Chương 2

CHƯƠNG 2 – NHỮNG GỢN SÓNG KHÔNG TÊN

Buổi sáng hôm ấy, nắng mới vừa đủ để len qua khung cửa kính phòng học, rọi thành từng vệt sáng mỏng như tơ. Không khí còn hơi se lạnh vì tiết trời đầu đông. Lớp 8/2 vẫn ồn như mọi khi, tiếng nói chuyện, tiếng kéo ghế, tiếng cười khúc khích… tất cả hoà vào nhau tạo thành âm thanh quen thuộc của tuổi học trò.

Riêng Hạ Thùy Linh thì khác. Cô nàng đặt cặp xuống bàn, chống tay lên má, mí mắt nặng như chì. Hôm qua thức làm bài tập nhóm khá muộn, cộng thêm cái tính “cú đêm” cố hữu khiến giờ Toán đầu buổi trở thành cơn ác mộng đúng nghĩa. Linh gục xuống bàn từ lúc thầy Toán chưa kịp bước vào lớp.

Hoàng Quân, người ngồi cùng bàn, liếc sang nhìn.
Cô bạn bên cạnh đang cuộn mình trong chiếc áo khoác, mái tóc dài xõa xuống che gần hết nửa khuôn mặt. Quân thở nhẹ, khoé môi nhếch lên như thể tìm được chuyện vui để chọc phá.

Khi thầy Toán bước vào, cả lớp đứng lên chào. Linh vẫn chẳng hề nhúc nhích. Quân huých nhẹ khuỷu tay vào tay Linh:
— Dậy, bà ngủ hay chết rồi?

Linh nhíu mày, nhưng chỉ mở mắt lờ đờ vài giây rồi lại gục xuống.

Thầy Toán đi một vòng, đặt bài kiểm tra lên bàn giáo viên. Giọng thầy vang lên, đều đều:
— Tiết trước, thầy cho các em làm bài kiểm tra 15 phút. Hôm nay thầy trả bài và gọi một số bạn lên bảng làm lại bài sai.

Cả lớp đồng loạt rên rỉ.

Thầy bắt đầu đọc danh sách. Đến cái tên thứ ba, giọng thầy đột ngột dừng lại:
— Hạ Thùy Linh.

Linh vẫn ngủ.

Thầy nhíu mày.
— Hạ Thùy Linh, em lên bảng làm bài số 3.

Trước khi linh kịp ngẩng đầu, Hoàng Quân cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm với giọng đầy trêu chọc:
— Chị đại, thầy kêu lên bảng kìa. Ngủ dữ quá, giờ ra diễn rồi đó.

Linh bật mở mắt, trừng Quân một cái sắc lẹm. Nhưng vẫn không nói gì, chỉ đứng dậy, ôm tập vở lên bảng.

Quân cười thầm. Nhưng ngay sau đó, khi thấy dáng Linh loạng choạng vì buồn ngủ, tự dưng trong lòng lại dấy lên chút áy náy nhẹ.

Linh cầm phấn, nhìn lên bài toán. Mắt cô vẫn còn cay xè, nhưng đầu óc thì tỉnh dần. Chỉ mất vài phút, Linh đã làm xong bài, từng nét viết nhanh nhưng chính xác.

Cả lớp im lặng. Thầy gật đầu hài lòng:
— Tốt. Em có tiến bộ. Xuống đi.

Linh bước xuống, mặt không biểu cảm, nhưng khi đi ngang qua Hoàng Quân, cô hơi ngẩng đầu, hất cằm một cái đầy đắc ý kiểu “Thấy chưa?”
Quân bị bất ngờ, há miệng hai giây rồi bật cười khẽ.
— Trời, bà ghê ha.

Linh chẳng trả lời, chỉ liếc sang một cái thật sắc rồi lại gục xuống bàn như chưa từng tỉnh.

---

Giờ ra chơi, sân trường như bừng sáng khi mặt trời lên cao. Học sinh ùa ra khỏi lớp như đàn chim vỡ tổ. Riêng Linh thì vẫn ngồi trong lớp, lục trong cặp một chiếc hộp nhỏ được gói bằng giấy màu xanh nhạt.

Đó là quà sinh nhật của Vinh—cậu bạn cùng lớp, hiền lành và khá chăm học. Linh quý Vinh vì cậu luôn giúp đỡ bạn bè, nhất là trong các bài nâng cao môn Toán.

Thấy Vinh đứng trước cửa lớp, Linh bước đến và đưa hộp quà:
— Tặng cậu. Sinh nhật vui vẻ.

Giọng Linh nhỏ, đơn giản, không chút ngại ngần.

Vinh cười ấm áp:
— Cảm ơn Linh nha.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Quân từ phía sau tiến lại, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sáng lên như thấy chuyện thú vị nhất ngày.

— Ồ, tặng quà cho trai luôn ha? Không ngờ nha.

Linh quay sang nhìn Quân bằng ánh mắt… y như nhìn cái bàn học. Lạnh. Không cảm xúc.

Quân càng khoái chí, tiếp tục ghẹo:
— Đỏ mặt kìa. Thích người ta rồi đúng không?

Linh vẫn không nói gì, chỉ liếc một cái rồi quay đi.

Nhưng điều đó chỉ khiến Quân… càng muốn chọc thêm.
— Ê Vinh, coi chừng nha, Linh dữ lắm đó. Nhưng mà thích ai thì thương lắm nghe!

Vinh cười gượng:
— Mày đừng chọc nữa Quân, tụi tao là bạn bè thôi.

Quân chống cằm, làm vẻ suy tư:
— Bạn bè mà tặng quà sinh nhật tận tay? Ừm… đáng nghi đó nha.

Linh bóp tay lại thành nắm, rõ ràng đang kìm nén.

Chỉ cần nhìn là biết cô sắp bực.

Quân tinh ý nhận ra, tự dưng chột dạ.
Thay vì chọc tiếp, cậu lùi lại nửa bước.

“Thôi chết, mình trêu quá rồi...” — Quân nghĩ.
Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Linh cáu thật sự—quá khứ cho thấy cô nàng nổi giận nhìn đáng sợ hơn thầy Toán gấp mười lần.

Nhưng Linh không bộc phát như mọi khi. Cô chỉ quay về chỗ ngồi, đặt tay lên bàn, không nói một câu.

Sự im lặng ấy khiến Quân thấy… khó chịu trong lòng đến lạ.

Cậu ngồi xuống cạnh Linh, quay sang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Im lặng vài giây, Quân lấy nhãn vở của mình, viết bậy bạ gì đó lên mép giấy giả vờ chơi.

Linh không để ý, nhưng Quân thì thỉnh thoảng liếc trộm.

Cô ấy vẫn có vẻ giận.
Giận thật.

---

Những ngày sau đó, những chuyện lặt vặt bắt đầu xảy ra.
Vinh thường đến bàn Linh hỏi bài. Linh cũng hay giảng lại cho Vinh những chỗ khó trong môn Toán và Văn. Cả hai đều vô tư, chẳng suy nghĩ gì.

Nhưng Hoàng Quân thì… không được vô tư cho lắm.

Cứ mỗi lần nhìn thấy Vinh cúi sát vào tập của Linh, Quân lại cầm bút xoay xoay trong tay, gõ đầu bút lên bàn theo nhịp… hơi mạnh.

Lúc Vinh mượn tẩy của Linh, Quân cầm cây thước gõ nhẹ vào mặt bàn cạnh tay cô.
Không nói gì.
Chỉ gõ.

Lúc Vinh cười với Linh, Quân cũng xoay người lại, đưa mắt nhìn ra cửa sổ như không muốn nhìn cảnh đó… nhưng tai thì vẫn dỏng lên nghe từng chữ.

Linh nhận ra sự khác lạ ấy. Cô liếc sang một cái, không nói gì, rồi tiếp tục viết bài.

Quân vô thức quay đi, nhưng ngực lại có chút nghèn nghẹn.
Tại sao mình lại khó chịu nhỉ?
Chẳng phải hai người chỉ là bạn sao?
Mà Linh cũng chỉ là bạn của mình thôi.

“Ờ… bạn. Chỉ bạn.”
Quân lặp lại trong đầu như đang cố thuyết phục chính mình.

Nhưng mỗi lần nghĩ vậy, ánh mắt cậu vẫn dừng ở Linh lâu hơn mức cần thiết.

---

Một buổi chiều, khi cả nhóm bạn đang ngồi chơi ở hành lang, Hoàng Quân lại vô tình thấy Linh và Vinh đang trao đổi tập vở.

Quân khoanh tay, gò má giật nhẹ.
Một cảm giác khó nói thành lời len vào ngực.

Tuyết Như—cô bạn trong nhóm, cũng là người hiểu Quân nhất—bắt gặp ánh mắt ấy.
Cô bật cười.
— Gì đó? Mặt mày như bị ai lấy mất bữa sáng vậy?

Quân phóng cái nhìn “đừng có nói bậy” đến Như:
— Gì đâu. Tao chỉ thấy hai đứa nó… thân dữ ha.

Tuyết Như lập tức nhướn mày:
— Ủa, vậy là ghen hả?

Quân suýt nghẹn.
— Ghen cái gì. Tào lao.

— Ừm… tào lao mà mặt đỏ như quả cà chua vậy? — Như chống tay lên má, giọng đúng kiểu trêu đểu.

Quân quay mặt đi, sẵng giọng:
— Tao nói nghiêm túc. Hai đứa tụi nó thân quá thì kì lắm.

— Kì ở đâu? — Tuyết Như hỏi.

Quân im lặng vài giây.
Thật ra cậu không biết phải trả lời sao.

Như nhìn Quân thêm vài giây nữa rồi bật cười lớn:
— Trời đất, Hoàng Quân mà biết ghen luôn! Tới công chuyện rồi.

Quân giật mình quay phắt lại:
— Như! Nói bậy nè! Không có! Tao không ghen!

Như càng cười lớn hơn:
— Ai nói mày thích Linh đâu. Nhưng mà phản ứng này… đáng nghi lắm nha.

Quân định cãi nhưng rồi lại nuốt xuống.
Trong lòng vẫn còn vướng lại cái cảm giác lạ lùng ấy—cảm giác mà cậu không gọi tên được.

Ở phía xa, Linh đang cười với Vinh vì một bài toán vừa giải xong.
Cười rất nhẹ.
Nhưng với Quân, sao tự dưng lại thấy… khó chịu?

Quân chống tay sau đầu, nhìn lên bầu trời vàng rực cuối buổi chiều.
“Tại sao mình lại để ý chứ?”

Không có câu trả lời.

Chỉ có cảm giác… như giữa hai đứa họ đang bắt đầu xuất hiện một gợn sóng nhẹ—một thứ cảm xúc không rõ ràng, âm ỉ nhưng dai dẳng.

Và Hoàng Quân, dù cố phủ nhận, vẫn không thoát khỏi nó.

CHƯƠNG 2.2 – NHỮNG NGÀY TRƯỚC KÌ THI

Từ sau vụ trêu chọc hôm ấy, không khí giữa Linh và Quân trở nên kì lạ lắm. Không hẳn là chiến tranh lạnh, nhưng cũng chẳng còn sự thoải mái ban đầu. Linh ít nói, Quân cũng hạn chế chọc ghẹo hơn hẳn. Cả hai vẫn ngồi cạnh nhau, nhưng khoảng cách vô hình nào đó cứ như đang chắn giữa hai đứa.

Giờ ra chơi, Linh thường cúi xuống đọc sách hoặc chép bài. Quân nhìn sang mấy lần, nhưng mỗi khi định mở lời thì lại bị chính ánh mắt im lặng của Linh chặn lại. Nó không dữ, không giận, chỉ… lạnh. Lạnh kiểu khó diễn tả nhưng đủ khiến Quân ngại ngại.

Một hôm, khi Quân vô thức chống cằm nhìn sang phía Linh, cậu thấy cô bạn đang dán những tờ ghi chú màu nhỏ vào mép vở. Các phép tính, công thức, ghi nhớ… được cô viết rất gọn gàng. Hàng mi Linh rũ xuống, vẻ tập trung khiến gương mặt cô trở nên dịu hơn. Điều đó làm Quân bất giác nhìn lâu hơn mức cần thiết.

Đúng lúc ấy, Linh ngẩng mặt lên.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Quân giật mình quay đi, ho nhẹ một cái, vờ xem lại bài Toán.

“Căng dữ vậy trời.” — Quân thầm than.

---

Những ngày cuối tháng, trường bắt đầu thông báo lịch thi giữa kì. Bảng tin dán ngay ngoài hành lang trở thành nơi tụ tập của không biết bao nhiêu học sinh. Đứa thì than thở, đứa thì mém khóc, đứa thì dửng dưng. Linh thuộc kiểu thứ ba. Cô nhìn lịch thi, gật gù, rồi quay về chỗ ngồi như mọi chuyện vẫn vậy.

Còn Quân… thở dài như thể chuẩn bị đi đánh trận.

Môn Toán, Lý, Sinh — ba kẻ thù không đội trời chung với đời cậu.

Nhìn đề cương dài gần hai trang giấy, Quân gục xuống bàn than thở không thành tiếng.

Linh ở bên cạnh lật sách Toán, đặt thêm vài tờ giấy ôn tập ra. Cô không nói gì, nhưng Quân thấy rõ ràng từ lúc biết tin lịch thi, Linh càng tập trung hơn. Nét chữ cô viết vào vở mềm nhưng chắc, từng dòng gọn gàng như được đo thước.

Quân liếc nhìn một chốc rồi buột miệng:
— Bà siêng quá ha.

Linh dừng bút, quay sang liếc nhẹ.
Không nói.
Rồi tiếp tục viết.

Quân thở nhẹ.
Vẫn giận thiệt rồi.

Cậu gõ gõ đầu bút lên mặt bàn — thói quen mỗi khi thấy lo lắng hay bối rối.
— Linh…

Cô không đáp.

Quân hơi cúi mặt, giọng nhỏ đi:
— Vụ hôm bữa… tao lỡ miệng thôi. Đừng giận hoài.

Linh dừng tay một chút, nhưng vẫn không nhìn cậu.
Chỉ im lặng thêm vài giây.

Rồi cô chậm rãi nói, giọng không lạnh cũng không mềm:
— Ừm.
Một tiếng Ừm rất ngắn, chẳng rõ tha thứ hay chỉ trả lời cho có. Nhưng ít nhất không phải sự im lặng tuyệt đối như mấy ngày rồi. Quân thở phào, dù vẫn chưa chắc Linh hết giận thật.

---

Buổi học hôm đó, thầy chủ nhiệm bước vào phòng.
— Lớp trưởng, phát đề cương thi giữa kì cho các bạn.

Cả lớp lại rên rỉ. Quân thì nhìn đống giấy trên bàn mà như thấy trước tương lai u tối.

Thầy nhìn quanh lớp một vòng, rồi dừng lại ở bàn Linh—Quân.
— Hạ Thùy Linh, em học khá các môn tự nhiên. Em giúp Hoàng Quân ôn tập môn Toán với Lý nhé.

Cả lớp “Ồ~~~” một tiếng rất dài.

Linh hơi sững.
Quân thì gần như muốn chui xuống dưới bàn.

Thầy tiếp:
— Hai em ngồi chung bàn, càng tiện. Cố gắng thi cho tốt, hiểu chưa?

— Dạ… hiểu ạ. — Linh đáp nhẹ.

Quân cũng nhỏ giọng theo:
— Dạ…

Khi thầy rời khỏi lớp, cả nhóm bạn xung quanh đã nhào lại trêu ghẹo.

Tuyết Như chống nạnh cười:
— Ủa rồi hai đứa… học chung nhaaa~

Vinh đứng gần đó cũng cười nhẹ:
— Linh  siêu lắm đó, Quân nhớ cố gắng nha.

Quân suýt đập đầu xuống bàn.
— Trời đất, tụi bay làm như tao là học sinh cá biệt không bằng.

— Ủa? Chứ không phải hả? — Như bắn lại ngay lập tức.

Cả bọn cười ầm. Linh chỉ ngồi đó, ôm tập vở, không nói gì. Nhưng Quân thấy khóe môi cô hơi nhếch lên một chút — không rõ là nụ cười thật hay chỉ là phản xạ.

Chỉ thế thôi, nhưng Quân cảm thấy nhẹ nhõm lạ.

---

Buổi học Toán tiếp theo, lớp im lặng bất thường — ai cũng chăm chú nghe thầy giảng vì đợt này môn Toán được thông báo sẽ chiếm số điểm khá lớn.

Quân cầm bút, nhưng đầu óc lại bay tứ tung. Bảng thì nhìn, nhưng chữ thì không vào đầu.

Thỉnh thoảng, Linh lại xoay vở về phía Quân để cậu thấy cách cô làm bài. Hành động rất nhỏ thôi, nhưng khiến Quân có cảm giác được quan tâm — kiểu quan tâm bạn bè, đơn giản, không màu mè.

Linh nói nhỏ:
— Hằng đẳng thức thứ hai, ghi lại. Lát ôn cho dễ.

Giọng cô vẫn đều đều, nhưng không còn lạnh như trước.

Quân khoanh bút viết vào giấy, lẩm bẩm:
— Ờ… cảm ơn.

Linh không đáp, chỉ hơi gật đầu.

Một lúc sau, Quân lại lơ mơ không hiểu chỗ thầy đang giảng. Linh nhẹ nhàng kéo quyển vở của cậu lại, gạch bút vào phần sai, rồi viết thêm ví dụ nhỏ để cậu hiểu.

Cô không nhìn Quân, chỉ tập trung vào trang giấy.
Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Quân thấy… áy náy.
Áy náy vì làm cô giận.
Áy náy vì để Linh phải giúp mình quá nhiều.

Trong lòng cậu thầm nhủ:
“Phải cố học chứ không thể để Linh kèm mãi được.”

---

Chiều hôm đó, tan học muộn, cả lớp về gần hết. Chỉ còn vài nhóm học sinh ôn bài lại và… Linh – Quân vẫn còn ngồi cùng nhau. Trên bàn là tập đề cương mở rộng, vài tờ nháp nhàu nhẹ vì Quân đã sửa đi sửa lại.

Quân đưa tập nháp cho Linh:
— Bà coi thử tui  làm đúng chưa.

Linh nghiêng đầu xem, ngón tay lướt qua từng dòng chữ xiên xiên của Quân.
— Ừm… đúng rồi. Nhưng chỗ này viết gọn lại tí.

Cô viết mẫu cho Quân xem. Chỉ vài nét bút nhưng làm bài giải rõ ràng hơn hẳn.

Quân nhìn chăm chú.
Không phải vì bài.
Mà vì cô.

Khi Linh tập trung, gương mặt cô trở nên rất điềm tĩnh, hơi nghiêm nhưng ấm. Mái tóc rũ xuống một bên, sợi tóc chạm nhẹ vào má, ánh nắng cuối ngày chiếu nghiêng qua cửa sổ làm hàng mi cô trở nên nổi bật.

Khoảnh khắc đó khiến Quân hơi ngẩn ra.

Linh phát hiện, quay sang liếc.
— Sao? Không hiểu?

Quân giật mình:
— Hả? Không, không. Hiểu rồi.

Linh không nói gì nữa, tiếp tục xem bài.

Quân ngồi thẳng lại, tự tát nhẹ vào má mình trong đầu:
“Đừng suy nghĩ linh tinh. Bạn. Đây là bạn. Ôn thi. Tập trung!”

Nhưng sự yên ắng giữa hai đứa bắt đầu dễ chịu hơn. Không còn cảm giác căng thẳng như trước.

---

Tuần trước kì thi, lớp học lúc nào cũng căng như dây đàn. Những đứa hay đùa cũng bớt nói chuyện, thầy cô thì tăng tốc độ giảng bài. Không khí cứ như đang chuẩn bị cho cuộc chiến lớn.

Linh vẫn bàn tập đề cương, cẩn thận gạch những phần quan trọng. Cô không hối thúc Quân, cũng không ra lệnh hay tỏ vẻ khó chịu. Chỉ giúp khi cần, giải thích ngắn gọn, rõ ràng.

Quân biết Linh vẫn đang giận một chút — sự lặng lẽ của cô chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng Linh không còn né tránh. Chỉ là ít nói, ít nhìn, giữ khoảng cách vừa đủ.

Một buổi ôn Toán, Quân cuối cùng làm được một bài khó mà trước giờ cậu giải mãi không ra. Cậu đặt bút xuống bàn, thở phào, miệng bật thành nụ cười tự hào.
— Trời, tao làm được rồi nè Linh!

Linh nhìn sang, xem bài.
Cô gật đầu.
— Ừ, tốt đó.

Quân chờ… một chút khen nào đó. Nhưng Linh chỉ nói vậy rồi tiếp tục đọc sách.

Cậu dụi đầu bút vào vở, nhỏ giọng như than:
— Lạnh quá trời.

Linh nghe thấy, liếc sang nhưng không phản bác.
Cô chỉ thở nhẹ, quay lại với đề cương.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Quân thấy trên mặt Linh thoáng hiện ý cười rất mỏng.
Cực kì mỏng.
Đủ để biết: cô không giận nhiều như vẻ ngoài.

---

Một ngày trước kì thi, lớp vắng hơn thường lệ vì nhiều bạn ở lại phòng tự học hoặc thư viện. Linh mang theo một xấp flashcard tự làm — những tờ giấy ghi chú nhỏ đầy màu sắc, ghi công thức, định nghĩa, từ khóa.

Quân nhìn mà chóng mặt.
— Bà làm cái này lúc nào vậy?

— Đêm qua. — Linh đáp gọn.

— Trời, thức chi cho cực…

Linh cắt ngang:
— Nè.

Cô đưa cho Quân một xấp nhỏ hơn.

— Cái này để học nhanh. Dễ nhớ.

Quân nhận lấy, hơi sững người.
— Bà làm riêng cho tôi ?

Linh không nhìn cậu, chỉ mở sách ra.
— Ừ. Thầy nói kèm học chung mà.

Câu trả lời đơn giản, nhưng tim Quân lại có chút nhói nhẹ — kiểu nhói lạ lùng không phải đau, cũng không phải vui, mà giống cảm giác bị chạm đến một nơi mềm yếu nào đó.

Quân bật cười:
— Cảm ơn.

Linh gật đầu nhẹ.

Không khí giữa hai đứa mềm xuống.
Không còn khoảng cách nặng nề nữa.
Không còn cái im lặng khó chịu như trước.

Chỉ còn hai đứa học chung, đôi khi trao đổi vài câu nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhau xem đối phương có hiểu bài không.

---

Tối hôm trước kì thi, Quân nhắn tin cho Linh — chuyện mà bình thường cậu rất ít làm.
Quân: “Bài 3 phần Hình bà làm kiểu gì? Tôi  bị rối.”
Linh: “Gửi hình bài đi.”
Quân: gửi ảnh
Linh: “Cái này vẽ lại hình cho đúng, rồi áp dụng hệ thức lượng. Đợi chút.”

Chưa đầy 3 phút sau, Linh gửi ảnh bài giải mẫu cô viết trên giấy nháp.

Quân nhìn, tim ấm hẳn.
Quân: “Sao viết đẹp vậy? Tôi  mà viết chắc thầy trả về luôn.”
Linh: “Tập viết đi.”
Quân: “Khó hơn học Toán.”

Linh thả icon “…”

Quân bật cười.
Sự lạnh lẽo mấy hôm trước giờ tan gần hết rồi.

---

Sáng thi, trời mát. Gió đầu thu thổi qua hành lang khiến lá bàng rơi lác đác. Trước cổng trường, học sinh tụ thành từng nhóm ôn bài.

Linh đến lớp sớm, mở tập xem lại lần cuối.
Quân đến sau, vừa ngồi xuống đã nói:
— Nhờ bà, tối qua tôi  hiểu được gần hết phần hình luôn.

Linh nhìn sang.
— Thi tốt đi. Đừng để điểm 4 nữa.

— Trời, đâm sâu ghê. — Quân cười khổ.

Nhưng Linh nhìn rất nghiêm.
— Thiệt đó. Cố lên.

Linh nói câu đó nhẹ thôi, nhưng đủ khiến Quân cảm thấy mình muốn cố thật.

Đến khi giám thị phát đề, Quân mở bài ra… và bất giác thở phào.
Đa phần đều nằm trong đúng những gì Linh đã luyện với cậu.

Trong lúc làm bài, Quân liếc sang Linh.
Cô nghiêm túc, bàn tay viết nhanh, ánh mắt sáng lên vì tập trung.
Quân nhìn rồi tự nhủ:

“Mai mốt phải cảm ơn bà đàng hoàng.”

---

Khi thi xong, ra khỏi phòng, Quân chạy lại bên Linh:
— Linh! Tôi  làm được hết! Bài hình giống y bà chỉ luôn!

Linh hơi ngạc nhiên.
— Ừm… tốt.

— Mà cảm ơn nhiều nghen. Không nhờ bà chắc năm nay tao lại chết môn Toán nữa.

Linh không trả lời ngay, chỉ nhìn Quân vài giây.
Rồi khẽ nói:

— Ừ. Không giận nữa.

Câu đó khiến Quân đứng hình ba giây rồi bật cười vui như đứa trẻ.

Gió lùa qua hành lang, ánh nắng chiếu trên hai chiếc bàn cạnh nhau, nơi đã trải qua mấy ngày gượng gạo, giận dỗi, rồi lại hàn gắn. Giữa tiếng ồn của sân trường sau giờ thi, khoảng khắc ấy nhẹ như một dấu phẩy trong thanh xuân — đơn giản nhưng đáng nhớ.

Không ai nói thêm điều gì.
Nhưng cả hai đều biết:
Họ đã trở lại như trước — hoặc có lẽ… còn tốt hơn chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro