Chương 3
**CHƯƠNG 3
Những Vết Rạn Ẩn Sau Lưng Những Ngày Bình Yên**
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như dòng nước không bao giờ dừng lại. Cuộc sống cấp hai vẫn thế: tiết học nối tiếp tiết học, những buổi chép bài, những lần làm kiểm tra bất chợt khiến cả lớp nháo nhào, và những câu chuyện linh tinh chẳng có đầu có đuôi. Nhưng trong dòng chảy đều đều ấy, có vài thứ bắt đầu đổi khác… âm thầm và khó nhận ra, cho đến khi nó trở nên quá rõ ràng để có thể lờ đi.
Linh và Quân vẫn ngồi chung bàn, vẫn cãi nhau, vẫn trêu nhau mệt nghỉ. Thậm chí, sau kỳ thi giữa kỳ, điểm của Quân tăng lên rõ rệt. Không ai biết Quân đã nỗ lực cỡ nào vào mấy ngày Linh bắt cậu ngồi lại giải từng câu, xem từng bài. Quân không khoe, Linh cũng chẳng nói gì. Nhưng khi giáo viên trả bài, Quân quay sang Linh, nhỏ giọng:
— Bà… tôi được tám phẩy.
Linh nhìn, khóe môi cong lên:
— Ờ, thì ráng mà giữ. Tôi đâu có kèm nữa đâu.
— Chứ ai chửi tôi ngu mỗi tối? — Quân nói nhỏ nhỏ rồi cười trừ.
Linh liếc xéo:
— Tại ông ngu thật chứ ai.
Quân bật cười, đưa tay gãi đầu đầy… tự hào. Trong mắt cậu, sự tiến bộ đó không chỉ là điểm số, mà còn là cảm giác quen thuộc mỗi khi Linh càm ràm, mắng mỏ, nhưng vẫn ngồi bên cạnh giảng bài cho cậu đến khuya.
Cả hai trở nên thân hơn một chút — chỉ một chút thôi — như sợi dây thun bị kéo nhẹ, không đủ để nói rằng có điều gì khác, nhưng cũng chẳng giống ngày đầu.
---
Nhưng khi một mối quan hệ trở nên tốt hơn, thì một mối quan hệ khác lại bắt đầu rạn vỡ.
Huỳnh Thảo — bạn thân nhất của Linh — dạo này như biến thành người khác. Thảo có người yêu. Rồi từ lúc đó, những tin nhắn hai đứa vốn dài cả cây số, giờ chỉ còn vài chữ cụt lủn. Những buổi đi chơi ba đứa dần biến mất. Mỗi lần Linh rủ, Thảo đều nói:
— Tao bận với người yêu rồi.
hoặc
— Hà rủ tao đi chơi. Tao đi với nó.
Ngọc Hà — cháu gọi Linh bằng dì — vẫn là đứa hiền lành, vô tư. Hà không làm gì sai. Chỉ là Thảo đột nhiên trở nên thân thiết khác thường với Hà. Ban đầu Linh thấy vui vì họ chơi được với nhau. Nhưng càng lúc Linh càng nhận ra: Thảo cố tình thân Hà hơn để đẩy Linh ra ngoài.
Có hôm Linh đến chỗ ngồi quen thuộc ở căn tin thì thấy Thảo và Hà đang ngồi đó. Linh chưa kịp mở miệng, Thảo đã bảo:
— Ủa Linh, tao tưởng mày đi với Quân chứ. Tụi tao ngồi đây rồi.
Giọng của Thảo nghe như đùa, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao. Hà thì ngơ ngác, nhìn Linh rồi lí nhí:
— Dì ngồi đi…
Nhưng Linh đứng yên, tim hụt xuống một nhịp.
— Thôi, tao có hẹn. — Linh nói rồi quay đi.
Nhưng thật ra chẳng có hẹn nào cả. Linh chỉ không muốn chen vào một chỗ mà rõ ràng cô đang bị đẩy ra ngoài.
---
Rồi chuyện tệ hơn bắt đầu xảy ra.
Một ngày nọ, tin đồn lan ra khắp lớp:
Linh cố tình lại gần Hoàng Quân. Linh thích tỏ ra giỏi, tỏ ra tốt. Linh ưa làm màu.
Ai là người gieo mấy lời đó?
Linh không cần đoán.
Thảo nói với người này, người này nói với người khác, và rồi cả lớp đều biết.
Một bạn nữ bước lại hỏi Linh:
— Linh, nghe nói bà đang thích Quân hả?
Linh chết lặng:
— Bà nghe ở đâu vậy?
— Thảo nói…
Tim Linh như bị ai bóp lại. Cảm giác này không phải đau nữa, mà là sụp đổ.
---
Ngày hôm đó, Linh cố gắng giữ bình tĩnh đến hết buổi. Nhưng đến khi tan học, ngay lúc chuẩn bị mang cặp về, Thảo xuất hiện, khoanh tay:
— Ê Linh, mày đừng có làm bộ nữa. Mấy chuyện mày làm ai cũng biết rồi đó.
Linh nheo mắt:
— Tao làm gì?
— Còn giả vờ nữa hả? Mày thích Quân thì nói đại. Đừng có giả bộ dạy bài cho nó để lấy tiếng.
Linh bật cười, tiếng cười nghẹn khô:
— Mày đang nghĩ gì vậy Thảo? Tao với mày thân nhau bao lâu, mày lại tin mấy thứ đó?
— Thân là thân, nhưng tao thấy mày giả tạo thiệt. Lúc nào cũng tỏ ra giỏi hơn tao. — Thảo chỉ vào mặt Linh. — Mày làm tao mệt!
Câu nói ấy là giọt nước tràn ly.
Linh nghiến răng:
— Tao không ngờ mày nhỏ nhen vậy đó Thảo. Mày hơn tao cái gì mà ganh? Tao giúp Quân vì tôi là bạn, chứ không rảnh mà tranh giành với mày!
Thảo đỏ mặt, tức tối:
— Mày đừng có hỗn! Mày nghĩ ai cũng bênh mày hả?
— Ít ra tao không đi nói xấu bạn mình! — Linh hét lại, mắt đỏ hoe.
Âm thanh va chạm giữa hai con tim nứt vỡ vang lên ngay giữa hành lang.
Cả lớp đứng nhìn.
Chẳng ai can.
Chẳng ai dám chen vào.
Và tình bạn mấy năm… sụp như một bức tường mục ruỗng lâu ngày.
Cuộc cãi vã ấy kết thúc bằng việc Thảo quay lưng bỏ đi, hất mạnh tóc như thể chính cô mới là người bị tổn thương.
Linh đứng đó, hai tay run lên, cố giữ nước mắt không rơi.
---
Nhưng rồi, trong lúc mọi thứ tồi tệ nhất, vẫn có những người bên cạnh Linh.
Nhóm bạn thân khác của cô chạy lại, ôm lấy vai Linh:
— Linh, đừng tin Thảo. Nó nói bậy bạ hết rồi!
— Tụi tao biết tính mày. Đừng để nó làm mày buồn.
— Nó ganh với mày lâu rồi. Đồ vô duyên!
Linh khóc.
Không phải vì thua — mà vì đau.
Còn Hà, đứng bên cạnh, nói nhỏ:
— Dì… con không biết chị Thảo nghĩ gì, nhưng con vẫn chơi với dì. Con không theo ai hết.
Linh kéo Hà vào ôm, tay siết chặt như sợ mất nốt người cuối cùng.
---
Quân thì khác.
Quân quan sát từ xa cả buổi. Khi đám đông tản ra, cậu tiến lại.
— Bà… — Quân gọi nhẹ.
Linh quay đi:
— Ông đừng hỏi. Tôi mệt lắm.
Quân không nói gì, chỉ cầm lấy cặp của Linh, đeo lên vai mình.
— Đi với tôi.
— Đi đâu? — Linh nghẹn giọng.
— Đi cho khuây khỏa. Bà mà đứng đây nữa là khóc giữa sân trường luôn đó.
Linh muốn gắt, muốn từ chối, muốn mạnh mẽ. Nhưng cuối cùng vẫn đi theo Quân.
Hai đứa tới công viên quen thuộc. Quân mua đúng ly trà sữa Linh thích nhất, đưa vào tay cô:
— Uống đi bà. Ngọt vô cho đời đỡ đắng.
Linh bật cười qua hàng nước mắt.
— Ông nói nghe sến quá…
— Miễn bà cười lại.
Họ ngồi đó rất lâu. Không nói nhiều. Chỉ có gió thổi qua, và cảm giác bình yên len vào trong lồng ngực.
Sau cùng, Quân lên tiếng:
— Nè Linh…
— Gì?
— Bà mạnh thiệt. Nhưng mạnh quá cũng mệt. Từ nay có gì nói tôi nghe. Tôi đứng sau bà… cũng không tệ đâu.
Linh nhìn Quân, thấy đôi mắt cậu trong và thật đến lạ.
Cô không nói gì.
Nhưng tim lại ấm lên.
Dù chỉ một chút.
---
Tình bạn với Thảo tan nát.
Linh không cố hàn gắn nữa.
Không thể — và cũng không cần phải làm vậy.
Nhưng bù lại, bên cạnh cô vẫn còn những người thật lòng.
Và có một cậu con trai vẫn luôn cà khịa, gây phiền, nhưng chưa bao giờ buông tay.
Không cần nói thành lời.
Không cần gọi tên.
Miễn là còn đi cùng nhau…
thì nỗi buồn nào rồi cũng sẽ trôi qua.
CHƯƠNG 3.1 – NHỮNG NGÀY BÌNH PHỤC SAU CƠN GIÔNG
(bản đã chỉnh sửa theo yêu cầu)
Sau trận cãi vã hôm ấy, không khí quanh Linh như phủ một lớp mây xám dày đặc mà chẳng ai gạt ra nổi. Cô vẫn đi học, vẫn ngồi vào đúng chỗ cạnh Hoàng Quân, vẫn chép bài, vẫn làm bài tập… nhưng mọi thứ trở nên trống rỗng lạ thường. Ánh mắt Linh buồn đến mức chỉ cần ai nhìn sơ qua cũng nhận ra có chuyện chẳng lành. Nụ cười vốn tươi tắn của cô nay chỉ còn lại cái cong môi gượng gạo, mỏng như tờ giấy.
Còn Thảo?
Cô ta thì ngược lại. Tươi cười như chưa từng có bất cứ gì xảy ra. Cứ như thể người bị đẩy ra, người bị nói xấu, người bị ám chỉ rồi mang tiếng khắp trường… không phải Linh. Điều đó càng khiến lòng Linh nặng như ai đặt cả tảng đá lên ngực.
Buổi sáng hôm sau, vừa đến lớp, Linh đã bị nhóm bạn thân của mình — cũng là nhóm Quân hay đi chung — vây lại.
“Ê bà, sao mặt u ám dữ vậy?” Minh Anh chống tay lên bàn, lo lắng.
“Có chuyện gì bà nói tụi tôi nghe đi.” Gia Hân ngồi xuống cạnh Linh, giọng nhỏ nhưng tràn đầy quan tâm.
Linh chỉ lắc đầu.
“Không có gì… Tôi ổn.”
Nhưng chẳng ai tin cả. Đến cả Quân — người thỉnh thoảng hay trêu ghẹo — cũng nhìn Linh lâu hơn bình thường. Cậu không nói gì, chỉ khẽ huých tay:
“Nếu khó chịu thì nói. Ông nghe được.”
Linh quay đi:
“Không cần.”
Giọng cô nhạt đến mức ngay cả bản thân cũng thấy thương mình.
---
Giờ ra chơi hôm ấy, nhóm bạn kéo Linh lên sân thượng. Gió thổi mạnh, mát lạnh, thổi bay phần nào nỗi nặng nề mà cô cõng suốt từ ngày hôm trước. Minh Anh mua cho Linh ly trà đào, đặt vào tay cô.
“Bà uống đi, đồ ngọt để lấy lại năng lượng. Không thể để một nhỏ nào đó làm bà xuống tinh thần như vậy.”
Linh bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn còn hoe đỏ:
“Tôi không muốn giận hay để bụng… mà nói chung là tôi thấy thất vọng hơn là buồn.”
Gia Hân vỗ vai Linh:
“Bà không sai. Người ta muốn làm gì thì làm, nhưng bà không phải gánh thay cảm xúc của người khác.”
Nghe vậy, cổ họng Linh nghẹn lại.
Hóa ra… vẫn còn người đứng về phía cô. Không phải ai cũng quay lưng như Thảo.
Buổi chiều hôm ấy, nhóm bạn rủ Linh đi uống trà sữa, đi dạo quanh công viên. Những câu chuyện linh tinh: chuyện chó mèo, chuyện giáo viên khó tính, chuyện bài kiểm tra Toán, chuyện crush của đứa nào đó… khiến Linh cười lại được. Dù không phải là một nụ cười hoàn toàn thoải mái, nhưng ít nhất… nó chân thật.
Còn Quân, dù ít nói, luôn đi phía sau Linh một chút, để mắt xem Linh có còn buồn hay không. Có lúc, cậu nhét tai nghe một bên vào tai cô, mở bài nhạc Linh hay nghe.
“Cho bà vui tí.”
Linh quay sang nhìn, thấy vẻ mặt Quân đang giả vờ nghiêm túc mà buồn cười.
“Tự nhiên tử tế vậy?”
“Không quen đâu ha?” Quân nhún vai.
“Ừ. Nhìn kì kì.”
Linh cố tình nói giọng châm chọc.
“Thì… kì thi cuối kì tới rồi. Bà mà buồn hoài không học là tôi mệt đó.”
Linh bật cười thật sự.
Đôi khi, sự quan tâm vụng về lại khiến người ta ấm lòng hơn bất cứ lời an ủi hoa mỹ nào.
---
Vài ngày sau, tinh thần Linh tốt hơn hẳn. Buổi sáng bước vào lớp, cô đã có thể nở nụ cười chào mọi người. Không còn tránh ánh mắt ai, cũng không còn cảm giác mình phải gồng lên để tỏ ra mạnh mẽ. Và quan trọng nhất… cô không còn quan tâm Thảo nữa. Cảm giác thất vọng đã chìm xuống, chỉ còn lại chút gì đó như tro tàn — có gió thì bay.
“Bà ổn chưa?” Quân hỏi khi cả hai ngồi vào bàn.
“Ổn rồi.” Linh trả lời.
“Vậy học đi, không thôi tôi với bà cùng rớt điểm đẹp luôn.”
Linh liếc sang, cười nhẹ:
“Điểm ông không thấp đâu. Thi giữa kỳ ông làm tốt mà.”
“Nhờ ai kèm cho?” Quân nhìn Linh đầy ý tứ.
“Ờ… thì nhờ bà.”
Linh không phủ nhận.
Sau kì thi giữa kì, điểm Quân tăng thật. Cậu vui như bắt được vàng, còn chạy khoe Linh trước tiên. Thấy cậu phấn khích như vậy, Linh cũng cảm nhận được chút gì đó ấm áp.
Từ lúc ấy, cậu cứ dính lấy cô trong chuyện học.
Quân không phải đứa ngu, chỉ lười. Mà Linh lại không nỡ thấy bạn cùng bàn bị la vì bài kiểm tra. Thành ra hai đứa càng thân thêm một đoạn… dù vẫn luôn là tình bạn.
Những buổi chiều ngồi lại học chung, Linh chỉ bài cho Quân, Quân làm sai, Linh liếc một cái, Quân cụp mắt như đứa trẻ bị bắt lỗi.
Cứ vậy mà kéo nhau tiến bộ.
---
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh như nước qua tay. Mới đó mà gần cuối học kì rồi. Ai cũng bắt đầu học tối tăm mặt mũi. Tụi học sinh hay đùa nhau rằng:
“Cuối kì là thời điểm một đêm cân cả học kì.”
Mà để tránh cảnh ấy, nhóm Linh quyết định học nhóm.
Lúc đầu chỉ dự tính 3–4 người, vậy mà cuối cùng kéo thành một đám gần 10 đứa. Tụi nó tụ tập tại nhà Minh Anh, trải vở, trải đề kiểm tra ra đầy bàn, mua bánh tráng, trà sữa, xúc xích, thạch dừa… đủ mọi thứ.
“Đây là học hay ăn vậy mấy đứa?”
Mẹ Minh Anh bật cười khi thấy cả đám vừa làm bài vừa chén sạch đồ ăn.
Không khí lúc đó dễ chịu đến mức Linh cảm giác như những vết thương trước đây chưa từng tồn tại.
Quân ngồi cạnh Linh, khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Bài này sao làm?”
Cậu chìa cho Linh xem.
“Ông đọc đề giùm cái, tối ngày hỏi.”
“Nghe mà không hiểu.”
Linh thở dài, nhưng vẫn chỉ từng bước cho cậu.
“Đó, vậy là xong.”
Quân gật mạnh.
“Thấy chưa? Bà giảng dễ hiểu hơn thầy giáo luôn.”
“Miệng lẻo mép.”
Linh cười, nhưng trong lòng lại thấy vui.
---
Những buổi học như thế kéo dài suốt hai tuần. Có hôm học căng thẳng, tụi nó rủ nhau xuống công viên hít khí trời, rồi lại quay lên học tiếp. Có hôm thì cả đám bật nhạc, vừa làm bài vừa hát. Có bạn nhìn Linh cười rồi bảo:
“Nhìn bà vui lại tụi tôi mừng ghê.”
Linh chỉ im lặng.
Nhưng trái tim cô thật sự ấm lên.
Trong nhóm ấy, có sự ồn ào, có sự ấm áp, có những mối quan hệ đủ trong sáng để người ta không cảm thấy bị tổn thương. Không có drama, không có ganh đua, không có ghen tị. Ai cũng hỗ trợ nhau, cùng tiến bộ, cùng động viên nhau vượt qua áp lực thi cử.
Chính lúc đó Linh nhận ra:
Bạn bè thật sự không phải ai đi cùng mình lâu nhất, mà là ai ở bên mình đúng lúc mình cần nhất.
---
Một buổi tối trước ngày thi Toán, Quân gửi tin nhắn:
“Linh ơi, mai thi Toán ông hơi lo.”
Linh:
“Ông làm được mà.”
Quân:
“Mai lỡ quên thì sao?”
Linh bật cười nhẹ.
Cô nhắn lại:
“Không quên đâu. Ngủ sớm đi.”
Một lát sau, Quân lại nhắn:
“Bà đang làm gì?”
“Ôn Sinh.”
“Thi Toán mà bà ôn Sinh?”
“Để lỡ Toán không trúng còn cái để hi vọng.”
Quân gửi icon cười.
Và câu cuối:
“Cảm ơn bà nhiều.”
Linh tắt máy, lòng nhẹ đi như vừa thở được sau mấy tháng ngộp.
---
Ngày thi cuối kì đến.
Linh hít sâu, dồn hết sự bình tĩnh vào tờ giấy kiểm tra.
Cô không còn buồn vì chuyện cũ nữa.
Không còn để tâm lời nói xấu.
Không còn nghĩ về Thảo.
Cô chỉ nghĩ:
Chỉ cần mình cố gắng, mọi thứ không công bằng rồi cũng sẽ tự rơi xuống.
Quân liếc qua Linh một cái, như để tiếp thêm dũng khí.
Linh gật đầu.
Và thế là… cả hai cùng nhau bước vào kỳ thi cuối kì — như hai người bạn đang trưởng thành, không hơn, không kém.
>>>Cảm ơn mọi người đã để tâm và đọc dến truyện mình viết mình rất cảm ơn mn ,và mong sẽ được mn ủng hộ nhiều hơn nữa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro