Chương 22

"Tôi chỉ thích duy nhất Vương Nhất Bác."

Lời này nghe ra làm cho người ta cảm động cỡ nào, Vương Nhất Bác sờ ngực của chính mình, trái tim đã dần khôi phục nhịp đập bình thường.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến chú ý tới động tác của cậu.

"Không có gì." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ.

"Dạo này tim đập không đều."

"Mất ngủ sao?"

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác rất ít khi thức đêm, cậu làm việc và nghỉ ngơi rất đúng tiêu chuẩn, trong lúc quay chương trình chỉ khoảng 11 giờ liền đi ngủ, cùng với những người trẻ tuổi không giống nhau.

Tiêu Chiến suy nghĩ không biết có phải chuyện của hai vợ chồng kia làm cho cảm xúc của Vương Nhất Bác không tốt không, nhưng biểu hiện của Vương Nhất Bác vẫn như bình thường, Tiêu Chiến không nhìn thấy sự khác thường nào.

Làm việc quá nhiều thì càng không.

Gần đây Vương Nhất Bác không bận làm gì, cậu mới vừa ký hợp đồng với phòng làm việc, vẫn chưa sắp xếp công việc gì cho cậu.

Vương Nhất Bác không hút thuốc cũng không uống rượu, không có bất luận thói quen xấu nào.

Vậy tại sao tim đập không đều?

"Đi bệnh viện chụp một tấm điện tâm đồ đi."

Vương Nhất Bác không nhịn được cười một tiếng.

"Tôi nói đùa thôi."

"Đi thôi, ăn cơm đi."

"Thật sự không có việc gì?" Tiêu Chiến không yên tâm nhìn cậu một cái.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới sẽ làm Tiêu Chiến lo lắng như vậy, cậu cũng nghiêm túc lên.

"Thật sự không có việc gì."

"Tôi chỉ đang nghĩ lại, gần đây có chút chậm chạp."

Tiêu Chiến: "?"

"Không nghiêm túc làm việc."

"Tình huống như vừa rồi, đáng lẽ tôi nên chủ động một chút, giúp anh chắn bớt... đào hoa mà anh không cần."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, trong đầu hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác lôi kéo tay hắn, tỏ ra dáng vẻ tuyên thệ chủ quyền, Tiêu Chiến đột nhiên có chút chờ mong.

"Vậy lần sau em nhớ chủ động một chút."

"Đã ghi nhớ lời dạy dỗ của thầy Tiêu."

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến quán mì này, mặc dù cậu tỏ vẻ cậu không có kén ăn nhưng Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác thích ăn mì hơn là ăn cơm.

Tiêu Chiến rất hứng thú khi khai quật từng chút từng chút sở thích của Vương Nhất Bác, còn có những thói quen nhỏ mà chính Vương Nhất Bác cũng không phát hiện.

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Từ Âm Âm.

"Ăn cơm chưa?"

"Rồi ạ." Giọng của Từ Âm Âm có chút phát run, Vương Nhất Bác cũng đoán được cái gì: "Đã có kết quả rồi phải không?"

"Em...... Em không phải là con ruột của bọn họ." Giọng nói của Từ Âm Âm có chút mờ mịt.

Trong lòng của Từ Âm Âm luôn có ý muốn rời khỏi cặp cha mẹ kia, nhưng đến khi nhận được kết quả xét nghiệm thì Từ Âm Âm không biết mình đang vui vẻ hay là đang khổ sở.

"Anh."

"Anh nói xem là tại sao cha mẹ lại không cần con cái của chính mình." Từ Âm Âm có chút khổ sở: "Ông ta, nói rằng em là đứa trẻ không có ai mua."

"Bởi vì em là con gái sao?"

Cho nên mới bị lừa bán, cũng không có người muốn mua.

"Âm Âm." Vương Nhất Bác đánh gãy lời nói của Từ Âm Âm: "Có lẽ cha mẹ của em cũng đang tìm em."

Vương Nhất Bác an ủi Từ Âm Âm như vậy nhưng cậu hy vọng Từ Âm Âm không có quá nhiều chờ mong, bởi vì hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng lớn.

"Nhưng nếu cha mẹ của em không cần em thì là do bọn họ sai, không phải do em."

"Chúng ta không phải là anh em ruột nhưng không phải em vẫn luôn coi anh là anh trai sao? Trước kia như thế nào thì về sau cũng sẽ không thay đổi, anh sẽ mãi mãi là anh trai của em."

Vương Nhất Bác rất ít khi, nói chính xác hơn là không giỏi an ủi người khác.

"Nếu em muốn tìm cha mẹ ruột thì cảnh sát sẽ giúp em. Anh hy vọng dù có nhận được kết quả như thế nào thì em có thể bình tĩnh mà tiếp thu, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Chờ em học xong cấp 2, anh sẽ đưa em đến thành phố A để học cấp 3, anh sẽ mua nhà ở thành phố A, sẽ giúp em làm hộ khẩu, những vấn đề mà em lo lắng sẽ không xảy ra."

"Em có thể giống như lúc trước dựa vào anh."

Ỷ lại là từ hai phía.

Có lẽ trong mắt của người khác, đó là anh trai chăm sóc em gái, sinh hoạt trong gia đình như vậy thì hai đứa trẻ sẽ có xu hướng dựa vào nhau để sưởi ấm cho nhau.

Giọng nói của Vương Nhất Bác vô cùng ấm áp, sợ hãi trong lòng Từ Âm Âm ngay lập tức giảm đi, dù có trưởng thành như thế nào thì Từ Âm Âm vẫn chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, dù cha mẹ đối xử không tốt với mình nhưng đó vẫn là gia đình của cô.

Từ Âm Âm không luyến tiếc cặp cha mẹ kia mà là khi gia đình này tan nát, liên hệ giữa cô và Vương Nhất Bác giống như cũng bị cắt đứt.

Từ Âm Âm không nghĩ mình yếu đuối như vậy, không muốn mình ỷ lại quá nhiều vào Vương Nhất Bác nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ có Vương Nhất Bác chăm sóc cô, bảo vệ cô, ở bên cạnh cô.

Sau khi Vương Nhất Bác rời nhà, Từ Âm Âm không dám đi làm phiền Vương Nhất Bác, mỗi lần nghe nói Vương Nhất Bác trở về thì cô sẽ vô cùng vui sướng, muốn tỏ ra trưởng thành một chút.

Cô sợ quấy rầy Vương Nhất Bác, cũng sợ chính mình trở thành gánh nặng của Vương Nhất Bác.

"Âm Âm, hai chúng ta giống nhau. Cho nên em không phải sợ."

"...... Vâng." Từ Âm Âm kìm lại, không muốn mình khóc ra: "Anh, cảm ơn anh."

"Cũng, cũng giúp em cảm ơn Tiêu, Tiêu Chiến."

"Chính em nói với anh ấy đi."

Từ Âm Âm ngốc một cái chớp mắt, Vương Nhất Bác cười nói: "Nói lời cảm ơn phải nói với chính chủ thì mới có thành ý."

Vương Nhất Bác mở loa, giọng nói của Tiêu Chiến nhẹ nhàng: "Chào em gái."

"Tiêu, Tiêu......"

"Em gọi A Bác như thế nào thì cứ gọi anh như vậy đi." Tiêu Chiến cười: "Anh lớn lên còn rất đẹp trai, nhìn cũng đâu hung dữ đâu, làm sao lại sợ anh như vậy?"

"Anh, anh Chiến, cảm ơn anh."

Từ Âm Âm không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra để có thể gọi ra, bên kia chính là Tiêu Chiến đó.

"Không cần phải cảm ơn."

Tiêu Chiến không nghĩ tới cô bé này lại có chút nhút nhát sợ sệt, khác hẳn với điệu bộ trong video, hắn nghĩ có lẽ video kia đã quay rất nhiều lần, xây dựng tâm lý nhiều lần mới quay được.

"Em rất dũng cảm." Tiêu Chiến khen cô.

"Anh và anh của em là bạn bè, có chuyện gì thì đều có thể tìm anh để hỗ trợ. Anh của em nói rất đúng, em có thể dựa vào em ấy, cũng có thể dựa vào anh, vì vậy không cần phải sợ hãi."

Hiện tại Từ Âm Âm không còn sợ hãi nữa, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Khi mới nhận được báo cáo, nhất thời Từ Âm Âm không tìm thấy người để tâm sự, cái cảm giác không biết mình từ đâu ra, lẻ loi một mình này vô cùng đáng sợ.

Nhưng cô không có một mình.

Cô không có cha mẹ nhưng cô có anh trai.

"Vâng, cảm ơn anh Chiến." Từ Âm Âm muốn nói lại thôi, có chút chần chờ: "Anh cùng với anh trai em chỉ là bạn bè thôi sao?"

Hỏi xong Từ Âm Âm lại lập tức xin lỗi: "Vô cùng xin lỗi, em..."

"Anh đang yêu đương với anh trai của em."

Tiêu Chiến nói xong liền đối diện với tầm mắt của Vương Nhất Bác, sắc mặt của Tiêu Chiến vẫn như thường.

"Nếu gặp được vấn đề không thể giải quyết có thể tìm anh, không cần phải cảm thấy phiền phức."

Vương Nhất Bác yên lặng thu hồi tầm mắt.

"Không cần cố sức học tập làm cho cơ thể mệt mỏi, tự chăm sóc tốt cho chính mình." Vương Nhất Bác nghĩ đến bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, mở miệng nói thêm một câu: "Muốn đến thành phố A chơi không?"

"Hiện tại em ở nhà của cô giáo khá tốt, thật ra em muốn vào trường trung học số 1 của thành phố B, giáo viên nói học kỳ này em có tiến bộ rất lớn, có cơ hội. Anh, em muốn thử một lần."

"Được, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Còn có một việc." Từ Âm Âm nói chuyện với Vương Nhất Bác một lúc liền nghĩ ra: "Anh, em muốn tìm lại cha mẹ ruột, muốn tìm để xem.... nếu bọn họ...."

Vương Nhất Bác biết Từ Âm Âm muốn nói gì.

Rốt cuộc Từ Âm Âm cũng chỉ mới 16 tuổi, so với Vương Nhất Bác thì Từ Âm Âm càng muốn có một gia đình hoàn chỉnh, cả cha và mẹ hơn.

"Tìm đi, nếu tìm được mà bọn họ đối xử tốt với em thì vô cùng tốt." Vương Nhất Bác vẫn nói thêm một câu dự phòng: "Nếu không tìm thấy cũng không làm sao, em còn có anh."

"Vâng."

"Anh, anh có muốn tìm không?" Từ Âm Âm nói.

"Buổi sáng cảnh sát liên lạc với em, đang điều tra một vụ án lừa bán mười mấy năm trước, có lẽ chúng ta đều sẽ tìm được cha mẹ ruột."

"Không cần."

Ngữ khí của Vương Nhất Bác bình đạm, cậu không cần tìm, cậu biết nguyên chủ là con của nhà họ Trác, cũng không có tính toán muốn trở về nhà họ Trác.

Từ Âm Âm không hiểu ý Vương Nhất Bác: "Vì cái gì nha?"

"Anh đã thành niên, có lẽ bọn họ cũng đã có đứa con khác."

Cậu không giống Từ Âm Âm.

Cậu đã 20 tuổi, là một người trưởng thành độc lập.

Vương Nhất Bác nghĩ đến chính là, tuổi của Trác Thành nhỏ hơn với cậu, có lẽ là sau đó nhà họ Trác nhận nuôi cậu ta.

Mặc kệ là xuất phát từ áy náy hay là an ủi trong lòng, Trác Thành đã bị bọn họ đưa về nhà. Một cái là bên người mười mấy năm, một cái là lưu lạc bên ngoài mười mấy năm.

Quan hệ huyết thống so với sớm chiều ở chung, Vương Nhất Bác không nói rõ được cái nào quan trọng hơn.

Cậu không muốn bị lấy ra so sánh, cũng không muốn hòa nhập vào một gia đình mới, không thích phiền toái, càng không muốn xử lý loại quan hệ phức tạp này.

Vương Nhất Bác không muốn phải đối phó với Trác Thành, ở bên ngoài cậu có thể không phản ứng gì với Trác Thành, nhưng nếu trở về nhà họ Trác thì phải cư xử như thế nào, nhìn nhau không vừa mắt nhưng vẫn phải giả vờ làm anh em?

Nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn thì họ sẽ giúp con ruột hay là con nuôi?

Hay là xử lý công bằng, làm một người hòa giải?

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái, cậu không trở về, đối với cậu hay đối với nhà họ Trác đều tốt.

Tắt điện thoại, Vương Nhất Bác chầm chậm bước đi, Tiêu Chiến không muốn suy nghĩ sâu xa ý muốn của cậu, hắn chậm rãi đi theo phía sau.

Tiêu Chiến không nói ra, hắn nhìn ra Vương Nhất Bác có chút không thật lòng, nhìn qua rất thanh thản bình tĩnh, nói rằng không muốn tìm cha mẹ, nhưng nếu thật sự không cần thì cảm xúc cũng không bị ảnh hưởng như vậy.

"Khoảng hai ngày nữa có một buổi chụp hình tạp chí hai người, em cần phải đi với tôi."

Lực chú ý của Vương Nhất Bác tạm thời dời đến công việc: "Được, muốn tôi chuẩn bị cái gì sao?"

"Không cần, công ty chuẩn bị tìm cho em một trợ lý, em muốn trợ lý nữ hay trợ lý nam?"

"Như thế nào cũng được."

Chờ khi đến thang máy, Vương Nhất Bác mới phản ứng lại đây, tại sao Tiêu Chiến lại đi theo lên đây?

"Buổi chiều anh không có việc gì sao?"

"Không có việc gì."

Tiêu Chiến chậm rì rì mà đi theo sau, khi Vương Nhất Bác đi đến trước cửa thì Tiêu Chiến xoay người đi đến phía đối diện.

Vương Nhất Bác: "?"

"Tôi không nói cho em biết sao?" Tiêu Chiến ra vẻ nghi hoặc: "Tôi ở đối diện."

Vương Nhất Bác: "............"

"Mong giúp đỡ nhiều hơn, hàng xóm mới."

------------

Nhà họ Trác.

"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại dậy sớm như vậy?"

Vương Niệm Sơ đứng ở cửa, thấy bà nội Trác đang cầm miếng vải trong tay, cẩn thận xoa đồ vật đặt trong phòng.

"Mẹ không ngủ được nên muốn vào phòng của Nhất Bảo một chút."

Vương Niệm Sơ: "Hôm trước con mới vừa dọn dẹp qua."

"Mẹ biết." Bà nội thở dài.

"Nhưng mẹ muốn làm gì đó, mấy món đồ chơi này đều là những thứ Nhất Bảo thích chơi nhất, người giúp việc mới tới hôm qua suýt chút nữa là làm hỏng rồi."

"Quê của tiểu Cầm xảy ra chuyên nên đi gấp, tiểu Cầm giới thiệu người này là làm cùng công ty, có bằng cấp rất chuyên nghiệp, có lẽ chỉ có chút khó khăn trong giao tiếp, hôm qua con đã nói rằng không cần vào phòng này dọn dẹp."

Bà nội vẫn không vui lên được.

"Chuyện lớn như vậy cũng không nói rõ ràng."

"Vâng, là con chưa nói rõ ràng."

Bà nội buông đồ trong tay, sờ lên album trên bàn.

Trong ảnh là hai đứa trẻ trạc tuổi nhau, khoác vai nhau nhìn màn ảnh cười vui vẻ, đứng phía sau hai đứa trẻ là một cậu con trai cao hơn một cái đầu, ôm cánh tay với vẻ mặt không vui.

Bà nội nhìn ảnh chụp, lại nhịn không được vui vẻ lên.

"Vẫn là Nhất Bảo của chúng ta đáng yêu nhất."

Thần sắc của Vương Niệm Sơ khẽ nhúc nhích, bức ảnh này là do cô chụp.

Vương Nhất Bác cùng Trác Vũ kém nhau ba bốn tuổi, hai đứa trẻ không thể nào chơi chung với nhau được, lúc còn nhỏ Trác Vũ luôn tỏ ra mình trưởng thành, ngại Vương Nhất Bác quá trẻ con mà không chơi cùng cậu.

Sau đó lại có thêm Trác Thành.

Vương Nhất Bác cũng không quấn lấy Trác Vũ nữa, hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ, chuyện này làm Trác Vũ ăn dấm một thời gian. Lúc trước nếu chụp ảnh Vương Nhất Bác sẽ dựa gần vào anh trai, ảnh chụp này chính là ngày Trác Thành lần đầu đến nhà họ Trác chụp.

"Trong nháy mắt, Tiểu Vũ đều đã 25 tuổi, Tiểu Thành cũng 19, Nhất Bảo......" Bà nội thở dài: "Mẹ đã từng tuổi này, không biết còn có thể chờ bao lâu."

"Mẹ, mẹ nói bậy gì đó. Nếu Nhất Bảo nghe thấy sẽ không vui đâu." Vương Niệm Sơ dỗ bà: "Trước hết chúng ta xuống tầng ăn cơm sáng đã, sau đó lại đi lên đây được không?"

"Ngày hôm qua mẹ mơ thấy Nhất Bảo." Bà nội nói.

Tuổi bà đã lớn, rất nhiều lúc nghĩ gì thì nói đó, chủ đề cứ tự nhiên nhảy ra, Vương Niệm Sơ cũng đã quen. Cô đột nhiên nghe được những lời này, chân tay khựng lại.

Cô cười khổ một tiếng.

" Nhất Bảo ... rất lâu rồi không đến tìm mẹ trong mơ."

Bà nội hơi hơi nhăn mày lại: "Mẹ mơ thấy chuyện khi còn nhỏ của Nhất Bảo."

" Nhất Bảo ăn vạ trong lòng mẹ, muốn mẹ lấy kẹo cho nó ăn."

"Sao lúc đó mẹ lại không cho nó?"

"Sơ Sơ, con nói xem có phải vì mẹ không cho Nhất Bảo ăn kẹo nên nó mới giận mẹ không?" Bà nội nói, đôi mắt đỏ hoe.

"Tại sao mẹ lại tệ như vậy, Nhất Bảo muốn ăn kẹo, sao mẹ lại nhẫn tâm không cho nó được một viên kẹo."

"Mẹ, con biết mẹ sợ Nhất Bảo ăn nhiều sẽ bị sâu răng, Nhất Bảo sẽ không giận mẹ vì chuyện này đâu."

"Không, là nó không vui." Bà nội có chút sốt ruột: "Mẹ dỗ nó, nói rằng một ngày chỉ có thể ăn hai viên, ngày mai mới có thể ăn, mẹ còn đồng ý sẽ mua bánh kem nhỏ cho nó nữa."

"Chính là, chính là ngày hôm sau, mẹ luôn chờ nó trong sân, nhưng con của nhà họ Vu bên cạnh đã về mà Nhất Bảo vẫn không trở về."

Vương Niệm Sơ không nói chen vào, cô biết bà nội đang nhớ cháu, vì thế không ngăn cản bà mà tiếp tục nghiêm túc nghe.

"Lúc trước mẹ đưa bọn trẻ ra ngoài, những chị em của mẹ đều vô cùng hâm mộ mẹ."

"Nói rằng mẹ có một cháu trai là học bá, nhiều lần thi đều đứng thứ nhất, còn có Nhất Bảo, khả năng vũ đạo của nó chắc chắn được di truyền từ con, Tiểu Thành vẽ tranh cũng rất giỏi, lúc đó mẹ liền nghĩ, nhà họ Trác của chúng ta sẽ có hai nhà nghệ thuật tài giỏi."

"Hiện tại không biết vì sao Trác Thành không chạm vào vẽ vời, mẹ cũng không thể nhìn thấy Nhất Bảo khiêu vũ nữa."

Vương Niệm Sơ hơi hơi hé miệng, không biết an ủi như thế nào, cô áp xuống khổ sở trong đáy lòng, muốn dời đi chủ đề nặng nề này.

"Mẹ, con tốt nghiệp vũ đạo trong học viện, nếu mẹ muốn xem thì con sẽ nhảy cho mẹ xem nhé."

"Ai muốn nhìn con nhảy, mẹ muốn xem Nhất Bảo của mẹ nhảy."

Vương Niệm Sơ lại trấn an bà vài câu, dỗ bà đi ăn cơm sáng. Chờ bà nội về phòng nghỉ ngơi, nỗi nhớ nhung của Vương Niệm Sơ không thể nào áp được nữa.

Khi nào mới có thể tìm lại Vương Nhất Bác của cô? Phạm vi đã thu nhỏ lại đến thành phố B.

Thành phố B có rất nhiều thôn nhỏ xa xôi, những nơi phương tiện giao thông dễ đi lại rất dễ bị phát hiện, những khu vực xa xôi thì việc lừa bán phụ nữ trẻ con lại càng nhiều.

Trẻ con sau khi bị bắt cóc chắc chắn sẽ bị cha mẹ nuôi sửa tên đổi họ, có khi tuổi tác cũng khai báo sai, loại tìm kiếm mông lung này rất khó có thể tìm ra người.

Nhà họ Trác cũng từng điều tra một khu trường học, không chỉ một lần, phạm vi điều tra cũng thu nhỏ trong độ tuổi của Vương Nhất Bác.

Bọn họ cũng thường xuyên đến các trường tiểu học, có một lần nhận được tin tức của cảnh sát, Vương Niềm Sơ sợ cảnh sát tìm đến sẽ kinh động người trong thôn khiến cho Vương Nhất Bác lại bị mang đi.

Lúc đó cô đi theo đoàn giáo viên, ở trên trấn đó một năm, cô nghĩ có lẽ một ngày nào đó đi trên đường có thể gặp được Nhất Bảo.

Vương Niệm Sơ vô cùng cẩn thận, cô không cho ai trong nhà họ Trác đến tìm cô, cũng không liên hệ với người khác, ban ngày cô đi dạy học giống như các giáo viên khác.

Buổi tối cô nương nhờ ánh trăng đi đến từng thôn nhỏ một, nhờ sự quen thuộc mà tìm từ nhà, dân cư ở thôn trấn xa xôi không có nhiều nhưng mỗi nhà lại cách nhau khá xa.

Vương Niệm Sơ là con gái một, cũng là một người được nuôi dưỡng cẩn thận từ bé, chưa từng trải qua khó khăn, khi trưởng thành gả cho chồng cô thì cô cũng được chồng sủng, nửa đời chưa ăn qua khổ, sợ tối còn sợ sét đánh.

Đi dạy được tháng đầu tiên, do Vương Niệm Sơ không quen thuộc đường núi nên thường xuyên bị lạc, mỗi lần buổi tối đi ra ngoài là hơn nửa đêm mới trở về kí túc xá.

Lúc đó trong lòng của cô không có sợ hãi, chỉ có chờ đợi. Cô cho rằng cô có thể tìm được.

Đến tận một năm sau, cô không thể không rời đi thôn trấn.

Trước khi đi, một thím trong thôn mới nói cho cô rằng trong thôn có một gia đình, trước lúc cô đến đã dọn đi rồi, nói là nơi này quá nghèo, muốn mang theo chồng và con về quê mẹ.

Vương Niệm Sơ cầm rất nhiều ảnh chụp cho mọi người xem nhưng mọi người đều nói chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này.

Manh mối lại bị cắt đứt một lần nữa.

Nhiều năm như vậy, loanh quanh lòng vòng một vòng lớn cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì. Vương Niệm Sơ mỗi một lần đều vô cùng cố gắng mà tìm kiếm, đến cuối cùng đều là thất bại.

Sau khi an ủi xong bà nội, trong đầu Vương Niệm Sơ lại hiện lên câu nói khi nãy của bà nội, rõ ràng cô biết là bà nội chỉ nói những chuyện đêm mơ thấy nhưng nhỡ đâu?

Nhỡ đâu là sự thật thì sao? Vương Niệm Sơ gọi điện thoại cho tài xế.

"Đúng vậy, muốn đến phố Tây."

Khi không nhìn thấy hy vọng thì bất cứ cái gì cũng có thể trở thành điểm tựa của hy vọng?

Bà nội như thế, Vương Niệm Sơ cũng là như thế.

Thân thể của bà nội không có vấn đề gì, chỉ là rất dễ quên, bà sẽ quên mình đã ăn cơm chưa nhưng lại không quên chép kinh văn, mỗi ngày trước khi ngủ hay sau khi thức dậy đều sẽ cầu phúc cho Vương Nhất Bác.

Tuổi của bà đã lớn, việc có thể làm rất ít, chỉ có thể đem hy vọng vào kinh văn cùng cầu phúc.

Kẹo mà bà nội nói đến, Vương Niệm Sơ cũng nhớ rõ.

Là một viên thanh mai chua chua ngọt ngọt, Vương Nhất Bác rất thích ăn, sau khi Vương Nhất Bác bị bắt cóc thì không ai trong nhà ăn nữa.

Trong nhà chỉ có Trác Thành cùng Vương Nhất Bác là không kém tuổi nhau lắm.

Trác Thành không thích ăn kẹo, mỗi lần bà nội chia kẹo cho hai người thì Trác Thành luôn trộm đem phần của mình cho Vương Nhất Bác.

Sau đó hành động của hai đứa nhỏ bị phát hiện.

Bà nội nói cho Trác Thành biết ăn nhiều kẹo sẽ không tốt, răng sẽ bị rụng, làm Trác Thành sợ đến mức không dám đưa kẹo cho Vương Nhất Bác nữa. Chỉ cần bà nội cho kẹo thì Trác Thành ngay lập tức bóc vỏ cho vào miệng, sợ Vương Nhất Bác ăn xong sẽ nhớ thương phần của nó.

Vương Niệm Sơ nhịn không được nghĩ nhiều, nếu cô mua thật nhiều kẹo thanh mai về thì có thể câu được con sâu thèm ăn kia không?

Phố Tây gần đây thay đổi rất lớn, cuối tuần Vương Niệm Sơ thường đưa ba đứa trẻ đến đây chơi, ăn đồ ngọt, mua quần áo hoặc đi xem phim, lúc trước còn ngại ba đứa trẻ chụm đầu vào nhau quá ầm ĩ.

Hiện tại muốn ầm ĩ cũng không được.

Vương Niệm Sơ mua vài hộp kẹo thanh mai, nhìn gói kẹo không thay đổi dù đã mười mấy năm, cô không nhìn được mà lột một viên bỏ vào miệng.

Cho vào miệng là vị ngọt rồi lại có một chút chua, rất nhanh, vị thanh mai lan tràn trong miệng, cô chưa từng ăn qua loại kẹo này, chỉ biết Vương Nhất Bác thích ăn.

Hóa ra là khẩu vị nghiêng về chua ngọt.

Rất lâu rồi Vương Niệm Sơ không đi dạo phố, tiệm bánh ngọt trước kia từng đưa bọn trẻ đến đã sửa chữa chút, phong cách thay đổi rất lớn, càng có cảm giác giống như các quán nổi trên mạng.

Cô gọi một ly cà phê và một miếng bánh kem, một mình ngồi ở bên cửa sổ.

"Cậu có xem cái tin lừa bán trẻ em trên mạng không?"

"Có chứ, treo trên hot search vài ngày mà."

"Hôm nay cảnh sát của thành phố B đã công bố, xác định là bọn buôn người, còn bắt được vài tội phạm đang lẩn trốn."

Vương Niệm Sơ chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, nhất thời đánh mất năng lực tự hỏi.

Đối thoại của hai cô gái dừng trong tai cô chính là mấy từ ngữ mấu chốt: bọn buôn người, thành phố B.

"Đôi vợ chồng kia cũng thật sự đáng giận, bắt cóc trẻ em không bán được thì liền giữ lại bên người ngược đãi, sao bọn họ có thể không thấy xấu hổ mà nói rằng mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn?"

"Quá ác độc."

Một tiếng 'choang' vang lên, lúc này Vương Niệm Sơ mới lấy lại tinh thần, ly cà phê bị cô đánh đổ, cà phê nóng làm bỏng mu bàn tay của cô nhưng cô không cảm thấy đau đớn, cô vội vã xoay người.

"Xin lỗi, chuyện mà hai người vừa nói là sao vậy?"

Hai cô gái bị dọa sợ bởi phản ứng của Vương Niệm Sơ, một lúc lâu mới giải thích:"Là vụ án lừa bán trẻ em, hot search trên Weibo có."

"À, tay của cô có cần phải băng bó lại không?"

"Cảm ơn, không sao đâu."

Nhân viên cửa hàng nghe thấy tiếng động nên đi tới: "Vị khách này, cô có ổn không?"

Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt của Vương Niệm Sơ tái nhợt, không dám tiến lên mà đứng ở một bên: "Có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có việc gì, xin lỗi, cà phê bị đổ trên bàn."

"Không có việc gì không có việc gì." Nhân viên cửa hàng không thèm để ý vẫy vẫy tay, vẫy người đến dọn dẹp: "Để tôi đổi cho cô một bàn khác."

"Không cần, cảm ơn cậu." Vương Niệm Sơ đứng dậy quá nhanh, lảo đảo một bước, nhân viên cửa hàng duỗi tay muốn đỡ cô nhưng lại thấy cô nói lời xin lỗi, thất hồn lạc phách chạy đi ra ngoài.

Đứng ở cửa, gió mát thổi qua, Vương Niệm Sơ mới như ở trong mộng tỉnh lại.

Weibo.

Cô hoang mang rối loạn lấy điện thoại ra, mở Weibo mà hai cô gái kia nói.

Hot search đầu tiên, phía sau có thêm một chữ "Bạo"

#Vụ án bắt giữ tội phạm bắt cóc trẻ con 16 năm trước ở thành phố B#

Ngón tay Vương Niệm Sơ run lên, nhấn vào.

Bài viết rất dài, phía dưới còn có hai ảnh chụp bắt giữ tội phạm, nghi phạm được làm mờ khuôn mặt.

Vương Niệm Sơ lướt xuống lại nhìn thấy một Weibo khác.

Giải trí sớm biết rằng V: Lưu lượng mới lên Vương Nhất Bác mười mấy năm qua chịu khổ bị cha mẹ nuôi ngược đãi, trong video của em gái đã tố cáo cha mẹ nuôi tham gia lừa bán người.

Hiện tại cảnh sát thành phố B đã bắt được nghi phạm về quy án, cảnh sát đang liên hệ lại những gia đình đã báo án mất tích 16 năm trước.

Weibo còn kèm theo một tấm hình của một người thanh niên, mặt mày của cậu xinh đẹp nhu hòa, con ngươi đen nhánh lấp lánh.

Nhất thời Vương Niệm Sơ chỉ cảm thấy một trận chua xót ở yết hầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Suy nghĩ trở lại một buổi trưa mùa hè nào đó, Vương Niệm Sơ ôm Vương Nhất Bác mới 2 tuổi đang khó chịu, xung quanh bị mọi người bao vây.

"Nha! Đây là bạn nhỏ nhà ai nha, tên gọi là gì thế?"

Đều là những vấn đề người lớn trêu trẻ con.

Ngày thường mọi người đều gọi là "bảo bối Nhất Bảo ", Vương Nhất Bác nhớ kỹ, cũng đem cái này trở thành tên của mình. Lúc đó Vương Nhất Bác còn chưa nói chuẩn, giọng nói trẻ con lại có chút nghiêm trang vang lên.

"Con là bảo bối Nhất bảo đó."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyen#zsww