Chương 52: Tôi cũng thích cậu

Trương Ngọc hơi ngẩn ra.

Sau khi phản ứng lại, trong mắt hắn hiện lên ý cười, giọng nói ôn nhu: "Tôi không có kẹo vị dâu tây. Lần sau bù cho cậu, được không?"

Nhật Tư đối diện với ánh mắt của hắn.

Cậu nói lời này, cũng không phải thật sự muốn Trương Ngọc đổi viên kẹo khác. Cậu chỉ là muốn cho đôi bên một cái bậc thang.

Nhật Tư gật đầu, xòe tay mình ra: "Vậy cậu đưa viên đó cho tôi đi."

Nhận viên kẹo sữa kia, Nhật Tư xé mở vỏ, ném kẹo vào miệng.

Bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo, giọng nói cậu hơi hàm hồ: "Không giận."

Trương Ngọc nhìn cậu một cái: "Hả?"

Nhật Tư thấy vẻ mặt hắn do dự, không biết tại sao, cậu khó giải thích được không muốn thấy dáng vẻ chần chờ của Trương Ngọc, theo bản năng lớn giọng lên: "Tôi không giận!"

Giọng cậu quá lớn, ở trong phòng học trống vắng vang lên cực kì rõ ràng.

Nhật Tư cũng nhận ra hình như hồi nãy mình hơi hung ác, cậu vò tóc, giọng nói nhu hoà hơn: "Lúc trước tôi nói ba lần đánh dấu, không phải nghi ngờ tình cảm của cậu."

Cậu dừng lại một lát, giải thích: "Chẳng qua là tôi thấy, bây giờ tôi cũng không hiểu rõ chính bản thân mình. Nếu cậu vì nguyên nhân này mà mơ hồ trói chặt cùng tôi, thật không công bằng đối với cậu."

Mấy lời nói cẩn thận lại nghiêm túc này, Nhật Tư thật sự rất ít nói ra.

Dáng vẻ lúc cậu nói chuyện không tự nhiên lắm, cụp mắt xuống, tầm mắt lơ lửng.

Trương Ngọc vừa định mở miệng, chợt nhớ đến gì đó, liếc nhìn bên tai Nhật Tư.

Đỏ.

Tuy rằng ửng đỏ không rõ ràng lắm, nhưng mà cậu thật sự đang ngượng ngùng.

Hình ảnh này, khiến Trương Ngọc mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Hắn nghiêng người đến gần cậu, đánh vỡ băn khoăn của Nhật Tư.

"Tôi thích cậu, chuyện này sẽ không thay đổi. Đánh dấu hay không đánh dấu, đánh dấu bao nhiêu lần, đối với tôi mà nói, đều không có ảnh hưởng."

"So với cái này, tình trạng thân thể của cậu mới là quan trọng nhất." Trương Ngọc nhìn đôi mắt màu hổ phách: "Lúc trước tôi quá gấp gáp, không cân nhắc rõ ràng suy nghĩ của cậu đã đánh dấu, là tôi không đúng."

Hắn dừng lại một lát, tiếp tục nói: "Nhưng nếu có thể, tôi hi vọng lúc thân thể cậu không thoải mái, đừng gạt tôi."

"Có thể đồng ý không?"

Hắn nói không nhanh không chậm, rất có trật tự.

Nhật Tư nghe hắn chậm rãi nói rõ ràng từng chút một, thật sự là tìm không ra có chỗ nào không có lí.

Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng đáp một tiếng.

Tiết tự học cuối cùng của tối thứ năm, tất cả mọi người đều thấp thỏm.

Còn mấy tiếng nữa là qua năm mới, hơn nửa học sinh đều không thể ngồi yên được nữa.

Tối nay là tiết tự học Ngữ Văn của Triệu Mẫn Quân, lúc sắp tan học, Triệu Mẫn Quân đứng lên, cười cười nhìn mọi người: "Năm mới, hi vọng các em học tập tiến bộ, đạt được nhiều thành tích tốt."

Ánh mắt cô hạ xuống, nhìn mấy nam sinh đang đứng ngồi không yên: "Chúc tất cả các em năm mới vui vẻ."

Trong lớp vang lên mấy tiếng đáp lại, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng, mấy tiếng chúc đó đều nói rất nhỏ. Nhật Tư lớn tiếng hô lên trước: "Cô Triệu! Năm mới vui vẻ!"

Có cậu mở đầu, Chu Hành Sâm cũng hét lên một tiếng: "Chúc cô năm mới vui vẻ!"

Chờ đến khi học sinh đều nói chúc cô năm mới vui vẻ xong, Triệu Mẫn Quân mới gật đầu cười.

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên.

"Đi đi đi," Chu Hành Sâm rất phấn khởi, vài bước chạy tới phía Nhật Tư: "Đi Nam Sơn đón giao thừa đi."

Trong lớp cũng có không ít người đến quảng trường Nam Sơn, cuối cùng mọi người bàn bạc, dứt khoát quyết định cả bọn cùng nhau qua bên đó.

Nam Sơn nằm ở ngay trung tâm của mấy trường trung học quanh đây, cho nên học sinh đến chỗ này không phải chỉ có một trường, còn có rất nhiều học sinh ở những trường khác cũng đến đón giao thừa.

Nhật Tư xuống xe ở ngay sân bóng cách Nam Sơn không xa. Bên đây tập trung không ít người, có vẻ có hai trường học đang cùng chơi bóng.

Bầu không khi vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Trì Liệt vỗ xuống vai cậu, ra hiệu cậu nhìn sân bóng đằng kia: "Con trai, con xem bên kia kìa."

Nhật Tư thuận theo hướng hắn chỉ nhìn sang, trông thấy mấy bóng người quen thuộc.

"Làm đám bọn Chanh đúng không?" Thẩm Trì Liệt nói: "Đối diện hình như là Cửu Trung."

Một nam sinh đang ôm chân ngồi trên sân bóng, vẻ mặt cực kì đau khổ. Có hai người đứng lại xem tình hình của hắn.

Trương Ngọc bước xuống từ một xe khác, thấy bọn họ đang đứng tại chỗ, hỏi một câu: "Sao không đi?"

Nhật Tư nhìn chằm chằm sân bóng: "Chơi bóng bên kia là bạn cấp 2 của tôi."

Cậu nói xong, nhíu mày: "Hình như bị trật chân."

Trên sân bóng, mấy nam sinh Tam Trung ai nấy đều đang rất phiền muộn. Hôm nay bọn họ hẹn Cửu Trung ra đấu, vốn đang chơi đến quyết liệt, đến lúc tâng bóng bên bọn họ lại có người đột nhiên bị trật chân.

Tam Trung với Cửu Trung cùng nằm trên một con phố, Tam Trung mặc dù là trường công, phong cách lại cực kì không có nguyên tắc, Cửu Trung là trường trung cấp, hai bên thỉnh thoảng sẽ xảy ra xung đột.

Sau một thời gian dài, bọn họ dứt khoát hẹn đấu bóng với Cửu Trung. Mọi người ước hẹn bất luận kết quả trận bóng này có thế nào, sang năm mới hai bên sẽ xoá bỏ hết mọi ân oán trong quá khứ, hài bình làm hàng xóm của nhau.

Dù đang giương cờ thiên hạ thái bình, nhưng hai bên đều nín nhịn đã lâu, không ai muốn thua.

Người chơi tốt nhất Tam Trung là một nam sinh tóc nhuộm màu hồng phấn. Tóc hồng nhìn thằng bạn đứng cũng không đứng lên nổi, đang lo lắng nên chạy đi đâu tìm một người anh em chống đỡ một lát, đột nhiên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài sân bóng.

Hắn có hơi không thể tin được, nhìn kỹ lại, mới chắc chắn đó đúng là Nhật Tư.

"Trịnh ca! Trịnh ca!" Tóc hồng thấy cậu, mắt sáng lên: "Trịnh ca mau tới chống đỡ một lát! Chân thằng Chanh trật rồi!"

Giọng hắn rất lớn, có mấy nam sinh không học Tam Trung cấp 2, đều không quen biết Nhật Tư. Chỉ nhìn thấy một bóng người cao gầy đi ra từ trong đám người, đứng ở bên lưới sắt.

Đôi mắt nhạt màu, gương mặt cực kì đẹp.

"Người đó là ai? Các cậu quen hả?"

"Nhật Tư đó, trước đây học ở Tam Trung cấp 2."

"Giáo bá trước đây?" Nam sinh chợt bừng tỉnh: "Cái người mà lúc trước tốt nghiệp các cậu đuổi theo gọi ba đấy á?"

Tiền phong phụ bên Cửu Trung trông thấy diễn biến này, thật không hiểu ra sao: "Cậu ta cũng không phải Tam Trung các cậu, các cậu gọi cậu ta tới đánh rắm hả?"

Tóc hồng dựa vào lí lẽ biện luận: "Trước đây cậu ấy là Tam Trung của bọn tôi."

Nam sinh bên cạnh tuy không quen biết Nhật Tư, nhưng nghe thấy danh xưng giáo bá, lúc này cũng bắt đầu nhận người: "Cậu từng nghe khẩu hiệu của trường bọn tôi chưa? Chỉ cần mi tốt nghiệp ở Tam Trung, sống là người của Tam Trung, chết làm ma của Tam Trung."

Nhật Tư cũng mở miệng.

Cậu nhìn tiền phong phụ của bên Cửu Trung, cười cười: "Anh em, bọn họ thiếu người, cậu để tôi vào đi."

Mấy người bên Cửu Trung hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên ai cũng cảm thấy tình huống này thật khó xử.

Để Nhật Tư vào, bọn họ không rõ năng lực của tên này, chẳng may thua, nhiều người đang đang nhìn như vậy, bọn họ sẽ mất mặt thế nào cơ chứ? Nhưng nếu không cho, bọn họ lại giống như đang bắt nạt người khác.

Nhìn thấy cục diện giằng co, da đen đang xem náo nhiệt bên ngoài nhảy vào sân bóng: "Em trai!!"

Từ lần trước ở quán cafe net quyết chiến Ionia, Cửu Trung thảm bại Nhất Trung, từ đây phải xưng em trai với da đen.

Nhìn thấy da đen, Cửu Trung nhịn xuống: "Đại ca!!"

Da đen nói tới rất thành khẩn: "Cho đại ca mặt mũi đi! Để đại ca của đại ca chống đỡ một lúc!"

Cửu Trung: ".....Được thôi."

Nói xong hất cằm nhìn Nhật Tư: "Anh em, cậu vòng qua bên kia kìa, đi vào từ bên đó."

Bọn họ đang chơi ở sân chính giữa, cửa sân bóng rổ cách chỗ này hơi xa, hơn nữa bốn phía lại nhiều người, đi tới cũng phải mất một lúc.

Nhật Tư thấy bọn họ đồng ý, gật đầu.

Một giây sau, cậu nắm lấy lưới sắt, mũi chân đạp lên khe hở, nhảy lên trên đỉnh.

Cậu buông tay ra, trèo thẳng vào sân bóng.

Cách vào sân của cậu quá gây chú ý, còn chưa bắt đầu thi đấu, xung quanh đã vang lên một trận rít gào.

"Trịnh ca!" Tóc hồng thấy cậu vừa hoạt động tay chân vừa cởi áo khoác, nhịn không được nói: "Trịnh ca, sao cậu vẫn màu mè như __ không phải! Sao cậu vẫn độc đáo như vậy!"

Cửu Trung cũng dần phản ứng kịp.

"Cái tên Nhật Tư hình như hơi quen quen?"

"Hình như giáo bá Nhất Trung tên Nhật Tư phải không? Yêu sớm với giáo thảo của bọn họ."

Có người nghe đến chữ yêu sớm, nhớ ra gì đó vỗ đùi, nhìn Nhật Tư nói: "Cậu chính là LeBlanc* đó!"

*LeBlanc- kẻ lừa đảo: tướng trong liên minh, vị trí chính là sát thủ, phụ là pháp sư

Tối hôm bọn họ quyết chiến Ionia với da đen, da đen tạm thời tìm giáo bá với giáo thảo để team đủ người.

Một Kẻ lừa đảo, một Ma cà rồng, kẻ này so với kẻ kia càng mạnh hơn.

Nhật Tư nhìn hắn: "Cậu là ai?"

Hắn chỉ mình: "Tối đó tôi chơi EZ, tôi bị chồng cậu đánh cho gần chết. Chồng cậu đâu?"

"Chồng tôi...." Nhật Tư theo bản năng nhìn ra phía bên ngoài sân.

Trương Ngọc cách một lưới sắt, im lặng nhìn cậu.

Nam sinh thân hình kiên cường, màu da trắng nõn. Trong đêm tối vừa lạnh giá vừa ồn ào, hắn đứng ở nơi đó, tựa như một phân cảnh trong phim.

Bên tai Nhật Tư chợt nóng lên, không tự chủ được cảm thấy chột dạ. Cậu như đang thuyết phục chính mình: "Không phải chồng của ông!"

Tiếng phản bác của cậu quá kinh thiên động địa, trong chốc lát, toàn bộ sân bóng đều quanh quẩn giọng nói của cậu.

Trần Việt hãi hùng khiếp vía, theo bản năng nhìn qua Trương Ngọc.

Không ngờ Trương Ngọc lại suy tư nhìn Nhật Tư, nét mặt giãn ra, ấy vậy mà nở nụ cười.

Lần này Trần Việt lập tức sởn cả tóc gáy, hắn nhỏ giọng hỏi: "Lâu dài mong mà không được, sẽ dẫn tới tinh thần xảy ra vấn đề hả?"

Tống Ý chú ý thấy nụ cười không rõ ý nghĩa của Trương Ngọc, cũng sởn cả tóc gáy: "Lớp trưởng xảy ra vấn đề, sẽ làm gì đối với Tiểu Trịnh?"

Trần Việt: "Không biết, cưỡng chế đánh dấu rồi ép hôn?"

Tống Ý: "....."

Trong phút chốc mạch não của Tống Ý lệch đi, cảm thấy bỏ sự tình súc sinh như vậy lên người Trương Ngọc, hình như cũng rất kích thích.

Phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì, Tống Ý vội vã phi phi hai tiếng: "Tự do yêu đương, tự do yêu đương."

Trận bóng bắt đầu.

Trước khi Nhật Tư tới, hai bên dù sao cũng đã đấu đến 2-0 rồi, Cửu Trung kéo ra 13 điểm, nếu trận này thua nữa, Cửu Trung sẽ giành chiến thắng.

Lúc cậu vào trận, vừa khéo vào được vị trí mình am hiểu nhất.

Nhật Tư mới chơi chung đội với Tam Trung có một lần, hơn nữa lại chỉ là trận bóng tập trung bạn học cấp 2 đầu năm ngoái. Mới vừa lên sân, Nhật Tư có hơi không qun với nhịp điệu của đồng đội. Không chỉ cậu không quen, đồng đội cũng đang phải cố gắng thử phối hợp với cậu.

Lại thêm điểm số hai bên kéo xa, tinh thần chịu ít nhiều ảnh hưởng, nam sinh Tam Trung ai nấy cũng hơi ủ rũ.

Mà tóc hồng lại rất tin tưởng Nhật Tư. Sau khi thi đấu bắt đầu, hắn giống như được uống thuốc tăng lực, tuy bọn họ không ném được bóng vào rổ, nhưng Cửu Trung cũng không dễ dàng gì, hai bên mãi vẫn chưa ai được điểm.

Tình cảnh đang giằng co.

Hậu vệ dẫn bóng bên Tam Trung đón được bóng, mang qua đến trung tuyến, đang do dự không biết nên truyền qua đâu.

"Đưa Trịnh ca!" Tóc hồng gào một tiếng.

Thấy những người khác đều bị canh phòng nghiêm ngặt, hậu vệ dẫn bóng cũng chỉ có thể truyền bóng qua cho Nhật Tư. Sau khi lấy được bóng, Nhật Tư bước nhanh tới khu vực cấm, tốc độ của cậu nhanh kinh người, nam sinh cản cậu thấy cậu nhảy lên ném, theo bản năng cũng lấy đà nhảy.

Nhật Tư nâng tay lên, ngay lúc sắp ném bóng vào rổ từ bên trái, nam sinh cũng duỗi tay muốn chặn lại.

Nhìn ra được ý đồ của hắn, Nhật Tư hạ thấp tay xuống, kéo cả bóng đi, trực tiếp ném vào từ bên phải.

Bóng đập mạnh, cuối cùng lăn vào trong rổ.

Lúc này người cản cậu mới phản ứng được, cậu hoàn thành một trò đánh tráo ngay trước mặt hắn.

"Anh em," Tiền phong phụ bên Cửu Trung nhìn đến ngu người: "Cậu bị người ta xem thành khỉ đùa giỡn rồi?"

"Tôi đệt!" Nam sinh kia cũng rất phiền muộn: "Bọn họ chơi kẻ lừa đảo đến nỗi chơi bóng cũng lừa đảo như thế?"

"...."

Bên ngoài sân, Chu Hành Sâm hơi kinh ngạc: "Cậu ta còn có thể làm cái này?"

Vẻ mặt Cố Lê mờ mịt: "Đây là cái gì?"

Chu Hành Sâm: "Dẫn bóng cắt chéo*! Cái này chủ yếu dựa vào sức mạnh eo, rất thử thách lực eo đó! 66666!"

*Dẫn bóng cắt chéo (Crossover Dribble) là một kỹ thuật phổ biến trong bóng rổ, trong đó cầu thủ giữ bóng sẽ thực hiện các động tác lừa bóng, chuyền bóng nhanh chóng từ tay này sang tay tác qua một lần đập bóng để thực hiện một sự thay đổi hướng.

Cố Lê khựng lại mấy giây, tầm mắt bất giác dừng trên eo Nhật Tư.

Chắc là Chu Hành Sâm bị độ đẹp trai của Nhật Tư chọc đến, vẫn còn đang khen: "Thật không nhìn ra đó, ít nhất cậu ta cũng có bốn khối cơ bụng đấy nhở?"

Cố Lê lại bất giác liếc mắt nhìn Trương Ngọc.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, hai má Trương Ngọc hơi khẽ động, giống như đang dùng đầu lưỡi đâm đâm quai hàm.

Cố Lê tự mình não bổ, sau đó lại vỗ một một cái lên đầu bạn trai: "Chu Hành Sâm, anh đừng nói nữa! Thật bậy bạ*!"

*Nguyên gốc là màu vàng, đề cập đến những thứ khiêu dâm, đồi bại,...

Chu Hành Sâm: "? ? ? ?"

Một cú ném bóng đó, dẫn theo sĩ khí của Tam Trung trở về.

Có Nhật Tư mở đầu, mấy người khác trong đội lấy cậu làm trung tâm, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn truyền bóng cho cậu.

Điểm số đang dần san bằng. Nhưng Cửu Trung cũng không ngốc, bọn họ nhìn thấu biến hoá của bên đối diện, bắt đầu phòng tử Nhật Tư.

Mấy phút cuối cùng, Nhật Tư bị hai người vây quanh, cậu hết cách rồi, chỉ có thể truyền bóng sang cho tóc hồng.

Sau khi tóc hồng lấy được bóng, bay nhanh như gió ném vào rổ của bên Cửu Trung. Nhưng lúc hắn lấy đà hơi bị ngăn lại, bóng lại sắp rơi vào tay Trung phong của Cửu Trung.

Chính lúc tóc hồng tuyệt vọng, phía sau trung phong nhảy ra một cái bóng. Nhật Tư duỗi tay đoạt banh, bước vào khu vực cấm, đế giày cậu ma sát trên đất, cánh tay cùng lúc đó hoàn thành động tác ném vào rổ nhanh đến kinh người.

Bởi vì quả bóng tiến vào rổ giống như ảo thuật này, bốn phía bùng phát lên một trận rít gào, nam có nữ có cùng reo hò khen hay.

Da đen ở bên ngoài lưới sắt gào thét: "Nhật Tư! Nhật Tư!"

Chu Hành Sâm cũng theo sát sau hắn: "Nhật Tư thật con mẹ nó đẹp trai!"

Thẩm Trì Liệt: "Nhật Tư sao cậu có thể con mẹ nó ngầu như thế!"

Đúng lúc đó, bên ngoài sân có người hô một tiếng: "Kết thúc."

Điểm số dừng lại ở 43-41.

Không thắng, nhưng đủ khiến người ta phấn chấn.

Ngay lúc bọn họ phấn khích đến sắp víu vào lưới sắt, có người hô tên Nhật Tư.

Thái độ không hề giống những người khác.

Người kia gọi một tiếng, ánh đèn trên sân bóng cũng trở nên loá mắt, hung hăng kiêu ngạo cũng không kéo giáo bá trở lại được, cậu lập tức quay đầu sang.

"Nhật Tư." Trương Ngọc cười hô thêm một tiếng: "Nhật Tư!"

Cảm xúc trong mắt hắn quá ấm áp, ánh sáng nơi đáy mắt giống như muốn tràn ra.

Nhật Tư trông thấy hắn, tim nhảy một cái, chỉ cảm thấy như bị tóm lấy tử huyệt, năng lực suy nghĩ cũng suýt nữa thì biến mất.

"___ Tôi thích cậu."

Trong nháy mắt đó.

Tiếng rít gào còn nhiệt liệt hơn vừa nãy bóng vào rổ, có nam sinh còn huýt sáo một tiếng. Cố Lê kéo cánh tay Chu Hành Sâm, không thể tin lay mạnh mấy cái: "Chu Hành Sâm! Trương ca nói cái gì! Em có nghe lầm không?"

Chu Hành Sâm nghe đến cả người choáng con mẹ nó váng: "Trương ca nói.....Nói cậu ta thích Nhật Tư?"

Chu Hành Sâm si ngốc nhìn Cố Lê: "Anh cũng nghe lầm hả?"

Cố Lê đã không còn tinh lực quan tâm hắn: "Áaaaaaa quay video áaaaaaa!"

Bên trong sân bóng, tóc hồng nghe thấy câu nói của Trương Ngọc: "Trịnh ca, nam sinh kia là ai vậy?"

Hắn và Nhật Tư là bạn học ba năm cấp 2, trước đây không phải chưa từng có nam sinh tỏ tình với Nhật Tư, nhưng mỗi một người đều bị cậu gọn gàng dứt khoát từ chối, hắn cũng biết Nhật Tư chỉ thích các em gái thôi.

Tóc hồng chậc chậc lưỡi: "Còn rất đẹp trai, vị đẹp trai này thảm thật đó."

"Thảm cái gì?" Nhật Tư thuận miệng trả lời, cậu như đang suy nghĩ gì đó, không yên lòng bước đến phía trước một bước, vừa quay đầu đã ném lại câu tạm biệt: "Tôi đi đây."

Tóc hồng sững sờ, không ngờ cậu đi vội như thế: "Cậu đi luôn hả?"

Không chờ hắn nói tiếp, Nhật Tư duỗi tay cầm áo khoác của mình, kéo kéo lưới sắt, nhảy ra.

Không giống như vừa nãy, lần này cậu chọn vị trí gần chỗ Trương Ngọc đứng, cố ý dừng chân, trực tiếp nhảy tới trước mặt hắn.

Lúc cậu duỗi tay nắm lấy cánh tay Trương Ngọc, thấy có người đang chụp hình bọn họ.

Bầu không khí rất nhẹ nhàng.

Mà Nhật Tư cũng không muốn ngăn cản. Cậu hơi chần chờ, trực tiếp xòe ngón tay ra, nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nam sinh.

Sau đó kéo hắn, đi ra khỏi đám người.

Tiếng ầm ĩ náo nhiệt trên sân bóng bị bọn họ ném ra phía sau, Trương Ngọc cứ yên lặng để cậu kéo đi cả đường.

Nhưng cho dù thế nào, Nam Sơn cũng có rất nhiều người đến đón năm mới. Nhật Tư đi tới nơi ít người. Cách đó không xa có pháo hoa nở rộ, toả ra ánh sáng lung linh.

Cậu dứt khoát dừng bước, buông tay ra, quay đầu nhìn Trương Ngọc.

"Vừa nãy, cậu nói thích tôi."

"Không chỉ vừa nãy," Trương Ngọc tiếp lời: "Tôi nói rất nhiều lần."

Bởi vì chơi bóng nên Nhật Tư cởi áo khoác, cậu còn đang rất nóng. Áo khoác lớn bị Nhật Tư cầm trong tay, trên người chỉ mặc phong phanh mỗi cái áo dài tay.

Cậu nắn nắn áo khoác trong tay, do dự chốc lát.

Pháo hoa trước mặt, giống hệt pháo hoa trùng điệp trong đêm ở công viên giải trí.

Cậu bỗng nhiên tiến lên một bước, tại lúc Trương Ngọc còn chưa phản ứng lại, duỗi tay ôm lấy cổ nam sinh.

Cậu ngửa đầu, đánh bạo hôn một cái lên má Trương Ngọc.

Cảm giác môi chạm xuống có chút lạnh lẽo.

Trương Ngọc bị động tác đột ngột của cậu làm ngẩn người, đầu óc tức khắc trống rỗng hết cả.

Hắn nghe thấy Nhật Tư rì rầm nói: "Tôi cũng thích cậu."

Lúc rũ mắt, hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh sáng ngời của Nhật Tư, ánh mắt tựa như còn chứa thêm một tia mong mờ.

Phắc.

Trương Ngọc thở dài một tiếng trong lòng.

Thật muốn chết.....

Nhật Tư thấy hắn im lặng nhìn mình chăm chú, cảm xúc dưới đáy mắt gần như có ý mất khống chế.

Tin tức tố Alpha xâm chiếm không gian xung quanh, tựa như muốn cắn nuốt sạch hô hấp của Nhật Tư.

Bản năng tự bảo vệ của Omega điên cuồng kêu gào, Nhật Tư theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ, thấy hắn đưa tay ra, ngón tay thêm một chút nữa thôi là đụng vào môi cậu, Nhật Tư lại lùi về một bước, cuối cùng thậm chí còn hơi đứng không vững.

Cậu muốn chạy.

Không chờ cậu làm ra hành động chạy trốn, Trương Ngọc bắt lấy cổ tay cậu.

Hắn thoáng dùng sức, kéo Nhật Tư đến trước mặt mình, sau đó giang hai cánh tay, ôm người vào trong lòng.

"Hôn tôi xong muốn chạy," Hắn hơi cúi người, khẽ cười hỏi: "Cậu là nhóc lưu manh hả?"

Lời muốn nói: Phải! Lưu manh quay về đó! 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro