Chương 2

"Chào buổi chiều."

Vương Nhất Bác mang khuôn mặt với thần sắc tự nhiên chào hỏi với Chu Sam, đáp lại cậu là thái độ không nóng không lạnh. Vương Nhất Bác cũng không thèm để ý, vốn dĩ cậu cũng chỉ giả vờ trước máy quay.

Cậu đẩy vali, ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn.

Đợi một lúc những khách mời khác cũng chưa đến. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Chu Sam chơi game, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nhân vật tử vong.

Vương Nhất Bác do dự một chút, cũng lấy điện thoại mở trò chơi ra.

Cậu không phải là một người thích chơi các loại game yêu cầu kỹ thuật tay, mấy hôm trước cậu chỉ tải về một trò chơi nhàn rỗi, chú gà nhỏ ăn đồng vàng.

Phía bên kia ghế sô pha.

Chu Sam chơi mấy ván đều thua, tâm tình lúc này đã vô cùng nóng nảy, anh ta lại chơi tiếp một ván, nhưng lại tiếp tục gặp được đồng đội heo.

Một phút sau.

Chu Sam bị giết lần một, Vương Nhất Bác điều khiển con gà nhỏ màu xanh ăn đồng vàng.

Chu Sam bị giết lần hai, Vương Nhất Bác điều khiển con gà nhỏ màu xanh ăn đồng vàng.

Chu Sam mới vừa sống lại chưa được bao lâu lại bị giết, con gà nhỏ màu xanh của Vương Nhất Bác ăn được một đống vàng lớn.
Âm thanh tử vong bi tráng cùng với âm thanh vui sướng khi ăn được đồng vàng đan xen vào lẫn vào nhau, đến khi trên màn hình to lớn xuất hiện hai chữ 'Thất bại'.

Âm thanh bi tráng biến mất.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn âm thanh vui sướng truyền ra từ điện thoại của Vương Nhất Bác.

"Cậu có thể nhỏ tiếng một chút được không? Ồn muốn chết." Chu Sam cau mày, âm thanh vui sướng xung quanh phòng như đang cười nhạo anh ta thua.

Vương Nhất Bác vừa mới ăn được vài đồng vàng liền được thăng cấp, tâm tình lúc này vô cùng tốt, liền đem âm thanh trò chơi tắt đi.
Cậu không hề hé miệng nói nửa lời, điều này làm cho Chu Sam băn khoăn. Nhân cơ hội chơi thua trò chơi mà giận chó đánh mèo Vương Nhất Bác, điều này vốn không hề ga lăng mà còn khá trẻ con. Mặc dù anh ta chán ghét Vương Nhất Bác thì cũng không nên mất khống chế trước máy quay như vậy. Anh ta nhìn Vương Nhất Bác ngồi một mình trên ghế sô pha, cảm thấy cậu có vài phần đáng thương.

Sau khi quay được tập một, các vị khách mời đều quen thuộc lẫn nhau, chỉ có Vương Nhất Bác một mình một người ở ngoài.

Dường như Vương Nhất Bác cũng biết mình không được mọi người đối đãi tốt.

Mẹ kiếp.

Trong đáy lòng Chu Sam càng hụt hẫng hơn.

"Cái kia..."

Chu Sam muốn mở miệng xin lỗi nhưng lời nói đến miệng lại do dự, nửa ngày không thể nói ra nửa sau của câu.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ nghi hoặc nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Chu Sam liền không thể nghĩ đến cái gì nữa, đầy đầu chỉ còn lại đôi mắt trong vắt xinh đẹp kia.

Đạo diễn của chương trình - Tần Diên ngồi ở trước máy theo dõi, khá bất ngờ với màn tương tác nhỏ của hai người.

Những khách mời khác vẫn còn chưa tới, vốn dĩ Tần Diên còn lo lắng mở phát sóng trực tiếp sớm sẽ gây nhàm chán, không ngờ lại có kết quả bất ngờ, chủ đề không phải có rồi đây sao?

[Nhìn Vương Nhất Bác không được yêu thích tôi liền yên tâm.]

[Nhưng là... Chu Sam cũng chơi trò chơi và bật âm thanh mà.]

[Fans của Vương Nhất Bác có thể đừng giống chó điên bắt được cơ hội liền điên cuồng tẩy trắng không?]

[Đúng thật là Chu Sam giận chó đánh mèo, nhưng mà Vương Nhất Bác xứng đáng được nhận, tôi chính là không quen nhìn bộ dạng trà xanh yêu diễm của Vương Nhất Bác.]

Tần Diên nhìn làn đạn mà thổn thức không thôi.

Lần đầu tiên ông ta gặp Vương Nhất Bác đã bị khuôn mặt của cậu làm cho kinh diễm, ai có thể ngờ được người mang khuôn mặt đỉnh lưu này có thù lao thấp nhất, tuyến 18.

Vốn dĩ ông tưởng rằng Vương Nhất Bác ở trong chương trình sẽ trở lên cực kì nổi tiếng, kết quả, trên mạng che trời lấp đất đều mắng Vương Nhất Bác. Tai tiếng cứ thế lần lượt ùn ùn kéo đến, có người nói cậu nhân phẩm không tốt, có người nói cậu tính toán, có người nói cậu EQ thấp.

Thậm chí, những người chưa từng xem chương trình cũng bắt đầu theo gió mà mắng chửi người.

Tần Diên vô cùng nghi hoặc.
Vương Nhất Bác làm sao lại có thể làm được vậy, mang một nhan sắc thần cấp lại không thể khiến người khác yêu thích?

Quả thật, câu nói kia vô cùng đúng 'Trở nên nổi tiếng là dựa vào vận may, còn muốn trở nên cực kì nổi tiếng thì phải dựa vào số mệnh'. 

Tất nhiên Vương Nhất Bác không hề có may mắn để nổi tiếng, càng không có cái số mệnh trở lên vô cùng nổi tiếng. Tần Diên vừa mới cảm khái xong, làn đạn bỗng nhiên bị một đám chó nhan sắc chiếm hết màn hình.

[Rất xin lỗi, tôi chính là một con chó không biết xấu hổ, tôi thích xem người đẹp rơi lệ!]

[Mẹ nó, hành động ngước mắt này tôi có thể xem lại một trăm lần, ô ô có người nào chụp màn hình không?]

[Là tôi có mắt không thấy được người đẹp, anh trai có thể lại khóc một lần nữa không?]

[Đây là lông mi gì vậy!]

[Xin hỏi một chút, có một hàng mi dài thật sự sẽ dễ dàng rơi nước mắt sao?]

Tần Diên đơ mặt nhìn làn đạn.

"Có chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mua thủy quân cho mình rồi à?

"Đạo diễn Tần, ngài xem lại máy quay một chút." Nhân viên công tác nhắc nhở.

Chương trình là phát sóng trực tiếp sau đó cắt ghép và phát lại, vì thế phát sóng trực tiếp nhưng đồng thời cũng có người quay phim cùng chụp ảnh. Tần Diên liền quay ra xem lại hình ảnh từ máy theo dõi.

Đột nhiên, ông chịu bạo kích bởi vì sắc đẹp của Vương Nhất Bác.
Trong máy theo dõi, đôi lông mi như lông quạ của Vương Nhất Bác treo vài giọt nước nhỏ, như có như không muốn rơi, giống như một bầu trời đầy sao.

Trong con ngươi màu đen có chút nước, đuôi mắt còn hơi phiếm đỏ.

"Không, không phải, cậu đừng khóc mà."

Chu Sam hoảng hốt đến nỗi đứng lên từ ghế sô pha, tất nhiên là do bị phản ứng của Vương Nhất Bác dọa sợ.

"Tôi vừa rồi không nhịn được mới nói chuyện hơi lớn tiếng, cũng không phải là cố ý, cậu..."

"Anh Chu Sam, làm sao vậy?"

Màn ảnh chuyển hướng sang phía bên ngoài cửa, Trác Thành đang đứng ở đó, cậu ta đẩy vali vào, kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Anh Chu Sam, vì sao anh Nhất Bác lại khóc vậy?"

Tần Diên ngồi ở phía sau màn hình theo dõi, nhìn thấy Vương Nhất Bác giống như là nghe được một chuyện gì rất thái quá, đuôi mắt của cậu hơi nhọn, giây tiếp theo, nước mắt sinh lý không chịu khống chế mà rơi xuống.

"Không phải, chính cậu ta đột nhiên rơi nước mắt." Chu Sam hoảng loạn giải thích: "Vừa rồi anh nói có hơi lớn tiếng, không hề cố ý nhắm vào cậu ta."

"Anh Nhất Bác, anh không cần tức giận, anh Chu Sam tương đối thẳng thắn, khẳng định không phải là cố ý nhắm vào anh. Anh đừng khổ sở, em thay mặt anh Chu Sam xin lỗi anh."

Vương Nhất Bác không rảnh lo trả lời hai người.   

Đôi mắt của cậu bị lông mi rơi vào, kích thích đến tuyến lệ, nước mắt sinh lý không chịu khống chế tiếp tục rơi xuống.

"Tiểu Trác, em không cần phải thay anh xin lỗi, là anh sai, không liên quan gì đến em, phải xin lỗi thì cũng là anh nên xin lỗi."

Vương Nhất Bác:"....."

"Chỉ là lông mi rơi vào mắt, không liên quan gì đến hai người."

Vương Nhất Bác mím môi, con ngươi màu đen cũng không che giấu sự ghét bỏ, giống như một con mèo tự phụ đang đứng trên cao, chăm chú nhìn con người ngu xuẩn phía dưới.

Khóe mắt cậu còn hơi đỏ ửng, mang theo vài phần đa tình nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Điều này cũng không thể trách người xem có phản ứng lớn như vậy, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Vương Nhất Bác vốn nên sinh động như vậy.

Đó là một loại tâm lý mâu thuẫn. Khuôn mặt khiến người ta muốn bảo hộ, nhưng cũng khiến người ta muốn bắt nạt.

Tần Diên lựa chọn rút lại một câu.
Ai nói Vương Nhất Bác không có mệnh nổi tiếng, này không phải rất mê hoặc sao!?

Ngay cả Tần Diên đã gặp qua đủ loại màu sắc hình dạng người đẹp cũng phải có chút thất thần.
---
Không khí tại hiện trường có chút xấu hổ trái ngược với làn đạn đang vui sướng.

"Anh Nhất Bác."

Vương Nhất Bác không dám nhận một tiếng 'anh' này của Trác Thành, cậu đánh gãy lời nói của hắn.

"Nếu không thì cậu đi tìm một đoàn phim rồi đi đóng phim đi."

Vương Nhất Bác không thèm che giấu gì, cậu còn ngại việc Trác Thành diễn quá nhiều, cậu cũng không phải sợ fans của hắn mắng cậu, dù sao toàn mạng đều chửi cậu, còn có thể chửi như thế nào nữa?

"Hai người cứ làm chuyện của hai người đi, coi tôi không tồn tại là được."

Chu Sam:"....."

Trác Thành:"....."

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác vẫn là coi thường Trác Thành. Cậu ta khựng lại vài giây, sau đó mới như vừa phản ứng lại, sắc mặt một giây sau liền trắng bệch.

"Thực xin lỗi anh Nhất Bác, là em hiểu lầm anh, em chỉ lo lắng giữa các anh xảy ra mâu thuẫn thôi, anh đừng giận em, được không?"

Vương Nhất Bác:"......"

Fans của Trác Thành sau khi đoạt được làn đạn từ nhóm chó nhan sắc, ngay lập tức bênh vực anh trai nhà mình.

[Vương Nhất Bác thật tự cao tự đại, còn không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao, còn lợi dụng khiến người khác phải xin lỗi.]

[Cũng chỉ có Tiểu Trác của chúng ta tính tình tốt. Không nói thì không có gì đâu, tính tình lại còn rất lớn.]

Vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, Trác Thành một hai phải diễn ra tuồng, Vương Nhất Bác càng lười phối hợp với cậu ta, cậu cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

Lạ lùng chính là Chu Sam ở bên cạnh cũng không tiếp lời, anh ta cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Đợi một lúc lâu, Trác Thành không đợi được Chu Sam đến an ủi, cậu ta cắn cắn môi, chuyển sang chủ đề khác.

"Anh Chu Sam, dạo gần đây anh bận cái gì nha?"

Bị nhắc đến tên, Chu Sam mới lấy lại tinh thần: "Chạy hai cái quảng cáo."

Chu Sam chỉ tính là một nửa người trong giới giải trí, nghề nghiệp của anh ta là người mẫu.
Số fans trên Weibo cũng không phải là ít, sau khi tập một được phát sóng đã tăng vài trăm vạn fans, một bộ phận trong đó là fans CP của anh ta và Trác Thành.

"Anh Chu Sam thật bận rộn nha, trước mắt em không có công việc gì khác, mấy ngày nay em đều rất mong chờ quay tập hai này. Em thích nơi có nhiều người náo nhiệt, còn rất nhớ anh...mọi người."

Lời nói của Trác Thành đột nhiên dừng lại không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều.

Chu Sam cũng không phải ngoại lệ, sắc mặt anh ta toát ra vui sướng, lại nhanh chóng đè ép xuống, nửa đùa nửa thật đáp.

"Chỉ là tiện thể nhớ đến anh đúng không, anh xem thì có vẻ em thèm canh xương sườn anh nấu chứ gì."

Trác Thành cong môi cười.

"Vẫn là bị anh Chu Sam phát hiện, ai bảo anh Chu Sam hầm canh ngon như vậy, em chỉ muốn uống canh anh hầm thôi."

Vương Nhất Bác chà xát hai tay, cậu nghe cuộc đối thoại này mà nổi hết cả da gà. Tuy nhiên, trong phòng phát sóng trực tiếp, fans CP của Trác Thành cùng Chu Sam lại vui như được ăn Tết.

[A a a a, còn chưa có bắt đầu chương trình đâu, tại sao lại ngọt như vậy!]

[Tôi đã chết, tôi đã chết. Chu Thành CP là sự thật! Tôi khóa chết hai người này.]

[Có nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác không, vẻ mặt ghen ghét đó, vì cái gì mà một người con trai có thể ghen tị chứ]

[Fans Chu Thành không cắn đường à, đầu bị đập hay sao mà chỉ nhìn thấy Vương Nhất Bác ghen ghét vậy.]

Một lúc sau, các vị khách mời lần lượt đến. Sau khi trò chuyện vài câu, Tần Diên liền tập hợp khách quý ở vườn hoa.

"Ở tập một, các vị khách mời đều đã nhắn tin với đối tượng mà mình rung động, bây giờ chúng ta sẽ công bố đối tượng rung động của từng người."

"Chúng ta có bảy vị khách mời, điều này có nghĩa là một vị khách mời đội đỏ sẽ không có vị khách mời đội xanh để hẹn hò, chỉ có thể một mình ăn bữa tối."

Sau khi Tần Diên nói xong, làn đạn sôi nổi lướt qua.

[Ai nói Vương Nhất Bác không ghen ghét, mở to mắt mà xem đi, không có khách mời đội xanh nào chọn Vương Nhất Bác, cậu ta sẽ bày ra biểu tình gì.]

[Thật chờ mong! Tôi đã sẵn sàng chụp ảnh, công bố nhanh lên đi!! Vương Nhất Bác không được ai chọn đã là chuyện chắc chắn rồi.]

[Tôi chắc chắn sẽ cười to, Vương Nhất Bác ngồi một chỗ ghen ghét, biểu tình vặn vẹo.]

Vương Nhất Bác ngáp một cái, chăm chú nhìn về phía Tần Diên, đại não dường như đã đi vào cõi thần tiên.

"Vậy bắt đầu từ các vị khách mời đội xanh, mời vị đầu tiên công bố, Trịnh Phương."

"Đối tượng tôi chọn thổ lộ là vị khách mời đội đỏ, Kiều An."

Kiều An đi lên phía trước, nhận lấy điện thoại mà tổ chương trình cung cấp.

Trong suốt quá trình quay chương trình, bọn họ đều không được sử dụng thông tin liên lạc riêng. Sau khi chọn đối tượng, tổ chương trình sẽ cung cấp thông tin liên lạc của đối tượng cho bọn họ.

Mỗi người chỉ có thể lựa chọn phương thức liên hệ của một vị khách mời.

Người gửi tin nhắn biết bên kia là ai nhưng người nhận tin nhắn không biết người gửi tin nhắn là ai, trừ phi cả hai bên tâm ý tương thông, đều chỉ gửi tin nhắn cho người kia, từ đó đạt được hai phía cùng rung động.

Tiếp theo đến lượt Chu Sam.

"Đối tượng mà tôi mời hẹn hò chính là Trác Thành." Đáp án của Chu Sam rõ ràng, mọi người cũng đều đoán được lựa chọn của anh ta.

Sau khi Chu Sam công bố xong liền đến lượt Ngụy Dương.

Anh ta cong môi hướng về phía Trác Thành, giống như có vài phần bất đắc dĩ.

"Thật không khéo, đối tượng tôi muốn mời hẹn hò … cũng là Trác Thành."

Ngụy Dương vừa nói xong, nụ cười của Trần Minh liền phai nhạt dần.

[Mẹ nó! Làm thế nào mà Trần Minh cũng vào hàng ăn không ngồi chờ rồi, cậu ta chắc chắn chọn Ngụy Dương nhưng Ngụy Dương lại chọn Trác Thành.]

[Fans CP của Ngụy Dương và Trác Thành bay lên nào, Dương Thành CP là thật.]

[Cái này có thể gọi là gì? Trời giáng chung đem chiến thắng trúc mã?]

[Có chút đau lòng em trai Trần Minh, cậu ấy thật sự thâm tình, vì sao Ngụy Dương không thể nhìn về phía em trai của chúng ta một chút?]

[Xem ra Trần Minh cùng Vương Nhất Bác phải ôm nhau sưởi ấm rồi.]

[Tuy tôi không phải fans của Trần Minh nhưng tôi chỉ muốn nhìn xem cảnh Vương Nhất Bác ăn không ngồi chờ, hì hì.]

"Hiện tại đến lượt của các vị khách mời đội đỏ, bắt đầu từ ai trước đây?"

Kiều An lên tiếng: "Để tôi nói trước đi."

Một thời gian trước, cậu ta mới tách ra từ nhóm nhạc, phần lớn fans của cậu ta đều là fans mẹ. "Tôi chọn Trịnh Phương."

Thật ra Kiều An cũng không hiểu biết ai, chỉ biết duy nhất một điều là không thể chọn Ngụy Dương, bởi vì việc Trần Minh thích Ngụy Dương mọi người đều biết.

Không nghĩ tới thật sự trùng hợp.
Trịnh Phương cũng chọn cậu ta.

"Oa, đây chính là cặp song hướng lựa chọn đầu tiên."

Trịnh Phương hào phóng cười, trực tiếp bước đến bên cạnh Kiều An. Tiếp theo đến lượt Trác Thành.

"Ba vị khách mời đội xanh đều vô cùng ưu tú nhưng thật ra chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chưa đến một tuần, trong một thời gian ngắn thì rất khó để em có thể lựa chọn. Vậy nên em đã chọn rút thăm, em cũng không biết mình lựa chọn ai."

Trác Thành nhìn một vòng, "Em đã nhắn tin với vị khách mời có đuôi số điện thoại là 6770."

"Là tôi."

Sắc mặt của Ngụy Dương lộ ra vẻ vui sướng, mặc dù Trác Thành chỉ ngẫu nhiên chọn anh ta nhưng điều này cũng coi như có duyên phận.

"Vậy buổi tối chúng ta sẽ hẹn hò cùng nhau."

Trác Thành hơi gật đầu rồi quay sang phía Chu Sam - người cũng đã lựa chọn cậu ta với vẻ tiếc nuối.

"Em thật sự xin lỗi."

Trên mặt Chu Sam có đôi chút mất mát nhưng nghĩ đến kết quả này là do Trác Thành rút thăm thì ngay lập tức lấy lại tinh thần. Đây chỉ mới là quay tập hai, Ngụy Dương có chút may mắn thôi, chờ lần tiếp theo anh sẽ cố gắng để Trác Thành lựa chọn mình.

"Không sao đâu." Chu Sam cười với cậu ta: "Lần sau đừng từ chối anh là được."

Tác Thành gật đầu.

[Trời đất, tại sao Trác Thành lại chọn Ngụy Dương, em trai Trần Minh yêu đơn phương Ngụy Dương không phải là rất rõ ràng sao?]

[Đầu óc fans của Trần Minh có vấn đề à, dựa vào cái gì lại không thể chọn Ngụy Dương, không cho phép người ta song hướng lựa chọn sao.]

[Quá rõ ràng rồi. Ngụy Dương người ta chướng mắt em trai Trần Minh nhà mấy người, tôi liền chọn Ngụy Dương cùng Trác Thành, Dương Thành CP xông lên.]

[Tôi muốn thay Tiểu Trác giải thích một câu, cậu ấy đã nói là ngẫu nhiên chọn, khẳng định là không biết đó là Ngụy Dương, đây chính là duyên phận khi song hướng lựa chọn, như vậy nên lập tức đi kết hôn đi!]

Tần Diên ngồi xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn.

"Như vậy, mời vị khách mời đội đỏ Trần Minh công bố lựa chọn của cậu."

"Tôi nhắn tin với Ngụy Dương."

Đáp án của Trần Minh đều nằm trong dự đoán của mọi người.

Ai cũng đều biết rằng Trần Minh theo đuổi Ngụy Dương đã nhiều năm, nghe nói bắt đầu theo đuổi từ cấp ba tới hiện tại, 6 năm. Mà Ngụy Dương hiển nhiên là không thích Trần Minh.

Mọi người hơi hơi hé miệng, muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì, Ngụy Dương có thiện cảm với Trác Thành là điều rất rõ ràng. 

Trác Thành rũ mắt, tỏ vẻ xin lỗi.

"Rất xin lỗi anh Trần Minh, em không biết anh chọn anh Ngụy Dương, nếu không thì anh cùng với anh Ngụy Dương bắt cặp với nhau đi."

Ngay lập tức, Ngụy Dương đứng ra bảo vệ Trác Thành.

"Nói cái gì vậy, cứ cho là tùy tiện chọn, hai chúng ta cũng là song hướng lựa chọn."

Trần Minh mím môi, khuôn mặt có chút tái nhợt.

Cậu ta không tin Trác Thành không biết, cũng không tin tưởng việc Trác Thành chọn Ngụy Dương chỉ là ngẫu nhiên.

Ngay cả Kiều An - người luôn phản ứng chậm nửa nhịp còn có thể tránh đi không chọn Ngụy Dương, nếu Trác Thành thật đúng như những gì fans nói, lương thiện, thấu hiểu người khác thì sao lại có thể không biết.

Tần Diên vui vẻ, tiếp tục quay chương trình.

"Nếu Trần Minh chọn Ngụy Dương, vậy thì tiếp theo xem Vương Nhất Bác chọn ai, nếu cậu ấy chọn Chu Sam thì cũng coi như hẹn hò thành công."

[Không phải chứ, tôi không muốn Chu Sam cùng Vương Nhất Bác chung khung hình, cứu tôi.]

[Tôi cũng không muốn, này không phải đem lợi đưa Vương Nhất Bác sao??]

[Một bên lựa chọn cũng coi như được sao? Không cần. Này không công bằng.]

[Mẹ nó! Tôi tình nguyện Chu Sam cùng với Trần Minh.]

Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Vương Nhất Bác, còn cậu thì một bước đi cũng lười.

"Tôi cũng là chọn ngẫu nhiên." Vương Nhất Bác cúi đầu đùa nghịch điện thoại, đọc ra số điện thoại mà tập một cậu gửi tin nhắn cho.

"Là ai?"

Ba vị khách mời của đội xanh đều nhìn nhau vài lần, phát hiện đều không phải là mình.

Các vị khách mời đội đỏ cảm thấy kì quái: "Có phải mọi người nhớ nhầm số điện thoại của mình hay không, thử kiểm tra lại xem."

"Không nhớ nhầm, không phải của tôi."

"Cũng không phải của tôi."

Mọi người lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, Kiều An hiếm khi nhanh nhẹn.

" Nhất Bác, cậu thử gọi điện thoại đi."

Vương Nhất Bác làm theo, từ số điện thoại đã gửi tin nhắn gọi lại, còn cố ý mở loa.

Sau đó là một lúc lâu, điện thoại của ba vị khách mời đội xanh đều không vang lên, Tần Diên đi đến đối chiếu, cuối cùng phát hiện ra...

Vương Nhất Bác gọi cho một số điện thoại lạ hoắc.

"A? Cho nên Vương Nhất Bác gửi tin nhắn sai người rồi?"

"Vậy thì chuyện này tính như thế nào?"

" Vương Nhất Bác, ban đầu cậu muốn nhắn tin cho ai?"

"Ba vị khách mời đội xanh đều vô cùng ưu tú, nhưng thật ra chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chưa đến một tuần, trong một thời gian ngắn thì rất khó để tôi có thể đưa ra lựa chọn."

Trác Thành:"....."

Các vị khách mời khác cùng tổ chương trình:"....."

Không phải cậu ta cố ý chứ?

Vương Nhất Bác cười một cách thẹn thùng.

"Cho nên nha, tôi cũng giống như em trai Trác Thành, lựa chọn ngẫu nhiên, chẳng qua không thể nào 'trùng hợp' gửi đến Ngụy Dương."

Sắc mặt của Trác Thành tái nhợt, làm sao còn không nghe ra Vương Nhất Bác đang cố ý. Những người khác có suy nghĩ như thế nào Trác Thành không biết, nhưng ánh mắt cậu ta cuống quýt nhìn về phía của Ngụy Dương với vẻ mặt ủy khuất.

"Em thật sự là chọn ngẫu nhiên, cũng không biết người nhận được tin nhắn là ai."

"Anh biết." Ngụy Dương an ủi cậu ta: "Em đừng phản ứng với cậu ta."

"Vậy tin nhắn của Vương Nhất Bác thì tính như thế nào?"

Đã chọn được hai cặp khách mời hẹn hò, Tần Diên cũng không làm khó, nhìn về phía của Chu Sam. "Vậy như thế này đi."

"Hai vị khách mời của đội đỏ, Trần Minh và Vương Nhất Bác, hai người cạnh tranh để chọn ra người bắt cặp với Chu Sam thì thế nào?"

Trần Minh và Vương Nhất Bác đều nhìn thấy trong mắt đối phương không có hứng thú, một người trong lòng có người khác, một người không quan tâm ai, đều muốn nhường cho đối phương.

Chu Sam ngay lập tức trở lên hồi hộp, mặc dù anh ta có đôi chút đồng tình với Vương Nhất Bác nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta muốn cùng hẹn hò với Vương Nhất Bác.

Nhưng Trần Minh thích Ngụy Dương, không chắc rằng sẽ chọn anh ta. Trần Minh theo đuổi 6 năm, chắc chắn đối với những người khác đã sớm từ bỏ. Cậu ta si tình như vậy, có lẽ thà ngồi ăn một mình cũng không chọn người khác.

"Trần Minh." Chu Sam quyết định tự mình xuất kích: "Cậu nguyện ý ăn tối cùng tôi không?"

Không đợi Trần Minh đưa ra đáp án, anh ta đã nói giỡn.

"Cả hai chúng ta đều bị từ chối, nếu không thì ghép với nhau, tạo thành cặp đôi tình yêu không như ý, cậu cũng đừng có từ chối tôi."

Trần Minh nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy cậu không có thái độ gì, giống như cũng không để ý việc mình ngồi ăn tối một mình.
Thật ra Trần Minh cũng không để ý, ngồi ăn một mình hoặc ngồi ăn với người khác không có gì khác nhau mấy.

Cậu ta theo đuổi Ngụy Dương mấy năm nay, Ngụy Dương cũng không phải chỉ có một lần thất hứa, cậu ta cũng chỉ ngồi một mình ăn xong phần cơm của hai người. Đối diện với ánh mắt của Chu Sam cũng có vài phần đồng tình.

"Đạo diễn Tần, chỉ có thể là hai người sao?" Trần Minh hỏi.

"Đương nhiên rồi, ba người thì sao gọi là hẹn hò được." Tần Diên nói: "Mọi người là lần đầu tiên hẹn hò, tổ chương trình đều đã chọn tốt địa điểm để hẹn hò rồi."

"Ở trên tầng cao nhất của tháp đôi có nhà hàng xoay, là một nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi, có thể 365 độ không góc chết ngắm cảnh đêm trên hải đảo. Hiện tại mọi người có thể trở về phòng để nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị, đây là lần đầu tiên hẹn hò, hy vọng mọi người đều có thể thật lộng lẫy tham dự."

"Đạo diễn Tần, anh Nhất Bác thì như thế nào? Anh ấy chỉ có một người." Đáy mắt Trác Thành tỏa ra một chút lo lắng, điệu bộ cũng không giống giả vờ:"Thật sự không thể để anh ấy đi cùng chúng tôi sao?"

"Tất nhiên là có thể." Tần Diên nghiêm mặt, rõ ràng là cố ý muốn gây sự.

"Chúng ta còn có một vị trí dự phòng."

Vương Nhất Bác nhướn lông mày.
Còn có loại chuyện tốt như thế này?

Câu nói này ở trước mặt các vị khách mời cùng với bộ phận người xem trực tiếp nghe được lại không giống nhau.

[Đạo diễn Tần thật tàn nhẫn, ai mẹ nó muốn một mình đi nhà hàng tình nhân ăn cơm chứ?]

[Đến để xem hai người vui sướng, cảm thụ một người cô đơn sao?]

[Tôi cảm thấy việc này so với một mình ngồi ăn lẩu còn cô đơn hơn.]

[Nhà hàng tình nhân khắp nơi đều là cặp đôi, vậy là vẫn có một vị trí để có thể thấy được cảnh lãng mạn này hả.]

[Mẹ nó! Người sợ xã hội thì lựa chọn trạch ở nhà, cũng không cần phải khiến mọi người chú ý.]

[Tôi biết nhà hàng đó, muốn đến đó phải đặt trước một tuần, ngay cả người phục vụ cũng có đôi có cặp.]

[Thích hóng hớt, hy vọng tổ tiết mục đừng làm tôi thất vọng, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Vương Nhất Bác.]

"Đạo diễn Tần." Vương Nhất Bác có lời muốn nói nhưng lại ngại với máy quay phim đang ở trước mặt.

Tần Diên suy đoán xem Vương Nhất Bác sẽ nói gì, có lẽ là có thể không đi được không, rốt cuộc cũng không có ai đi nhà hàng tình nhân chỉ để cho đủ quân số.

Nhưng ông ta vẫn tỏ vẻ không biết gì, hỏi lại.

"Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn về phía máy quay.

"Tôi có thể hỏi trực tiếp ở đây không?"

"Được, cậu hỏi đi."

"Vâng."

Nếu đạo diễn Tần không ngại việc làm trò trước máy quay thì Vương Nhất Bác cũng không có gì phải che giấu, cậu mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía đạo diễn Tần.

"Chi phí là tổ chương trình chi trả sao?"

"Cái gì?" Nhất thời Tần Diên không phản ứng kịp.

"Cái kia, bữa tối một mình của tôi... cũng là tổ chương trình chi tiền sao?" Vương Nhất Bác hỏi càng rõ ràng hơn.

Tần Diên:"....Đúng."

Sao không hề giống với ông ta tưởng tượng vậy?

Thậm chí có thể nhìn thấy đuôi lông mày của Vương Nhất Bác cũng nhiễm ý cười.

"Cảm ơn phúc lợi của tổ chương trình, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, không phụ lòng tốt của đạo diễn Tần."

Tần Diên:"......?"

Các vị khách mời chuẩn bị an ủi:???

Người xem chuẩn bị bắt đầu một trận màn đạn:?????
-------------
Buổi tối.

Sáu vị khách quý đều đã đến, chỉ có duy nhất Vương Nhất Bác là chưa xuất hiện.

Các vị khách mời đều ăn mặc trang phục sang trọng, từ đầu đến chân đều trang điểm tỉ mỉ, ngay cả người không được ghép cặp như mong muốn - Trần Minh và Chu Sam, cũng đều lộ ra sự khác biệt so với ngày thường.

"Trác Thành, đôi khuyên tai này của em có phải là sản phẩm mới nhất của nhà H không?"

"Đúng vậy, là mẹ em tặng cho em." Trác Thành cong môi cười.
Ánh đèn của nhà hàng xoay đều được thiết kế tỉ mỉ, khuyên tai của Trác Thành ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh, làm cả khuôn mặt đều trở lên xinh đẹp nhưng lại tự phụ.

[A a a a, hôm nay Tiểu Trác quá đẹp, từ nay về sau, tôi sẽ có mặt ở mọi nơi có tiểu thiếu gia hào môn thụ]

[Đúng không đúng không, đã chụp hình, giá trị nhan sắc này quá tuyệt.]

"Dì đối với cậu thật tốt, giá trị của đôi khuyên tai này cũng đủ mua một căn phòng ở trung tâm thành phố rồi." Vẻ mặt của Kiều An cực kì hâm mộ:"Anh của tôi còn không cho phép tôi xỏ khuyên tai."

"Anh của cậu quản cậu nghiêm khắc như vậy?" Trần Minh vài phần kinh ngạc.

Kiều An gật đầu.

"Anh của tôi còn không biết tôi tham gia chương trình tình yêu đâu, thật may khi bình thường anh ấy cũng không chú ý đến giới giải trí."

"Vậy thì nếu anh của cậu biết, cậu...."

Kiều An rùng mình một cái:"Vậy thì tôi liền phải chuyển sang một phong cách màn ảnh khác."

Trần Minh:"?"

"Cậu cảm thấy đại lão ngồi xe lăn có phù hợp với tôi không?" Ánh mắt của Kiều An sáng ngời.

"Phụt."

Mọi người đều bị Kiều An chọc cười: "Chắc không đến mức đó đâu nhỉ, dù sao cũng là anh em ruột mà."

"Chính vì là anh em nên khi đánh sẽ không có cảm giác chịu tội." Kiều An phồng hai má: "Anh trai tôi toàn chăm sóc tôi như trẻ con, tôi cũng đã 22 tuổi rồi."

Trịnh Phương an ủi cậu vài câu.
Trác Thành lơ đãng nói.

"Cũng sắp đến 7 giờ, sao anh Nhất Bác vẫn còn chưa tới nữa?"

"Không phải cậu ta sẽ không tới chứ?" Ngụy Dương phối hợp nói: "Một người đến nhà hàng tình nhân cũng quá làm khó người khác."

Kiều An nhíu mày.

"Đúng vậy, thế mới nói đạo diễn Tần xấu tính quá rồi."

Đang nói chuyện, cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, Vương Nhất Bác bình tĩnh đi đến.

Máy ảnh quét đến.

Không phải quần áo thoải mái như ngày thường, Vương Nhất Bác cũng mặc một bộ âu phục.
Vạt màu xanh biển được chỉnh ngay ngắn, áo được cắt may vô cùng tốt làm lộ ra thắt eo, túi trước ngực có một chút màu bạc ở viền miệng, một thiết kế nhỏ nhưng lại làm cho người mặc trông không quá nghiêm túc, thu hút nhưng lại không mất đi sự trang trọng.

Người quay phim đem màn ảnh kéo đến gần, đặc biệt càng có cảm giác đánh sâu vào thị giác, làn đạn cũng đều khen đôi chân thon dài thẳng tắp của Vương Nhất Bác.

[Tôi phát hiện hóa ra tôi là một cái chân khống, vậy mà bấy lâu nay tôi không biết.]

[Vương Nhất Bác nên đi làm người mẫu, đừng ở giới giải trí làm trò nữa, cái eo kia tôi khó có thể không yêu.]

Ngay sau đó, màn ảnh hướng về khuôn mặt của Vương Nhất Bác.
Hôm nay Vương Nhất Bác cũng dành thời gian để tạo kiểu tóc.
Diện mạo của cậu thiên về sự xinh đẹp, mái tóc đều được chải lên, tóc được cuốn một cách tự nhiên hơi xõa ra, dưới ánh đèn của nhà hàng, mái tóc màu đen có chút ánh đỏ, càng làm màu da thêm trắng nõn.

Hai con ngươi màu đen mang chút ý cười, chiếc mũi cao thẳng đỡ một chiếc mắt kính màu tơ vàng, so sánh với ngày thường thì có thêm một chút cao quý cùng ôn thuận, lại có chút khắc chế làm cho người khác không khỏi nghĩ miên man. 

Mắt kính tơ vàng ngăn chặn đi cảm giác trẻ tuổi của thiếu niên, càng nhiều hơn là sự quyến rũ trưởng thành.

(xin lỗi nhưng không nhịn được, tự nhiên thấy ẻm công quá)

[Trời đất! Quá đẹp trai! A a a a ]

[Thực xin lỗi, cậu ta thật sự quá đẹp, tôi sắp không thể khống chế được mình nữa rồi.]

[Vương Nhất Bác đưa tiền cho người quay phim đúng không, làm sao chỉ tùy tiện quay cậu ta một chút cũng đều có cảm giác như chụp nền tảng tạp chí lớn vậy.]

[Tôi thật sự muốn khóc, Vương Nhất Bác, tôi thật sự cầu xin cậu, chúng tôi không ăn vạ cậu đi cọ nhiệt, tôi thật sự muốn trở thành fans của cậu.... fans nhan sắc của cậu.]

[Lý trí cùng với tình cảm lôi kéo, tôi cũng thật sự muốn mắng cậu ta, nhưng cậu ta thật sự dễ nhìn.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyen#zsww