Chương 97. Claudia trở về

Tôi đã yêu cầu Larry giấu vết thương càng lâu càng tốt, nhưng anh ta cương quyết nói rằng không được tháo băng dù bất kì lý do gì trong vòng một tuần.

"Hừm. Tôi có thể nới lỏng thanh nẹp một lúc và đặt lại nó vào ban đêm được không?"

"Tuyệt đối không."

Tôi lẩm bẩm một cách nghịch ngợm khi nhìn xuống bàn chân và cổ được băng bó cẩn thận của mình.

"Nếu Chloe nhìn thấy tôi thế này, cô ấy sẽ phát điên ... anh có nghĩ là cô ấy sẽ tin tôi nếu tôi nói rằng mình đã bị ngã xuống cầu thang không?"

"Đừng nói những điều vô nghĩa như thế."

"Tôi đã từng tin vào anh đấy."

"Cô không phải chỉ đang giả vờ tin tôi sao?"

Xem xét tính cách của Claudia hiện tại, tôi nghĩ rằng khó mà cô ấy có thể tin tưởng tôi. Dù sao thì tôi cũng may mắn vì chỉ bị thương một chỗ ở mắt cá chân.

"Cô có thể nói mình bị bong gân."

Thật đáng ngờ, nhưng nếu tôi nói vậy thì có được không nhỉ? Tôi lẩm bẩm và đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tập tễnh bước đi.

Sau đó, Larry đến gần tôi và nâng tôi lên. Khi anh ấy cắn môi định nói gì đó, anh ấy đột nhiên cau mày và càu nhàu với tôi.

"Này, cô đang bị đau lưng đấy nhá."

Gì chứ ? Nghĩ về việc tại sao lưng của mình lại bị đau.....

Khuôn mặt tôi nhanh chóng nhuộm đỏ, tôi dùng bàn tay che kín khuôn mặt mình.

Larry trở nên im lặng.

Đúng vậy, theo góc nhìn của Larry, anh ấy chỉ ngủ thiếp đi và sau đó tỉnh dậy.

Sẽ là không công bằng nếu có nhiều điều xảy ra khi anh ấy không có ở đó, nhưng đó không phải là điều đáng xấu hổ và tức giận với anh ấy.

"Tôi sẽ trông chừng cô."

Tôi phớt lờ Larry, người đang lẩm bẩm. Khi tôi ôm lấy vòng tay của Larry một cách tự nhiên, tôi chỉ tay về hướng phòng thí nghiệm.

Ngay khi đến nơi, anh ta lấy ra lọ thuốc chữa lành đã làm từ trước và nói.

"Nhìn lưng của cô mà xem."

"Nếu cô là người mà anh ta yêu , tại sao anh ta lại không do dự mà làm tổn thương cô như vậy ......"

"Anh đã thấy những thứ anh không nên thấy, phải không?"

Sau đó tôi thấy có gì đó rất lạ. Felix và Larry cùng chung một cơ thể, nhưng nếu tôi nhìn vào Felix, hai trái tim gần gũi đang rất yên lặng trước mặt Larry như một thanh gươm.

Đẹp trai và ưa nhìn là một điều giống nhau. Thật kỳ lạ. Ngoại hình của Felix thay đổi nhiều so với trước đây, lúc đầu cũng hơi buồn nhưng khi đã quen thì không thấy khó chịu chút nào.

Đây có phải là sức mạnh của tình yêu? Bản thân đang kinh ngạc, tôi lẩm bẩm rồi đi qua, cởi chiếc nút áo mà Larry đang mặc.

"Cơ thể của anh..."

"Ừ?"

"Tôi muốn nó."

Tôi đột nhiên thoát khỏi tâm trí của chính mình.

"Mà này, cái cung vốn giam cầm anh trước đây giờ đang ở đâu? Nếu tôi tìm được nó, tôi có thể đưa anh trở lại đó không nhỉ?"

"Nó hẳn đã bị thiêu rụi. Và tôi không muốn đi vào những vật vô tri vô giác nữa."

Larry nói. Tôi hoàn toàn hiểu trái tim anh ấy.

Nếu tôi không chỉ sống như một con người, tôi không biết, làm thế nào tôi có thể tồn tại bên trong những vật thể vô tri vô giác khi tôi nhớ lại các giác quan trong cơ thể của các sinh vật sống?

"Một con chó thì thế nào?"

"Không!"

"Thật là khó quá đi."

"Cô cũng muốn làm chó à?"

"Nếu anh là một con chó, tôi nghĩ anh có thể dễ thương hơn bây giờ."

Những thứ dễ thương đáng giá chỉ vì chúng dễ thương. Anh ấy cho tôi ăn, đưa tôi đi dạo, chơi với tôi mỗi ngày... .

Larry không thể rời mắt khỏi tôi khi tôi đặt cằm lên đùi anh ta và khẽ lẩm bẩm. Không có câu trả lời nào trong một lúc lâu sau đó, có lẽ bởi vì đây là một thời điểm cực kỳ nhạy cảm. Thế nhưng, một lúc sau, anh ta nói,

"Nóng",

Anh ta biểu hiện một cách khó xử và lắc đầu.

"Nếu cô có thể tách tôi ra khỏi Fel. Thật tuyệt nếu có một cơ thể người để tôi nhập vào. "

Tôi biết điều đó là không thể. Felix có nhiều ma lực cho hắn ăn, cho nên anh ấy có thể nhốt hắn trong cơ thể, nếu là thân thể bình thường, người đó có thể cầm cự ác ma lâu như thế sao?

"Hmm, nếu anh là con người, tôi nghĩ cơ thể một người phụ nữ sẽ phù hợp với anh vì một số lý do. Ở tuổi mười bảy, anh sẽ có suy nghĩ của độ tuổi hai mươi."

"Cái gì? Tại sao!"

"Tuổi linh hồn của anh."

"Thưa cô, có cần phải như thế không? Tôi cao hơn Lerase rất nhiều, đẹp trai và ngầu hơn,sẽ đi vào cơ thể của một người phụ nữ sao? "

"Có rất nhiều lí do để làm điều đó."

Dù sao, đây là những thứ không có khả năng thành hiện thực, vì vậy tôi không nghĩ theo chiều hướng đó nữa.

Tôi mở nắp lọ thuốc chữa bệnh và chỉ tay vào chỗ ngồi trước mặt. Sau đó Larry phát hiện ra, lẻn đến chỗ tôi rồi ngồi thu mình lại trước mặt tôi.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì nó cũng giống một con chó con, tôi tự nhủ trong lòng.

Anh chăm chú chữa trị tấm lưng đầy vết tích từ đêm qua . Mỗi lần chạm vào, Larry đều run rẩy. Một khoảnh khắc yên tĩnh dần trôi qua.

Khoảng thời gian này, Larry vẫn tiếp tục cố chấp nói ta những lời ngốc nghếch.

"Nhưng khi tôi thoát khỏi cơ thể này, cô vẫn sẽ giúp đỡ và chăm sóc cho tôi chứ?"

Một ác ma thiếu kinh nghiệm trở thành kẻ thù tối cao của con người trong tình yêu. Anh không thể tin rằng anh sẽ hối hận vì anh đã nuốt chửng tình cảm của Felix.

Một tên ác ma chết tiệt đã nuốt chửng linh hồn của Felix, cô còn hận không thể giết chết anh ta ngay bây giờ.

"Tôi sẽ xem xét một chút."

"Điều gì khiến cô băn khoan sao..... "

"Thay vì nói như thế, nếu tôi có thể hoàn toàn tách rời anh, chẳng lẽ anh sẽ không thể quên tất cả những cảm xúc hiện tại của mình sao?"

"Đúng vậy."

"Lúc đó, chúng ta có thể chĩa kiếm vào nhau. "

Rồi chúng ta có thể quay lại như xưa được không? Anh không còn yêu tôi nữa nên anh có thể làm điều bất lợi cho tôi.

"... Tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra."

Larry lẩm bẩm như vậy, và có vẻ suy nghĩ trong giây lát. Một lúc sau, anh liếm môi với một giọng nói khó nhọc và buồn bã, nhưng đồng thời cũng có chút bồn chồn.

"Thật kỳ lạ, nó đau đớn như muốn chết, nhưng tôi không muốn thoát ra khỏi giây phút này. Tôi thực sự là một kẻ biến thái sao?"

Bị mắc kẹt trong một sự trói buộc khủng khiếp mà người anh ấy yêu sẽ hận suốt cuộc đời.

Thế nhưng dường như anh không chán ghét cảm giác của hiện tại, đầy ý chí và cảm xúc với cuộc sống.

"Anh không phải là một kẻ biến thái, đó là ý nghĩa của việc được sống."

"Được sống..."

"Ngọn lửa đốt cháy cuộc sống."

"Nó nóng và đau đớn."

Thật ra, nếu tôi là Larry, tôi ước mình có thể xóa hết ký ức và xóa hết những cảm xúc yêu thương tôi rồi nghĩ rằng tôi không phải là một người phụ nữ đáng để yêu đơn phương như thế này.

Với cánh tay cong vào trong, đôi khi tôi trở nên tàn nhẫn vô cùng với những người bên ngoài ranh giới của mình.

Lý do duy nhất khiến tôi ghét Larry như thế này là do anh ta ngày càng gần gũi và dần thay thế Felix.

Nếu đó là một người hoàn toàn không liên quan, không, nếu đó là một ác ma bình thường, tôi sẽ vẽ một đường thẳng và phớt lờ ngay khi nhìn thấy nó.

Có hình phạt nào tàn nhẫn hơn khi mất đi đồng loại ? Nhưng Larry nở một nụ cười thuần khiết khi nói chủ đề về ác ma.

"Thực ra, tôi không nghĩ rằng tôi muốn đánh mất suy nghĩ rằng cô rất xinh đẹp cho dù kết quả có như thế nào đi nữa."

Felix đã xuất hiện vào ban ngày, Larry giờ đang chiếm giữ bóng đêm.

Hai mươi bốn giờ với Felix là không đủ, nhưng những gì đã xảy ra phải được thực hiện.

Nhưng, nếu tôi suy nghĩ tích cực, ngày tốt hơn đêm. Vì chúng tôi có thể ở bên nhau mà không cần ngủ.

Và kể từ khi tôi gửi con búp bê hình Felix đến chiến trường thông qua Illipia, chúng tôi có thể ở bên nhau cho đến khi chiến tranh kết thúc.

"Claudia sẽ về đến nhà sớm thôi."

"Gì chứ!"

Illipia nói rằng Claudia sẽ trở về vào buổi tối, tôi cần phải tinh thần!

Đó là vào lúc sáng sớm. Tôi đang đấu tranh với ý tưởng để Felix và Chamberlains gặp nhau một cách rất tự nhiên nhất có thể.

Cái quái gì đây? Tôi nắm lấy cổ Ilipia và lắc qua lắc lại.

"Sao anh nói cậu ấy tối mới về cơ mà, sao giờ lại về vào buổi sáng, Chloe sẽ phải đối mặt với ác ma!"

Tôi toát mồ hôi lạnh khi chỉ tay về phía Larry, người đang làm bữa sáng với nguyên liệu mà tôi mang theo.

Điều đó không thể xảy ra!

Hiển nhiên, tôi biết trước là cậu ấy sẽ đến vào buổi tối, vì vậy tôi đã chuẩn bị trước, nhưng tất cả đã tan tành hết!

"Tôi chỉ dự đoán khi nào cô ấy có thể trở về, làm thế nào tôi có thể đoán được bước đi của Claudia một cách chính xác hoàn toàn được?"

Claudia đột nhiên nói rằng cô ấy muốn gặp tôi và sẽ cố gắng quay trở lại sớm.

Thực tế thì, nếu tôi nghĩ về nó, đây không phải là lần đầu tiên điều đó xảy ra. Mạch suy nghĩ của Claudia, đôi khi có khá nhiều biến đổi.

Nếu tôi muốn làm điều gì đó. Tôi phải làm ngay bây giờ.

"Vậy thì Chloe sẽ giết tên ác ma này cho đến khi hắn chết sao? Cơ thể của Fel không thể bị thương dù chỉ là nhỏ nhất!"

"Đây là vấn đề mà cô đang quan tâm sao?"

Larry, người đã nghe thấy ý định thực sự của tôi. Anh nhìn tôi và nheo mắt lại.

Đó vốn dĩ không phải là vấn đề duy nhất. Đây hẳn là một cú sốc khá lớn, nhưng nếu cô ấy gặp Felix trước, Claudia sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.

Bây giờ, cô ấy lại phải gặp ác ma trước. Có lẽ vì Larry là ác ma của tình yêu, trừ tình yêu giữa những người khác giới, không thể tìm thấy bất kỳ phẩm chất con người nào trong cảm xúc hay hành động của hắn cả.

Rất có thể Claudia sẽ hành động những điều vô nghĩa kỳ lạ.

"Chết tiệt , không. Tôi phải gọi ai đó tới đây. Nếu có điều gì đó phức tạp và động chạm tôi, Chloe sẽ phát điên và không quan tâm gì hết."

Sẽ mất một thời gian để anh ta thay đổi thành  Felix.

Ai bây giờ?

Tôi vò đầu bứt tóc khi nghĩ về điều đó, rồi tôi đã nghĩ đến người móc nối cho chúng tôi gặp được nhau. Cedric!

"Này, khó quá đi mất. Không lâu nữa thôi , Claudia, người đã rời xa nơi này một thời gian để huấn luyện tinh linh, sẽ quay trở lại.

Khi cô đang lúng túng trên ghế sofa, Illifia bước đến, khéo léo cởi giày và bắt chéo chân.

"Tôi nhớ Chloe-."

Claudia đã trở về.

Tôi chạy đến với cô ấy với một cái khịt mũi rồi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi để che giấu vết thương ở chân của mình càng lâu càng tốt.

Claudia ôm tôi thật chặt, cười hạnh phúc như thể nói rằng: 'Đây là thiên đường của mình.'

"Rin của mình hôm nay sao thế, tên ngốc nào đã nhập vào cậu à?! Cậu nhớ mình đến thế sao?"

"Chà, Chloe của chúng ta đã rời đi một thời gian mà. Tớ đã không thể gặp cậu rất lâu rồi đó. "

Chết tiệt, tôi như muốn tự bốc hơi. Ai đó giúp tôi với. Tôi tiếp tục chui vào vòng tay của Claudia để che giấu cảm giác xấu hổ khủng khiếp của mình.

Nếu cộng thêm kiếp trước của tôi, giờ tôi bao nhiêu tuổi? Cho dù tôi có đau khổ hay không, Claudia dường như rất thích tình huống này, vì khá hiếm khi cô ấy nhìn thấy sự ngốc nghếch của tôi.

"Nếu tớ biết sẽ như thế nãy, tớ đã thường xuyên rời đi hơn ...... Hmm. Nhưng tớ không nghĩ là mình có thể chịu đựng được thêm nữa ".

Cô ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, sau đó nghiêng đầu và chỉ vào Cedric, người đang nhìn chúng tôi một cách tò mò.

"Rin này, tại sao cậu lại đưa anh ta vào biệt thự thế?"

"À thì , tôi là Đại công tước ."

"Gì chứ, làm gián đoạn thời gian của ta và Rin. Ngươi thấy sao?"

"Ta không có ý đó..............."

'Cô không thể chỉ đứng nhìn thôi chứ?'

Cedric nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt không vui như thể anh ta không nói nên lời trước sức ép của Claudia.

'Này, cô đã gọi tôi tới đây mà.'

'Thật tội lỗi, tôi xin lỗi ... Xin hãy chịu đựng giúp tôi.'

Anh ta nhăn một bên mắt với ý nghĩa sau này phải thưởng cho anh ta. Hai người họ trong cuốn tiểu thuyết đã có một mối quan hệ chết đi sống lại.

Một lần nữa, tôi nhận ra rằng thế giới đã xảy ra được bao nhiêu so với bản gốc. Cedric thở dài, nhìn vào chân mình, rồi ngả mình vào ghế sofa.

"Tại sao cô lại ghét tôi đến thế chứ? Tôi có làm gì đâu nào?"

"Anh không nghĩ rằng tôi không biết gì về việc mở rộng sức mạnh ma pháp cho Rin của chúng ta, phải không?"

"Tại sao cô lại cảnh giác như vậy chứ? Tôi chỉ thích Irene như một người bạn và tôn trọng cô ấy như một người thầy trong cuộc sống."

"Sự tôn trọng sao? Đó là một cảm giác tốt có thể phát triển thành tình yêu. Tôi và anh trai tôi đã nói rằng, anh thậm chí còn không vừa mắt Irene."

"Tại sao cô lại nói tôi như thế ? Tôi đang yêu.

Tôi thậm chí không thể nhìn thấy dấu hiệu nào cho thấy điều cô đang nói là đúng. Đúng thế không, Erica? "

Lúc này, cô đặt tách trà đang cầm xuống một cách duyên dáng trên bàn. Dù bận rộn nhưng cô ấy cũng giống như Cedric, cũng rất tốt bụng và nhanh chóng đáp lại lời mời đột ngột của tôi.

"Đừng gọi tên tôi một cách vô nghĩa như thế. Và đừng có ném ánh nhìn đó đến Irene."

Cô ấy là một người tốt bụng, nhưng dường như cũng có giới hạn của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro