Chapter 6.

⊰ 𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛 6.

Takemichi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào chàng trai đang say mê vuốt mái tóc mình.

"Ý anh là sao?"

Mikey sờ mặt Takemichi, nụ cười trên gương mặt vẫn không hề thay đổi, đầu ngón tay chai sạn lần lượt điểm đến đôi mắt sóng mũi và cuối cùng là đôi môi bị cắn gần như đổ máu của em.

"Tôi biết em muốn thứ gì ở đây"

Takemichi cụp mắt, cách nói mù mờ của Mikey đánh bật vào tâm lý em. Thứ hắn ở đây là gì? Hắn biết hay chỉ lừa dối em?

"Gia đình của em, chỉ còn có em thôi nhỉ?"

Giọng nói Mikey thật khàn, thật trầm, lại lạnh băng không chút cảm tình. Con ngươi Takemichi co rụt, bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, lục lạc nơi chân phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.

"Anh biết gì rồi?"

Mikey hôn lên môi Takemichi, tay đè sau gáy em, không hề cho Takemichi có bất kỳ phản kháng nào. Đầu lưỡi hắn bá đạo luồn vào khoang miệng, nếm hết tất cả thơm ngọt ở bên trong.

Một lúc sau, Mikey cảm nhận được có đôi tay câu lấy cổ mình, Takemichi sà người vào lòng Mikey, chủ động dùng lưỡi quấn quýt với hắn, cơ thể mềm dẻo cọ xát vào người Mikey, khơi gợi lửa nóng của gã tội phạm khét tiếng.

Nụ hôn chấm dứt trong cơn say tình, Takemichi mềm nhũn dựa vào người Mikey, thở dốc nói: "Tôi muốn biết"

Mikey cắn mạnh xương quai xanh em, như con dã thú nếm được mùi ngon, hầm hừ liếm láp.

"Không có gì là miễn phí cả"

Takemichi biết chứ, biết rất rõ là đằng khác. Chính vì thế em nhắm chặt mắt, vứt bỏ đi tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

"Tôi biết"

Lời nói này chính là bán mình triệt để, dẫu không có một từ nào minh chứng cho nó, nhưng em lẫn hắn đều hiểu. Kẻ thắng cuộc là ác ma khôn ranh lõi đời.

Mikey cười cười, âm thanh trầm thấp lại gợi cảm, hắn nhìn em, đầu ngón tay nhợt nhạt chạm vào yết hầu của Takemichi, như chỉ cần một chút sức lực liền dễ dàng đưa em về với cha mẹ mình. Bàn tay còn lại từ từ vuốt ve sóng lưng cùng vòng eo mềm dẻo, cuối cùng chạm đến bờ mông căng tròn.

"Giao dịch với gã tội phạm, giá rất đắt, em trả nỗi không?"

Takemichi buồn cười, em ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của Mikey, cơ thể chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, cùng với đó là bàn chân đeo một sợi xích vàng tinh xảo, mỗi chiếc lục lạc được làm thật xinh đẹp, nhưng lại bị chủ nhân của nó ghét cay ghét đắng.

"Tôi không phải đang trả giá cho nó hay sao"

Thậm chí đây còn chưa phải là giao dịch, mà chỉ là hậu quả của việc ngu dại xông vào ổ sói mà thôi. Takemichi đã sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, cái chết của bố mẹ đã giết chết em rồi, sống ở đây chỉ là một thân xác nhuốm màu của thù hận.

"E32M loại ma túy vừa được chế tạo, thứ thuốc phiện khiến con người ta chết mê chết mệt, chỉ cần dùng qua nó thì Chúa cũng không thể rửa tội"

Takemichi làm cánh sát dù không biết quá nhiều thông tin, nhưng tên tuổi của loại ma túy này vẫn được truyền bá rất ghê gớm, người ta còn đặt cho nó một cái tên thật mĩ miều - "Thiên Thần Chết"

"Nó thì liên quan gì?"

Mikey lại cười, lần này hắn không phát ra tiếng động nào chỉ lẳng lặng nhìn Takemichi. Rất rõ ràng không muốn nói cho em biết.

Takemichi mím môi, em chậm chạp tháo thắt lưng của Mikey, nhích cơ thể ra khỏi người hắn, rồi khom lưng đặt những nụ hôn lướt lên cự vật đang ngẩng cao đầu.

"Muốn biết thêm thì em phải tự mình tìm hiểu rồi, đương nhiên còn phải thực hiện nghĩa vụ của em"

Nói đến đây, Mikey sung sướng bật cười, tay lướt xuống vuốt ve bắp đùi trắng mịn của em: "Một sủng vật ngoan ngoãn"

Takemichi cụp mắt chăm chú liếm láp quái thú khổng lồ trước mặt. Hàng mi dài rũ xuống che khuất tâm tình đang dậy sóng của em.

Rồi chợt em ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay không yên phân của Mikey, đôi môi đỏ mọng quyến rũ hạ xuống một hôn nơi mu bàn tay hắn, như một bầy tôi trung thành trước ác ma của mình.

"Vâng, chủ nhân của tôi"

Một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay kết liễu anh.

"Nghe bảo sẽ có một đứa khác tham gia nhiệm vụ lần này?"

Rindou ngả người ra sau ghế, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

"Là sủng vật của boss, rất đáng yêu"

Ran ngồi đối diện hắn, hai mắt híp lại cười rất vui vẻ. Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, sung sướng nhớ lại vẻ mặt của sủng vật nhỏ khi bất lực chẳng thể làm gì.

"Chậc! Chỉ tổ thêm phiền phức"

Rindou hừ lạnh, căn bản không quan tâm đến sủng vật gì đó, hắn chỉ biết lần này sẽ có thêm một tên cản trở mình.

"Nào nào, em sẽ thích thôi"

Rindou không tin lời anh trai, không khiến hắn nỗi cơn điên giết quách đã may mắn lắm rồi. Thích? Buồn cười.

"Khách hàng lần này là một tên khó chơi, boss lại cho thằng nhãi từng là cảnh sát tham gia. Rõ ràng là bị nó quyến rũ đến mù mắt"

"Pằng"

Rindou vừa dứt lời, âm thanh đạn được bắn ra khỏi nòng liền vang lên, chẳng biết từ bao giờ Sanzu đã đứng ở mép cửa cười gằng: "Muốn chết?"

Rindou nhìn viên đạn cắm sâu vào thành ghế sô pha, nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. Thậm chí còn có ý tứ khiêu khích.

"Thật là một con chó trung thành"

"Đừng bao giờ nghi ngờ ý định của boss, có lần thứ hai tao sẽ giết mày"

Sanzu hừ lạnh, hoàn toàn không để lời khiêu khích đó vào người.

Ran suốt quá trình chỉ ngồi xem kịch, rất biết hưởng thụ.

Gã rất mong chờ, xem xem con chó nhỏ kia cắn người thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro