103
Edit: Dưa Hấu
Wattpad: duahauahihi
---
"Edith."
Killian gọi tên tôi và ôm tôi vào lòng.
Hương thơm trên cơ thể anh ấy là sự pha trộn quyến rũ giữa mùi xạ hương và thứ gì đó như vỏ cây, luôn khiến trái tim đôi đập loạn nhịp.
"Sẽ không lâu đâu," anh nói, "khoảng một tháng thôi. Cố gắng đừng rời khỏi dinh thự và đừng viết thư cho ai."
"Anh sợ em sẽ phấn khích chạy ra ngoài khi cha em đang gây sự với nhà chồng em à?"
Tôi càu nhàu phàn nàn, và Killian lại cười.
"Không phải, chỉ là.... em sẽ phải chịu đựng không được ra ngoài chơi một thời gian, điều đó có thể khiến em thấy nhàm chán."
Cái vỗ nhẹ vào lưng tôi ngọt ngào đến mức khiến tôi muốn khóc.
"Thôi đi....... anh nghĩ em là trẻ con chắc? Anh cẩn thận đừng để bị mũi tên bắn nhé."
Tôi nói đùa nhưng nghĩ đến việc anh bị trúng múi tên khiến tôi rùng mình.
'Hãy nghĩ về điều khác, hãy nghĩ về điều khác!'
Cố gắng giải tỏa sự lo lắng ngày một tăng của mình, tôi kêu lên: "Ồ, nhân tiện, em đã làm một chứ cho anh."
"Cho anh......?"
Tôi choàng khăn choàng bên cạnh và mở ngăn kéo ra.
Có một đôi găng tay mà tôi bắt đầu đan ngay sau khi nghe tin có cuộc chiến tranh lãnh thổ nổ ra nằm trong đó, mà nó mới chỉ được hoàn thành ngày hôm qua.
Nhưng tôi thấy một sợi len bị đứt ở trong găng tay mà tôi đan thành hình trụ.
Khi tôi cố gắng sửa nó bằng cách đan nó về hướng ngược lại, sợi len lại càng giãn rộng ra.
Túm cái quần, nó trông như một mớ hỗn độn.....một sản phẩm thất bại với những sợi len cao cấp được đánh giá sẽ giữ ấm tốt cho người đeo.
"Ừm.....nó không hoàn hảo lắm, nhưng em nghĩ anh sẽ cần nó.....à không, chỉ cần đeo nó và hãy vứt đi khi nó bị bẩn."
Tôi đỏ mặt và đưa thứ rách nát đó cho Killian.
Bước đến gần tôi trong chiếc áo choàng, Killian trông giống như một người mẫu nam cơ bắp người Mỹ thế kỷ 21, và chiếc găng tay len trong tay anh ấy mang lại cảm giác chân thực hơn cho vẻ ngoài vốn có vẻ phi thực tế của anh ấy.
"Phụt!"
Vâng, nó trông thật buồn cười, đến tôi cũng nghĩ vậy.
Killian nhìn tới nhìn lui chiếc găng tay tôi đưa anh ấy, tròn mắt rồi nghiêng đầu.
"Anh đã đánh giá chiếc găng tay thêu bán ở hội chợ, có vẻ như em không có hoa tay mấy nhỉ."
"Ô, anh cũng thấy nó rồi à?"
"Anh sợ có ai có thể nhìn thấy chúng nên anh đã mua hết cả 3 cái."
"Em đã tự hỏi không biết ai là người mua chúng, thì ra là anh! Cảm ơn anh, thực ra em đã lo sợ chúng sẽ không được ai mua."
"Ahahaha!"
Thật vui khi được nghe tiếng cười vui vẻ của anh.
Tuy nhiên, anh ấy không buông chiếc găng tay mà tôi đưa cho anh ấy mà tiếp tục nghịch chúng trên tay.
"Nhìn bề ngoài thì nó trông khá ấm."
"Thực ra nó là chất liệu cao cấp. Em không giỏi đan lát lắm nên em đã đầu tư vào chất liệu."
"..........Anh sẽ dùng nó thật tốt, nghĩ về em."
Nghe hơi điêu nhưng trông anh sắp chết vì vui sướng vậy ấy.
Tôi ngẩn ra một lúc và không biết nói gì.
Killian chớp lấy cơ hội, túm lấy gáy tôi và cúi xuống hôn tôi.
Đôi môi cười đầy trêu đùa của anh nhẹ nhàng chạm qua môi tôi rồi nuốt chửng nó. Ngay khi môi chúng tôi tách ra, anh đưa lưỡi vào và bắt đầu phát ra ầm thanh chụt chụt.
"Ha, Killian......!"
"Mmh, một lần nữa thôi......"
Tôi đẩy anh ra nhưng Killian ôm tôi chặt hơn và kéo tôi về lại giường.
"Kil-Killian, anh sẽ trễ mất."
"Chỉ một lát thôi. Hm?"
Tôi không thể chịu nổi một người luôn tôn trọng người khác lại chơi bài này.
"Ưm...... không......"
Đó là một cảnh "không, không, không..." điển hình.
(Mồm nói không nhưng cơ thể nói yes =))) )
Chúng tôi liếc nhìn cửa sổ sáng bừng, lo lắng nhưng nhanh chóng cởi quần áo và tìm kiếm hơi ấm cơ thể nhau.
Nhớ lại sự nóng bỏng của đêm qua, cơ thể chúng tôi nhanh chóng ấm lên, Killian và tôi hấp tấp hòa mình vào nhau.
'Nếu Killian chỉ ham muốn cơ thể tôi thì cũng tốt thôi, tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này."
Tôi biết trông tôi có vẻ thiếu lòng tự trọng, nhưng Killian là một người ngọt ngào và quyến rũ đến mức tôi thậm chí có thể vứt luôn liêm sỉ đi.
Anh ấy không thích tôi nhưng anh ấy đã tự nguyện nhận tôi làm vợ và anh ấy đang cố gắng làm hài lòng tôi để hoàn thành trách nhiệm đó.
Edith nguyên tác sẽ không gặp phải thảm kịch như vậy nếu cô ấy được tự do hơn một chút. Killian không phải loại đàn ông có thể cắt đứt mối quan hệ với ai đó đang bám lấy mình.
'Nếu cuộc chiến tranh lãnh thổ này kết thúc tốt đẹp...... nếu tôi có thể gặp Killian mà không gặp bất kỳ sự cố nào..... tôi có thể tránh được kết cục ban đầu!"
Tôi chưa tìm ra điều kiện ngoại lệ thứ ba, và tôi không nên chủ quan rằng mình đã tránh được cái kết ban đầu, tôi phải cố gắng hoàn thành mục tiêu của mình là sống sót.
"
"Ha, ha...... chúng ta phải dừng lại ở đây hoặc anh sẽ thực sự trễ mất."
Sau một lần cao trào, tôi nắm lấy vai Killian để ngăn anh ấy liếm môi tôi lần nữa.
Killian liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn trang điểm của tôi và tặc lưỡi bực bội.
"Anh phát bực khi nghĩ đến việc không thể làm điều này trong một tháng tới."
"Các hiệp sĩ khác cũng vậy thôi, và anh nên dừng lại đi."
"Em có cần phải phá vỡ bầu không khí bằng cách đánh trống lảng vậy không?"
"Nếu em không làm vậy anh sẽ không chịu dừng lại mất."
Killian gật đầu, vò đầu rồi cuối cùng cũng chịu thả tôi ra.
Ngay lập tức, tôi vội vã giống như người mẹ đưa con đi nhà trẻ.
Tôi tắm cho anh bằng nước mà Anna đã chuẩn bị với tốc độ tên lửa rồi mặc quần áo cho anh ấy. Trong khi mặc quần áo, tôi nhờ Anna cạo râu cho Killian.
Chúng tôi chuẩn bị cho anh ấy như lửa cháy đến mông rồi đi xuống cầu thang, may mắn thay, công tước cũng xuống muộn.
Khi rời đi, công tước nhìn gia đình và những người hầu đang tập trung ở đại sảnh và nói với giọng chắc nịch.
"Jocelyn, ta giao cho ngươi nhiệm vụ trông coi dinh thự này khi ta vắng mặt. Philip, ta mong ngươi sẽ giúp Jocelyn duy trì trật tự."
"Vâng, thưa ngài."
"Ngài Gordon, ta ủy thác cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ dinh thự này trong thời gian xảy ra chiến tranh lãnh thổ."
"Tôi sẽ bảo vệ nó không một vết xước!"
"Luigi, với tư cách là người hầu trưởng, ta yêu cầu ngươi hỗ trợ Jocelyn và Philip duy trì hoạt động của gia đình một cách trơn tru."
"Vâng, thưa ngài."
Công tước Ludwing nói chuyện với từng người phụ trách công việc tại dinh thự, bắt đầu từ quản gia Philip, Gordon lãnh đạo dinh thự và người hầu trưởng Luigi.
Sau đó, ánh mắt của ông ấy hướng về chúng tôi.
"Lize, hãy chăm sóc Jocelyn. Đừng lo lắng quá."
"Vâng, thưa ngài."
"Vậy..... chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ."
Công tước kiên định nói lời cuối cùng rồi quay người bước đi.
Không có lời nào dành cho tôi cả.
Mọi người trong phòng cũng thấy điều đấy. Vì khuôn mặt của Killian cứng đờ ngay lập tức.
"Killian, anh thật sự phải đi ngay bây giờ."
"......"
Nghiến chặt răng hàm, Killian dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong mình. Người ta không biết còn tưởng Killian mới là người bị phớt lờ chứ không phải tôi.
"......Anh xin lỗi, Edith. Khi anh quay lại, chúng ta hãy đến Ryzen nhé."
"Dạ. Em ổn mà nên anh không phải lo đâu. Chắc hẳn công tước lúc này đang có nhiều suy nghĩ; em là con gái của kẻ thù mà."
"Không. Em không phải là con gái của kẻ thù, em là con dâu của công tước Ludwing và là vợ anh. Đừng quên tên em là Edith Ludwing."
Em sẽ không bao giờ quên điều đó, vì đó là cọng rơm để em xin anh tha mạng cho em.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười và nắm chặt tay anh lần cuối.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào sợi len bị rối trên găng tay ấm áp của anh.
Tôi rất biết ơn vì anh sẵn lòng đeo chiếc găng tay rách rưới mà tôi đã đan.
"Hãy trở về bình an vô sự và chứng minh điều anh nói không phải là nói xuông nhé."
"Rất hân hạnh."
Killian hôn tôi lần cuối rồi theo công tước ra khỏi cửa.
Cuối cùng, bức màn cho những thước phim cuối cùng của Edith được kéo lên.
***
Khi cuộc chiến tranh giành lãnh thổ bắt đầu, doanh thu của các tờ báo thủ đô tăng lên.
Cuộc chiến giữa bá tước Riegelhoff, người giàu nhất trong các Bá tước và Công tước Ludwig, cánh tay phải của Hoàng đế, chắc chắn sẽ thu hút sự quan tâm của mọi người.
- Nguyên nhân của cuộc chiến tranh lãnh thổ là do gia tộc Ludwing chèn ép giá quặng sắt! Liệu đó có phải sự thật?
- Đó đơn thuần là cuộc chiến gia tộc hay sự khởi đầu của phản quốc?
- Hoàng gia vẫn im lặng. Suy nghĩ thực sự của Hoàng đế là gì?
Trang nhất của các tờ báo ngập tràn những tiêu đề như trên mương 14.
Kể cả vậy, có thể thấy rõ sự tương phản giữa các tờ báo ảnh hưởng bởi đại công tước Langston và bá tước Riegelhoff với những tờ báo liên quan đến hoàng thất.
'Hoàng thất quá yên lặng. Có lẽ họ đang đợi người đứng sau vụ phản quốc lộ diện.'
Trong "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh", Hoàng đế hiện tại, Byron Iberia, đã nhân cơ hội này để thanh trừng những người chống lại ông ta.
Kể từ khi lên ngôi năm 18 tuổi, ông ấy đã phải đối mặt với một nhóm người luôn coi thường và khinh bỉ ông.
Nhưng ông ấy không phải là người có trái tim mềm yếu.
Một người lớn lên thấy tất cả những thứ bẩn thỉu từ khi còn nhỏ, và là người ở trung tâm của cuộc đấu tranh giành quyền lực khắt nghiệt thì sao có thể là người có trái tim mềm yếu được.
'Nhưng những người đam mê quyền lực thì lại bị mù ngang.'
Công tước Ludwing cũng đã che giấu lực lượng quân sự của mình theo ý Hoàng đế.
Tôi gần như có thể hình dung ra viễn cảnh bá tước Riegelhoff hét lên: "Lũ khốn nạn đó! Họ đã lừa chúng ta!"
Nhưng đó là chuyện tương lai.
Hiện tại, trong vòng tròn giới thượng lưu, một số người đã dự đoán chiến thắng sẽ dành cho đại công tước Langston và ngấm ngầm tham gia cùng ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro