21. Kết thúc chuyến hành trình

*ping pong

Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, phá tan bầu không khí yên tĩnh mới còn nguyên vẹn vài phút trước. Không chỉ vang lên liên tục, kèm theo đó còn là những tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó lại đến đập, có vẻ người ở ngoài kia đang rất sốt ruột.

Y/n tỉnh dậy, khó chịu vì tiếng chuông phá giấc ngủ của em. Em dụi mắt, từ từ ngồi dậy, thật may là Naoto không có cái tướng ngủ bành trướng như ba em.

Đồng hồ điểm 5 giờ, thời gian mà thường ngày cậu cảnh sát chăm chỉ như Naoto còn chưa dậy. Em ngơ ngác nhìn xung quanh, không thấy tiếng chuông nữa, định nằm lại ngủ tiếp nhưng âm thanh khó chịu ấy lại vang lên. Có vẻ người này đang thực sự rất gấp gáp.

Y/n tụt xuống giường, em không ngủ lại được nữa nên quyết định đi xem ai là người phá đám giấc ngủ của em. Em cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng hòng tránh đánh thức Naoto dậy, nhưng thật tệ rằng dáng đi của em không mấy nhẹ nhàng như em đã nghĩ.

Y/n trèo qua người Naoto, không cẩn thận mắc chân vào chăn khiến em ngã chúi về phía trước, nơi đầu gối em đáp xuống là vị trí giữa 2 chân của đàn ông.

Naoto nhăn mặt, đau đớn như gặp phải 1 cơn ác mộng tồi tệ mà không cách nào tỉnh dậy. Nhưng cơn ác mộng ấy chưa kết thúc, Y/n thấy thứ ở dưới đầu gối em cộm lên, em không biết rằng đấy là bộ phận quan trọng của Naoto, nghĩ rằng đó chỉ là 1 cái gối, em lấy đà đứng dậy, chân dẫm mạnh vào chiếc "gối" ấy, tăng thêm độ đau đớn cho cơn ác mộng của Naoto.

Naoto đau đớn, trán rịn mồ hôi, mê man ú ớ vài tiếng không rõ nghĩa, 2 tay bấu chặt vào ga giường, cầu xin cơn đau này mau qua đi.

"Người lớn mà gặp ác mộng"

Y/n bĩu môi, đứng im tại chỗ em đang dẫm lên, rè bỉu nhìn Naoto đang đau đớn quằn quại trên giường.

Cuối cùng, sau khi đã nhìn đủ Naoto đau đớn, em mới bước xuống khỏi người cậu.

Em rời khỏi phòng, tiến về phía cánh cửa, nơi phát ra âm thanh ồn áo phá rối giấc ngủ của em.

"Y/n đây! Ai đấy ạ?"

Em nói lớn, gõ gõ vọng ra phía bên kia cánh cửa, thật may là nhà Naoto không có cách âm nên người bên ngoài có thể nghe được tiếng nói của em.

Kokonoi nghe được tiếng của Y/n, gã mừng lắm, mừng kinh khủng, hạnh phúc tới nỗi mà gã còn tưởng là mình đang mơ, tưởng rằng giọng nói của em chỉ là ảo giác do sự mong muốn của gã gây ra.

"Y/n à? Phải Y/n không?"

Kokonoi nói vọng lại.

Y/n im lặng, em cũng nhận ra được chủ nhân giọng nói này là Kokonoi rồi. Nhưng em chưa muốn về nhà, em còn nhỏ em muốn đi chơi, với cả Naoto hứa hôm nay sẽ đưa em tới công ty của cậu nếu Phạm Thiên vẫn chưa đón em về. Vậy nên Y/n chưa thể về nhà được!

"Không phải! Naoto đây!"

Em từ chối trả lời tiếp, lùi lại chuẩn bị chạy vào đánh thức Naoto dậy.

"Con ranh con này! Có ra đây không thì bảo?!"

Kokonoi tức giận hét lớn, gã đã đủ mệt với con oắt nhà Sano này rồi, 3 lần quay xe, vòng vòng khắp các ngõ ngách của Tokyo, cả đêm mất ngủ, xe cưng bị phá, còn có nguy cơ bị đuổi khỏi Phạm Thiên, tất cả chỉ tại con ranh con này! Đừng hòng gã sẽ bỏ qua cho em lần này.

Nghe thấy tiếng chân em chạy vào phòng, Kokonoi từ đập cửa chuyển sang phá cửa, đúng lúc em sắp đặt chân vào phòng Naoto thì gã xông vào. Cánh cửa lúc trước vẫn còn nguyên vẹn giờ đã nằm chỏng chơ dưới đất.

"Áhh Naoto cứu Y/-!!!!"

Kokonoi túm Y/n lại, bịt chặt mồm em trước khi em khiến Naoto tỉnh giấc. Nhìn thấy cánh cửa phòng Naoto vẫn yên ắng, gã thở phào, mạnh tay kéo em lại.

Y/n không đánh lại Kokonoi, em giãy giụa nhìn về phía cửa phòng cầu mong rằng Naoto sẽ nghe thấy tiếng em và tỉnh dậy giải thoát em khỏi quái vật Kokonoi.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, Y/n bị bắt đi, để lại phòng khách của Naoto thành cái bãi chiến trường bừa bãi như hiện trường của 1 vụ xô xát, và nạn nhân bị bắt cóc là Y/n.

_________

"Y/n ghét Kokonoi! Kokonoi là đồ đáng ghét!! Y/n sẽ bắn Kokonoo!! Kêu cả papa bắn Kokonoi nữa! Kokonoi thả Y/n ra!!!"

Em giãy giụa, bao lần định cắn vào tay Kokonoi nhưng đều bị gã bóp mồm kéo lại. Không cắn được, em lại chuyển sang dùng biện pháp dựa hơi ba doạ Kokonoi, nhưng gã nào có quan tâm, không tìm được Y/n còn đáng sợ hơn cả việc bị em nói xấu với Mikey. Nên Y/n đã bị ném vào ghế sau, bị trói chặt bằng sợi dây thừng không biết Kokonoi móc ra từ đâu. Sợ em hét lên cầu cứu người xung quanh hoặc gây rối trong lúc gã gọi điện cho Mikey, Kokonoi còn dùng băng dính dán mồm em lại.

Y/n đương nhiên là bức xúc, cực kì bức xúc, em tiếp tục giãy giụa như con cá mắc cạn, cố thể hiện sự tức giận của mình qua mọi hành động.

Kokonoi lờ đi, sau khi đã cố định em bằng 2 cái dây an toàn nữa gã mới lên đằng trước khởi động xe. Cả quãng đường vô cùng yên ổn, chỉ là đôi lúc con Y/n bị trói như nhộng đằng sau kêu lên mấy tiếng ồn ào không ai hiểu được, trừ Kokonoi.

Kiểu như:

"Ưm ưm ưm!!!"

Kokonoi hiểu là: "Kokonoi là đồ đáng ghét!!!"

"Ưm ưn ưm ưm ưn ưm ưm!!" - "Kokonoi không thả Y/n ra Y/n khóc cho Kokonoi coi!!"

"Ừ" Gã trả lời.

"Ưm ưm ưm ưm!" - "Y/n là con papa Mikey đấy!"

"Wow, ghê thế" Gã nhàn nhạt trả lời.

Sau đó lại là hàng loạt tiếng "ưm" tức giận của Y/n vang lên nhưng Kokonoi chẳng còn hơi đâu mà trả lời nữa. Gã để em mắng cho đã rồi lại thiếp đi vì mệt mỏi.

Kokonoi rút điếu thuốc ra, mở cửa xe để khói bay ra ngoài, gã từ từ tận hưởng cái khoảnh khắc yên bình hiếm có này, thở phào vì mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

"Ranh con ngu ngốc..."

__________

Cùng lúc ấy, Naoto tỉnh dậy trong đau đớn, vùng hạ bộ bị Y/n dẫm qua dẫm lại đau muốn chết đi, nhưng cậu nào biết em chính là hung thủ đã chà đạp họa mi của cậu, chỉ cho rằng đó là do mình ngủ sai tư thế cộng thêm việc hơn 20 rồi mà vẫn còn zin dẫn đến cơn đau hạ bộ ấy.

Việc còn zin thì Naoto từ chối bàn đến nhưng việc cậu ngủ sai tư thế thì có hơi kì lạ, Naoto chưa từng có tướng ngủ bành trướng hay lăn lộn gây ảnh hưởng tới diện tích xung quanh, nhất là ảnh hưởng tới vùng hạ bộ của cậu.

Càng nghĩ Naoto càng cảm thấy kì lạ, nhưng khung cảnh đập vào mắt cậu ngay sau đó đã đánh bay cái suy luận linh tinh ra khỏi đầu cậu.

Cửa nhà bị phá, bình hoa bị đổ, nước lênh láng khắp sàn, ghế bị xê dịch, may mắn là không có đồ vật bị vỡ, cũng như không có dấu hiệu bị mất trộm.

Nhưng Y/n thì biến mất.

"Chết tiệt!"

Naoto chửi thề, thầm trách bản thân vì sự sơ suất trầm trọng này. Chính cậu đã hứa với Chifuyu rằng cậu sẽ bảo vệ an toàn cho Y/n, sẽ trao trả tận tay Y/n cho bố của em. Vậy mà cậu lại không giữ được lời hứa ấy, nhà bị đột nhập, Y/n thì mất tích.

Không nghĩ gì nhiều, Naoto liền bấm số gọi Chifuyu, nhẹ nhàng lướt qua mẩu giấy note được dán trên bàn, mẩu giấy với dòng chữ :"Đã nhận hàng / kí tên: Phạm Thiên".

__________

"Chết tiệt!"

Chifuyu chửi thề, tay nắm chặt điện thoại tới nổi gân xanh, căng thẳng tiêu hoá lượng thông tin vừa nghe được từ Naoto.

"Có chuyện gì vậy?"

Kazutora lo lắng tiến lại gần, anh chưa từng thấy Chifuyu trông căng thẳng như vậy từ lần cuối cậu chờ kết quả xổ số.

"Y/n mất tích rồi"

Cậu quay ra, lo lắng nhìn anh, giọng nói kèm theo chút sợ hãi.

"Cái gì??? Sao con bé lại mất tích được?!?"

Kazutora giật mình, không tin nổi vào tai mình.
Nếu nói Chifuyu lo 1 thì Kazutora lo 10, anh đã sớm coi Y/n như con gái nuôi của mình, luôn muốn giữ em cạnh bản thân, vậy mà chỉ rời anh đi có 1 đêm con bé mất tích luôn rồi.

"Không biết, Naoto vừa gọi báo rằng nhà nó bị đột nhập, tỉnh dậy thì không thấy Y/n đâu"

"Rồi giờ sao?"

Cả 2 im lặng, không còn tiếng trả lời, mỗi người đều chìm đắm trong nỗi sợ hãi riêng. Họ đã khiến Y/n bị mất tích. Nhận trách nhiệm với con gái cưng của Mikey xong lại để em lạc mất, chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ đến tai Mikey, và nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì cả 2 không muốn tưởng tượng tới đâu.

*Ting ting

Tiếng chuông điện thoại Chifuyu vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa 2 người. Cậu nhanh chóng bật điện thoại lên.

"Sao thế?"

Kazutora thấy Chifuyu đứng bất động nhìn vào màn hình điện thoại thì tiến tới, anh nhìn vào dòng tin nhắn cậu giơ ra.

Naoto: "...Xin lỗi_kèm theo tấm ảnh chụp tờ note trên bàn với dòng chữ kí Phạm Thiên"

"Cái thằng này nữa"

Kazutora thở phào nhẹ nhõm, mừng vì Y/n không gặp chuyện gì mà em chỉ đơn giản là bị Phạm Thiên bắt về thôi. Mà kể cũng lạ, người của Phạm Thiên sẽ đột nhập vào nhà Naoto và để lại dấu vết 1 cách bừa bãi như vậy khi bắt người sao? Thật thế thì họ cần sửa lại ngay đi, nếu không muốn cảnh sát tóm được đuôi.

Chifuyu thì không nhẹ nhàng được như vậy, cậu gửi lại emoji mặt cười vàng cho Naoto thể hiện thái độ tức giận 1 cách thân thiện của cậu với trực giác cảnh sát của Naoto. Kèm theo đó là 1 vài lời nhắn "thân thương" không mấy tốt đẹp nói rằng tính bất cẩn của Naoto đã làm cậu sợ hãi tới mức nào.

Y/n đã về nơi em thuộc về, an toàn trong nhà của em, nhiệm vụ bảo mẫu của họ đến đây là hết. Không còn mối quan tâm nào khác, tất cả lại trở về với công việc thường ngày của mình. Có lẽ họ sẽ còn gặp lại em vào lần tới khi em tới đây chơi, nếu em còn có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro