Chương 19

"Tại sao những ngày này em lại bận rộn đến thế vậy?"

"Bởi vì gần đây có rất nhiều người nhắm đến mạng của em ạ hic."

Tôi thậm chí không thể đi ra ngoài.

Khi tôi lẩm bẩm với vẻ mặt ngượng nghịu, Martina phá lên cười như thể cô ấy đã nghe thấy điều gì đó thú vị.

"Đó là vì Claudia, trở thành tâm điểm của sự chú ý , phải không?"

Mặc dù tôi biết điều đó, nhưng có vẻ như Martina vẫn có quan hệ không tốt với Claudia.

"Bằng cách nào đó mà em đang bị những vị "kia" nhắm đến ạ."

Tôi chua chát lẩm bẩm.

"Vì vậy, vì vậy mà em đối đầu với Thái tử trên đường phố?"

Martina hỏi, chạm vào trán tôi như thể đang đo nhiệt độ cơ thể. Đôi mắt chị ấy quét khắp cơ thể tôi từ đầu đến chân.

Chị ấy dường như đang đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của tôi.

"Chị không biết rằng Irene có thể mạnh đến mức này."

Chà, chị ấy đã đúng.

Ngay cả tôi cũng không biết rằng mình sẽ sống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

"Chị không nghĩ rằng chị sẽ có thể tham dự tang lễ của em, vì vậy chị có thể nói những lời cuối cùng với em bây giờ được không?"

"Chị đang đùa em sao ạ?"

"Chị nghiêm túc."

"......"

Chết tiệt, tôi không muốn trải qua cái trò tồi tệ này để trở nên giàu có và danh giá. Của cải... tôi đã có đủ.

Vâng, tôi có thể chết bất cứ lúc nào mà không hối tiếc.

Tôi hướng ánh mắt về một nơi nào đó xa xăm với một vẻ mặt xa xăm.

Martina ngừng trêu chọc tôi. Cô ấy nhấp một ngụm và nói một cách nghiêm túc,

"Chin có thể bán thông tin cho em, nhưng cá nhân chị không thể giúp em. Chị xin lỗi, nhưng chị có vấn đề của riêng mình. "

"Vâng em biết. Em cũng có lương tâm mà. Làm thế nào em có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ chị được chứ ạ ? "

Những kẻ thù mà tôi phải đối phó là Thái tử, người cai trị Carlisle, và anh hùng của Đế chế, Hiệp sĩ. Thành thật mà nói, sẽ rất khó để đối phó với họ ngay cả khi Martina giúp tôi.

Tuy nhiên, khi tôi nhẹ nhàng đồng ý, Martina dường như cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng chị ấy không nên cảm thấy áy náy mới phải.

"Chị sẽ nói với em một điều. Công tước Lamberg đã đến tìm chị cách đây ít lâu ".

Tôi không biết rằng một câu chuyện về Benjamin sẽ xuất hiện từ đâu, vì vậy tôi mở to mắt nhìn cô ấy.

Cuối cùng thì Benjamin đã bắt đầu tiếp cận Martina chưa? Nó có vẻ sớm hơn một chút so với câu chuyện gốc.

"Anh ta đã nói ạ?"

"Anh ta đã hỏi thông tin của em."

"T-thông tin gì cơ ạ?"

"Thông tin rất cá nhân và những chuyện nhỏ nhặt . Em thích hay không thích điều gì, sở thích của em là gì, những thứ đại loại như vậy ".

Anh ta muốn biết điều đó thì có ích gì nhỉ?

"Ah....."

Vẻ mặt tôi tối sầm lại khi tôi nhớ Irene Amber là ai và số phận như thế nào trong câu chuyện gốc.

Tôi đã tin chắc rằng tôi không bao giờ có thể bị đánh bại theo cách tương tự, nhưng vào lúc này trái tim tôi đã tan nát.

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước khi cô ấy bắt đầu băn khoăn.

"Còn điều gì lạ nữa không ạ?"

"Anh ta liên tục tiếp cận chị. Có vẻ như anh ta có động cơ thầm kín ".

Tên khốn đó đang cố lừa Martina và sử dụng cô ấy như một con tàu đưa tin.

Tuy nhiên, khác với câu chuyện ban đầu, Benjamin đã khiến Martina phải lòng anh, lần này Martina không hề tỏ ra quan tâm đến anh.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ấy và xem xét làn da của cô ấy. Có vẻ như cô ấy đang khó chịu vì tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy gần như thế này.

Ồ, bây giờ tôi có thể nhẹ nhõm hơn không?

"Martina, xin đừng quan tâm bất cứ ai không tôn trọng cô. Cho dù miệng của người đó có ngọt ngào đến đâu ".

"Cái gì, bây giờ em đang lo lắng cho chị sao?"

Cô ấy cười khúc khích với tôi, người đã hành động như một bà già lo lắng thái quá.

"Uhm, chị nghĩ gì về Benjamin, Martina?"

"Tôi không có ý nghĩ sâu xa nào với anh ta cả."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Đôi khi em đối xử với chị như một đứa trẻ. Nếu người phụ nữ sinh ra tôi còn khỏe mạnh, cô ấy cũng sẽ đối với tôi như vậy ".

Cô ấy bất chợt kể về thời thơ ấu của mình. Sau đó, tôi được ôm như một con búp bê trong vòng tay của Martina mà không nói bất cứ điều gì.

Nếu chị ấy cần sự an ủi lúc này, thì tôi sẽ sẵn lòng lắng nghe bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, nét mặt của chị ấy thay đổi nhanh chóng khi chị ấy chuyển sự chú ý sang tôi.

"Vậy Irene, còn em thì sao?"

Cô ấy hỏi khi đưa anh đào vào miệng tôi. Tôi nhai kỹ và trả lời.

"Chị chắc phải biết rằng em đã được mời đến vũ hội hoàng gia."

"Ý em là mồ chôn mới của em?"

Lời nói của chị ấy khiến tôi hơi đau đớn.

Tôi nhíu mày và phồng má.

"Nói tóm lại em cần một số thông tin để chuẩn bị cho chuyện đó ạ."

"Irene, chị đã nói gì về nguyên tắc cơ bản của cuộc đàm phán?"

"Nếu em nhận được một cái gì đó, thì em cũng phải cho đi một cái gì đó."

Cho và nhận.

Khi tôi chỉ qua lại giữa tôi và Martina, cô ấy xoa đầu tôi như thể tôi đã làm tốt.

"Vậy em sẽ cho chị thứ gì nè?"

"Em cũng sẽ cung cấp thông tin cho chị ạ."

Như mọi khi.

Martina nở một nụ cười mãn nguyện trước lời nói của tôi.

***

Tôi đã chuẩn bị xong theo cách của mình, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi chỉ cần đến Hoàng cung.

Tuy nhiên, quá trình để đến được Hoàng cung không hề suôn sẻ như tôi nghĩ.

"Chloe, còn phải chọn đến khi nào nữa chứ..."

Tôi chỉ có một cơ thể. Hay cânu thực sự nghĩ rằng tôi phải thay quần áo hàng giờ?

"Nhưng cái nào cũng hợp với Rin hết á, thật khó cho mình quá."

Claudia chọn chiếc váy cẩn thận. Tôi đang mặc một chiếc váy được thiết kế riêng cho mình, có tính đến làn da, mái tóc, đôi mắt, hình dáng cơ thể và chiều cao của tôi.

Tuy nhiên, dù tôi có cố gắng làm đẹp thế nào đi chăng nữa thì sự hiện diện của tôi vẫn như không khí bên cạnh cậu ấy.

Và ngay cả khi tôi đang được chú ý, nó cũng sẽ khó khăn như vậy.

Bây giờ tôi đã tạo được ấn tượng với Thái tử, tại sao tôi phải trở thành tâm điểm chú ý!

'Dù sao thì tôi cũng không thể nổi bật ngay từ đầu!'

Claudia chọn chiếc váy của cô ấy trong một giây trong khi tôi đã mặc 30 chiếc váy cho đến nay.

"......Đến khi nào chúng ta mới chọn xong một chiếc váy ưng ý đây...?"

"Hừm, chỉ cần đợi thêm một chút."

"Thở dài....."

Tôi gục xuống chiếc ghế dài với một tiếng rên rỉ như thây ma.

Thông thường, vào thời điểm này, mọi người sẽ ngừng làm những việc họ đang làm và hỏi tôi có thấy chán không. Nhưng có vẻ như Claudia rất muốn làm đẹp cho tôi.

Tôi chậm rãi chớp mắt khi thăm phòng thay đồ mà Claudia đã làm cho tôi.

Để thuận tiện, nơi đây được gọi là phòng thay đồ, nhưng quy mô của nó không khác gì một cửa hàng cả.

Ngay cả nhà thiết kế của Carandy Store, người nổi tiếng là tài năng, đã hỏi 'Tôi có thể giúp được gì không?'. Cô ấy đã sẵn sàng trong trường hợp cô ấy phải sửa lại áo choàng của mình.

Khi nào điều này kết thúc?

"Tôi hoàn hảo bất kể tôi mặc gì."

Lúc này, tôi chỉ biết nói bất cứ điều gì vì tôi muốn kết thúc chuyện này.

"Tôi là một người mẫu có thể phù hợp với bất kỳ bộ đồ nào, phải không?"

Cùng lúc đó, mắt tôi bắt gặp ánh nhìn của nhà thiết kế. Có vẻ như cô ấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô ấy đã ngang nhiên đáp lại bằng một câu 'sao?'.

Nếu bạn muốn được trả tiền, hãy thể hiện kỹ năng tâng bốc giả tạo của bạn. Ngoại hình của khách hàng đã là đẹp nhất trên đời này, không ai có thể sánh được, bảo sao không nói được!

Như thể nhà thiết kế không thể đồng ý với tôi, cô ấy cố gắng tránh cái nhìn của tôi.

Nó thực sự quá nhiều... ..

Nếu đã mỏi miệng thì ít nhất cũng phải gật đầu!

Tôi phẫn nộ với người đó và nhìn cô ấy một cái nhìn chết chóc.

"Vì vậy, bạn cũng biết điều đó mà phải không? ."

Vâng đúng như thế.... Huh? Hãy trả lời như thế đi !

Felix, người đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi.

"Dù Irene mặc quần áo nào thì cũng rất dễ thương và đáng yêu. Vì vậy, Chloe mới không thể chọn được . "

Ban đầu tôi đã nằm ườn trên ghế sofa như một con mèo lười, nhưng tôi cứng người và nhanh chóng đứng dậy ngay khi nhìn thấy Felix.

"Anh làm em giật mình đó ạ."

Tôi cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.

Đôi mắt tôi mở to khi tôi áp vào khuôn ngực đang rung rinh của mình. Sau đó, Felix từ từ thu tay lại với một nụ cười hối lỗi.

"Oh... thế sao...?"

Vâng, tôi gần như lên cơn đau tim.

Tôi gật đầu, thả lỏng đôi vai căng thẳng của mình.

"Anh nhớ em, nên anh đã đến ngay khi hoàn thành mọi việc. Nhưng, có vẻ như anh đã đến quá sớm thì phải. Anh xin lỗi. Anh không định làm bạn giật mình đâu."

"A-Anh nhớ em"... .. Khi tôi đang mải suy nghĩ về ý của anh ấy, Felix mỉm cười và quay đi khỏi tôi. Anh tiến thẳng tới Claudia.

Ồ, thì ra là thế. Anh ấy nói rằng nhớ em gái của mình. Tôi đã nhầm rằng anh ấy đang nói chuyện với tôi tại thời điểm đó.

Tôi vò đầu bứt tai vì hiểu lầm một cách ngu ngốc.

Felix nhìn quanh phòng thay đồ và nhẹ nhàng kéo ra vài chiếc áo choàng bằng ma pháp.

Anh ấy nhấc ngón tay lên và giữ chiếc váy trước mặt tôi (bằng ma pháp). Sau đó, anh ấy cười rạng rỡ với tôi, và chớp mắt một cách ngây thơ.

"Thật xinh đẹp!."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro