Chương 45. Dục vọng trỗi dậy của Felix
— Hãy suy nghĩ kỹ đi, Đại pháp sư.
Ác ma không chịu thua và tiếp tục lẩm bẩm.
–Ngươi biết thuật pháp gì được khác trên mũi tên không. Thuật đó khiến ngươi liên tục bị tẩy não trước khi ngươi có thể đuổi được ta, ngươi không thể không biết điều đó.
'Phá hủy mọi thứ yêu thích. Hãy giết tất cả những gì từng muốn bảo vệ bằng chính đôi tay của mình. '
Tất nhiên, nó bao gồm Irene, cũng như gia đình của anh ấy.
Chắc hẳn mọi người đều đang lo lắng cho anh. Felix không mong đợi nó lâu như vậy.
Giống như sự bình lặng trước cơn bão, hôm nay là một ngày đơn điệu và yên bình không khác ngày thường.
Felix nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng trước khi cuộc sống hàng ngày của anh hoàn toàn tan vỡ.
Hành động của họ giống như Irene đã nói với anh ấy.
Họ dụ Felix đến nơi này bằng cách lợi dụng một pháp sư trẻ, thiếu kinh nghiệm và nhút nhát từ Bộ Ma pháp. Họ đã tận dụng lòng tốt bẩm sinh, sự độ lượng và vị tha của anh ấy.
Tất nhiên, họ biết rằng với khả năng của mình, anh ấy có thể dễ dàng chống lại và bỏ chạy.
Nhận thức rõ điều đó, Benjamin hướng sự bất ổn căng thẳng cho pháp sư trẻ tuổi.
Đầu mũi tên sắc nhọn đã nhắm chính xác vào trán cậu bé.
"Nếu đó là một con quái vật có kích thước bằng một quả bóng sau khi sức mạnh được chấp nhận và nó bị mắc kẹt trong cơ thể, tất cả sẽ kết thúc. Tuy nhiên, ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu tâm trí của thằng nhóc đó bị ăn bởi sức mạnh của ác ma không? "
Sức mạnh của ác ma sẽ thâm nhập vào tâm trí bất an của cậu bé, sau đó xâm nhập vào cơ thể cậu và nhuộm đen thế giới bằng bóng tối.
Không nghi ngờ gì nữa, Felix sẽ bị lay chuyển bởi những lời nói của Benjamin nếu anh ấy không biết trước về điều này qua lời tiên tri của Irene.
Nếu anh ấy đứng ở ngã ba đường nơi anh ấy phải lựa chọn giữa: sự kết thúc Chamberlains, sự phục sinh của ác ma và sự bắt đầu của những cơn ác mộng, thì kết quả đã rõ ràng.
Mọi thứ có thể đã diễn ra như họ muốn.
Felix phải đối mặt với những giọt nước mắt của một pháp sư trẻ tuổi chưa kịp nở hoa.
Anh nhớ lại cái ngày họ vô tình chạm mặt nhau trên hành lang. Cậu bé nhận ra Felix đã nhảy dựng lên và đỏ mặt. Sau đó cậu ấy thốt lên rằng thật vinh dự khi được gặp một người mà cậu ấy rất ngưỡng mộ trong khi nói lắp.
Có thể thật khủng khiếp khi những pháp sư lại trở thành một con chó săn của hoàng gia, nhưng cậu bé vẫn có đôi mắt của một kẻ mơ mộng.
Tuy nhiên, bây giờ nó chỉ có sự tuyệt vọng. Đôi mắt của cậu bé đã góp phần quan trọng trong việc dụ Felix đến đây bơi anh đã bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi, sợ hãi và hối hận.
Họ vứt bỏ nó sau khi lợi dụng.
Benjamin, người đã áp dụng và hành động với các quy tắc giống nhau, cho dù đó là đồ vật hay con người, có thể sẽ giết cậu bé một khi hắn đạt được mục đích của mình.
Felix đã đưa ra quyết định từ lâu. Nhưng kế hoạch của anh ấy không bao gồm cậu bé đó.
Sử dụng ma pháp, anh định hướng lại đầu mũi tên đang hướng vào cậu bé đến vai mình. Sau đó, anh ấy liếc nhìn cậu bé, người đang xanh xao và run rẩy như một chiếc lá, và nói.
"Ngươi có thể xóa ký ức của đứa bé."
Đó là một nhận xét bình tĩnh.
Benjamin nhếch môi với ngụ ý rằng không cần phải giết cậu bé vì nó sẽ không có hồi ức gì về những việc diễn ra ngày hôm nay.
Anh ta mỉa mai giả vờ biết ơn vì sự lựa chọn của Felix.
"Ngươi là một vị thánh vĩ đại khi có tinh thần để lo lắng cho cả những kẻ phản bội. Vì đó là lời trăng trối cuối cùng của ngươi, ta sẽ trao nó cho ngươi. Nếu nhie thế, sẽ không ai nhớ đến sự hy sinh của ngươi nữa ".
Mọi người gọi đó là sự hy sinh. Felix, người chỉ hành động theo niềm tin của mình, đã không đáp lại lời khiêu khích của Benjamin.
"Nếu ta ví linh hồn của ngươi như một quả bóng, ta thực sự muốn xé toạc nó ra và xem bên trong nó có màu gì. Ta bắt đầu tự hỏi nó trắng như thế nào. Thật tiếc vì hôm nay là ngày cuối cùng của ngươi ".
Đó là một màu trắng tinh khiết.
Felix đã có một biểu cảm không phù hợp với tình huống thảm khốc như thế này. Anh không thể hiểu tại sao đối phương lại đánh giá anh như thế.
–Ý ta là, những người bình thường không bao giờ hành động giống như ngươi, phải không?
"...."
—Theo cách nào đó, ngươi phảng phất nét giống một thiên thần. Thật kỳ lạ.......
Sức mạnh của ác ma bắt đầu nói những điều vô nghĩa về việc liệu anh ấy có phải là hậu duệ của một thiên thần hay không.
Felix lắng nghe tất cả những lời nói từ một tai và nghĩ rằng thật may mắn khi cậu bé pháp sư trẻ tuổi sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Felix vừa đi vừa đắm chìm trong dòng suy nghĩ và nhìn xuống bản thân. Không có khu vực nào trên quần áo của anh ấy không có vết máu.
Chỉ cần nhìn quần áo của anh ấy, có thể thấy rõ anh đã phải vật lộn như thế nào. Anh không thể trở về trong bộ dang như thế này được.
"Ngươi có đồ để thay không?"
–Thế quái nào mà ta lại có được.
"Ngươi thật vô dụng."
- .......
Tên Ác ma trong anh, người gần như mất bình tĩnh trong giây lát, đã nén cơn giận của mình và nói nhỏ.
–Không muốn trả thù sao? Ngươi muốn ta làm cho chúng trở lên đau khổ, phải không? Ngươi muốn nhìn thấy chúng khóc dưới chân ngươi, vắt kiệt nước mắt và cầu xin sự sống của chúng, đúng không? Ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi!
Lời nói của ác ma ngày một lớn hơn khi Felix không chịu trả lời câu hỏi, hoàn toàn phớt lờ nó.
–Hừ ? Hãy trả thù đẫm máu những kẻ đó!
"Trả thù là nhiệm vụ của ta, vì vậy ta không cần mượn sức mạnh của ác quỷ."
–Dùng ma pháp còn chẳng được thì trả thù kiểu gì.
"Hừm."
Trước những lời đó, Felix nghiêng đầu một cách thản nhiên và niệm một câu thần chú dịch chuyển. Ngay khi cử động, anh ấy lập tức dựa vào tường và hộc máu.
–Argh! Đồ điên! Hãy quý trọng cơ thể của ngươi đi !
"ha ......nó vẫn đủ."
–Đừng thúc ép bản thân! Ngươi có thực sự là con người không vậy?
Mặc dù ma pháp đã thành công nhưng tọa độ lại lệch.
Felix đã định chuyển đến phòng của mình trong biệt thự của Chamberlain. Anh lấy mu bàn tay lau vết máu trên miệng và nhìn xung quanh.

'Đây là.......'
"Phòng ngủ của Irene..."
-Gì chứ?
Sức mạnh của ác quỷ ngay lập tức phản ứng lại lời thì thầm của Felix.
Và Felix, người trước đó đã hoàn toàn phớt lờ sức mạnh của ác quỷ, lần đầu tiên cau mày và lên tiếng.
"Đừng có lảm nhảm trong đầu ta mãi như thế."
–Câm miệng đi, đồ khốn nạn xấu tính thiếu tôn trọng.
Bất cứ khi nào sức mạnh của ác quỷ lục tung trí nhớ và cảm xúc của anh, Felix cũng phải nhìn thấy và cảm nhận được chúng.
Mặc dù anh ấy nghĩ rằng việc chia sẻ cơ thể của mình về cơ bản sẽ rất khó khăn, nhưng giờ anh ấy đã cảm thấy thực sự mệt mỏi rồi.
–Oh, Ta cứ tưởng ngươi là một gã nhàm chán không có chút ham muốn nào.
Leraze là ác quỷ của sự đấu tranh và thắng lợi, và ngoài ra còn là.......
'Ác ma của tình yêu và khoái lạc.'
Felix nhớ lại khía cạnh ham muốn được điều khiển bởi ma quỷ bên trong anh, điều mà anh không thể chịu đựng được khi nói với Irene.
"Đừng có làm điều đó."
Anh cảnh báo nó với cái trán đau nhói, nhưng sức mạnh của ác quỷ, kẻ đã nắm lấy cơ hội đầu tiên của anh vẫn chưa dừng lại.
Sau khi khám phá tận cùng bên trong của Felix, Leraze ngừng lo lắng và lấy lại bình tĩnh.
Anh bắt gặp ham muốn đen tối và vướng víu được che giấu một cách ngoan cường ở cuối.
Con rắn của sự cám dỗ trở nên bền bỉ và khôn khéo. Leraze cuộn lấy mong muốn của một thợ săn và thì thầm với mục đích duy nhất là nghiền nát xương trong một khoảnh khắc.
–Ngươi có biết ta không phải là người duy nhất ở đây không?
Ngay khi nghe thấy điều đó, anh cảm thấy giác quan của mình như bừng lên.
Tiếng tim đập đều đặn và tiếng thở đều đều.
Chắc chắn anh ấy đã nhận ra muộn vì anh ấy đã tập trung vào việc xoa dịu cơn đau đầu của mình.
Khi Felix nghe thấy âm thanh sột soạt bên trong tấm mành màu đỏ, anh nghiến răng và quay lại.
Tuy nhiên, Irene đã nhanh hơn trong việc lật người và ngồi dậy ra khỏi những con búp bê nhồi bông chất thành núi.

"Felix?"
Irene ôm búp bê ở hai bên và thì thầm với giọng ngái ngủ.
Cô ấy vừa mới thức dậy, và đôi mắt của cô ấy vẫn chưa mở hết.
Felix dừng bước.
–Ngươi còn do dự gì nữa? Ta biết hết dục vọng của ngươi rồi.
"Đây không phải là mơ đúng không? Là Felix thật sao ạ? "

–Có cần phải kiềm chế bản thân không? Cuối cùng, ngươi chỉ cần hạnh phúc.
"Mà khoan ! Felix! Chuyện quái quỷ gì vậy?! Máu! Anh đang chảy máu kìa! "
–Đừng từ chối nó, và chỉ cần giao cơ thể của ngươi cho ta. Ta sẽ cho ngươi những thú vui của địa ngục.
Irene hoảng sợ chạy đến khi thấy một vết thương do một mũi tên đâm trên vai Felix.
Sẽ thật nhẹ nhõm nếu chỉ là bờ vai của anh ấy, nhưng toàn thân anh ấy bê bết máu đến mức khó tìm được chỗ nào mà không có nó. Ngay cả màu trắng của quần áo anh ta cũng bị nhuộm đỏ.
Cô ném những con búp bê của mình, đến gần anh và lượn lờ xung quanh mà không chạm vào anh vì cô ấy sợ rằng mình sẽ gây ra đau đớn hơn. Đôi mắt cô rưng rưng.
Felix từ từ hạ thấp ánh mắt với vẻ mặt cứng đờ và nhìn xuống Irene.
Một mùi hương ngọt ngào ngay lập tức khiến anh choáng váng và căng thẳng. Nó mãnh liệt dữ dội như đang xô đẩy và nghiền nát từng tế bào trong cơ thể anh.
Felix quay đầu lại, gần như không che mũi và miệng bằng những đầu ngón tay run rẩy.
Leraze bí mật hỏi.
-Ngươi đang nghĩ gì vậy ?
'....., ta đang nghĩ về điều gì.......'
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cảm thấy mất phương hướng đến mức tự hỏi bản thân mình.
Dù cố gắng chống cự và quay đi, nhưng các giác quan cực kỳ nhạy bén của anh vẫn dõi theo từng cử động dù là nhỏ nhất của Irene. Mọi dây thần kinh trong cơ thể anh đều dán chặt vào cô.
Irene, người không nhận thức được tình trạng bất cập của mình, bắt đầu nhìn xung quanh anh một lượt. Cô ngước nhìn anh.
Ánh trăng và ánh sao tràn ra từ ô cửa sổ hình vòm tròn trang trí trần nhà.
Khi cô ấy đứng bên dưới nó, đôi mắt vàng ngân ngấn nước của Irene chứa đầy những mặt trăng nhỏ và vô số ngôi sao.
Có lẽ do sự chênh lệch chiều cao đáng kể của họ, cô ấy đã phải ngẩng đầu lên hết mức có thể để có thể nhìn thấy nước da của Felix.
Đó là ánh mắt tin tưởng ẩn chứa sự đón nhận dịu dàng. Irene chắc chắn sẽ đứng đó, bao dung người khác và xoa dịu những chỗ bị tổn thương.
Anh kìm nén một ham muốn ngấu nghiến đâm sâu vào trái tim mình .......
Irene từ từ lướt qua Felix từ trên xuống dưới và cẩn thận xem xét tình trạng của anh ấy.
Hàng mi rậm rạp của cô tạo nên hàng ngàn bóng đen sâu thẳm, và ở giữa, mặt trăng và các vì sao được phản chiếu và lấp lánh trở lại.
"Felix, anh có thể đi được không? Em có thể giúp anh về phòng . "
Ngay khi cô chớp mắt, một giọt nước mắt chảy dài trên má cô. Những sợi lông mi đọng sương như ngọn cỏ.
Anh muốn nói với cô rằng anh vẫn ổn và cô không cần phải khóc.
"Đừng khó..c......."
Trước khi anh có thể nói ra câu nói của mình, cổ họng Felix đau nhói. Anh dùng lưỡi làm ẩm đôi môi khô khốc của mình.
Đó là bởi vì có một cơn khát cháy bỏng không thể chịu đựng được.
Đồng thời, có một sự thôi thúc mạnh mẽ và hủy diệt khiến cột sống của anh ấy cứng lại.
Anh muốn làm cho hai mắt ấy chứa cả bầu trời đêm chỉ chứa anh và khiến cô khóc không ngừng, nước mắt tuôn ra không ngừng ......
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro