Chương 1 - Khởi Nguyên Xiềng Xích


---

Ánh sáng chói lòa quét qua mí mắt.

Hơi lạnh bủa vây như một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim cô.

Khi mí mắt khẽ run rẩy hé mở, trước mắt cô là một đại sảnh nguy nga, mái vòm cao vút dát vàng bạc, bốn góc treo những ngọn đèn pha lê trắng muốt, ánh lửa mờ ảo chập chờn. Mùi hương nhang thơm cổ xưa phảng phất lẫn trong không khí lạnh lẽo.

Tôi – hay đúng hơn là Bebi – đã nhận ra tất cả quá nhanh.

Đây không phải là thế giới của tôi.

Trí nhớ trước đó như những mảnh vụn mơ hồ: một đêm muộn đọc cuốn tiểu thuyết mạng dài dằng dặc, tên là “Ánh Trăng Xiềng Xích”, rồi cơn buồn ngủ kéo đến không báo trước.

Nhưng giờ, tôi lại ở đây – trong thân xác một nữ quý tộc phụ phản diện, kẻ sau này sẽ bị kéo lê trên quảng trường vì tội danh hãm hại nữ chính.

Bàn tay khẽ run lên. Làn da trắng nhợt nổi bật những vết xiềng xích đen u ám quấn chặt cổ tay. Kim loại lạnh lẽo như muốn hòa tan vào da thịt.

> “…Hệ thống khởi động.”

Một giọng nói vô cảm vang lên trong đầu, lạnh đến thấu xương sống.

> [Nhiệm vụ đầu tiên: Tiếp cận nam chính – Thái tử Lysander – trong vòng ba ngày.]

[Nếu thất bại, ký chủ sẽ lập tức phát tác cơn đau tim và phản ứng mẫn cảm cấp độ 1.]

[Không được kháng lệnh.]

Chúc may mắn.

Nhịp tim tôi siết lại, ngực đau nhói như vừa bị ai dùng lưỡi dao đâm thẳng vào.

Mồ hôi lạnh rịn ra hai bên thái dương.

Cơn sợ hãi bủa vây, nhưng bên trong, một ý nghĩ điên rồ lóe lên:

Nếu tôi không làm theo… tôi sẽ phát dục ngay giữa cung điện này, như một con rối dơ bẩn để kịch bản cười nhạo?

Mí mắt khép lại một thoáng. Hơi thở dồn dập.

Tôi… Bebi…

Dù chỉ là kẻ đóng vai phụ, nhưng tôi vẫn muốn nắm lấy một chút tự trọng cuối cùng.

---

Một âm thanh vang lên phía cánh cửa lớn:

Cạch.

Tôi giật mình ngẩng lên.

Cánh cửa gỗ dát vàng từ từ mở ra, ánh trăng ngoài hành lang đổ dài trên nền đá.

Một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài phấp phới, khoác chiếc áo choàng thêu chỉ vàng, bước vào.

Đôi mắt xám lạnh như băng nhìn tôi không chút xao động.

Tim tôi đập mạnh một nhịp.

Thái tử Lysander.

Chủ nhân của câu chuyện, của số phận định sẵn sẽ nghiền nát tôi…

Và cũng là người duy nhất – theo cốt truyện – có thể giải cơn phát tác nhục nhã ấy bằng cách…

(Cổ họng tôi nghẹn lại.)

Ánh trăng soi lên gương mặt vô hồn của tôi, phản chiếu vệt ẩm ướt vừa trượt xuống má.

Dù chỉ là nhân vật phản diện, tôi vẫn cảm thấy…

…muốn sống.

---

🌿

> Tôi không biết mình còn bao nhiêu lựa chọn.

Nhưng đêm nay, dưới ánh trăng lạnh lẽo này, xiềng xích đã khoá lấy linh hồn tôi.


---

🌸 HẾT CHƯƠNG 1

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro