Chương 31

[Tính tính tính, anh Chiến chính là ngôi sao sáng nhất có một không hai.]

[Sưu tầm tem là cái sở thích gì? Có đồng bọn nào phổ cập cho tôi một chút không?]

[Có lẽ là quý giá?]

Sau khi xem xét hết một lượt thì Tần Diên chọn hai vấn đề, tất cả đều là những vấn đề có lượt bình chọn nhiều nhất của cư dân mạng.

"Vấn đề thứ hai."

"Đối tượng lý tưởng của mọi người là gì?"

Tầm mắt Tần Diên đảo quanh một vòng mọi người, cuối cùng dừng ở người mà tập này khá trầm mặc, Trác Thành.

"Hy vọng người đó cao một chút, đẹp trai một chút, cũng thích tôi nhiều một chút."

Tần Diên lại hỏi: "Cậu sẽ ỷ lại vào người kia sao?"

"Sẽ, tôi hy vọng ngoại trừ công việc thì thời gian còn lại của người kia đều sẽ dành cho tôi."

"Nhìn không ra nha, Trác Thành lại có lòng chiếm hữu mạnh như vậy."

"Những người khác thì sao? Mẫu người lý tưởng là gì?"

Kiều An: "Chơi với tôi, tốt nhất là cũng nói nhiều giống như tôi, nếu không thì sẽ rất buồn chán."

Trần Minh: "Cùng chung chí hướng, thấu hiểu cho nhau."

" Nhất Bác, hình mẫu của em như thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Không nghĩ tới."

"Vậy hiện tại nghĩ thử."

"Không thể nào, Nhất Bác, trước nay cậu không nghĩ đến sao?" Chu Sam ngoài ý muốn nhìn cậu:"Vậy trước khi tham gia chương trình cũng không nghĩ đến sẽ gặp được người như thế nào sao?"

"Không có."

Vương Nhất Bác tham gia chương trình này cũng không phải là để tìm đối tượng.

"Vậy cậu sẽ thích người như nào?" Chu Sam thay đổi câu hỏi.

Vương Nhất Bác nghiêm túc suy nghĩ: "Chờ tôi thích lại nói cho anh biết."

"Ha ha ha ha ha, câu trả lời này của cậu giống như cũng không trả lời."

"Tôi cho rằng người có yêu cầu cao nhất sẽ là thầy Tiêu... hiện tại xem ra, không có yêu cầu gì mới là khó nhất."

Tiêu Chiến buồn cười nói: "Thầy Vương, em nói như thế thì người theo đuổi em cũng không biết phương hướng để theo đuổi."

Vương Nhất Bác cười cười không nói tiếp, cậu nhẹ nhàng cọ giày của mình vào giày của Tiêu Chiến.

"Thầy Tiêu, hình mẫu lý tưởng của anh thì sao?"

Tầm mắt của Tiêu Chiến rơi xuống trên người Vương Nhất Bác.

"1 mét 8, dáng người cân xứng, lớn lên đẹp, có thể cùng tôi đánh quyền, cưỡi ngựa, bắn tên, lặn xuống nước cùng trượt tuyết."

Vương Nhất Bác hơi hơi hé miệng, nhất thời không biết nói gì, khựng lại vài giây, cậu phàn nàn một câu: "Thầy Tiêu, bằng không tìm một người luyện cùng đi."

"Tôi sai rồi. Câu trả lời của thầy Tiêu còn kỳ quái hơn cả của của Nhất Bác?"

"Đây đâu phải là hình mẫu người yêu lý tưởng, đây là hình mẫu người luyện tập cùng."

[Phiên dịch một chút: Đây là anh Chiến hy vọng A Bác có thể cùng hắn làm những việc này.]

[Tôi vừa định cười, cảm ơn chị em, tôi lại cắn được rồi.]

"Vấn đề tiếp theo: Người mà mình thích uống say, mọi người sẽ làm gì?"

Trịnh Phương trung thực trả lời.

"Chăm sóc cậu ấy."

"Ha ha ha ha, chỉ chăm sóc? Không nhân cơ hội làm cái gì khác sao?" Vẻ mặt của Chu Sam tràn đầy không tin.

Trịnh Phương hỏi lại, "Vậy cậu muốn làm cái gì?"

Chu Sam trầm mặc vài giây, "...... Chăm sóc cậu ấy."

"Hai người hình như đều không nói thật?" Trần Minh thẳng thắn vạch trần: "Thành thật chút đi."

"Không biết."

"A Minh, cậu thì sao?" Kiều An hỏi.

"...... Chăm sóc người ấy.."

Kiều An: "...... Cho nên vì cái gì mà cậu có thể cười nhạo người khác?"

"Cậu sẽ làm cái gì?"

Kiều An trả lời một cách đương nhiên: "Nếu là người mình yêu thầm thì có lẽ sẽ trộm hôn một cái."

" Nhất Bác cùng thầy Tiêu thì sao?"

Vương Nhất Bác thử nghĩ một chút: "Đưa người đó về nhà?"

"Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác: "Mở điện thoại quay video."

Những người khác: "???"

[Trăm triệu không nghĩ tới câu trả lời này.]

[Tôi cho rằng Vương Nhất Bác cũng sẽ nói chăm sóc đối phương.]

"Người mà cậu thích uống say, sau đó cậu quay video lại?"

Tần Diên khiếp sợ: "Cậu tính toán quay lại dáng vẻ say rượu của người kia để ngày hôm sau uy hiếp hả?"

Vương Nhất Bác: "...... Nếu người đó mượn rượu làm càn thì cũng có thể lấy làm chứng cứ."

Tiêu Chiến không nhịn được cười một tiếng: "Có được chứng cứ rồi làm sao nữa?"

"Để lần sau người đó không cần làm như vậy nữa, không tốt." Vương Nhất Bác vẫn như cũ, rất nghiêm túc trả lời.

"Người cậu thích uống say, cậu lại lo lắng người đó uống rượu nhiều quá nên quậy phá?" Kiều An không thể lý giải mạch não kỳ lạ này.

Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "... Sẽ rất phiền phức."

Chu Sam cười xong mới hỏi cậu.

"Có phải là cậu có bóng ma tâm lý với người uống say rồi mượn rượu làm việc xấu không?"

"Còn thầy Tiêu?"

Tiêu Chiến cong cong môi:"Có cơ hội gặp được thì lại nói cho mọi người."

"Thầy Tiêu, sao anh lại có thể học Nhất Bác. Đây là câu trả lời không có hiệu lực."

"Không gặp được nên tôi cũng không biết." Tiêu Chiến nói:"Ý tưởng có thể có rất nhiều, nhưng không nhất định sẽ làm theo như vậy."

"Hình như cũng có lý? Vậy có thể nói ra một vài suy nghĩ của anh không?"

"Không thể." Tiêu Chiến từ chối vô cùng dứt khoát.

[Cái gì ý tưởng, để tôi nghe một chút.]

[Anh Chiên thì còn có ý tưởng gì, chắc chắn chỉ muốn gần gũi với người mình thích.]

"Vấn đề cuối cùng, mọi người cho rằng việc gì là lãng mạn nhất?"

"Kết hôn."

"Người tôi yêu cũng yêu tôi."

"Làm bạn đến già."

......

Vương Nhất Bác không biết tại sao cư dân mạng lại có nhiều vấn đề như vậy, còn đều là những vấn đề cậu chưa từng nghĩ đến.

Hầu hết mọi người đều trả lời xong, sau đó cùng nhau nhìn về phía Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.

"Gặp lại nhau."

"Gặp lại nhau."

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chiến, hai người gần như là cũng thốt lên.

"Hai người cũng quá ăn ý đi."

"Gì cũng không cần nói, khóa chết!!" (khóa không thể nào mở ra nữa)

"Câu chuyện tôi ở chương trình tình yêu cắn CP!"

[A a a a a a a a, là lần triển lãm tranh đó, anh Chiến hỏi Nhất Bác một vấn đề.]

[Mỗi một lần ngẫu nhiên gặp nhau thì có thể tính là lãng mạn sao? Nhất Bác trả lời!!!!!]

[Cầu xin đó, tôi có thể độc thân, CP mà tôi cắn cần phải ở bên nhau! ]

-----------

Buổi tối, Vương Nhất Bác đi lên hoa viên ở tầng cao nhất của khách sạn để đi dạo.

Ban đêm ở trấn nhỏ hơi lạnh, gió đêm phất qua gương mặt có chút thoải mái, Vương Nhất Bác hơi thích nơi này, không biết vì cái gì cậu lại không nỡ rời khỏi đây.

Một loại cảm xúc kỳ lạ.

Cậu cảm thấy tâm trạng của mình có chút trùng xuống nhưng lại không rõ lý do.

Hai tập trước, sau khi quay xong Vương Nhất Bác sẽ về phòng ngay, sẽ không đi dạo bên ngoài biệt thự. Nhưng hiện tại, cậu muốn đi nhiều hơn một chút.

Cũng không biết còn có cơ hội đến đây hay không.

Trấn nhỏ không có đèn đuốc sáng trưng như thành thị, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, lúc trước Vương Nhất Bác gặp được vấn đề khó giải quyết hay tâm trạng không tốt thì cậu đều ngắm sao.

Chỉ cần vừa nhìn thấy sao trời, tâm tình liền sẽ bình tĩnh trở lại.

"A?"

"Ngắm sao à?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn lại, là một thanh niên xa lạ, cậu không quen biết. Thanh niên còn có chút tự mình quen thuộc, thấy cậu không trả lời, anh ta lại chủ động.

"Vừa rồi tôi ngắm cảnh đêm bên kia, vừa chuẩn bị xuống liền nhìn thấy cậu."

"Tôi là Phong Mặc, có lẽ cậu không quen biết tôi." Cả mặt của Phong Mặc đầy ý cười.

"Không phải là cố ý quấy rầy cậu,.... em trai của tôi là fans của cậu, nó rất thích cậu, cho nên tôi không nhịn được đến đây chào hỏi cậu một câu."

"Cậu có thể ký tên cho tôi không?"

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác được người khác xin chữ ký, nghệ sĩ không có tác phẩm như cậu cũng có người muốn xin chữ ký sao?

"A xin lỗi, tôi cũng không mang theo giấy bút." Phong Mặc buồn bực gục đầu xuống: "Vậy thì... có thể chụp ảnh chung không?"

Không phải Vương Nhất Bác quá cảnh giác mà là Phong Mặc xuất hiện rất kỳ quái.

"Nếu tôi nói với em trai rằng tôi gặp được cậu thì khẳng định nó sẽ cho rằng tôi hù dọa nó, tôi muốn có một bức ảnh chung làm bằng chứng, rằng thật sự tôi đã gặp qua cậu, nó chắc chắn sẽ rất hâm mộ tôi."

Vương Nhất Bác: "......"

"Xin lỗi! Tôi quá kích động, có chút tự mình quyết định, cậu ở đây có lẽ là không muốn bị người khác quấy rầy, tôi... vẫn là không nên quấy rầy cậu."

Phong Mặc 'mất mát' rũ đầu xuống, xoay người tự đếm thầm ba giây: 3, 2......

"Có thể."

Thanh âm của Vương Nhất Bác vang lên, Phong Mặc nhịn lại khóe miệng đang cong lên. Vẫn giống như khi còn nhỏ, chỉ cần bán chút thảm liền mềm lòng.

Phong Mặc khống chế tốt biểu tình, thong thả xoay người, khó có thể tin mà nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Cậu là nói, có, có thể cùng tôi chụp ảnh chung sao?"

"Thật sự có thể chứ?"

"Ừm."

Phong Mặc lấy điện thoại mở camera:"Kỹ thuật chụp của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ chụp cậu vô cùng đẹp, tôi còn có thể chỉnh sửa, yên tâm, tôi sẽ không chỉ sửa cho chính mình."

Vương Nhất Bác: "......" Lần đầu tiên gặp được người còn nhiều lời hơn Kiều An.

Phong Mặc giơ điện thoại lên, nương theo ánh đèn đến gần Vương Nhất Bác.

_____răng rắc.

"Cảm ơn cảm ơn." Phong Mặc nâng lên gương mặt tươi cười: "Tôi hẹn đến đây với em trai nhưng nó lại ghét bỏ tôi không chịu đến, nếu tôi gửi ảnh này cho nó thì chắc chắn nó sẽ rất hối hận."

Vương Nhất Bác: "......"

"Tôi đi đây, buổi tối gió lớn, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được."

Phong Mặc quay người lại, ý cười trên khóe miệng càng lớn. anh ta trực tiếp đem ảnh chụp chung gửi cho 'em trai' Trác Vũ, không đến ba giây, anh ta liền nhận được tin nhắn của Trác Vũ.

[Trác Vũ]: Ở đâu?

[Phong Mặc]: Tầng cao nhất.

Vốn dĩ Phong Mặc hẹn Trác Vũ đi dạo ở vườn hoa nhưng Trác Vũ tuyệt tình từ chối anh ta, còn cho rằng anh ta có bệnh.

Hai người đàn ông cao lớn thì đi dạo cái gì.

Đây không phải là kinh ngạc ngoài ý muốn sao?

[Phong Mặc]: Em ấy ở một mình, có lẽ là không muốn bị quấy rầy, cậu vẫn nên đừng đi lên đây.

Một lúc sau đó, khung thoại vẫn luôn hiển thị 'Đối phương đang nhập tin nhắn....'

Anh ta mãi không chờ được Trác Vũ trả lời.

Phong Mặc không thèm để ý cất điện thoại, trước khi đi xuống còn liếc Vương Nhất Bác một cái, nhìn cậu lẻ loi đứng một mình ở kia.

Nếu Trác Vũ vẫn luôn ở nhà họ Trác thì có lẽ xung quanh sẽ có một đám bạn bè, khi còn nhỏ em ấy đã rộng rãi như vậy, ba anh em nhà họ Trác đứng chung một chỗ thì em ấy luôn là người được hoan nghênh chào đón nhất.

Hiện tại nhìn lại có chút cô đơn!?

Phong Mặc không biết mình có hình dung đúng hay không, nhưng Vương Nhất Bác có lòng cảnh giác với anh ta, nếu anh ta không đi thì người đi chính là cậu.

______ đinh.

Thang máy mở ra, Phong Mặc đang muốn đi vào thì anh ta nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra.

Tiêu Chiến đi qua người anh ta, đi về phía Vương Nhất Bác.

Xem ra là có người bên cạnh. Phong Mặc cong môi, vào thang máy.

Anh ta nghĩ, Trác Vũ muốn đề phòng Tiêu Chiến có chút khó khăn, cái này căn bản là không thể đề phòng được.

-------

Sáng sớm hôm sau.

[Tạp chí M.T V]: Tình yêu cùng tình cảm va chạm mãnh liệt @ Vương Nhất Bác @ Tiêu Chiến.

Đính kèm với đó là một bức ảnh tuyên truyền.

Hình ảnh đã được chỉnh sửa, kết hợp với bối cảnh tường hồng nhạt.

Thảm lông dê, gối đầu, đệm cùng gối ôm... đều khiến người khác mơ màng hình dung đến một chiếc giường đơn.

Chân trái của Tiêu Chiến bị khuất đi, chân phải duỗi thẳng, cơ thể của hắn hơi khom xuống, giơ tay chạm lấy cằm của Vương Nhất Bác, chóp mũi của hai người rất gần nhau.

Giống như chuẩn bị hôn, cũng giống như sau khi đã hôn.

Vương Nhất Bác quỳ gối xuống hai bên sườn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ câu dẫn trái tim người khác.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngay lập tức chia sẻ bài Weibo này.

[Vương Nhất Bác V]: Lần đầu tiên chụp tạp chí, cảm ơn tạp chí M.T, hợp tác vui vẻ.

[Tiêu Chiến V]: Lần đầu tiên chụp ảnh hai người, cảm ơn tạp chí M.T, hợp tác vui vẻ.

[A a a a a a, cứu mạng cứu mạng, quá gợi cảm rồi.]

[Sao lại yên lặng không có một tiếng động nào vậy, tôi cũng không biết Nhất Bác và anh Chiến nhận chụp tạp chí?]

[Trời đất, quá bất ngờ, a a a a a, quá gần.]

[Tầng trên, cái này gọi là phu xướng phu tùy, Dư Tình Chưa Dứt đạt được thành tựu chồng chồng]

[ motto motto (nữa đi nữa đi), còn có sao, lau nước miếng.]

[Tôi muốn mua thật nhiều!!! Trước hết cứ lấy 100 bản, khi nào thì bắt đầu bán vậy?]

[Ô ô ô ô ô, viên mãn, hợp tác ngoài chương trình tình yêu, có thể có nhiều hơn không?]

[Lăng xê rõ ràng như vậy mà không nhìn ra? Kết thúc chương trình tình yêu thì liền xé CP thôi.]

Một tài khoản Weibo tên là [Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác khi nào xé CP], sắp tới sẽ vô cùng náo động ở siêu thoại của Dư Tình Chưa Dứt.

Chỉ cần có fans CP cắt nối biên tập tạo đường thì tài khoản này sẽ nhảy ra.

Các fans CP cũng không biết đây là only fans hay chỉ là anti-fans.

[Địa bàn của chúng tôi thì chúng tôi muốn làm gì thì làm, ngươi quản được sao?]

[Có tật xấu, chúng tôi cắn đường thì làm sao?]

[Không thể nào, không thể nào, chua thành như vậy, là CP của nhà ngươi hay là ngươi yêu đơn phương anh Chiến hoặc Nhất Bác?]

[Lăn đi! Dư Tình Chưa Dứt là CP thật nhất, sẽ không bao giờ BE.]

[Anh Chiến cùng Nhất Bác chắc chắn là thật, nếu là giả, đầu của tôi sẽ lấy xuống để ngươi làm bóng đá.]

[Chị em, không cần phải táo bạo như vậy, ha ha ha ha ha.]

[Tôi là nhân viên công tác của bên tạp chí, tôi cứ nói thẳng, cắn CP tại hiện trường vô cùng vui sướng.]

[A a a a a, chị em ,nói rõ ràng hơn xem nào.]

Không bao lâu, những nghệ sĩ khác trong chương trình tình yêu cũng chia sẻ Weibo này.

[Kiều An V]: A a a, cầu xin hai người kết hôn tại chỗ @ Tiêu Chiến @ Vương Nhất Bác

[Trần Minh V]: Khóa chết. @ Tiêu Chiến @ Vương Nhất Bác

......

[Chu Sam V]: Tôi cũng cắn một cái, khi nào có lịch bán thì hãy nhắc tôi một tiếng, tôi muốn mua khoảng tám, mười bản trước. @ Tiêu Chiến @ Vương Nhất Bác

[Cười chết, lần đầu tiên tôi thấy một trận cắn đường lớn như vậy.]

[Giới giải trí cũng không trốn được việc cắn CP.]

[Trong giới chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta, bọn họ đều ăn đường vậy thì có nghĩa tất cả là sự thật!]

Buổi sáng Kiều An vẫn đang oán giận, Vương Nhất Bác nhận hoạt động cũng không nói cho cậu ta, làm cậu ta bỏ lỡ hiện trường được cắn... cơ hội học tập chụp ảnh tạp chí.

Vương Nhất Bác: "Cậu ở phòng thu âm."

"Đúng nhỉ, vậy lần sau hai người chụp là khi nào, tôi muốn đi xem!"

Vương Nhất Bác cũng đâu biết là khi nào, có khi còn không có nữa.

Tiêu Chiến cười trả lời: "Cậu có thể mong chờ các hợp tác khác."

Đôi mắt của Kiều An Nhiên lóe sáng.

"Hợp tác khác? Phim truyền hình sao? Hay là phim điện ảnh?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"...Sao em lại không biết?"

"Đang định nói cho em đây."

"Khoảng thời gian trước tôi nhận một kịch bản, đạo diễn không tìm được nam chính thích hợp nên tôi đề cử em với ông ấy."

"Cái này có được tính là... có mối quan hệ bên trong?" Vương Nhất Bác trầm tư.

"Không tính, tôi chỉ đề cử em đi thử vai, vốn dĩ đạo diễn cũng mở vài vòng thử vai, cũng chưa lựa chọn ai, khoảng một tuần nữa sẽ có một buổi thử vai, đến lúc đó tôi sẽ đưa em đi."

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, lại có chút hồi hộp

"Nhưng mà em không có kinh nghiệm."

"Nếu em lo lắng thì có thể mời một giáo viên đặc biệt huấn luyện mấy ngày, mọi việc đều phải có lần đầu tiên."

Vương Nhất Bác còn nghiêm túc tự hỏi chuyện này.

Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ : "A Bác, một người lớn như tôi đứng bên cạnh em lại không hề có cảm giác tồn tại sao?"

Lúc này Vương Nhất Bác mới phản ứng lại đây, cậu cong cong khóe mắt.

"Thầy Tiêu, có nhận hối lộ không? Có thể nào......dạy em không?"

"Em rất chăm học cũng rất nghe lời, từ nhỏ chính là học sinh ba tốt."

"Ngoan như vậy sao?"

"Đương nhiên."

Kiều An yên lặng lui về phía sau một bước, đột nhiên liền cảm thấy chính mình rất dư thừa, nhưng mà hai người bọn họ thật sự khiến người khác muốn cắn!

Cậu ta yêu chết cái cảm giác ái muội lôi kéo như có như không này.

---------

Hôm nay tổ chương trình đưa mọi người đến thung lũng cặp đôi.

Một đường dọc theo dòng suối nhỏ hướng lên trên, có thể nghe được âm thanh tiếng sóng biển đánh vào nham thạch.

"Phía trước có một cái thác nước." Tần Diên nói.

Đoàn người tiếp tục đi lên phía trước.

Không lâu sau liền nhìn thấy một thác nước dọc theo vách đá mà nghiêng xuống, hơi nước tràn ngập xung quanh, gió nhẹ thổi tới còn mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ, không khí đặc biệt tươi mát.

Kiều An cầm điện thoại, đứng trên một tảng đá để chụp ảnh nhưng mãi không chụp được bức ảnh vừa lòng.

"Để tôi làm cho." Trần Minh cầm lấy điện thoại của Kiều An : "Cậu ra kia đứng đi để tôi chụp ảnh cho cậu."

"Được ."

Kiều An ngay lập tức tạo dáng xong.

" Nhất Bác, chúng ta cũng chụp một kiểu ảnh đi." Tiêu Chiến nâng cánh tay, đâm đâm vào tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến chờ Kiều An chụp xong thì đưa điện thoại cho Trần Minh:"Thầy Trần, làm phiền cũng giúp chúng tôi chụp một kiểu ảnh."

Trần Minh cười cười tiếp nhận.

Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác đứng ở trên tảng đá, mà hắn đứng ở phía dưới, một tay thì vòng lấy cái eo của cậu.

"Không với tới bả vai của em, em không ngại chứ?"

Vương Nhất Bác: "...... Không ngại."

"Vậy là tốt rồi."

[Ôm eo ôm eo!!! ]

[A a a a a, tôi hoài nghi anh Chiến là cố ý muốn đứng ở phía dưới ?]

[Tôi quá thích bộ dáng ngoan ngoãn của Nhất Bác ở trước mặt anh Chiến, a a a a, cắn đường.]

[Tôi cũng vậy tôi cũng vậy ]

[Có thái thái ở đây không? Tôi có thể xin một bức tranh anh Chiến không làm người, Nhất Bác thẹn thùng phối hợp được không?]

[Cũng cầu xin!!! Thái thái ở nơi nào, xin hãy vẽ một bức đi.]

Sắc mặt của Vương Nhất Bác có chút giữ không được.

Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, nhưng độ ấm trên cánh tay Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác không thể nào bỏ qua được. Cách quần áo, độ ấm chỉ thuộc về Tiêu Chiến từ từ thẩm thấu tiến vào. Vương Nhất Bác không được tự nhiên giật mình.

"Em sợ ngứa?"

Tiêu Chiến thấy cậu muốn tránh lại chịu đựng không trốn đi.

"...... Có chút." Vương Nhất Bác buột miệng ra một câu nói dối.

Cậu cũng không thể nói rằng cậu không quen người khác ôm eo mình.

Đáy mắt Tiêu Chiến đầy ý cười, hắn kéo tay của Vương Nhất Bác, để tay của cậu lên vai của hắn.

"Em cũng chạm vào tôi là hòa nhau rồi?"

Vương Nhất Bác: "......"

"Cười một cái đi chứ, đừng nghiêm túc như vậy, nhìn ống kính." Ngón tay đặt bên hông Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến nhẹ nhàng cào một cái.

_____tách.

Trần Minh chụp liên tiếp vài tấm.

Mấy người khác cũng thò qua nhìn, không nhịn được cảm thán.

"Hai người thật sự rất ăn ảnh, chụp như nào cũng rất xứng đôi."

"Nói thật, ai trong chương trình này cũng có thể cô đơn, chỉ có hai người là không thể."

"Đúng vậy, đúng vậy, nhanh chóng công khai đi, tôi đã chuẩn bị hết tiền mừng rồi."

Chủ đề càng nói càng thái quá, Vương Nhất Bác không nói gì, còn Tiêu Chiến càng nghe thì vẻ mặt càng sung sướng.

Tần Diên đưa bọn họ đến cáp treo, khoảng mấy chục phút liền đến sườn núi, bọn họ nhìn thấy một đoạn đường khoảng 500 mét hoàn toàn là pha lê, dẫn đến phía đối diện sườn núi.

"Đoạn đường này được gọi là cầu Hỉ Thước, có rất nhiều cặp đôi đã nắm tay nhau đi về phía đối diện, vách đá đối diện còn khắc chữ, mọi người có thể nhìn xem."

"Không ai sợ độ cao chứ? Lần trước ngồi tàu lượn siêu tốc, mọi người đều rất hưng phấn."

Kiều An rụt rè duỗi tay: "Tôi không sợ độ cao nhưng chân của tôi có chút nhũn."

Dưới cầu là một dòng suối cùng với rất nhiều đá nhỏ, Kiều An ôm tay vịn: "Nếu không tôi chờ ở đây, mọi người cứ đi đi."

"Cậu đừng nhìn xuống phía dưới là được."

"Cao lắm thì cũng chỉ là 300 mét." Chu Sam an ủi cậu ta.

"Cũng chỉ?" Kiều An càng thêm kiên định: "Không đi."

"Đi chứ?"

Tiêu Chiến nhướng mày với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trực tiếp đi lên phía trước, Tiêu Chiến theo sát phía sau.

[Tại sao bọn họ lại đi giống như không hề quen biết nhau vậy?]

[Nói gì vậy, rõ ràng đây là bước đi vội vã.]

[Ha ha ha ha, nói nhiều lời quá rồi.]

"A Bác." Tiêu Chiến ở phía sau gọi cậu một câu.

Vương Nhất Bác dừng lại.

"Tôi đột nhiên cảm thấy...... giống như là có chút sợ hãi, nếu không em nắm tay tôi dắt tôi đi?"

Vương Nhất Bác không nhìn ra chút sợ hãi nào từ trên mặt Tiêu Chiến.

"Nhìn qua anh khá hưng phấn. "

Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng: "Có sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Anh nhìn A An đi, cậu ấy mới là sợ hãi."

Kiều An chỉ kém treo ở trên người Trần Minh, đôi tay ôm chặt lấy cổ của Trần Minh.

Tiêu Chiến bừng tỉnh.

"Tôi cũng có thể diễn. Nhưng mà......"

"Em sẽ để tôi ôm em sao?"

Vương Nhất Bác: "......" Sao hắn có thể nói chuyện một cách đúng lý hợp tình như vậy.

[Nhường nhường nhường!!! Mau ôm! ]

[Việc hôn nhân này tôi đồng ý, không ôm là chó con. ]

[Miệng của anh Chiến chỉ biết ba hoa, mấy người xem anh ấy dám sao?]

Vương Nhất Bác nhìn hắn một cái, Tiêu Chiến cho rằng cậu sẽ không phản ứng lại nhưng lại không nghĩ đến, cậu đi về phía hắn.

Đưa một bàn tay ra.

[A a a a a a, cái này cũng chưa tính là tình yêu từ hai phía sao?]

[Nhất Bác biết anh Chiến giả vờ nhưng vẫn đưa tay ra a a a.]

[Cái này làm sao lại không thể tính là yêu?]

Tiêu Chiến không khách khí chút nào, dắt lấy tay Vương Nhất Bác, đúng lý hợp tình nói.

"Em nhìn đi, những người khác cũng là tay trong tay."

"Chúng ta cũng không thể nào khác biệt được."

Vương Nhất Bác: "......"

Một lần nữa định nghĩa lại hòa hợp với tập thể là gì.

"Nếu bọn họ đang hôn môi trên cầu, anh còn...." Vương Nhất Bác theo bản năng nói luôn ra lời trong lòng, được một nửa thì cậu dừng lại.

Khóe môi của Tiêu Chiến hơi cong lên.

"Nếu em nguyện ý phối hợp thì không phải là tôi không thể..."

"Không muốn."

Vương Nhất Bác trực tiếp ngắt lời hắn.

Tiêu Chiến hơi hơi thở dài.

"Sao thầy Vương của chúng ta lại không chơi nổi chứ?"

"Anh đừng...."

Tiêu Chiến vô tội nhìn cậu.

"Đừng cái gì?"

Ngón tay của Tiêu Chiến không hề an phận, theo bàn tay mà đan xen mười ngón với tay Vương Nhất Bác, đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy mu bàn tay của cậu, hắn không thấy cậu có phản ứng gì.

Hắn lại cào mạnh hơn một chút.

Vương Nhất Bác không nói chuyện, Tiêu Chiến không dám tiếp tục trêu chọc cậu, nếu chọc giận rồi thì hắn sẽ không được nắm tay nữa mất.

Đi được hơn nửa đoạn đường mà Tiêu Chiến không hề làm trò gì, vô cùng yên tĩnh khiến Vương Nhất Bác có chút không quen, tầm mắt của cậu dừng lại ở bàn tay đang nắm kia.

"Đến rồi."

"Thầy Vương thật vô tình." Tiêu Chiến lên án:"Vừa rồi còn mười ngón tay đan vào nhau, hiện tại liền trở mặt không biết người."

Vương Nhất Bác: "......" Sao Tiêu Chiến thích diễn nhiều như vậy?

Không chờ Vương Nhất Bác nói cái gì, Tiêu Chiến lại cười nói.

"Đợi lát nữa đi dạo xong còn phải trở về. Nếu như vậy thì cứ nắm tay tiếp đi."

Vương Nhất Bác: "......"

"Hơn nữa, tôi dắt tay thầy Vương lâu như vậy, không cho thầy Vương dắt lại thì tôi thấy khá ngại ngùng."

"Coi như là đáp lễ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyen#zsww