Chương 17
Chẳng mấy chốc xe bảo mẫu đã chạy đến quán trà mà hai người hẹn nhau, lúc lên tới tầng cao nhất, Lâm Phong đã chờ ở trong phòng.
Lần này là cuộc gặp gỡ cá nhân, nên không có ai mang theo trợ lý cả. Gọi trà xong, Lâm Phong quan sát một lát, rồi mỉm cười nói: "Tiêu Chiến, mấy năm không gặp, cậu nội liễm hơn trước nhiều nhỉ."
"Nhưng chú thì vẫn rất trẻ," Tiêu Chiến hỏi: "Gần đây sức khỏe của chú thế nào ạ?"
Lúc Tiêu Chiến học năm hai, Lâm Phong tới học viện điện ảnh casting vai diễn. Lúc đó ông định chọn vai phụ, Tiêu Chiến không đi casting, kết quả hai người lại chạm mặt nhau ở trong tòa nhà dạy học, Lâm Phong vừa ý Tiêu Chiến, ông lập tức loại bỏ bốn ứng cử viên của vai chính, trực tiếp quyết định cho Tiêu Chiến diễn vai nam chính số một.
Bộ phim đó thành công rực rỡ, được khen ngợi hết lời và rất ăn khách. Có thể nói, chính sự kiên định của Lâm Phong đã giúp Tiêu Chiến trở thành huyền thoại vì giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất tại liên hoan phim khi chỉ là một chàng trai trẻ. Nhưng đồng thời, cũng nhờ diễn xuất tuyệt vời của Tiêu Chiến đã tạo nên một trang mới nổi bật nhất trong cuộc đời đạo diễn của Lâm Phong.
"Nghỉ ngơi mấy năm, bệnh cũ của tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng cậu cũng biết tính tôi không thể nhàn rỗi được, nên mới tới tìm cậu đây," Lâm Phong đưa kịch bản đã chuẩn bị trước cho Tiêu Chiến: "May mắn là cậu tin tưởng tôi, nên không cần đọc kịch bản đã đồng ý diễn rồi."
Tiêu Chiến nói đùa: "Tôi tin chỉ cần trong danh sách diễn viên có tôi, thì kịch bản có tệ đến mức nào đi chăng nữa, bộ phim này cũng có thể lọt vào danh sách đề cử của liên hoan phim."
"Cậu đó, hahahaha..."
Lâm Phong bị Tiêu Chiến chọc cười, nhưng trong lòng ông hiểu rất rõ, Tiêu Chiến là vì báo đáp ơn tri ngộ năm đó, mới đồng ý việc này mà không cần hỏi han gì.
Thực ra với ngoại hình và tài năng của Tiêu Chiến, cho dù năm đó không có ông, thì sớm muộn gì cũng đi đến đỉnh cao. Ông không giúp đỡ được gì, nhiều lắm cũng chỉ là rút ngắn thời gian thành công của đối phương lại một hai năm mà thôi.
Giá trị của Tiêu Chiến đã vượt xa so với trước đây, nhưng vẫn nhớ kỹ phần ân tình này, đúng là không dễ.
Lâm Phong không khỏi thở dài.
Hai bọn họ cũng không phải người rảnh rỗi, sau khi trò chuyện sơ qua về tình hình gần đây xong thì lại quay về với kịch bản. Tiêu Chiến lật qua lật lại, anh nhận ra đây là một bộ phim điện ảnh phi thương mại, kể về việc chống lại tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia, tìm lại các di vật văn hóa của đất nước.
Đề tài rất tích cực, cốt truyện không đi theo lối mòn của phim bom tấn anh hùng, mà chủ yếu bàn về bản chất con người, là chủ đề chắc chắn có thể qua cửa xét duyệt và rất dễ đoạt giải.
Làm tác phẩm trở lại của Lâm Phong, không thể thích hợp hơn.
"Những thành viên cơ bản trong đoàn phim đều là người mà tôi hợp tác lâu năm, kịch bản tôi đã chọn suốt ba năm, nên cậu có thể yên tâm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu."
Lâm Phong dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Đúng rồi Tiêu Chiến, còn có một chuyện cần cậu giúp tôi cân nhắc một chút."
Ông mở trang tả chi tiết nhân vật ra: "Nam ba Chu Minh hiện tại vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp. Hình tượng của cậu ấy là đứa con mồ côi của cựu đội trưởng đội đặc công sống lưu lạc ở biên cảnh, là một đứa trẻ có tính cách rất xoắn xuýt. Tôi muốn chọn một người mới, người mới khá nhanh nhẹn, dễ dàng thể hiện được cảm giác lầm lì non nớt kia. Vừa hay cậu có người bên phòng làm việc, có nhiều diễn viên, hoặc là dẫn mấy nhóc cậu mới ký hợp đồng tới đây tôi xem một chút cũng được."
Thích dùng người mới là phong cách từ trước đến giờ của Lâm Phong, nếu không lúc trước đã chẳng có sự hợp tác giữa hai người.
Nghe thấy hai chữ "xoắn xuýt", trong đầu Tiêu Chiến lập tức hiện ra bóng dáng của cậu nhóc.
Ngoài miệng thì chưa bao giờ tha cho ai, nhưng trái tim lại rất mềm mại lương thiện.
Nhìn thì rất khó gần, nhưng đến khi thật sự tiếp xúc rồi, sẽ phát hiện thật ra đó là một cậu nhóc rất dễ bắt nạt, khi bị trêu cũng rất dễ xấu hổ nữa.
Tiêu Chiến không nhịn được mà cong khóe miệng: "Tôi thật sự có một ứng cử viên rất phù hợp."
Diễn tập thêm hai lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì về ánh đèn, đạo cụ, bạn nhảy..v..v khán giả và giới truyền thông đã vào địa điểm, fanmeeting chính thức bắt đầu.
MC là tiền bối cùng công ty, rất biết khuấy động bầu không khí. Nhân lúc anh ta giới thiệu quy trình, Vương Nhất Bác ở hậu trường đang đợi lên sân khấu vén rèm lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Cậu từng nghĩ đến việc fans hâm mộ sẽ đến xem cậu biểu diễn, nhưng không ngờ họ đã sớm chuẩn bị tổ chức support cho cậu, hai tay đều cầm light stick, bảng đèn led và banner.
Tim Vương Nhất Bác bỗng nhiên đập thình thịch. Rốt cục thì cậu cũng có sân khấu của riêng mình rồi.
Ánh đèn thay đổi, nhịp trống của nhạc nền ngày càng dày, cùng với câu MC nói "Hãy chào đón nhân vật chính của ngày hôm nay", Vương Nhất Bác ngồi xổm trên giàn giáo, từ từ tiến lên sân khấu trong bóng tối.
Lập tức, một chùm ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu, nhạc dạo vang lên. Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi bằng voan mỏng màu trắng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên, dùng bàn tay phải che mắt phải, dưới mí mắt trái hơi mở ra được đính một viên kim cương óng ánh.
Giống như một giọt nước mắt.
Fans không khỏi che ngực con trai giống như thiên thần của mẹ tuyệt đối không được khóc, các mẹ sẽ là thần hộ mệnh của con!
Thế nhưng, lúc các cô nghĩ đây là một bài hát với giai điệu buồn, thì người trên sân khấu lại thả tay phải xuống, lớp trang điểm mạnh mẽ bên mắt phải mang theo chút bướng bỉnh, cùng với nụ cười bất cần đời và đầy kiêu ngạo.
DJ đánh nhịp beat đầu tiên, nhạc dạo vang lên, cậu giơ micro trong tay lên, bắt đầu giai điệu bài hát.
Bên dưới hàng ghế khản giả thoáng chốc yên tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào bóng dáng màu trắng trên sân khấu, bất giác, bầu không khí của cả khán đài đều bị cậu chi phối.
Vũ công lên sân khấu, sau khi tạo dáng cố định, bữa tiệc âm thanh hình ảnh mạnh mẽ chính thức bắt đầu. Phần trình diễn đầu tiên là ca khúc chủ đề cùng tên với album, một bài hát theo thể loại nhạc dance mạnh mẽ; Tiếp đó là bài hát thứ hai trong album theo thể loại rap, tiết tấu hơi chậm rãi, chủ yếu muốn biểu đạt sự đa dạng trong thái độ và phong cách, nhưng vũ đạo vẫn rất đồng đều.
Những fans gia nhập fandom vì video đàn hát bỗng nhiên phát hiện ra, idol nhà mình không chỉ biết hát, mà cũng biết nhảy, hơn nữa còn nhảy khá giỏi. Mỗi một động tác vũ đạo đều như một chuẩn mực hoàn hảo nhất được đo bằng các nhạc cụ, đầy nhịp điệu và vẻ đẹp của sự nam tính.
Những fans gia nhập fandom vì nhan sắc bỗng nhiên phát hiện ra, hình như bấy lâu nay mình làm fans bằng công cốc rồi, cưa cưa cả hát cả nhảy ba bài liên tiếp nhưng không bị lạc giọng hay nhảy trật nhịp nào, hơn nữa chỉ hơi thở gấp mà thôi.
Chẳng thèm quan tâm đến năng lực nghịch thiên mà chỉ lo mlem nhan sắc. Làm fan nhan sắc làm gì chứ, fan sự nghiệp không ngon hơn à?!
Mà fan CP ship CP Chiến Bác từ《Hành trình》bỗng nhiên phát hiện ra, hình như CP nhà mấy cô không phải là đệ đệ ngạo kiều x lão đại lạnh lùng, mà cmn là idol tài năng thụ x anh đại lạnh lùng ảnh đế công.
Xét thấy công thụ bình thường rất ít thể hiện tính cách và cảm xúc thật, có một nhóm nhỏ fans hâm mộ chưa hiểu rõ Tiêu Chiến bắt đầu bí mật đảo ngược CP.
Đương nhiên số lượng rất ít, nên hoàn toàn không tìm được cơm tró.
Mà điều đáng sợ hơn cũng đến rồi đây.
Lúc fans hâm mộ nghĩ đây là trình độ nghiệp vụ cao nhất của Vương Nhất Bác rồi, thì cậu lại mang đến hai điệu dance b.boy.
Không có vũ công để khuấy động bầu không khí, chỉ có một mình cậu trên sân khấu, mồ hôi rơi tí tách theo giai điệu. Kết thúc điệu nhảy, áo sơ mi ướt mất một nửa dính chặt vào eo, đường nét cơ bụng như ẩn như hiện, làm người ta thèm muốn đến mức không thể khép chân lại, fangirl ào ào che mắt.
Có nhà báo cảm thấy buồn cười, nên hỏi các cô: "Ngại à?"
"Haiz, toàn là thành phần háo sắc, sao mà ngại được chứ."
"Vậy che mắt làm gì?"
"Sợ không kiềm chế được bản thân mà nhào lên đó liếm eo, dọa con trai sợ chạy mất thì tội lỗi lắm."
Nhà báo: "....."
Đúng là thành phần háo sắc.
Phân đoạn nhảy solo kết thúc bằng động tác lộn nhào ra sau rồi quỳ gối xuống đất, Vương Nhất Bác chống sàn kính thở hổn hển. Nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc ở dưới hàng ghế khán giả, cậu cảm thấy máu trong người mình đều đang sôi trào, làm ngực cậu như bị thiêu đốt và tai thì ong ong lên.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy những que light stick đều tăm tắp, viền mắt cậu sưng ê ẩm, dường như có thứ gì đó chảy ra, rồi hòa làm một với mồ hôi.
Cậu sững sờ hồi lâu, rồi mới giơ micro lên, nói từng chữ một: "Chào mọi người, tôi là Vương Nhất Bác, cảm ơn mọi người đã đến với sân khấu của tôi."
Sau buổi biểu diễn là phân đoạn ký tên và giao lưu với fans, Tiêu Chiến nhìn cậu nhóc đang múa bút thành văn trên màn hình, rồi ấn tắt điện thoại.
Kim Nam ngồi bên kia bàn sắp ngủ thiếp đi rồi, anh ta chống đũa hỏi: "Xem xong rồi à?"
"Ừ."
"Thứ gì mà làm cậu nghiện vậy," Kim Nam chỉ đồng hồ: "Xem nửa tiếng không nhúc nhích, chẳng nhẽ là streamer nào đó?"
Tiêu Chiến nói: "Đúng là từng livestream."
"Không sao, đừng ném tiền là được."
Tiêu Chiến: "Ném rồi."
Kim Nam: "Ồ."
Kim Nam có cảm giác mình già sớm hơn những quản lý khác rất nhiều, quản lý nhà người ta chỉ đâu nghệ sĩ đánh đó, còn anh ta thì luôn bị nghệ sĩ nhà mình đánh úp, nghĩ nó chán.
Anh ta thở dài: "Giờ có thời gian thảo luận về chuyện của Hạ Vũ không?"
Tiêu Chiến không thèm ngẩng đầu lên nói: "Không ký nữa."
"Được." Kim Nam lấy tài liệu lại: "Vậy để tớ chuẩn bị thông báo hủy hợp đồng."
"Không cần phải đăng thông báo." Tiêu Chiến nói: "Bảo cậu ta dọn dẹp đồ đạc trước, rồi đến ngày thì cứ trực tiếp rời đi, không cần phải cho cậu ta thêm tí fame cuối cùng nữa, năm năm nay tớ đã cho cậu ta quá nhiều rồi."
Kim Nam sửng sốt, anh ta tưởng Hạ Vũ loanh quanh trước mặt Tiêu Chiến năm năm, giữa hai người chắc cũng sẽ có chút tình cảm, nên mới muốn đăng thông báo, cho Hạ Vũ tí fame, giúp hắn tìm được công ty tiếp theo của mình.
Lại không ngờ, Tiêu Chiến chẳng nể mặt chút nào.
Có lẽ cả đời này ông chủ sẽ chẳng yêu nổi ai, Kim Nam thầm nghĩ, dù sao thì anh cũng tưởng tượng không ra một người ưu tú như thế nào mới có thể chạm vào trái tim của sếp.
Quyết định xong chuyện của Hạ Vũ, sắp xếp xong mấy dự án tiếp theo, Kim Nam rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Chiến.
Sau khi anh ta đi rồi, Tiêu Chiến lấy hộp gỗ ra, nhìn chằm chằm thứ bên trong thật lâu, ánh mắt rất dịu dàng.
Mà lúc này fanmeeting cũng kết thúc thành công tốt đẹp, Vương Nhất Bác dặn fans chú ý an toàn trên đường về, rồi chạy như bay vào trong hậu trường.
Triệu Đào ôm chặt lấy cậu, vẻ mặt còn kích động hơn cả cậu: "Bác Nhi, cậu làm được rồi, cậu thành công chứng minh mình thuộc về sân khấu rồi, xem đi!"
Cậu cầm máy tính bảng qua, trên đó là livestream 'Fanmeeting cỡ nhỏ của Vương Nhất Bác. Nó có 21,13 triệu người xem, sau khi trừ lượng nước của nền tảng, thì số lượng người xem thực tế chắc trong khoảng 16 triệu.
Cao gấp đôi số fans trên weibo.
"Hơn nữa! Hơn nữa từ lúc cậu biểu diễn xong cho tới bây giờ, trong vòng một tiếng rưỡi, đã có thêm 260000 album cứng được mua, doanh số phiên bản điện tử và phiên bản điện tử của album đã tăng gấp ba lần so với hôm qua! Gấp ba lần!"
Sau khi biểu diễn xong, doanh số tiêu thụ tăng nhanh có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khán giả công nhận sự thể hiện của cậu, sẵn sàng móc tiền túi ra cho cậu.
Cũng có nghĩa là cậu đã cống hiến một màn trình diễn hoàn hảo cho fans ở hiện trường và khán giả đang xem livestream.
Ngay cả khi dữ liệu trực quan nhất đang ở trước mặt, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy không chân thật. Cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại nãy giờ vẫn kêu ting ting ra.
Là tin nhắn chúc mừng do bạn bè gửi đến, đa số đều chúc mừng cậu tổ chức fanmeeting thành công. Một số ít người như Lệ Hà trực tiếp gửi một tin nhắn thoại gào thét dài đến bốn mươi giây.
Dương Tử Hàn càng ghê hơn, gửi không biết bao nhiêu cái emoi hôn gió, làm cậu kéo không hết.
Nói là nói vậy, chứ dù sao cũng là ý tốt của bạn bè, nên Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời từng cái một.
Mãi cho đến khi trả lời xong cái cuối cùng, cậu nhìn avatar đen tuyền của nhật ký trò chuyện vẫn dừng lại ở buổi sáng, do dự một lát rồi vẫn gõ chữ: [ Ký hơn 2000 tên, đau tay quá]
"Bác cục cưng," lúc này chuyên viên trang điểm gọi cậu: "Nhanh tẩy trang đi, trang điểm lâu không tốt cho da đâu!"
Vương Nhất Bác cầm điện thoại, vừa lết về phòng trang điểm vừa dùng dư quang liếc xuống dưới.
Tiếc là, đến lúc ngồi vào ghế vẫn không thấy người ta trả lời.
....Bảy, tám tiếng rồi.
Gửi sai một cái tin nhắn thôi mà, có cần giận lâu vậy không?
Nếu anh không phải là thuốc, ông đây đã mặc kệ anh rồi! Vương Nhất Bác phụng phịu nhét điện thoại vào trong túi.
Vừa nhét được một nửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Vương Nhất Bác lại luống cuống tay chân móc ra
Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước miếng.
Vi?deo?
Chẳng nhẽ họ Tiêu muốn trực tiếp nhăn mặt cho cậu xem?
Cậu cắn răng, rồi hỏi chuyên viên trang điểm: "Chị, lớp trang điểm của em có ổn không?"
"Bị tẩy một ít rồi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của cậu. Sao thế, cậu không muốn tẩy trang à?"
"Không ạ, phiền chị đợi em mấy phút."
Nói xong, Vương Nhất Bác tìm một góc không người, rồi ấn vào nút đồng ý.
Khuôn mặt hơi làm người ta say đắm và đáng ghét của Tiêu Chiến lập tức xuất hiện trước mặt.
Nhìn khung cảnh xung quanh, có lẽ đối phương đang dựa vào bức tường tương tự như phòng hút thuốc, khói thuốc làm Vương Nhất Bác không thấy rõ biểu cảm của anh.
"Kết thúc rồi?" Tiêu Chiến hỏi.
"Vâng....vâng." Vương Nhất Bác gật đầu.
"Chúc mừng, cậu đã làm rất tốt."
"Anh...." Cậu không dám tin: "Anh xem livestream à?"
Vương Nhất Bác lập tức nhận ra mình hiểu sai vấn đề. Giờ trên mạng chắc chắn đã có video, gif v.v về màn biểu diễn của cậu rồi, Tiêu Chiến lướt weibo nhìn thấy là chuyện rất bình thường.
Nhìn biểu cảm của cậu nhóc thay đổi từ ngạc nhiên đến nhíu mày, tự nhiên tâm trạng của Tiêu Chiến tốt hơn một chút. Anh định thừa nhận mình xem livestream, còn ra tay mua mấy ngàn bản điện tử
Thì nhìn thấy trên góc màn hình, có một bàn tay rõ ràng là của nam giới bỗng nhiên xuất hiện trên đầu cậu nhóc, rồi xoa đầu cậu rất thân mật.
Vương Nhất Bác đang tập trung tinh thần gọi video thì bị xúc cảm xuất hiện một cách đột ngột ở trên đầu làm giật mình. Cậu nhanh chóng xoay người, sau lưng là một chàng trai vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chàng trai trông trưởng thành hơn cậu một chút, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt không thâm trầm hay hung dữ như Tiêu Chiến, mà là một vẻ đẹp trai hiền hòa, cùng với nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi.
"Tiểu Bác," cậu ta lắc lắc album trong tay: "Anh tới muộn mất rồi, có kịp tìm em ký tên không?"
Vương Nhất Bác sững sờ một lát rồi nói: "Anh Lục, anh về lúc nào thế? Không phải đã nói là em tới đón anh sao?"
"Ngày em debut anh bận việc không thoát thân được, không thể chứng kiến tận mắt, lần này đã sớm sắp xếp xong xuôi lịch trình, nên trực tiếp tới đây. Vương đại minh tinh, nhanh ký tên giúp anh."
Ký tên rất đơn giản, Vương Nhất Bác không thể không đáp ứng yêu cầu của anh Lục. Cậu không nói hai lời mà duỗi tay ra tìm bút.
Một giây sau, điện thoại vang lên một giọng nói rất trầm thấp: "Không ký được, cậu ấy đau tay."
Trước đó, để kiếm cớ nhắn tin với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã nói là mình đau tay.
Thực ra tay cậu chỉ hơi mỏi, ký hơn hai ngàn chữ, không mỏi mới là lạ. Nhưng cũng chưa mỏi đến mức không viết chữ được.
Giờ Tiêu Chiến nói vậy, cậu thấy hơi lúng túng. Nếu giờ mà ký, thì chứng tỏ mấy lời ban nãy cậu nói với anh là giả, nếu không ký thì lại cảm thấy có lỗi với anh Lục.
May mà Lục Hành kịp nhận ra, cậu ta cầm album lên: "Tiểu Bác, em đang gọi điện à?"
"Không."
Vương Nhất Bác úp điện thoại vào trong ngực, tự nhiên không muốn để cho người khác nhìn thấy anh: "Em đang gọi video với bạn."
"Xin lỗi, làm phiền em rồi."
"Không sao mà," cậu nói: "Anh tới phòng nghỉ mà nghỉ ngơi một lát đi, em xử lý xong mọi việc sẽ tới tìm anh, được không?"
Lục Hành đương nhiên đồng ý.
Vương Nhất Bác tiện tay gọi một staff lại, nhờ người ta dẫn anh Lục tới phòng nghỉ ngơi.
Đợi hai người đi xa, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm, rồi giơ điện thoại lên lần nữa.
Mừng là Tiêu Chiến vẫn còn đó, nhưng đã hút thuốc xong, anh dùng một tay ôm ngực, vẻ mặt hờ hững, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng với tính cách xấu xa của đối phương, anh sẽ trực tiếp tắt video.
Vương Nhất Bác cố gắng giải thích: "Ừm anh Lục đi tới từ đằng sau, không nhìn thấy chúng ta đang gọi video."
Tiêu Chiến: "Ừ."
Vương Nhất Bác không đoán được ý nghĩa của chữ "Ừ" này, bèn tiếp tục giải thích: "Trước đó em không biết ảnh sẽ tới đây."
Tiêu Chiến: "Ừm."
Mặc dù bình thường phong cách nói chuyện của anh cũng chỉ bật ra một hai chữ như vậy, nhưng cậu lờ mờ cảm thấy anh đang không vui.
Đòe mòe, trên đời này có người khó tính như vậy ư!
Vương Nhất Bác hơi hói đầu, nhớ đến việc chuyên viên trang điểm và anh Lục đều đang đợi mình, cậu bèn thương lượng: "Sắp hết giờ thuê địa điểm tổ chức fanmeeting rồi, em đi tẩy trang trước đã, tối em sẽ gọi video lại cho anh, được không?"
"Được," đối phương đồng ý rất thoải mái: "Mấy giờ?"
Fanmmeting rất thành công, nên Triệu Đào đã sớm tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng rồi. Mai là ngày làm việc bình thường, mọi người phải đi làm, không thể liên hoan đến quá muộn được, chắc khoảng 9 – 10h tối là có thể kết thúc.
Vốn cậu đã hứa sẽ đi đón anh Lục, kết quả anh Lục không chỉ tự mình quay về, mà còn cố ý đến xem cậu biểu diễn, về tình về lý cậu đều phải mời anh Lục ăn một bữa, ôn lại chuyện xưa, nếu ăn xong, thì cũng gần 12h rồi.
Vương Nhất Bác nhắm mắt nhắm mũi trả lời: "Hơn 1h sáng chắc là anh ngủ rồi."
Chẳng nhẽ định ở bên ngoài đến nửa đêm với 'người quan trọng'?
Tiêu Chiến kiên quyết từ chối: "Không được."
Vương Nhất Bác: "Vậy sớm hơn một chút, 12h30?"
Tiêu Chiến không thèm nói gì nữa.
Đúng là sớm hơn 'một chút'.
Thật ra Vương Nhất Bác cũng cảm thấy 'một chút' của mình hơi quá đáng, nếu như không thể tìm được cách nào tốt hơn, thì chỉ có thể bớt chút thời gian để gọi video thôi.
Trong khoảng thời gian từ lúc kết thúc liên hoan chúc mừng cho đến lúc ăn cơm với anh Lục chắc là cũng có thời gian rảnh, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Khoảng 10h, như vậy được rồi chứ?"
Bên kia điện thoại 'Ừ' một tiếng: "Chốt."
Vất vả lắm mới xong chuyện, tắt video, cậu thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dọn dẹp xong hiện trường, lúc ngồi trên xe tới nhà hàng, cậu mới nhận ra có chỗ nào đó sai sai hình như cậu đâu có làm chuyện gì sai?!
Gửi nhầm tin nhắn chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Chiến; gọi video được một nửa có người tìm đến, tạm dừng không phải là việc rất bình thường ư.
Cậu cmn vốn không cần phải sợ họ Tiêu.
Tức chết đi được tức chết đi được tức chết đi được!
Vương Nhất Bác tức giận kéo cổ áo lên, vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, tay rụt vào ống tay áo, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh ở bên ngoài.
Triệu Đào nhìn thấy thế bèn lên tiếng: "Bác Nhi, cậu lại tự bế rồi à?"
Vương Nhất Bác tặng anh ta một chữ "biến" rất dứt khoát.
Lục Hành vừa xuống máy bay đã vội vàng đến cung thể thao, chưa kịp sắp xếp hành lý của mình. Nhân lúc cậu và đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, anh ta bèn về nhà cất đồ rồi lái một chiếc xe trông hơi khiêm tốn trong ga ra của nhà đi.
Thời gian kết thúc tiệc liên hoan đúng như dự kiến, 9 rưỡi tối Vương Nhất Bác bước ra khỏi nhà hàng, xe của Lục Hành đã đến rồi, đang đậu ở ven đường chờ cậu.
"Anh Lục," Vương Nhất Bác ngồi bên ghế phó lái, xấu hổ nói: "Anh phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay mà giờ còn bắt anh lái xe nữa, ngại quá."
"Không sao, liên hoan không thể tránh được việc uống rượu, văn hóa trên bàn rượu, anh hiểu mà."
Lục Hành nói đùa: "May mà em uống không nhiều lắm, giờ anh quen lái xe ở bên phải cơ, lát nữa em nhớ quan sát giúp anh đó."
Là vì tiếp theo còn có việc nên Vương Nhất Bác uống rất ít, chỉ nhấp mấy ngụm Champagne coi như tượng trưng thôi. Hơn nữa giờ cậu rất ám ảnh với rượu.
Lần trước uống say, cậu bị tên khốn kiếp nào đó dụ dỗ gọi anh rồi còn làm nũng, cảnh tượng đó thực sự không dám nhớ lại, vì rất dễ nghĩ đến những việc phạm pháp.
Dù sao thì cậu cũng quyết định sau này sẽ không uống say nữa rồi, mà nếu có uống say thì cũng không được để cho họ Đào phát hiện ra.
Vương Nhất Bác đáp một tiếng, Lục Hành nghiêng đầu quan sát cậu một lúc rồi nói: "Cao thêm một chút, gầy hơn rồi... tai em đỏ quá, để anh chỉnh điều hòa xuống thấp một chút."
"......Không cần đâu," Vương Nhất Bác ậm ờ nói: "Em cởi áo khoác ra là được."
Lục Hành mỉm cười: "Anh nhớ hồi còn bé em có tật xấu thể hàn, giờ hình như dễ nóng hơn rồi. Chiều nay lúc anh gặp em, tai em cũng đỏ."
"Ai rồi cũng sẽ thay đổi mà, không thể mãi mãi giống như lúc đầu được," Vương Nhất Bác vội vã đánh trống lảng: "Em tìm thấy một nhà hàng đồ Nhật ngon lắm, mình đi thôi."
Dưới sự thúc giục của Vương Nhất Bác, Lục Hành khởi động ô tô. Lái được gần năm phút, cậu hít sâu một hơi nói: "Anh Lục, em sẽ mở GPS cho anh, rồi sau đó em gọi video."
"Được, em cứ làm việc của mình đi."
Avatar của Tiêu Chiến nổi trên màn hình, bật GPS cho Lục Hành xong, Vương Nhất Bác gửi lời mời gọi video qua.
Wechat có một đặc điểm, trên màn hình đợi bắt máy sẽ nhìn thấy avatar của người đó. Lục Hành liếc qua, tưởng điện thoại của Vương Nhất Bác để màn hình màu đen, nhưng rồi lập tức phản ứng lại, avatar của đối phương màu đen tuyền.
Mà cái avatar này, buổi chiều cậu ta đã nhìn thấy một lần, lúc đó Tiểu Bác cũng đang gọi video với người nọ.
Lục Hành không có tính hóng hớt, nhưng lúc này cũng rất tò mò: "Mỗi ngày làm gì em cũng phải báo cáo với anh ta sao, anh ta là quản lý của em?"
Báo cáo?
Vương Nhất Bác nghẹn họng, đang định giải thích, thì trong tai nghe vang lên giọng nói rất quen thuộc: "Alo."
"Em đây." Tai Vương Nhất Bác đã tê rần.
"Ừm, biết rồi," Tiêu Chiến hỏi: "Cậu đang trên đường về à?"
Nhớ tới hai chữ 'báo cáo' mà Lục Hành vừa nói xong, Vương Nhất Bác hừ một tiếng rồi nói: "Anh quản em làm gì anh đã làm những gì em cũng đâu có biết, sao em phải báo cáo với anh chứ."
Giọng điệu của anh bạn nhỏ rất hoạt bát, nhưng tiếng nói chuyện thì rất nhỏ, không giống như đang giận, mà lại có chút cảm giác quở trách.
Tiêu Chiến không nhịn được mà khẽ bật cười.
"Trưa nay tôi gặp mặt nói chuyện với đạo diễn Lâm ở quán trà, từ chiều cho đến tối thì luôn ở trong phòng làm việc, giờ mới ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị về nhà."
Dừng một chút, Tiêu Chiến lại bổ sung: "Nếu cậu muốn biết tôi ăn gì, thì tôi có thể nhờ chuyên gia dinh dưỡng gửi thực đơn cho cậu. Nếu cậu muốn biết lịch trình của tôi, thì ở chỗ Kim Nam có báo cáo, tôi sẽ bảo cậu ta gửi cho cậu."
"............."
Ai thèm anh báo cáo chứ, liên quan gì đến cậu đâu.
Vương Nhất Bác xoa xoa lỗ tai: "Em đang trên đường đi ăn khuya."
"Ăn khuya?" Tiêu Chiến nhíu mày: "Một mình à?"
"Đi với anh Lục, người mà anh gặp lúc chiều đó."
Anh Lục quả nhiên là tâm sự nửa đêm canh ba cùng 'người quan trọng'.
Mặt Tiêu Chiến trầm xuống, giọng điệu quay lại như cũ: "Cẩn thận đừng để bị chụp."
"Không đâu, em có chừng mực mà."
"Vậy không nói chuyện nữa, cậu đi đi."
"Vâng," Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm: "Bái bai."
Nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa chịu cúp máy: "Thiếu một thứ, xưng hô đâu?"
Lục Hành đang ở bên cạnh, nên Vương Nhất Bác không muốn tranh luận nhiều với họ Tiêu: "Bái bai, anh Chiến."
"Không đúng, không phải cái này."
"Bái bai, ca ca."
Tiêu Chiến rốt cục cũng thỏa mãn: "Ừm, cúp máy đây."
Từ lần trước ở trên sân thượng kêu mấy chục tiếng 'ca ca', da mặt của Vương Nhất Bác đã được trải qua quá trình tiến hóa, không hề cảm thấy xấu hổ nữa.
Lục Hành liếc cậu, vẻ mặt rất vi diệu.
Nhà hàng đồ Nhật mà Vương Nhất Bác chọn nằm ở khu vực phát triển, cậu quen ông chủ, có thể vào nhà hàng từ cửa sau, nên thật sự không bị chụp được.
Bọn họ nói sơ qua tình hình của mình dạo gần đây, cuộc sống của Vương Nhất Bác rất đơn điệu, tập luyện, làm việc, tập luyện, làm việc, hát và nhảy lấp đầy cuộc sống của cậu.
Lục Hành là một học sinh giỏi rất truyền thống, giáo viên hướng dẫn rất hài lòng với việc học của cậu ta, lần này có thể về nước vào đoàn phim của đạo diễn nổi tiếng thực tiễn, là kết quả thúc đẩy của giáo viên hướng dẫn và nhà họ Lục.
Trong lúc ăn cơm, Lục Hành nói mình vào đoàn phim của đạo diễn họ Lâm.
Họ Tiêu hình như cũng đi gặp một đạo diễn họ Lâm, xem ra muốn thành công đã có một đường tắt đó là đổi họ của mình thành họ "Lâm".
Thời gian về nhà sớm hơn dự kiến một chút, rửa mặt xong, hơn 1h sáng Vương Nhất Bác đã ngủ thiếp đi.
Hơn nữa cậu còn mơ một giấc mơ, không phải là ác mộng.
Đã lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp anh trai nhỏ.
Lúc đó cậu mới bị bán vào trong núi, người mua cậu về đối xử với cậu không tệ, nhưng cứ bắt cậu gọi là cha mẹ. Cậu không chịu gọi, mượn cớ ra ngoài chơi, nhân lúc bọn họ không chú ý cậu đã chạy trốn hai lần.
Kết quả tất nhiên là bị bắt trở lại.
Người già trong thôn nói: "Mấy đứa trẻ thành phố là do có nhiều chủ ý, cứ đánh thêm vài cái rồi giam lại mấy hôm, đánh tới khi mấy đứa nó không dám chạy nữa là được."
Nghe lời ông già đó, Vương Nhất Bác đã bị ném vào một căn phòng nhỏ tối đen.
Vì không có mẹ, nên dì Viên rất thương cậu, chăm sóc chiều chuộng cậu vô cùng, được cưng đến mức chỉ cần dùng móng tay vạch nhẹ lên da một cái cũng để lại vệt đỏ. Mảnh ghép của bộ lego bằng gỗ không cẩn thận rơi ở trên giường, cách đến ba lớp chăn đệm mà cậu cũng vẫn cảm nhận được.
Tiểu thiếu gia được cưng chiều từ bé sao chịu nổi hoàn cảnh tồi tệ trong căn phòng nhỏ tối đen ấy, từ hôm đó trở đi, trên người cậu lúc nào cũng có vết muỗi đốt, eo và mông thường xuyên bị bầm tím do ván giường cứng. Quan trọng nhất là không có ai ở bên cạnh cậu, chỉ có một con đường duy nhất giúp cậu giao tiếp với thế giới bên ngoài, là ô cửa sổ lớn chừng bằng cái miệng bát trên vách tường.
Khi trời nắng đẹp, cậu ngồi dưới ô cửa sổ phơi nắng, vào ngày trời mưa, cậu cũng ngồi dưới ô cửa sổ, cảm nhận cái lạnh do mưa bụi tạt vào người.
Có thể khiến cho cậu xác nhận được cảm giác mình vẫn còn sống.
Người lớn trong thôn dặn bọn trẻ không cần để ý đến cậu, vì thế nên đã rất lâu rồi cậu không được nói chuyện. Mãi đến tận một ngày, cậu nhìn thấy một người còn lớn hơn cậu rất nhiều, vóc dáng thiếu niên cao lớn đi qua phía trước cửa sổ.
Anh trai nhỏ mặc quần áo rất sạch sẽ, lúc bước đi sống lưng cũng thẳng tắp, khi có cơn gió thổi qua thậm chí còn có thể ngửi được một mùi hương tươi mát. Trẻ con ở độ tuổi này chưa có khái niệm gì về cái đẹp cái xấu, nhưng cậu biết rất rõ, anh trai nhỏ đó rất đẹp.
Cho nên khi anh trai nhỏ không né không tránh đi thẳng về phía trước, thấy anh sắp va vào cây, cậu không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Phía trước có cây, đụng vào đầu sẽ đau đó."
Lưng anh trai nhỏ hơi cứng lại, làm bộ như không nghe thấy lời cậu nhắc.
Kết quả tất nhiên là "cộp ~"
Lần thứ hai anh trai nhỏ đã nhớ kỹ vị trí của cái cây, nhưng buổi tối hôm trước vừa có mưa, nên cứ cách vài bước lại có một vũng nước.
Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Bước dài ra chút, nhảy!"
Anh trai nhỏ hơi do dự, vẫn không nghe cậu nhắc, chỉ nghe "bẹp" một tiếng, giày của anh trai nhỏ lập tức ướt đẫm.
Lần thứ ba là một ngày nắng đẹp, bầu trời cao không một gợn mây, lúc đi qua ô cửa sổ anh trai nhỏ hơi dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể đi tiếp không?"
Vương Nhất Bác vừa mới bị đánh, giọng rất khàn: "Anh thích đi tiếp hay không thì mặc kệ anh, em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa."
Anh trai nhỏ sửng sốt mấy giây, rồi xoay người lại dò dẫm đi về hướng của cậu. Lúc anh tới trước ô cửa sổ, Vương Nhất Bác mới phát hiện trên mắt anh trai nhỏ phủ một lớp băng gạc rất dày.
Thảo nào đụng phải cây, giẫm phải vũng nước, hóa ra là anh ấy không nhìn thấy.
Tay lần mò trên tường rất lâu, rốt cục cũng tìm thấy ô cửa sổ, anh trai nhỏ nhỏ giọng nói: "Em ở trong này à?"
Giọng mũi của Vương Nhất Bác rất nặng: "Không ở."
"Anh nghe thấy rồi."
"Em nói em không có ở đây," Vương Nhất Bác chu miệng: "Em không ở đây em không ở đây em không ở đây, em không muốn ở đây!"
Bất ngờ trước thái độ của cậu, anh trai nhỏ im lặng mấy phút rồi mới có hành động tiếp theo.
Anh đưa tay luồn vào ô cửa sổ, chiếc áo sơ mi trắng tạo thành một sự tương phản rất kỳ cục so với bức tường đen thùi lùi. Trước tiên anh mò tìm được tay nhỏ của Vương Nhất Bác, cùng với chiếc chong chóng bằng giấy đã nhàu nát trên tay.
"Em tên là gì?"
Vương Nhất Bác không nói lời nào.
"Vậy anh gọi em là Chong Chóng Nhỏ nhé."
Vương Nhất Bác vẫn như cũ không chịu nói lời nào.
Tay của anh trai nhỏ tiếp tục di chuyển lên, cuối cùng dừng lại trên gò má mềm mại. Anh kéo tay áo qua, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt còn vương lại trên mặt Vương Nhất Bác.
Hương thơm không biết ở đâu tới, từ áo sơ mi trắng của anh phả vào chóp mũi Vương Nhất Bác, khắc sâu trong ký ức.
"Đừng khóc nữa," anh trai nhỏ thấp giọng nói: "Sau này mỗi ngày anh đều đến thăm em nhé, được không Chong Chóng Nhỏ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro