Chương 10:Nhật kí

Suling mở nhật ký ra, trang sớm nhất là ngày 17 tháng 5 năm 2020,có viết: 

Đã hơn một tháng kể từ ngày con trai tôi đi đâu đó,có vẻ nó bận chuyện gì đó mà nó không trả lời bất cứ cuộc gọi nào.Tôi đã gọi điện báo công an,các cán bộ công an đã cố gắng tra ra tung tích của con trai nhưng điều kì lạ là không có tài liệu nào liên quan được tìm thấy.

Hôm đó tôi đã nghe thấy vợ và con gái tôi khóc rất nhiều,bản thân tôi cũng không thể ngủ được vì lo lắng cho con trai.

Vợ tôi,con gái tôi và cả tôi đều mong là Su Ye sẽ chở về nhưng những lời mà ba người đàn ông hôm nay đã nói khiến cả gia đình tôi sốc nặng.Mặc dù tôi không muốn tin điều đó nhưng không có bằng chứng nên tôi chỉ có thể chấp nhận rằng...con trai tôi đã chết.

Sau cú sốc đó tôi bỗng nhiên lại nhớ lại khoảng thời gian khi tôi còn trẻ đó là khoảng 15 năm trước ,khi đó tôi sắp sửa bước vào kì thi lên cấp 3.Sau khi thi xong thì tôi đã nhận được giấy nói rằng tôi đã bị trượt,lúc đó tâm trạng tôi khá là khó chịu.Tôi đã ra ngoài và đi dạo để cho tâm trạng dịu bớt đi,khi đi qua một con hẻm,tôi đã gặp cô ấy,người mà sau này sẽ là vợ của tôi.Cô ấy đằng nằm trên mặt đất với các tờ báo vương vãi khắp nơi.Vẻ mặt cô có chút đau đớn,quần áo của cô ấy hơi cũ và đang lấy tay để che lại đôi chân dường nhưu là đang bị trẹo.

Lúc này tâm trạng tôi không tốt nên tôi định nhắm mắt làm ngơ nhưng khi nhìn lại...Tôi thấy cô ý rất đẹp,cô như là một bông hoa nở giữa đám cỏ dại xung quanh.Chính vì vậy tôi đã có dũng khí tiến đến và hỏi cô ấy một cách nhẹ nhàng:

"Em gái,em không sao chứ?"Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, đỡ cô ấy dậy, dìu cô ấy xuống một chỗ để ngồi đỡ,trong khi cô ấy ngồi nghỉ ngơi thì tôi đã cúi xuống nhặt những tờ báo có đang vương vãi ấy.

"Cảm ơn anh , em chỉ vô tình bị trượt chân thôi.Em không sao đâu ạ" Cô ấy nói với tôi với nụ cười trên môi.

...

Ngày 20 tháng 5,2020

Vào buổi sáng,tôi thức dậy,khi xuống dưới nhà vẫn thấy hai mẹ con ủ rủ đến mức không có sức sống.Phải thôi,đến tôi còn cảm thấy chán nản nên họ như vậy là bình thường khi phải trải qua cú sốc như vậy.

Đến giờ tôi vẫn chưa hết tức giận,tại sao...tại sao kể cả con trai tôi có chết đi nữa nhưng tại sao bọn họ không thể tìm thấy xác!Tôi không thể nhìn thấy nói được yên nghỉ mà phải nghỉ đến cảnh nó chết ở một nơi xa lạ càng khiến tôi tức giận.

Vào buổi tối, ba chúng tôi xem một bộ phim, nơi nói rằng ma cà rồng sẽ chiếm lấy trái đất.Tôi cũng dành nhiều thời gian hơn cho đoạn phim truyền hình cuối phim, khoảng một tiếng đồng hồ để giới thiệu danh sách liệt sĩ,liệt sĩ đầu tiên mất tận mười phút để giới thiệu, một liệt sĩ mất hai phút để giới thiệu, còn 40 phút còn lại thì mỗi một liệt sĩ là 1 phút.

Người mà được giới thiệu trong 10 phút đầu tiên là con trai của tôi 'Su Ye. Thành thật mà nói, tôi rất tự hào vì nó có thể lên TV và phát sóng những câu chuyện về cuộc đời mình, nhưng ...tôi không muốn phải đánh đổi bằng việc mạng sống của chính con trai tôi đã...

...

Ngày 7 tháng 2 năm 2021

Cấp trên của tôi đã chia chúng tôi ra làm hai đội,một đội rút lui và một đội cầm chân.Tôi là người được giao trọng trách nặng nề này.Tôi phải tự mình chỉ huy hơn 100 người để thực hiện kế hoạch.

Tình hình hiện tại rất nguy cấp, không có cách nào sử lí khác,nếu cả quân đều ở lại thì có thể sẽ không có một cơ hội sống sót nào.Tuy biết là vậy nhưng mọi người đều là đồng đội đã vào sinh ra tử hơn một năm, chỉ cần có năng khiếu ma thuật và được ra nhập quân đội thì chắc hẳn ai cũng nghĩ sẽ có ngày này.

Vết nức không gian là lối ra duy nhất để thoát khỏi đây,nó chỉ mở trong một khoảng thời gian nhất định.Vì vậy nên tôi thề là ngày mai tôi sẽ giết thật nhiều những con dơi hôi hám kia để trả thù cho đứa con trai đáng thương của tôi cũng như có thể cầm chân cho quân đội kia chạy !

...

Nhật ký kết thúc ở đây.Sau khi đọc xong nhật kí cô lại rơi nước mắt.

'Tôi nhớ ra rồi,tôi nhớ hết rồi.Tôi là Su Ye,tôi là con trai và tôi là một con người!Tôi không là ma cà rồng!Tôi càng không phải là con gái của cô ta!Nhưng ... Bây giờ tôi nói với người khác rằng tôi là Su Ye, liệu có ai tin tôi không ... Không nói đến việc tại sao tôi lại trở thành một cô gái, thì chính dáng vẻ của một ma cà rồng và việc không thể ăn thức ăn của con người cũng đã đủ để họ tin tôi nói dối rồi.Tôi chỉ có thể hút máu và quan trọng hơn là...là tôi đã giết rất nhiều người...'

Nghĩ lại lúc đó tôi thật ngu ngốc khi bị con dơi hôi hám Sophia huấn luyện, tinh thần suy sụp, tuyệt vọng.Khi đó tôi đã tự sử dụng một loại ma thuật máu để hồi phục,kết quả là tôi đã không học kĩ ma thuật đó nên nó đã làm tôi bị mất dần những kí ức trước đây khi còn là con người.

Khi tôi bắt đầu nhận ra, tôi đã rất sợ,tôi đã sợ rằng mình quên đi mình khi còn là con người,sợ rằng khi đã mất đi kí ức sẽ dễ dàng bị cô ta huấn luyện thành một cô công chúa ngoan ngoan dễ thương.Nhưng hươn tất cả tội sợ nhất là mình sẽ quên đi gia đình và em gái của mình.Tôi cũng đã rất cố gắng để không bị mất trí nhớ, nhưng sau vài ngày, tôi vẫn bị mất trí nhớ.

Nghĩ đến lúc đó mình thật sự rất ngốc, thậm chí còn tự làm chính bản thân mất trí nhớ.

Trong hơn một năm, cô ấy thực sự rất hòa thuận với Sophia,cô ấy cùng ngủ, cùng tắm và cùng ăn.Hành động như một đứa trẻ con trong vòng tay của 'mẹ' và còn làm những hành động dễ thương.Khi cô nhớ lại điều đó, đôi má vốn dĩ bình thường của cô đã trở nên nóng hơn.

Suling đứng dậy và đi đến chiếc gương soi từ trần đến sàn trong phòng ngủ, và thấy trong gương là một cô gái loli nhỏ nhắn cao một mét năm.Tóc dài ngang lưng màu trắng bạc buộc đuôi ngựa, đôi mắt to màu đỏ tía, khuôn miệng nhỏ nhắn, làn da trắng nhìn trông hơi ốm.Lúc này, Suling đang mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh, với vẻ mặt buồn bã không khiến cho cô trông sấu đi mà càng cảm thấy con loli nhỏ này rất đáng yêu.

Nghĩ về cuộc sống hàng ngày của cô với Sophia trong năm qua,Suling phồng má để bày tỏ sự tức giận.Ban ngày bắt nạt cô, ban đêm ôm cô ngủ, lâu lâu lại chọc ghẹo nhau trên giường và kể chuyện ma cho cô nghe.Mấu chốt là khi cô nghe những câu chuyện đó,cô đã rất sợ hãi.Cô đã xà vào vòng tay của Sophia,cô vẫn còn sợ hãi và nói rất ngập ngừng:"Mẹ, Lingling sợ ... Lingling muốn...ngủ với mẹ được không ?"

Bây giờ cứ mỗi lần nhớ lại,Suling lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.

" Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó. Tôi phải tìm cách giải thích với cha tôi rằng tôi là con gái của ông ấy ... tôi chính là con trai ông ấy.Sau đó,tôi 'Su Ye' sẽ âm thần giải cứu ông ấy!"

"Cạch...cạnh ..." Đúng lúc này,cánh cửa đột ngột mở cửa ra.Suling ngạc nhiên quay đầu lại,cô muốn thấy ai lại vô lễ mở cửa phòng ngủ của mình mà không xin phép?Nhưng một lúc sau cô đã cảm thấy sợ hãi vì lúc này cô đã nhìn thấy một người mà cô ít muốn thấy nhất.

...

"Xin chào ngài!" Mou Zhengming chào chỉ huy và nói :"Thưa ngài,theo lực lượng tình báo số XX đồng chí Su Chen đúng là đang ở trong nhà tù Zhancheng.Anh ấy đã đực được lực lượng của chúng ta đột nhập và giải cứu thành công."

"Ừm, vậy thì tốt." Chỉ huy chắp tay sau lưng gật đầu, lúc này chỉ huy đang đứng đối mặt với gió, áo gió trên người cũng bị gió thôi tung lên.Bầu trời dần dần trở nên u ám, những người lính xung quanh ông cũng dần sáng lên khi những chiến đèn pin đã bắt đầu được bật lên,cũng như lửa cũng được đốt lên để soi rõ đường.

Nhìn kĩ sẽ thấy rằng một cái cây ở đằng xa cũng bị gió quật ngã.

Chỉ huy nhìn bầu trời đang dần dần tối đi, sau đó nhìn về phía xa xa,sau đó quay lại và nói với Mou Zhengming bên cạnh:

"Cậu có thấy khu vực xung quanh đồng chí Wang Yan có một cái hồ lớn gần đó không?"

Wang yan nghe thấy thì nói:

"Dạ nếu ngài định câu cá ở đó thì không được đâu vì thời tiết ở chỗ đó khá xấu."

"Câu cá cái gì!Còn cậu,cậu là lính tình báo đúng không?Báo cho tôi biết thời tiết chiều mai thế nào!"

"Báo cáo! Chiều mai sẽ có một trận mưa lớn, với lượng mưa sâu hơn 180mm trong ba giờ. Xin chính quyền và các đơn vị liên quan..."

"Đủ rồi,đừng đọc nữa.Cậu lui xuống đi!" Chiến sĩ tình báo đã bị đuổi đi khi chưa kịp nói xong, sau khi chỉ huy quan sát lại địa hình, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.Ông la lên:

"Tất cả chú ý! Hãy chặn tất cả các kênh thoát nước gần đó, và sau đó đào bức tường của hồ phía trên mỏng hơn một chút. Nhân tiện, hãy tìm những lính bắn tỉa và xạ thủ,tìm càng nhiều người càng tốt,tốt hơn là nên có hàng chục!Hoặc vài trăm người" Tất nhiên,tất cả những lính bắn tỉa và xạ thủ cũng nên nhớ! Tất cả đều phải được trang bị đạn mithril!Ngoài ra hãy chuẩn bị những cái bẫy khác để thống chế những con ma cà rồng bay trên trời ". Chỉ huy nói thêm:"Còn anh có thể lui xuống được rồi.

"Vâng!" Sau khi chỉ huy Quân đoàn nói, anh ta nhanh chóng lui xuống.

"Báo cáo! Đồng nghiệp Su Chen đã đến vị trí an toàn!" Lúc này, một quân línhkhác trong bộ đồ của quân do thám chạy tới.

"Tốt lắm, đồng chí Su Chen thân thể thế nào?" Chỉ huy quan tâm hỏi: "Anh ta ở trong tù huyết tộc một thời gian, lúc trở về có nói gì không? Ví dụ như thông tin hữu ích."

"Có thưa ngài! Anh ấy nói bên kia có một nữ ma cà rồng, xem ra cô ta cũng biết anh."

"Ồ"

...

Lúc này, trong phòng rất yên tĩnh.Chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang sách.À...không và cả tiếng hét nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Trên giường trong phòng,Suling lúc này đang duỗi thẳng thân thể, toàn thân bị dải băng rộng màu đỏ trói buộc, tay chân cũng buộc chặt vào nhau. Hai tay giơ cao quá đầu,tay bị trói vào đầu giường.Chân cô bị trói ở cuối giường, miệng cô bị nhét một miếng vải và được cố định bằng một dải ruy băng.

 "Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"

Lúc này, trong mắt Suling đã ứa ra những giọt nước mắt xấu hổ, cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này khi còn là con trai.Cô tuyệt vọng vặn cái eo nhỏ nhắn của mình nhưng tất cả đều vô ích.

Sophia ngồi vào bàn và lật qua nhật ký của 'Su Chen'

Lúc này, cô cũng đã đọc xong mấy chục cuốn nhật ký,khi quay đầu nhìn lại thì thấy Suling vẻ mặt dữ tợn nhìn cô.Cô xua tay, ra hiệu cho Lina tháo dải băng quấn quanh miệng Suling.

Ngay khi Lina tháo dây ruy băng,Suling như được gảii thoát và mắng liên tục:

"Đồ khốn nạn! Sophia! Hãy cởi giây chói ra,ta và người đấu 1v1!".Suling lúc này đang dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn Sophia, hai má bên cạnh lúc này ửng hồng.

"Này! Con gái tôi cả tháng nay không bị kỷ luật, nó bây giừo ngông cuồng như vậy sao?", Sophia xoa chán biểu thị sự bất lực.

"..." Suling tiếp tục nhìn chằm chằm.Lúc này, một đôi ranh nanh nhỏ của cô đã lộ ra,nhìn như một con thú nhỏ chuẩn bị cắn chủ nhân.

 "Thưa Hoàng hậu." Lina bước tới, thực hiện nghi thức hầu gái tiêu chuẩn.

  "Có chuyện gì vậy, Nana?"

  "Bây giờ công chúa đã lấy lại trí nhớ trước đây, chúng ta bắt nạt một chút sẽ không thú vị hơn sao ạ?"

 Khi nghe Lina nói xong, Sophia quay lại nhìn Suling với một nụ cười rạng rỡ,điều đó đột nhiên làm cho Suling nhớ lại những kí ức khủng khiếp.Cô ấy không muốn bị nhốt trong căn phòng đó.

 "Cốc...cốc" May thay lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa .

"Vào đi!" Giọng Sophia có vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí có chút tức.Bởi vì cô ấy đang có kế hoạch để có một mối quan hệ sâu sắc với cô con gái thân yêu của mình.

"Báo cáo! Bệ hạ! Chiến binh nhân loại Su Chen đã được giải cứu."

Suling vui mừng khôn xiết khi nghe tin này, dù sao thì cô ấy cũng rất vui vì cha mình còn sống, nhưng có lẽ cô đã cảm thấy mình đã bị lãng quên.

Nhưng Sophia, người đang quay lưng lại với cô, khẽ mỉm cười.

"Ngoài ra, quân đội nhân loại dường như đang có kế hoạch sử dụng thời tiết và địa hình hiện tại để chuẩn bị tấn công vào 'Zhancheng'."

"Ồ ...ngươi hãy gửi quân đội đến đó để ngăn chặn nhân loại tấn công"

"Thần xin tuân lệnh nhưng mà thưa bệ hạ,chúng ta có cần mở cống ngầm không?"

"Ừm, hiện tại phải làm như vậy.Ngươi lui xuống trước đi"

"Thần xin tuân lệnh!"

                                                                 <2500 từ>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro