"Từ Những Khoảng Lặng"
Mùa thu đã đến, không khí se lạnh hơn và những chiếc lá vàng rơi xuống mặt đất tạo thành một tấm thảm mỏng trải dài. Minh Anh và Nhật Minh vẫn tiếp tục những cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng vào những buổi chiều cuối tuần. Mỗi lần gặp gỡ là một bước đi nhỏ trong hành trình tìm lại sự kết nối, nhưng cả hai đều cảm thấy rằng họ đã gần nhau hơn, dù chưa hoàn toàn như trước.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua tán lá, Nhật Minh mời Minh Anh đến một quán sách nhỏ mà anh mới tìm thấy. Đây là nơi yên tĩnh, không gian ấm cúng, và rất ít người lui tới. Cả hai ngồi trong góc quán, giữa những cuốn sách cổ với mùi hương đặc trưng của giấy và mực in, nơi mà những câu chuyện xưa cũ như dường vẫn còn đọng lại.
"Em có nhớ lần đầu chúng ta đến đây không?" Nhật Minh hỏi, ánh mắt anh dõi theo từng trang sách cũ mà Minh Anh đang lật.
Minh Anh mỉm cười, ánh mắt mơ màng như những ký ức chưa hề phai mờ. "Em nhớ chứ. Lúc đó, anh ngồi bên cạnh em, chúng ta cùng tranh cãi về cuốn sách yêu thích. Cả hai chúng ta đều là những người say mê sách, đúng không?"
Nhật Minh gật đầu, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến Minh Anh không khỏi suy nghĩ. "Đúng vậy, nhưng giờ chúng ta không còn tranh cãi như thế nữa."
Minh Anh dừng lại một lúc, đặt cuốn sách xuống và nhìn vào mắt anh. "Anh nghĩ chúng ta có thể quay lại như xưa không?"
Nhật Minh im lặng, không trả lời ngay. Anh biết rằng câu hỏi này không dễ dàng để trả lời. Đã qua bao lâu, cả hai đều đã thay đổi nhiều. Nhưng anh cũng hiểu rằng có những điều trong lòng anh không thể dứt bỏ được, và Minh Anh chính là một phần quan trọng trong những điều đó.
"Em không phải quay lại như xưa, Minh Anh. Mình không thể làm như vậy. Nhưng mình có thể học cách xây dựng lại từ những gì đã mất. Bây giờ, dù không phải là tình yêu như trước, anh muốn được ở bên em, như một người bạn, một người đồng hành. Em có đồng ý không?"
Minh Anh nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Nhật Minh. Cô im lặng, nhưng không phải vì sự phân vân, mà là vì cô hiểu rằng những lời này không phải là lời nói suông. Anh đã thực sự thay đổi và muốn cho cô thấy rằng họ có thể tiếp tục, dù theo một cách khác.
"Anh không cần phải lo lắng. Em cũng thế. Cảm giác này... thật lạ, nhưng em biết mình không còn sợ nữa." Minh Anh thở dài, như thể đang buông bỏ một điều gì đó nặng nề trong lòng.
Cả hai ngồi đó trong im lặng, cảm nhận từng khoảnh khắc yên bình. Họ không cần phải nói quá nhiều, vì trong lòng mỗi người, đều hiểu rằng một tình bạn mới mẻ đang dần dần nảy nở từ những kỷ niệm cũ.
Một tháng sau, Nhật Minh và Minh Anh bắt đầu tham gia các hoạt động chung hơn, từ việc cùng nhau tham gia một khóa học vẽ cho đến những buổi dạo chơi qua những con phố quen thuộc. Mỗi lần gặp gỡ là một dịp để họ cười nói, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, và dần dần, họ nhận ra rằng mình đã không còn cảm thấy áp lực từ quá khứ.
Minh Anh bắt đầu cảm thấy dễ chịu khi ở bên Nhật Minh, không còn cảm giác bị mắc kẹt trong những ký ức đau buồn. Cô có thể cười một cách tự nhiên, mà không lo sợ bị tổn thương. Còn Nhật Minh, dù chưa hoàn toàn quên đi tình yêu xưa cũ, nhưng anh cảm thấy rằng mình đã có thể bắt đầu lại từ những điều giản dị nhất, như cách mà hai người tìm lại được niềm vui trong những điều nhỏ nhặt.
Một ngày cuối tuần, khi cả hai đang ngồi trò chuyện trong công viên, Nhật Minh chợt lên tiếng:
"Minh Anh, em nghĩ sao nếu chúng ta thử... đi du lịch cùng nhau? Không phải vì chuyện quá khứ, mà là vì chúng ta xứng đáng có một cuộc sống mới."
Minh Anh mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng. "Em nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nhưng không phải bây giờ đâu. Em cần thời gian để suy nghĩ thêm."
Nhật Minh gật đầu, không tỏ ra thất vọng. Anh hiểu rằng, chỉ cần cả hai vẫn có thể cùng nhau làm những điều nhỏ bé, thì đó đã là một bước tiến lớn. Mối quan hệ này không cần vội vàng, chỉ cần có sự kiên nhẫn và một niềm tin rằng cả hai sẽ tìm thấy con đường đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro