Chương 4
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Tiểu Vương quay vào thật à?"
Trong căn phòng nhỏ bên cạnh pháo đài, đạo diễn Lưu nhìn camera giám sát, thực sự khó mà tin nổi.
Phó đạo diễn ngồi bên cạnh đã cười đến phát điên rồi: "Hahaha, xác suất 1/16 mà vẫn bị cậu ấy quay trúng, cậu ta bị thần xui xẻo bám vào người à hahahaha..."
Đạo diễn Lưu dở khóc dở cười: "Tôi đưa phương án đó vào để góp cho đủ số, tiện thể tăng thêm sự mong đợi của khách mời thôi, cũng chưa tập luyện nghiêm túc, giờ phải làm sao đây?"
Thực sự, xác suất 1/16, chẳng ai nghĩ sẽ có người quay trúng.
"Hết cách rồi," phó đạo diễn buông tay: "Nói lại với các diễn viên những điểm chính, rồi tạm thời diễn tập một lần đi. Tôi có linh cảm hiệu quả của kỳ này sẽ tương đối tốt đó hahaha!"
Bên tổ đạo diễn đang cười sung sướng, nhưng Vương Nhất Bác thì chẳng vui chút nào.
Cậu nhìn kim đồng hồ không nhúc nhích tí nào ở dưới tay, rồi lại nhìn những khách mời khác đang nín cười đến mức bờ vai run rẩy, tầm mắt cuối cùng cũng rơi vào người đang đứng bên cạnh.
Tiêu Chiến vẫn bày ra biểu cảm hờ hững, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhìn thấy khóe môi của anh hơi cong lên, đuôi mắt vẫn còn sót lại ý cười chưa kịp phai nhạt.
.... Cười em gái anh ấy!!!!
Vương Nhất Bác bỗng sinh ra kích động muốn bỏ của chạy lấy người, đã nói là giải thưởng lớn thần bí nhưng lại bắt cậu làm nhiệm vụ tiếp, đâu giống đang thưởng, rõ ràng là phạt mà!
Hơn nữa còn bắt cậu hóa trang thành nam tước Carl và Alice cùng Tiêu Chiến một cặp tình nhân, chẳng khác gì lấy mạng cậu cả!
Tuyệt đối không thể!
Cậu lại bướng bỉnh giơ tay lên lần nữa: "Tôi không nhận phần thưởng được không?"
"Được," Nam tước Carl nói: "Nhưng đã khởi động nhiệm vụ mà không hoàn thành, thì sẽ trừ nhóm C mỗi người 10 điểm."
Vương Nhất Bác: "... Thưởng thì chỉ thưởng cho một mình tôi, sao trừ điểm lại trừ cả hai người?"
"Vì nhiệm vụ được bố trí cho cả hai người chứ sao ~"
Vương Nhất Bác hoàn toàn cạn lời, trừ điểm của cậu thì không sao, nhưng cậu không muốn liên lụy đến người khác.
Đặc biệt người này còn là kẻ thù của cậu.
Lúc này, Tiêu Chiến bỗng nhiên mở miệng: "Tôi từ bỏ nhiệm vụ."
Vương Nhất Bác: "?"
Có ý gì, không muốn diễn chung với cậu à?
Triệu Đào đang đứng bên ngoài hóng hớt thì đầu chợt 'ong ong', anh ta hiểu quá rõ tính cách của tổ tông nhà mình, cậu chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng, phải được vuốt lông cơ.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác mỉm cười, quay qua Tiêu Chiến nói: "Từ bỏ nhiệm vụ là trừ điểm đó."
Tiêu Chiến: "Cậu không muốn bị trừ à?"
"Không muốn."
"Được," Tiêu Chiến nói: "Tôi làm nhiệm vụ."
Đối phương đổi giọng quá nhanh, Vương Nhất Bác bỗng chốc cảm thấy hơi mờ mịt. Đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại, thì đã bị Alice và một đám hầu gái đẩy vào trong pháo đài.
Pháo đài được trang trí theo phong cách cổ điển, vách tường màu vàng, cầu thang xoắn ốc màu gỗ nguyên bản, tủ sách màu nâu xám... mỗi một vật dụng đều mang đậm hương vị hoài cổ. Dường như thật sự quay về với Châu Âu xưa cũ, quay về với thời kỳ ngây ngô lãng mạn.
"Bạn thân mến," Alice kéo cậu vào trong căn phòng giữa tầng hai: "Ở đây có rất nhiều váy đẹp, cậu thích kiểu nào?"
Vương Nhất Bác: "... Vì sao phải mặc váy đẹp?"
"Vì cậu phải đóng giả ta! Làn da của cậu vừa trắng vừa mịn màng, sống mũi lại còn cao, đôi mắt giống như hai viên ngọc lưu ly, mặc váy vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!"
Sao lại quên mất chuyện này chứ!!!!
"Đợi chút," Vương Nhất Bác ngắt lời không cho Alice khen mấy cái váy nữa: "Sao tôi phải đóng vai cô, Tiêu Chiến không được à?"
"Anh ấy cao như vậy, chắc chắn sẽ không mặc vừa váy được."
"Mấy người mua quần áo hóa trang không mua cỡ bự à?"
"Đương nhiên là có chuẩn bị size lớn," Alice mỉm cười: "Nhưng váy vừa với hình thể của Tiêu Chiến không có sẵn trên thị trường. Hơn nữa cho dù mua được, thì lúc anh trai tới tìm ta, nhìn sẽ nhận ra ngay."
Vương Nhất Bác: "...."
Thôi được.
Nhanh miệng cho sướng vào, để giờ phải lên đồ giả gái rồi đấy. Cậu cực kỳ hối hận, trong đầu luôn nghĩ đến dáng vẻ mình mặc váy, và cả cảnh tượng fandom sẽ lan truyền bức ảnh của cậu một cách rầm rộ nữa, dùng ảnh cậu giả gái làm meme gửi cho nhau.
Có cảm giác đây là thử thách lớn nhất từ lúc cậu vào nghề.
Nhưng đã nhận nhiệm vụ, cậu chưa bao giờ làm ra chuyện bỏ dở giữa chừng, nên chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Mà lúc Vương Nhất Bác đang bị Alice hành hạ, những khách mời còn lại cũng nhận được chỉ thị từ tổ chương trình.
"Ding - Anh trai của Alice – Aly Will đã mang theo trợ thủ xuất phát, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần để giúp nhóm C. Nếu như nhiệm vụ không hoàn thành, mỗi người sẽ bị trừ 3 điểm."
Ban nãy tổ chương trình đã tổng kết xong điểm của nhiệm vụ đầu tiên, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác của nhóm C mỗi người 10 điểm; Dương Tử Hàn, Lệ Hà của nhóm A mỗi người 7 điểm, nhưng do mua hai manh mối trừ 2 điểm, và cộng lãi khi vay điểm nên bị trừ thêm 2 điểm nữa, giờ mỗi người còn 3 điểm.
Hạ Vũ và Thẩm Như thì khá là thảm, mỗi người -1 điểm.
Lệ Hà đang thích thú đợi hóng hớt drama, nghe tổ chương trình nhắc đến mình, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Gì cơ? Liên quan gì đến chúng tôi? Tôi sắp hết điểm rồi!"
Giọng đạo diễn Lưu vang lên trong bộ đàm: "Đương nhiên, nếu Alice bị bắt đi, mấy người cũng đâu làm nhiệm vụ được nữa."
"Vậy chúng tôi cần phải làm gì?" Dương Tử Hàn hỏi.
Có lẽ Vương Nhất Bác quay trúng 'giải thưởng lớn bí mật' làm đạo diễn Lưu rất vui, ông phá lệ chỉ dẫn: "Mục đích của nhiệm vụ này là giúp Alice câu giờ, mấy người có thể làm một số chuyện để nhóm C bị tóm muộn một chút."
Lệ Hà thông minh, trong đầu lập tức nảy ra rất nhiều ý tưởng: "Tiêu ảnh đế và hai người kia chênh lệch hình thể rất lớn, nếu như bị Aly Will nhìn thấy, chắc chắn sẽ lập tức bị vạch trần. Đầu tiên chúng ta phải nghĩ cách không cho Aly Will trực tiếp nhìn thấy bọn họ."
Cô đi quanh gian phòng một vòng, rồi hỏi bà cô mặc trang phục người hầu: "Tôi có thể đụng chạm đến mấy thứ ở trong căn phòng này không?"
"Tùy ý."
"Cảm ơn," Lệ Hà nói: "Anh Vũ, anh Tử Hàn, dáng người của hai anh cũng khá cao, nên hai anh giúp em tháo rèm cửa sổ xuống được không?"
Nghe thấy vậy Dương Tử Hàn đứng dậy, Hạ Vũ kéo gã lại, dùng khẩu hình nói: "Đừng đi."
Dương Tử Hàn hiểu ý của anh em mình Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đóng vai người yêu ở ngay dưới mí mắt hắn đã ghét lắm rồi, nếu bắt hắn phải tự tay giúp bọn họ, thì quá tàn nhẫn.
Nhưng đây không phải là trò chơi của một người, Dương Tử Hàn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nha Tiểu Vũ, điểm của nhóm tôi quá ít, không trừ nổi nữa."
"Được, được, cậu đi đi."
Hạ Vũ cắn chặt răng, lấy cớ tới phòng vệ sinh rồi xoay người rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của Dương Tử Hàn, Lệ Hà treo rèm cửa sổ giữa hai cái tủ trong phòng khách, che bàn ăn lại.
Rèm cửa sổ được làm bằng voan, từ bên ngoài chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ chứ không thấy rõ mặt.
Để đề phòng việc Aly Will xông vào, Lệ Hà lại mượn tổ chương trình mấy bộ quần áo của hầu gái, thị vệ, sau khi mặc xong cho mỗi người thì thở dài một hơi: "Gần đủ rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Lúc này Hạ Vũ đã từ phòng vệ sinh quay về, bốn người ngồi vây quanh bên bàn. Lệ Hà chống má, vẻ mặt rất hưng phấn: "Mong chờ dáng vẻ bọn họ thay quần áo xong quá, đặc biệt là Bác nhi."
Hạ Vũ bĩu môi: "Phải đó, Tiểu Vương chắc chắn rất buồn cười."
"Chưa chắc," Lệ Hà lắc đầu: "Tôi đã từng thấy mấy chàng trai mặc đồ con gái cực kỳ đẹp rồi, có người còn đẹp hơn cả con gái nữa đó, haiz, không gato đâu không gato đâu."
"Mấy người đều chỉ để ý đến Tiểu Vương, tôi thì thấy hơi lo lắng cho thầy Tiêu," Dương Tử Hàn nói: "Ngộ nhỡ lát nữa anh ấy nhìn Tiểu Vương cứ cười mãi thì phải làm sao đây, vậy chẳng phải rất dễ bị lộ ư."
"Không đâu."
Lúc này, phía sau vang lên một giọng đàn ông trầm thấp từ tính: "Không bật cười ở hiện trường là tố dưỡng cơ bản của diễn viên."
Nhóm người nghe thấy thế thì quay đầu lại, chẳng biết Tiêu Chiến xuống lầu từ lúc nào, đã đổi qua sơ mi trắng giống nam tước Carl.
Mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm trên người, kết hợp với cảm giác xa cách của bản thân, làm anh trông thật cao quý và ngạo mạn. Còn giống quý tộc hơn cả quý tộc.
Dương Tử Hàn vội vàng giải thích: "Ban nãy em chỉ nói đùa với mọi người thôi, chứ không có ý nói diễn xuất của anh không tốt!"
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ ngồi xuống một bên khác của chiếc bàn, rồi lấy điện thoại ra.
Vương Tử Hàn hơi luống cuống, bèn tiến đến bên tai Hạ Vũ nói: "Thầy Tiêu sẽ không hiểu lầm đấy chứ, ý của tôi là Vương Nhất Bác mặc đồ nữ xấu, chứ không có ý mỉa mai Tiêu ảnh đế không chuyên nghiệp, Tiểu Vũ cậu nói giúp tôi đi."
Hạ Vũ mất tập trung gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.
Vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, đang trong giao diện của wechat.
Avatar của người bên kia cuộc trò chuyện Hạ Vũ từng thấy rồi, là Kim Nam– quản lý của Tiêu Chiến.
Cách quá xa nên không thể nhìn thấy rõ nội dung cuộc trò chuyện, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ 'đạo diễn Lưu', 'Vương Nhất Bác lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Hạ Vũ trở nên u ám.
Hình như hắn chưa từng được Tiêu Chiến nhắc đến bao giờ.
So với mấy người đang thảnh thơi ở dưới lầu, thì Vương Nhất Bác bị lăn qua lăn lại đã sắp bùng nổ.
"Bộ váy này nặng quá, mấy người cột chì ở trong đó à?"
"Quấn cái gì trên eo tôi thế, nhanh lấy xuống đi!"
"Không được, bê đê quá, tôi tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa, đổi cho tôi ..."
"Được," Alice mở tủ quần áo, lấy một bộ áo sơ mi quần dài ra: "Vậy cậu mặc quần áo cưỡi ngựa ngày thường của ta đi."
Hả?
Vương Nhất Bác kéo đai lưng, không hiểu vì sao Alice sống chết bắt cậu mặc váy lại đổi tính.
Thấy cậu chần chừ, Alice điều chỉnh lại tai nghe bluetooth.
Thực ra mới nãy là đạo diễn Lưu hạ lệnh, bảo cô không cần phải ép Vương Nhất Bác quá. Chính cô cũng không hiểu xuất phát từ mục đích gì mà đạo diễn Lưu trước đó còn bảo cô phải lừa Vương Nhất Bác mặc váy giờ tự nhiên lại đổi giọng.
Alice lấy cho cậu một cái áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, mặc dù áo sơ mi thiết kế rất phức tạp, tay áo hình phồng to và hàng cúc rất tinh xảo, nhưng so với chiếc váy dài kiểu cung đình trước đó, thì đã trung tính đến mức không thể trung tính hơn được rồi, Vương Nhất Bác chấp nhận một cách rất hài lòng.
Chỉ không hài lòng với cổ áo, quá hở hang.
Nhưng cậu là một người đàn ông, hở thì hở thôi, dù sao cũng không chịu thiệt.
"Ding ~ Aly Will đã đến gần, dự tính trong vòng mười phút nữa sẽ đến pháo đài, mời các khách mời chuẩn bị sẵn sàng."
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, động tác trên tay Alice càng nhanh hơn. Nam tước Carl từ trên lầu chạy đến bên bàn, vẻ mặt rất xúc động: "Tiêu, người bạn thân yêu nhất của ta, cảm ơn các cậu vì đã đồng ý giúp ta và Alice, chúng ta cần ba mươi phút để chạy ra khỏi trấn nhỏ."
Có nghĩa là bọn họ phải kéo dài nửa tiếng, Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng.
"Chắn hẳn Alice sắp giúp Vương Nhất Bác hóa trang xong rồi, là một cặp tình nhân trong nửa tiếng, chắc chắn cậu rất chờ mong dáng vẻ người yêu mình đúng không!"
Một chàng trai, mặc đồ của con gái, nghĩ lại cứ cảm thấy buồn cười.
Có gì hay mà chờ mong? Tiêu Chiến nhìn vào máy quay phim, gật đầu lấy lệ.
Nam tước Carl dặn dò thêm mấy câu nữa, lúc này trên cầu thang vang lên tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo, mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân dài thẳng tắp, có đôi bốt cưỡi ngựa làm nền trông lại càng thon dài. Nhìn lên phía trên, eo nhỏ được thắt chặt bên trong vạt áo sơ mi, vì quanh năm nhảy nhót nên dẻo dai, mảnh mai nhưng lại không gầy yếu.
Lên trên nữa, cổ áo chữ V màu vàng trượt qua xương quai xanh, đường cong cổ rất đẹp. Đường cằm kéo dài ra sau vành tai, phía trên vành tai hơi ửng hồng.
Giống như hoàng tử nhỏ của bộ tộc được phái đến nhân gian.
Cho dù là khách mời, hay staff của tổ chương trình cũng đều đang ngước đầu lên nhìn, tầng một lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"WOW!"
Mãi cho đến khi tiếng thán phục phá vỡ sự im lặng, nam tước Carl mới không nhịn được mà vỗ tay: "Không thể nào tưởng tượng nổi! Tiêu, người yêu của cậu đẹp lắm đúng không?"
Tiêu Chiến không nói gì.
"Tiêu?"
Hầu kết của Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích.
"....Ừ."
Trong quá trình xuống lầu, Vương Nhất Bác hết lắc cổ tay áo thì lại quay ra kéo cổ áo, rồi còn gãi tóc, như kiểu thứ cậu mặc trên người không phải là quần áo, mà là một trận ngứa ngáy.
Lúc đi đến trước bàn, Lệ Hà che miệng nói: "Huhuhu Bác nhi, cậu làm thế nào mà lúc ngầu thì cực ngầu, lúc tiên khí thì cực kỳ tiên khí thế, nói cho tôi biết bí quyết được không?!"
Thẩm Như không nhịn được mà nhớ lại chuyện cũ: "Mấy năm trước da chị cũng đẹp như vậy đó."
Dương Tử Hàn lấy lại tinh thần từ trong sự sửng sốt mới nãy, gã gượng gạo mỉm cười nói: "Người anh em, gả cho tôi đi, hahaha."
Hạ Vũ liếc Dương Tử Hàn, rồi rũ khóe miệng nhắc nhở: "Chắc Aly Will sắp đến rồi, chúng ta đừng nói chuyện nữa."
Một lời thức tỉnh người trong mộng, mấy khách mời chỉ lo mê sắc đẹp rốt cục cũng nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng phải làm. Lệ Hà vội vàng bắt tay dọn rượu và đĩa trái cây ra, bày ra hiện trường Alice và Carl đang cùng nhau dùng bữa.
Vòng người tản ra, cảm giác nghẹt thở của Vương Nhất Bác giảm bớt một chút.
Đợi cậu hỏi xong kế hoạch của Lệ Hà, quân địch đã tới chiến trường rồi. Lệ Hà hóa trang thành hầu gái tặng Vương Nhất Bác một nụ hôn gió, rồi vội vàng dẫn những người còn lại ra ngoài nghênh đón.
Một lát sau, bên ngoài tấm rèm bằng voan vang lên tiếng gào lớn của cô: "Người từ đâu tới?!"
Vương Nhất Bác: "..."
Cô có chắc là diễn viên nước ngoài nghe hiểu không?
Không sai, diễn viên quần chúng tiếng Trung cấp mười thực sự không hiểu, bắt đầu ông nói gà bà nói vịt với Lệ Hà.
Hiệu quả mà Lệ Hà muốn chính là như vậy.
Kéo dài được phút nào hay phút đó.
Lắng tai nghe các cô ấy battle với nhau bằng tám thứ tiếng, không biết là do không khí phía sau tấm rèm không thông hay là do quá mệt mỏi mà Vương Nhất Bác che miệng lại ngáp một cái, cậu rất muốn ngủ.
Nếu như ở nhà, chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng leo lên giường, quý trọng cơn buồn ngủ hiếm khi mới đến một lần này. Tiếc là đang quay show, một khi ngủ mất, thì ngày mai hashtag # Vương Nhất Bác không chuyên nghiệp, # Vương Nhất Bác mắc bệnh ngôi sao không chừng sẽ nối đuôi nhau lên hotsearch.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, đã năm phút trôi qua rồi. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Tiêu Chiến ở đối diện vòng hai tay trước ngực ngồi tư thế rất nhàn hạ, ánh mắt hơi cụp xuống.
Hình như đang nhìn tai cậu.
Tự nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy tai hơi nóng lên.
Hai cái máy quay đen ngòm đang đặt đối diện bọn họ nên không thể mở miệng mắng người, Vương Nhất Bác chỉ có thể giơ tay lên che tai lại, bày ra vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Ý là: Anh nhìn cái gì?
Tiêu Chiến ngước mắt lên, hờ hững nhìn Vương Nhất Bác.
Thật ra anh không hiểu cậu đang hung dữ vì chuyện gì, nhưng trong suy nghĩ của cậu, ánh mắt này tự động biến thành: Nhìn cậu đó, sao nào!
Rõ ràng là có ý định khiêu khích, người phương Bắc tuyệt đối không thể chịu được!
Cậu kéo khay qua, rót đầy một ly rượu, mỉm cười đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến: "Carl, hôm nay từ biệt chàng, sau này e rằng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa, chàng hãy uống ly rượu từ biệt này đi."
Say chết anh luôn đi!
Thân là diễn viên chuyên nghiệp, Tiêu Chiến nhập vai chẳng tốn chút sức lực nào, anh đẩy ly rượu về lại: "Alice, nếu đã là lần cuối cùng, thì ta càng không muốn lãng phí một phút một giây nào cả."
"...." Vương Nhất Bác nổi da gà, nhưng do cậu kéo bản thân mình vào nhân vật Alice trước, nên chỉ có thể nhắm mắt diễn tiếp: "Nhưng em không muốn phải đối mặt với sự chia ly khi vẫn tỉnh táo, Carl à."
Lại đẩy ly rượu tới trước mặt Tiêu Chiến.
"Ta thì lại muốn thế," Tiêu Chiến tàn nhẫn nói: "Alice, em uống đi."
Vương Nhất Bác: "..."
Có câu đmm, nếu như không có máy quay, chắc chắn cậu phải bật thốt ra.
"Cốc cốc cốc."
Lúc này bên ngoài tấm rèm vang lên tiếng ủng da giẫm lên sàn nhà, Vương Nhất Bác vểnh tai lên, nghe thấy ít nhất cũng phải sáu bảy người tới.
Lệ Hà không ngăn được Aly Will rồi!
Thực tế cô đã làm rất tốt, giúp bọn họ câu giờ được tận gần mười phút rồi.
Vương Nhất Bác vội đẩy ly rượu đi, đại não xoay chuyển. Ban nãy nóng đầu đấu võ miệng với Tiêu Chiến, vẫn chưa kịp nghĩ cách đối phó với Aly Will.
Cách tấm rèm bằng vải voan, thấy nhóm người ngày càng tới gần, Vương Nhất Bác ít kinh nghiệm đi show thực tế khó tránh khỏi hơi luống cuống.
Tiếp đó cậu nghe thấy người ngồi đối diện trầm giọng nói: "Ai đó? Pháo đài của ta các người nói xông vào là xông vào ư?"
Phát âm rõ ràng, mang theo cảm giác cực kỳ uy nghiêm.
Người bên ngoài lập tức bị Tiêu Chiến dọa sợ, bọn họ đứng im tại chỗ, cúi người xuống: "Nam tước, ta là Aly Will, anh trai của Alice, ta tới đón em gái mình về nhà."
"Chúng ta đang ăn cơm, ngươi không nhìn thấy à?"
"Nhìn, nhìn thấy."
Nam diễn viên đóng vai Aly Will được tổ chương trình chọn lựa rất tỉ mỉ, nghe thấy anh ta nói lắp, Vương Nhất Bác biết hắn bị khớp vì diễn xuất của Tiêu Chiến, nên thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Aly Will nói tiếp: "Nhưng ngày mai là hôn lễ của Alice, chuyện này rất quan trọng với chúng ta, ta phải xác nhận người ngồi đối diện ngài thực sự là em gái của ta."
Đến rồi đến rồi, tổ chương trình bắt đầu gây khó dễ rồi, Tiêu Chiến hỏi: "Ngươi muốn xác nhận như thế nào?"
"Bảo nó chính miệng nói chuyện với ta mấy câu."
Đây là một cái bẫy, mở miệng ra là sẽ bị lộ, nên Tiêu Chiến từ chối ngay: "E là không được, nàng ấy khóc dữ lắm."
Vương Nhất Bác vội vàng cầm cái khăn lau bên cạnh lên, dùng sức chùi mặt, phối hợp với việc giả vờ khóc.
Nhìn diễn xuất khoa trương và khuôn mặt bị khăn lau làm đỏ lên của cậu, Tiêu Chiến không nhịn được mà kéo khóe môi lên.
Aly Will vẫn không buông tha: "Không thì... bảo Alice nhảy một điệu múa mà nó thích nhất cũng được."
Vương Nhất Bác: "?"
"Em gái thân yêu của ta, em không biết nhảy sao?"
Đúng là một nan đề đòi mạng, Vương Nhất Bác đâu dám trả lời không biết, cậu gật đầu, thả khăn trong tay xuống, vừa chầm chậm đứng dậy, vừa nghĩ xem rốt cục nên nhảy điệu nào.
Tiêu Chiến vốn vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, nghe thấy yêu cầu này của Aly Will, dường như anh nghĩ đến chuyện gì đó, bèn đứng dậy theo Vương Nhất Bác, làm ra tư thế "Xin mời".
Vương Nhất Bác run lên, Tiêu Chiến đang mời cậu khiêu vũ.
Không biết trong hồ lô của đối phương bán cái gì, nhưng còn nước còn tát, cho dù nhảy sai thì có thể câu giờ được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Tiêu Chiến, theo những gì học được trong lớp học nghi thức hồi ở trường tiểu học, Vương Nhất Bác thực hiện nghi lễ của quý tộc.
Lông mày Tiêu Chiến hơi nhíu lại, anh lập tức trả lại cho cậu một nghi lễ của quý tộc, rồi dùng giọng gió nói: "Cậu từng xem phim Anh rồi chứ."
Phim Anh...
À, đúng rồi! Vương Nhất Bác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Xét theo dòng thời gian của tổ chương trình, vào thế kỷ 16, tầng lớp trung lưu ở Anh phổ biến nhất là kiểu nhảy theo hàng. Nam nữ đứng đối diện nhau, hoán đổi vị trí theo tiếng nhạc, nhảy múa uyển chuyển, vui vẻ và trông cực kỳ thú vị.
Vương Nhất Bác từng học tiết lễ nghi nhảy theo hàng rồi, cậu hít sâu một hơi, nhảy bước đầu tiên.
Xuất thân từ ca sĩ nhạc dance, đối với cậu việc nhảy đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nên cậu hoàn thành nhiệm vụ rất dễ dàng. Các bước nhảy đều hợp tiêu chuẩn và không có một chút sai sót nào.
Sắc mặt của Tiêu Chiến dịu đi mấy phần: "Không tệ."
Cần anh khen à?
Trên cổ Vương Nhất Bác đổ một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác buồn ngủ ngày càng rõ hơn, cậu tức giận nghĩ.
Nhưng có lẽ Tiêu Chiến đoán đúng ý đồ của tổ đạo diễn, xem xong điệu nhảy, Aly Will không đưa ra bất kỳ ý kiến gì nữa. Hai người quay lại chỗ ngồi của mình, Tiêu Chiến tiếp tục cue quy trình: "Được chưa?"
Aly Will nói: "Ta còn một điểm hơi nghi ngờ."
"Rầm"
Tiêu Chiến vỗ bàn, giọng nói đầy tức giận: "Có phải ngươi đang cố ý làm khó dễ ta và Alice không?"
"Không, không phải." Aly Will sợ hãi nói lắp, anh ta buột miệng nói.
"Vậy ngươi đợi chúng ta dùng bữa xong đi đã."
Bất cẩn bị Tiêu Chiến dẫn dắt, Aly Will tạm thời không thể phản ứng được gì. Hơn nữa Carl là nam tước, Aly Will chỉ là một người bình thường, hai người có sự chênh lệch về địa vị, nên Aly Will không thể quá cứng rắn.
Tình cảnh rơi vào thế giằng co, Vương Nhất Bác có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Năm phút sau, thấy đã sắp nửa tiếng, Aly Will bắt đầu cuống lên, anh ta không quan tâm đến tước vị nữa, mà tiến lên muốn vén rèm che.
Tiêu Chiến nhíu mày: "Ngươi muốn chống lại ta?"
"Xin lỗi, nam tước, hôm nay ta phải dẫn Alice đi."
Được, đối phương đã trở mặt, thì Tiêu Chiến cũng không khách sáo nữa, anh trầm giọng quát: "Thị vệ đâu? Ngăn bọn chúng lại cho ta!"
Dương Tử Hàn và những người còn lại đứng bên cạnh tùy thời hành động nghe thấy vậy bèn xông tới, xếp thành một hàng che trước rèm che.
Theo lý mà nói, bên phía Aly Will có sáu bảy người đàn ông, sẽ không ngán bốn người ở bên này. Nhưng may mà bên này có con gái, Lệ Hà và Thẩm Như không màng đến hình tượng, hàm răng và móng tay đều ra trận, thi nhau cào cấu và cắn xé.
Đối phương lo lắng về sự an toàn của khách mời, không dám mạnh tay, hai nhóm người lập tức đánh nhau lộn tùng phèo.
Vương Nhất Bác lau mồ hôi vì bọn họ, cậu muốn giúp đỡ nhưng không thể đi ra ngoài, nên đành phải nhìn chằm chằm thời gian, định đúng nửa tiếng sẽ lập tức kêu dừng.
Nhưng cậu nghĩ quá lạc quan, lúc chỉ còn mấy chục giây nữa là thành công, Aly Will đập nồi dìm thuyền, trong cơn hỗn loạn anh ta đẩy Dương Tử Hàn ra, cầm lấy màn che!
Một khi màn che bị kéo ra, hai khuôn mặt vàng trong làng giả mạo sẽ xuất hiện trong máy quay, tương đương với việc tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Hơn 29 phút đã trôi qua rồi, tuyệt đối không thể để thua mấy chục giây cuối cùng được!
Vương Nhất Bác đứng lên, định tìm chỗ trốn đi một lúc. Hình như Aly Will đoán ra ý định của cậu, anh ta lười chẳng muốn vén rèm nữa, mà "xoẹt" một tiếng xé toạc cả tấm rèm!
Tiêu rồi, Vương Nhất Bác không cam tâm nhắm mắt lại.
Một giây sau, cậu lại có cảm giác mình được một bóng mờ bao phủ, mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến.
Đối phương dùng cơ thể che chắn cho cậu.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Vương Nhất Bác thậm chí còn cảm nhận được... lồng ngực phập phồng vì đang hô hấp của đối phương, cùng hơi nóng phun lên trán cậu lúc anh mở miệng.
"Aly Will, để chúng ta uống thêm một ly rượu nữa thôi," Tiêu Chiến lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Nàng ấy nói không muốn phải đối mặt với sự chia ly trong lúc tỉnh táo."
Máy quay phim chỉ quay được phần lưng của Tiêu Chiến, mượn cớ uống rượu, hai người nhây qua mấy giây cuối cùng.
Đương nhiên là rượu không vào bụng, sáng mai còn phải quay, đạo diễn Lưu không muốn thấy khách mời say ngất ngây không đến tham gia, nên vội vàng tuyên bố nhiệm vụ thành công.
Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, cúi đầu chỉnh lại quần áo đã bị làm nhăn nhúm. Lệ Hà và mấy người khác đánh nhau với người ta cả buổi, hình tượng chẳng thấy đâu nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo tập trung lại với hai người họ.
Tiếp theo chính là thời gian tổng kết.
Carl cười haha xuất hiện, vui vẻ nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, tiếp theo xin mời Alice đưa quà tặng tới lời cầu nguyện của thiếu nữ!"
'Wow," Lệ Hà thán phục: "Nghe tên là biết rất tuyệt rồi!"
"Với kinh nghiệm chơi game của tôi, phần thưởng của nhiệm vụ ẩn thường khá dày đấy." Dương Tử Hàn không nhịn được mà thèm thuồng.
"Đừng tặng điểm cho nhóm C nữa," Thẩm Như bĩu môi: "Ưu thế về điểm của bọn họ đã lớn lắm rồi."
Đang nói, bọn họ nhìn thấy Alice nhẹ nhàng bước vào từ sau cánh cửa. Cô đã thay một bộ lễ phục, con ngươi của Thẩm Như suýt chút nữa bay ra ngoài: "Mặc long trọng như thế, chắc chắn là thứ tốt, liệu có phải là gấp đôi điểm không nhỉ?"
Hạ Vũ: "Vậy chúng ta còn quay tiếp làm gì nữa? Về nhà thôi."
Trong sự háo hức của mọi người, Alice đi đến trước mặt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai tay khoanh trước ngực, cô nhắm mắt lại.
"Chúc hai người bạn của tôi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, sẽ có được tình yêu tuyệt đẹp nhất thế gian, ở bên người yêu đến lúc bạc đầu vĩnh viễn không bao giờ chia lìa. Thượng Đế phù hộ, Amen."
Cầu nguyện xong, cô nhấc váy lên hành lễ, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Đi rồi.
Thật sự chỉ là cầu nguyện mà thôi.
"Không phải chứ," Lệ Hà không thể tin nổi: "Chỉ vậy thôi á hả?"
Quá bất cmn ngờ, Thẩm Như nhìn về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cảm thấy phần thưởng này quá qua loa.
Nhưng hai người nhận được phần thưởng lại không để ý lắm, một người vẫn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng thì đang vuốt cằm, một người khác thì mất tập trung cúi đầu không biết suy nghĩ đã bay tới tận đẩu tận đâu rồi.
"..." Tổ chương trình xấu xa được hời rồi, Thẩm Như nghĩ.
Đạo diễn Lưu hình như cũng phát hiện ra điều này, nhân lúc Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, ông lấy bộ đàm ra:
"Ding ~ vì nhóm C hoàn thành nhiệm vụ ẩn, giúp Carl và Alice thành công bỏ nhà ra đi, nên quỹ đạo của vở kịch đã thay đổi, do đó khởi động nhiệm vụ tiếp theo Đại giá."
"Sáng mai, số 0 phải làm Alice, sẽ được đưa đến nhà người giàu có ở trong vùng để kết hôn. Các khách mời hãy sử dụng bộ não của mình để lập kế hoạch cứu bạn của mình đi!"
"Ding ~ đã hoàn thành việc chia phòng tối hôm nay. Căn cứ vào điểm, phòng của nhóm C là phòng hạng sang trên tầng hai, số phòng 201 và 202; phòng của nhóm A là phòng dành cho người hầu ở tầng một, số phòng 101 và 102; phòng của nhóm B là phòng chứa củi ở bên ngoài pháo đài, chúc mọi người có một buổi tối tốt đẹp."
Sinh ra trong thời đại mới và lớn lên dưới lá cờ đỏ, những người ở đây không biết đã bao lâu rồi mới lại nghe thấy mấy chữ như 'ngủ phòng người hầu', 'ngủ ở chuồng ngựa' tàn nhẫn như vậy, vẻ mặt Hạ Vũ hơi u ám: "Chị Như, em xin lỗi, là em làm chị bị liên lụy."
Máy quay đang hoạt động, Thẩm Như chỉ lắc đầu chứ không nói gì.
Lệ Hà cạn lời trước hành vi vô liêm sỉ của tổ chương trình, nhưng cô cũng quen rồi, thoáng thấy Vương Nhất Bác đi ngang qua, cô vẫn còn lòng dạ để quan tâm đến giai đẹp.
Cô đi đến trước mặt Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, phiền anh buổi tối chăm sóc cho Bác nhi một chút, hình như cậu ấy bị bệnh rồi."
"Bị bệnh?" Tiêu Chiến nhíu mày.
"Chắc là bị sốt, mặt cậu ấy đỏ bừng kìa."
Vẻ mặt của Lệ Hà rất nghiêm túc: "Cổ, mặt, tai đều đỏ bừng, không biết bị sao nữa. Hứ, tổ chương trình xấu xa thực sự không phải người mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro