#5

Lần mò theo trí nhớ thì cuối cùng gã cũng lết được về đến nhà.

"Hộc...hộc...mày nhớ đấy Mia..." Gã cúi gập người, thở dốc, quẹt mồ hôi trên trán mà nghiến răng. "Đi hết nửa vòng...hộc... thành phố thì mới về đến...nhà"

"Cho bé chin nhỗi...( °^°)"

"Câm mẹ mồm vào...."

Leo hết mấy tầng cầu thang, vừa định để túi đồ xuống đất toan lấy chìa khóa để mở cửa thì gã đứng sững lại khi thấy trước cửa nhà mình là một cô gái xinh đẹp đang đứng sẵn.

Không phải mê gái đâu nhưng cô ấy xinh thật, mái tóc xâm khói dài quá lưng được buộc gọn sau gáy, lông mi dài cùng đôi mắt xanh biếc tựa biển khơi khuất sau cặp kính bạc, khuôn mặt thanh tú với nước da trắng mịn không tì vết. Cô ấy ăn mặc khá đơn giản: áo phông trắng cộc tay và quần bò, trông vừa xinh vừa cá tính. Có vẻ đang đợi ai đó.

Gã thì thầm:
"Ê Mia, ai kia? Người quen của mày à?"

"Không, em không quen ai giống cô gái này cả..." Mia nói, giọng có vẻ e dè.

"Chắc chưa? Nhỡ kĩ vào."

"Chắc"

Thấy vậy, gã đằng hắng một tiếng rồi đến gần phía sau, chạm vào vai cô ấy:
"Này...cô đang làm gì trước cửa nhà tôi vậy?"

Cô ấy quay lại, lạnh lùng nhìn gã đánh giá từ trên xuống dưới mà không nói gì.

Vãi thật, nãy nhìn xa thì không sao nhưng đến gần rồi thì thấy cô ấy cao vãi lờ, có khi cũng xấp xỉ bằng gã luôn chứ đùa. Thôi thì âu cũng là do cơ địa, bản thân gã cũng thuộc dạng cao chót vót so với tiêu chuẩn của một cô gái rồi.

"Anh là ai?"

Mãi một lúc sau cô ấy mới nói ra một câu cụt lủn, câu hỏi này làm hắn vốn đã khó chịu vì mệt và mỏi tay nay lại càng tức hơn vì phải mất thời gian đứng đây. Gã cau có, hất đầu về phía bảng tên ở cửa, nói:

"Tôi là Stuyoairu Hamejima, chủ của căn hộ này. Tôi đang thắc mắc tại sao cô lại đứng ở đây áng cửa nhà tôi."

Cô ấy nhíu mày, nhìn vào một bức ảnh rồi nhìn lên gã, hỏi với giọng nghi ngờ:
"Thật sự? Anh là Hamejima?"

"Vầng..." Gã gật đầu.

Hai người im lặng một lúc, bốn mắt, à không ba mắt nhìn nhau chằm chằm. Phải cho đến khi gã bắt đầu có biểu hiện mất kiên nhẫn thì cô gái kia mới mở miệng, lẩm bẩm:

"Anh hai..."

"Gì?" Gã tưởng mình nghe nhầm, nhướng mày hỏi lại.

"Anh hai..." Cô ấy lặp lại, với giọng lớn hơn.

Câu nói tựa như sét đánh ngang tai gã, khiến gã gần như sốc nặng và buông tay, khiến cho đống đồ vừa mua hồi nãy rơi tứ tung. Não bộ gã tạm ngưng hoạt động một hồi để xử lí thông tin, sau cùng quay phắt sang chỗ Mia (cũng đang sốc), rít lên với tông giọng nhỏ nhất có thể:

"Thế-này-là-thế-nào!?" gã gằn mạnh từng chữ.

"Em cũng có biết đâu!? Em không ở cùng gia đình mấy năm rồi! Bố em có tái hôn nhưng em chưa từng thấy mặt cô ta."

"À..." mĩ nữ trước mặt vô cùng bình thản trước sự gần như bấn loạn của gã, cúi đầu nhẹ xem như cháo hỏi rồi bắt đầu nói với tông giọng đều đều:

"Em là Arashi, mẹ em mới tái hôn với bố anh cách đây vài năm, và em là con riêng của bà ấy. Trước đây anh đã từng gặp em..."

"Ha ha...vậy sao?" gã nghiến răng, nhấn nhá mấy chữ cuối cùng, con mắt liếc xéo về phía Mia đang đậu trên vai.

"Lạ thật!"Mia trầm tư "đúng là trước đây em cũng gặp qua một lần đứa con riêng của vợ kế lão già kia, bằng tuổi em, nó khá ngoan và lễ phép nên em cũng quý nó. Nhưng mà thằng đó là con trai cơ, không phải con gái..."

"Chậc...phiền rồi đây."

Đoạn, gã rút chìa khoá ra mở cửa, đối diện với anh nhìn của người đối diện thì gã chỉ nhún vai.

"Dù sao cũng đến tận đây rồi,vào nhà rồi nói chuyện."

Gã lật đật cởi giày, lượm lại đồ rồi thảy vào trong góc nhà. Chỉ vào ghế sofa ở phòng khách, ra hiệu cho con bé kia ngồi vào, con bé ấy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống còn mình thì bỏ vào bếp kiếm trà bánh đãi khách.

"Chậc...nhà hết trà rồi, dùng tạm nước ngọt nhé." Gã tùy tiện thảy cho Arashi một lon 7up vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, bản thân gã cũng lấy một lon rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Rồi...vào vấn đề chính, em đến đây để làm gì?" gã mệt mỏi tựa vào lưng ghế, hỏi bằng tông giọng hoà hoãn nhất có thể.

"Mẹ em, dì Nanase ấy, nói em nên đi chào hỏi anh; bà ấy cứ nhất quyết muốn em thân thiết hơn với anh sau bao năm xa cách..." Arashi uống một ngụm soda rồi cũng thoải mái dựa lưng vào ghế.

"Vậy là có ý gì?" gã nhướng mày giễu cợt. "Bà già đó có bao giờ ưa tôi chăng?"

Gã liếc về phía Mia, một phần để chắc chắn rằng mình diễn đúng kịch bản, một phần xem xét thái độ của con bé.

Arashi bật ra một tiếng cười khinh miệt, nhưng đó không dành cho gã mà là dành cho chính người mẹ thân sinh.

"Ôi trời...thứ bà ấy ưa trước giờ chỉ có tiền, ve vãn đàn ông cũng chỉ để có vậy..."

"Và bố tôi là kẻ được chọn?"

"Có lẽ..." con bé mỉm cười, nhấp một ngụm soda rồi yên lặng.

"Vậy bà ta sai con gái mình đến đây để lấy lòng con riêng của chồng? Nếu vậy thì tiếc quá, tôi và ông ta đã từ mặt từ lâu rồi, ông ấy cũng chẳng vui vẻ gì nhận thằng con này đâu." gã chế giễu.

Câu nói có vẻ như đã nạm trúng nọc, con bé nhíu mày, mặt đen lại, trầm giọng:

"Dạ?"

"Không đúng sao?"

"À không, anh nhắc lại câu vừa rồi đi ạ..."

"...không đúng sao?"

"Câu trước"

"Bà ta sai con gái của mình đến lấy lòng con riêng của chồng...?" Gã khó hiểu nhìn con người mặt ngày một đen đi kia.

"Con gái? Khụ....Xin lỗi, em là con trai..." Arashi xoa thái dương.

Hamejima trực tiếp sặc một ngụm nước ngọt.

Vừa ho, vừa đấm ngực, gã vừa trợn mắt nhìn vào gương mặt kiều nữ kia như thể chỉ vài phút sau gương mặt cậu chàng sẽ nở hoa.

"A! Em nhớ ra rồi! Chính là cậu nhóc đó, hồi đó gặp thoáng qua nên chưa hỏi tên!" Mia kêu lên bên cạnh.

Gã sốc tập hai, ai ngờ được mĩ nữ xinh đẹp trong mắt gã lại là đàn ông, hơn nữa lại là em mình. Tam quan gã vỡ vụn, tan theo mây khói.

Arashi mặt không biến sắc, rút trong túi áo ra chiếc khăn tay đưa cho gã, thậm chí còn tiến tới nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng gã trong lúc gã ho sặc sụa.

Phải mất một lúc sau gã mới bình ổn lại được, cảm ơn Arashi rồi cậu ta cũng thôi vỗ lưng, trở về vị trí cũ. Gã dán mắt vào mặt cậu chàng, tự hỏi rằng do mình đui hay do hắn quá giống gái. Tại sao gã không nhận ra điểm sai trong câu nói của Mia cơ chứ, rõ ràng là gặp rồi mà không nhận ra nhau. Và tại sao bây giờ gã nhìn trông nó mơi giống con trai nhỉ? Dáng người cao, giọng ấm....không phải quá rõ rồi sao.

"Em không nghĩ anh lại bất ngờ vậy đấy, bình thường mọi người cũng không phản ứng mạnh thế này." Arashi nhìn gã với vẻ mặt đầy hiếu kì. "Với cả em cũng chẳng thấy anh thay đổi gì lắm so với lần cuối gặp nhau. Trông anh..."

Thằng nhỏ định nói gì đó nhưng lại đột ngột im lặng, bối rối quay đi chỗ khác và đâm ra đam mê mấy ngón tay một cách kì lạ.

"Khụ...quay lại vấn đề, vậy em...à không cậu đến đây làm gì?" gã ho khan một tiếng, lôi kéo lại sự chú ý từ cậu chàng.

"Không để làm gì cả...mẹ em cứ nằng nặc đòi em đến chỗ anh sau khi em về nước, bà ấy nói có thể anh sẽ bị tổn thương sau khi cãi nhau với chú nên muốn em tới xem anh còn sống hay đã chết rồi và nếu được thì ở lại bồi đắp tình cảm hai anh em." Arashi bình thản hớp một ngụm nước, mỉm cười đầy ý vị.

"Cậu...định ở lại sao?" Gã toát mồ hôi hột.

"Đương nhiên là không rồi, em mới thuê được một căn hộ, cũng gần đây thôi..." Arashi lắc đầu. "Em chỉ đến đâu để đối phó với lời mẹ thôi, em chẳng có ý gì với anh cả."

"Xem ra cậu không mấy hòa thuận với mẹ mình nhỉ?" gã chống cằm, quan sát cậu ta một cách thích thú.

"Bà ta chỉ coi em như là một thứ gì đó thừa thãi, không cần thì vứt đi thôi." Cậu ta nhún vai.

"..."

Gã im lặng không nói gì, chỉ đơn giản nhìn thằng nhóc đó chằm chằm. Nếu thằng bé đã không có ý gì thì gã cũng không cần nhất thiết phải đề phòng quá, cẩn thận một chút là được. Các vấn đề phát sinh sẽ giải quyết.

"Vậy thôi em về nhé"

"Ừ"

Gã uể oải đứng dậy, mở cửa tiễn khách. Trước khi về, cậu nhóc đưa cho gã một hộp bánh coi như làm quà, còn nói có thể qua nhà nó chơi nếu muốn. Gã nhận quà rồi cũng ậm ừ cho qua, thiết nghĩ sẽ chẳng bao giờ vác mặt sang bên đó đâu.

Đợi Arashi đi khỏi, gã vào nhà rồi lười nhác nằm dài ra giữa nhà, lẩm bẩm:

"Nhà nhóc phức tạp thật đó Mia, gần giống mấy cái phim truyền hình dài tập hàn quốc..."

"Chú mà cũng xem phim hàn?" Mia ngạc nhiên.

"Thi thoảng..."

Gã trả lời, không tình nguyện ngồi dậy rồi lọ mọ vào trong góc lượm lại đống đồ:

"Sẽ mệt đây..."

-------------------------------------
End chương #5.

Dạo này bị con đũy lười nó dí khiếp quá nên giờ mới viết được 😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro