu cảm thấy Tiêu Chiến có chút âm dương quái khí.
"Thích nên mua." Vương Nhất Bác ăn ngay nói thật.
"Cậu cũng không phải tuổi hổ, mua cho ai?"
Một con hổ xấu như vậy cũng không biết đưa cho ai. Nhưng tưởng tưởng đến hình ảnh Vương Nhất Bác cố ý quay lại để mua, hắn lại không nhịn được ghen ghét.
"Năm nay là năm con hổ." Vương Nhất Bác thấy biểu cảm của Tiêu Chiến rất không vui, nhìn qua giống như không thích.
"Nếu anh không thích thì trả lại cho tôi."
Vương Nhất Bác đoán ra có lẽ Tiêu Chiến sẽ không thích nhưng vẫn có chút mất mát, rốt cuộc thì đồ vật muốn tặng lại bị ghét bỏ.
Nhưng người trước mắt là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là đối tượng hợp tác, cũng là bên A trong hợp đồng của cậu.
Cậu nhìn Tiêu Chiến đang niết con hổ trong tay, cảm thấy không phục, rõ ràng là vô cùng đáng yêu.
Tiêu Chiến vẫn chưa lấy lại tinh thần từ 'bất ngờ lớn này: "Em nói, tặng...... tôi?"
Hắn hỏi lại một lần.
"Đúng, anh thích cái gì tôi lại mua cho anh, coi như là đáp lễ chiếc vòng cổ kia."
"Tôi phải lấy cái này."
Vương Nhất Bác: "............"
"Không chê xấu?"
"Xấu đến đáng yêu."
Vương Nhất Bác: "......"
"Đồ vật đã tặng đi làm gì có thể đòi lại."
Khóe miệng Tiêu Chiến hơi hơi cong lên, hóa ra là đưa cho hắn, trách không được muốn cố ý quay lại mua.
"Em giúp tôi đeo lên nhé?"
Vương Nhất Bác: "......"
Vương Nhất Bác lại kiên nhẫn thay Tiêu Chiến đeo vào, hai cái vòng tay nằm cạnh nhau, một cái màu sắc nhàn nhạt, một cái màu sắc diễm lệ.
"Quả nhiên tay đẹp, mang cái gì nhìn cũng rất đẹp." Tiêu Chiến khoe khoang một câu.
Vương Nhất Bác: "......" A, vẫn là con khổng tước khoe khoang kia.
Hành lang của biệt thự có camera, khi Tiêu Chiến gõ mở cửa phòng Vương Nhất Bác thì phòng phát sóng đã nổ pháo.
[A a a a, đây là muốn nói chuyện đêm khuya sao?]
[Cái gì cái gì, CP tôi cắn làm sao?]
[Vì sao trong phòng không có camera?]
[Hì hì, anh Chiến mặc áo ngủ đi vào, có cái gì mà chúng ta không thể xem sao?]
Nhưng mà, không bao lâu.
Cửa phòng Vương Nhất Bác bị mở ra, Tiêu Chiến đi ra, phòng phát sóng trực tiếp lại là một trận kêu rên.
[Anh Chiến, có phải anh không được đúng không!!!]
[Đều đã tới cửa, người ngồi bên trong một lúc lại đi ra??]
[Thật muốn biết bọn họ nói chuyện gì?]
-------------
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đúng giờ rời giường, cùng hôm trước khác biệt, tâm tình hôm nay của hắn vô cùng tốt, nấu một nồi cháo hải sản to cho tất cả mọi người.
Làm thêm hai cái sandwich cùng với một cái trứng hấp.
Lúc vài vị khách mời xuống lầu liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang đeo tạp dề.
Kiều An đã thông minh hơn, chào hỏi với Tiêu Chiến xong liền ngồi xuống bàn ăn, tính toán chờ Tiêu Chiến làm xong sẽ hâm nóng một chút sữa bò và nướng vài cái bánh mì.
Sau đó, một nồi cháo thơm ngào ngạt được bưng lên bàn ăn.
"Thầy, thầy Tiêu, một mình Nhất Bác ăn nhiều như vậy sao?"
Kiều An trợn tròn mắt, mấy Vương Nhất Bác cũng không ăn hết nhiều như vậy đi.
"Nấu cho mọi người ăn."
"Chúng tôi cũng có thể ăn?"
Chu Sam hơi xấu hổ cười cười: "Thầy Tiêu cũng thật tốt, thế này có chút ngượng ngùng."
"Không có việc gì."
Tiêu Chiến cầm lấy cái muôi to lấy cho mỗi người một bát cháo, đôi tay Tiêu Chiến nâng lên, Chu Sam liền chú ý đến một sợi dây đỏ vô cùng nổi bật trên tay hắn.
"Thầy Tiêu, sao lại có thêm một sợi dây đỏ?"
"Con hổ nhỏ này thật đáng yêu, mua ở đâu nha?"
"Đúng là rất đáng yêu. không nhìn ra thầy Tiêu thích những mặt dây có hình dạng đáng yêu như vậy."
Khóe môi Tiêu Chiến cong lên một độ cung khó phát hiện.
"Tối hôm qua A Bác tặng tôi, em ấy nói tôi đeo cái này đẹp."
Mới vừa đi xuống cầu thang - Vương Nhất Bác: "?"
[A Bác của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt, khiếp sợ!!]
[Tôi đi xem lại video phỏng vấn bốn năm trước, anh Chiến khoe ra sợi dây đỏ lúc ấy cùng hôm nay khoe ra con hổ, không thể nói liên quan nhưng lại giống nhau như đúc.]
[Đúng vậy, cách màn hình đều cảm giác được anh ấy đang khoe ra!!!]
[Thật là một người đàn ông tâm cơ, làm bữa sáng cho mọi người chỉ để khoe ra vòng tay, chính là kéo sự chú ý của mọi người lên người hắn.]
"Đẹp."
"Quá đáng yêu đi?" Kiều An nhìn chằm chằm vòng tay kia một lúc lâu, nhịn không được muốn sờ một chút nhưng bị Tiêu Chiến tránh đi.
"Không cho sờ."
Kiều An yên lặng thu hồi tay.
"Là mua ở trong cửa hàng ngày hôm qua sao? Sao tôi lại không nhìn thấy cái này?"
"Ngày hôm qua Nhất Bác không phải vô cùng kiên định không mua sao?" Chu Sam nghi hoặc: "Khi nào thì lén lút đi mua vậy?"
Vương Nhất Bác: "...... Nếu không tôi phải thông báo cho toàn thế giới sao?"
Chu Sam không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại đứng ngay phía sau mình, anh ta sửng sốt một chút: "Ha ha, buổi sáng tốt lành."
" Nhất Bác, hôm nay cậu là người cuối cùng rời giường đấy." Kiều An không nghĩ tới Vương Nhất Bác luôn dậy sớm còn có lúc dậy muộn hơn cậu ta.
"Ừ, ngày hôm qua ngủ khá trễ."
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến đang giống như khổng tước xòe đuôi đứng đó, yên lặng thu hồi tầm mắt, xem ra hắn rất thích.
"Trong nồi có trứng hấp, hẳn là đã được, tôi đi lấy cho em." Tiêu Chiến xoay người vào phòng bếp.
"Tôi cũng muốn ăn trứng hấp!"
Kiều An cho rằng mọi người đều có phần, kết quả chỉ có một bát, cậu ta ngửi mùi trứng gà thơm ngào ngạt mà không chịu được.
Tiêu Chiến nấu ăn cũng giỏi quá đi!
[Ngày hôm qua A Bác nói thích nhất trứng hấp, hôm nay anh Chiến liền chuẩn bị một phần.]
[A a a a a, tôi rất thích sự đối đãi đặc thù này!]
[Anh Chiến vô cùng chiều chuộng! Tôi cũng muốn làm bạn bè của anh Chiến.]
[Tỉnh tỉnh, không phải bạn bè nào cũng có đãi ngộ này đâu.]
"Cảm ơn anh Chiến." Vương Nhất Bác cong cong khóe mắt.
Kiều An trông mong nhìn cậu một lúc, dựa theo tính cách của cậu thì chắc chắn sẽ nói chia cho cậu ta một phần. Nhưng mà, bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác múc một muỗng, đưa vào trong miệng.
"Mềm mại tươi mới. Ăn rất ngon."
"Cậu thích là được rồi." Khóe môi Tiêu Chiến treo ý cười, hai người không coi ai ra gì nhìn nhau thâm tình.
Kiều An: "......" Như thế nào lại không giống như những gì cậu ta nghĩ.
Đương nhiên không giống nhau.
Vương Nhất Bác cũng không phải không nhìn thấy và hiểu ánh mắt của Kiều An nhưng hôm qua cậu đã bảo là sẽ phối hợp với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không cho cậu học những phương thức xào CP trên mạng bởi vì nó không thể đạt được 'cảm giác chân thật' mà Tiêu Chiến muốn.
Tối hôm qua Vương Nhất Bác đã nghĩ kĩ, Tiêu Chiến nói qua hắn là phái trải nghiệm. Hơn nữa hắn đối với đóng phim nghiêm túc như vậy, có lẽ là coi xào CP như đang diễn một kịch bản.
Theo đuổi cảm giác chân thật của phái trải nghiệm.
Vì cố gắng đạt được yêu cầu của bên A, Vương Nhất Bác trực tiếp đem 'Xào CP như thế nào' đổi thành 'Tình nhân ở bên nhau như thế nào'.
Tối hôm qua cậu còn ngồi ghi chép lại nên hôm nay mới dậy muộn.
Nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, đã nhớ một vài chú ý.
Điều thứ nhất giữa các cặp đôi: thường xuyên khích lệ lẫn nhau, thường xuyên khen đối tượng của mình.
Điều thứ hai giữa các cặp đôi: chỉ cần đối tượng của bạn làm gì cho bạn, dù rất nhỏ cũng phải đáp lại, cách tốt nhất chính là biểu đạt cảm xúc của mình, cho đối phương biết bạn thích họ làm vậy.
Điều thứ ba giữa các cặp đôi: Không cần bủn xỉn hay dè dặt nói ra những lời âu yếm, tình yêu phải dũng cảm mà nói ra.
Điều thứ tư giữa các cặp đôi: Lúc cần thiết có thể tiếp xúc tứ chi để tăng thêm tình cảm hai bên, ví dụ như dắt tay, ôm hoặc hôn môi.
Hôm nay cậu làm được hai điều đầu tiên, trong lòng Vương Nhất Bác tự cho chính mình một bông hoa nhỏ.
Nhưng nói lời âu yếm...... Cái gì mới có thể gọi là lời âu yếm?
Cái này có chút khó.
Vương Nhất Bác lựa chọn từ từ tiến lên.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong bữa sáng, Tần Diên lại tới tuyên bố kế hoạch của ngày hôm nay.
"Hôm nay đi công viên trò chơi."
"Công viên trò chơi, ngây thơ chất phác như thế sao?"
"Tôi cảm thấy Tiểu Trác cùng Tiểu An hẳn là sẽ rất thích." Chu Sam nghiêm túc phân tích.
"Đạo diễn Tần, hôm nay chia đội như thế nào?"
"Đây là tin tức tốt thứ hai tôi muốn nói với mọi người." Trên tay Tần Diên cầm vé vào công viên trò chơi, trước hết phát cho mỗi người một vé.
"Vì để mọi người có thể chơi vui vẻ, hôm nay tự do chọn đội không hạn chế số người."
"A a a a a, thật vậy chăng?"
Kiều An là người hưng phấn nhất, trong tất cả các khách mời thì cậu ta muốn chơi cùng Trần Minh và Vương Nhất Bác nhất, chơi cùng khách mời của đội xanh làm cậu ta có chút ít không được tự nhiên.
" Nhất Bác, A Minh. Chúng ta đi cùng nhau đi?"
"Được." Trần Minh gật đầu.
"Vậy tất cả mọi người đi cùng nhau đi, dù sao cũng có rất nhiều trò chơi theo nhóm." Chu Sam đề nghị: "Người nhiều càng náo nhiệt."
Trác Thành tán đồng lựa chọn này, nếu chia đội hai người, Vương Nhất Bác khẳng định lại quấn lấy Tiêu Chiến.
" Nhất Bác, đi cùng nhau nhé?" Kiều An lại mời một lần.
Vương Nhất Bác đang muốn gật đầu đồng ý thì bỗng nhiên nhớ đến điều thứ năm giữa các cặp đôi: Cần phải có không khí hẹn hò.
"Không chắc chắn."
Kiều An: "?"
Mọi người nghi hoặc, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc lại ôn nhu.
"Anh Chiến, hôm nay em có thể hẹn anh không?"
[A a a a a a a a, tôi nghe được cái gì?]
[Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, vì cái gì A Bác một đêm liền thông suốt?]
[Này đã xác định là có thể cắn đi, đây chính là chính chủ phát đường.]
Cả đầu của Tiêu Chiến đều là câu kia, 'Có thể hẹn anh không?'. Nếu biết rằng xào CP có thể tăng nhanh tiến độ thân thiết của hai người như vậy thì hắn đã đưa ra yêu cầu ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Tiêu Chiến đột nhiên vô cùng hối hận.
Lần đầu tiên gặp lại, nếu hắn nói với Vương Nhất Bác mình là bạn trai của cậu thì có phải cậu sẽ chậm rãi tiếp nhận không?
Tiêu Chiến một bên phỉ nhổ chính mình, một bên nhịn không được ảo tưởng.
Vương Nhất Bác có lẽ cho rằng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở dưới công ty, chỉ có Tiêu Chiến biết lần đầu tiên gặp lại là ở bệnh viện.
Ngay sau khi tập một của chương trình quay xong, hắn gặp Vương Nhất Bác ở bệnh viện.
Không ai có thể bình tĩnh thong dong sau bao nhiêu ngày cách xa, người lấy qua ảnh đế như Tiêu Chiến cũng vậy, đôi mắt không thể nào nói dối.
Lần đầu tiên, hắn chỉ là ở phía xa xa mà nhìn Vương Nhất Bác không dám lại gần cậu. Nhưng mỗi ngày hắn đều sẽ lặng lẽ đến bệnh viện thăm cậu, chỉ là đứng bên cửa sổ nhìn xem, không có đi vào quấy rầy cậu.
Sau đó, hắn tự tạo lần đầu tiên gặp gỡ.
Ở dưới công ty của Vương Nhất Bác.
Hắn ra vẻ bình tĩnh chào hỏi với Vương Nhất Bác, cũng chính lần chạm mặt này, hắn nhận ra cậu không nhớ hắn.
Đem hắn cùng những gì xảy ra giữa hai người quên sạch.
Sau đó, Tiêu Chiến lên kế hoạch gặp mặt ngẫu nhiên lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư....
Hắn từng ở triển lãm tranh hỏi Vương Nhất Bác một câu: Mỗi một lần gặp lại ngẫu nhiên cũng có thể tính làm lãng mạn sao?
Nhưng trên thế giới làm sao có nhiều ngẫu nhiên như vậy?
Chỉ cần người có tâm thì sẽ một lần lại một lần tạo ra cơ hội. Lãng mạn vốn dĩ chính là cố tình tỉ mỉ mà tạo ra.
Biết rõ Vương Nhất Bác sẽ chủ động hẹn hắn là xuất phát từ hiệp nghị xào CP nhưng Tiêu Chiến mặc kệ, không quan tâm nhiều như vậy, người đang chủ động mời hắn là cậu, người làm tim của hắn đập nhanh cũng là cậu.
Chỉ như vậy là đủ rồi. Còn những việc khác hắn sẽ làm rõ sau. Cả đời này, người hắn nhận định Vương Nhất Bác.
Ở trong mắt hắn, Vương Nhất Bác vô cùng có trách nhiệm, nghiêm túc lại ngoan ngoãn, còn rất ôn nhu, có sự thành thục không hợp tuổi tác nhưng vẫn không mất sự nhiệt huyết của thiếu niên.
Từ trước đến nay Tiêu Chiến đều không trách Vương Nhất Bác. Hắn biết ai cũng có khả năng thất hứa, chỉ có Vương Nhất Bác là không.
Chỉ cần có thể tới, cậu nhất định sẽ giữ lời hứa. Cho nên, Tiêu Chiến đợi cậu một buổi tối.
Trong ngày sinh nhật 18 tuổi của Vương Nhất Bác.
Điều Tiêu Chiến tiếc nuối thật sự không phải Vương Nhất Bác không thực hiện lời hứa, cũng không phải là lời tỏ tình chưa kịp nói ra của hắn.... Hắn tiếc nuối chính là......
Không có thể cùng Vương Nhất Bác nói một câu: Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
"Anh Chiến."
"Anh còn không có trả lời em. Có thể chứ? Cho em một cơ hội chủ động mời anh."
Tất nhiên là có thể.
Trong lòng Tiêu Chiến thầm trả lời, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vương Nhất Bác, hắn lại không nhịn được trêu đùa cậu.
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
"Không có cơ hội từ chối." Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến cố ý trêu cậu.
Cậu cong cong khóe mắt, khuôn mặt hiện lên một chút ý cười.
"Hôm nay anh chỉ có thể đi theo em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro