End: Stalker

Nàng chạy.

Nàng chạy trong tuyệt vọng, trong điên loạn.

Bóng đêm nuốt chửng bước chân nàng, những nhành cây sắc nhọn cứa vào da thịt, để lại những vệt máu mảnh như nét vẽ tuyệt vọng trên tấm toan của màn đêm. Gió gào thét như tiếng cười chế giễu, đuổi theo nàng trên con đường không lối thoát.

Nhưng - ta - vẫn - ở - đây.

Bước - từng - bước.

Chậm - rãi.

Lặng - lẽ.

Bởi - vì - ta - biết...

Dù nàng có chạy xa đến đâu, dù nàng có cố gắng đến mức nào, kết cục vẫn không thể đổi thay.

Trước mặt nàng, một ngôi nhà hiện ra, cũ kỹ và lặng lẽ như một chứng nhân vô cảm trước số phận của những kẻ lạc lối. Đèn đường le lói ánh sáng yếu ớt, soi tỏ cánh cửa đóng im lìm như thể đã đứng đó tự ngàn xưa, chờ đợi đêm nay.

Nàng lao đến, đập cửa, tiếng nắm đấm vang lên trong màn đêm lạnh lẽo.

"Xin hãy mở cửa! Xin hãy giúp tôi!"

Không ai đáp lại.

Nàng đập mạnh hơn, từng cú đập dồn dập như nhịp tim hoảng loạn.

"Xin ai đó... làm ơn..."

Ta nhìn nàng, đứng ngay phía sau.

Chỉ một khoảng cách nhỏ thôi.

Chỉ cần nàng quay đầu lại...

Nhưng thật đáng tiếc, cánh cửa lại mở.

Một người đàn ông xuất hiện, ánh mắt nặng trĩu mệt mỏi, như thể giấc ngủ của hắn vừa bị đánh cắp bởi một cơn ác mộng không tên.

"Sao thế? Cô gái, cô đang làm gì....."

Nàng lao vào, đôi tay lạnh cóng nắm chặt lấy áo hắn.

"Làm ơn! Có một người... có một người đang theo dõi tôi!"

Người đàn ông nhíu mày, nhìn ra khoảng sân vắng.

Không có ai cả.

Chỉ có màn đêm.

Chỉ có sự im lặng tuyệt đối.

Nàng run rẩy, bấu chặt lấy hắn như thể hắn là chiếc neo cuối cùng giữ nàng lại với thực tại.

"Hắn ở đây... hắn ở ngay đây!"

Nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu. Trong đáy mắt hắn không có hoảng sợ, không có đề phòng, chỉ có một nỗi thương hại dịu dàng, như thể hắn đang nhìn một kẻ lạc đường trong cơn mê sảng.

"Không có ai cả, cô gái."

Không...

Không thể nào...

Nàng lắc đầu, bàn tay ôm lấy mái tóc, hơi thở đứt đoạn trong lồng ngực như tiếng cười vỡ vụn của một con rối bị đứt dây.

Bởi vì nàng biết ta ở đây.

Nàng cảm nhận được ta.

Nàng nghe thấy ta.

Nhưng không ai khác có thể thấy ta.

Bởi vì ta chỉ thuộc về nàng.

Ta nhìn người đàn ông.

Một - kẻ - dư - thừa.

Một - kẻ không thuộc về câu chuyện này.

Một - kẻ không có chỗ đứng trong thế giới của ta và nàng.

Vậy thì... hắn không cần phải tồn tại nữa.

Máu bắn lên tường.

Lên bàn ghế.

Lên tay nàng.

Trên gương mặt nàng.

Nàng nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình, những giọt máu còn nóng hổi lăn dài xuống từng ngón tay trắng muốt.

Đôi mắt nàng mở lớn, trống rỗng như tấm gương phản chiếu bóng tối sâu thẳm.

"Không... không... KHÔNG!"

Ta đứng trước mặt nàng.

Ta nhấc bàn tay nàng lên, nhẹ nhàng như thể nâng niu một báu vật.

Ta nhìn nàng.

Ta mỉm cười.

Và thì thầm:

"Nàng thấy không?"

"Bây giờ nàng cũng giống ta rồi."

Nàng vỡ vụn.

Nàng quỵ xuống.

Thế giới bỗng chốc chỉ còn lại hai chúng ta.

Người đàn ông trên nền đất giờ chỉ là một cái bóng mờ nhòe, một vệt máu vô danh trong bức tranh định mệnh.

Chỉ còn ta.

Chỉ còn nàng.

Nàng khóc.

"Nhưng không sao đâu."

Ta lau nước mắt cho nàng.

Ta kéo nàng vào vòng tay mình.

Và lần đầu tiên...

Nàng không đẩy ta ra.

Bây giờ, nàng không còn đường lui nữa.

Bây giờ, nàng thuộc về ta.

Mãi mãi.

Hy vọng rằng:

Một ngày nào đó, áo của anh và váy của em lẫn lộn trong máy giặt, chăn gối sẽ lẫn mùi kem dưỡng của em, máy cạo râu của anh sẽ lẫn trong đồng mỹ phẩm.

Áo khoác của anh thi thoảng sẽ có chiếc kẹp tóc em để quên. Chìa khoá nhà sẽ có hai chiếc. Cơm ngày ba bữa, trà ấm sẽ luôn có trong bình, hình chúng mình sẽ treo ở phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro