Chap 3 : Rốp Pon Gi Bạch Mã Hoàng Tử

Hơ hơ, thôi thì có chết thì chết thêm lần nữa thôi mà, nếu may mắn thì cũng tàn phế thôi chứ có gì đâu.

Haizz, nghĩ lại cũng sầu não thật đấy, mới chết được hai tuần thì lại chuẩn bị chết thêm lần nữa, đúng là đời thâm kim như tiền đồ chị Dậu thật mà....

Trước khi sắp chết bạn liền nhớ đến hương vị đậm đà trong món bún đậu mắm tôm của bà bảy đầu ngõ , tuy mùi thì nó thúi nhưng ăn nó ngon vl, mùi hương thum thủm tựa như cuộc đời cứt chó đầy oan nghiệt của bạn vậy.

"Này này, có làm thì đừng làm ngay giữa hẻm như vậy chứ, trông mất thẩm mỹ lắm ," Ngay khi Y/N vừa nghĩ mình sắp tạch rồi thì giọng nam trầm của ai đó vang lên.

"Mày là đứa đéo.........................nào," Tên đang định sàm sỡ bạn bực dọc gầm lên khi có người xía vào lúc mình chuẩn bị đang hành sự, nhưng sau khi nhận ra giọng nói kia là của ai thì giọng của tên đó bé lại như hổ hóa mèo hello kitty.

Mà không những tên chuẩn bị sàm sỡ bạn đâu, mà mấy đồng bọn của tên đó hồi nãy còn cười khẩy đứng nhìn bạn chuẩn bị tiêu đời thì bây giờ đang im thin thít .

Bạn như không tin nổi. Chẳng lẽ ông trời đột nhiên cảm thấy bi ai cho cái số phận ta, nên đã quyết định ra tay cứu giúp mạng sống này sao?

"B...buổi tối tốt lành anh em Kharisma, Roppongi," Ngay lập tức mọi người đều cúi gập đầu theo tiêu chuẩn 80° khi nhận ra hai người kia là ai.

Ai nghe sao giống chồng mình vậy ta ?

Bạn như hoàn toàn quên mất cơn đói đang hành mình lên bờ xuống ruộng, và cả hoàn cảnh hiện tại mà lập tức ngồi bật dậy để nhìn xem người nọ là ai mà sao lại nghe quen thế .

Và hiện tại Y/N như muốn sặc ngay tại chỗ, ngay sau khi vừa ngồi bật dậy rồi lia mắt sang bên kia, đập vào mắt mình là hai gương mặt y như tượng tạc của Rindou và Ran.

Haha, hôm nay mình gặp được toàn nhân vật có số có má không đấy....

"Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, tụi em sẽ đi ngay,"Một trong số những tên định sàm sỡ bạn lên tiếng , ánh mắt tên đó đột nhiên lia sang Y/N. "Nếu hai anh muốn thì cũng được thôi ạ..."

Ai mà hiểu được cảm giác đang vô cùng cay cú hiện tại của bạn như thế nào khi bị coi như là gái ba xu muốn làm gì thì làm. Y/N thề là nếu như bây giờ mình trên cơ bọn kia thì bạn sẽ đập nát của quý của tụi nó cho mai mốt muôn đời nằm dưới, không bao giờ ngóc đầu lên nổi, không đè được ai .

Nhưng Y/N có làm gì được không ?

Không !

Rồi có cay không ?

Cay !

Nhưng trù ẻo tụi nó được không ?

Được !

Không đấm được thì chuyển sang trù ẻo .Ta trù ngươi đi ỉa không có giấy chùi , đồ bộ ngủ màu hồng cánh sen bị mất cái quần ,đồng bạn thì ngu như bò ,mai mốt có người yêu thì bị cắm sừng ,đi tới đâu thì đạp trúng cứt chó tới đấy !

"Hừm , cơ mà hiện tại bọn tao đang khá là bực bội đấy , nên tao thích băm vằm chúng mày hơn ," Ran khả ái(?) cười cười rồi giơ lên cây gậy baton , Rindou đang đứng đằng sau cũng bắt đầu bẻ khớp răng rắc .

Y/N thấy thế liền bò lết ra càng xa càng tốt khỏi nơi đó để tránh bị dính đạn, có khi thấy con ất ơ này làm vướng víu quá nên cho một khóa vào khoa chỉnh hình thì vui. Ngoài Touman ra thì chắc gì mấy bang khác không đánh con gái , mà hình như có mỗi mình Touman mới thế thôi.

Một hồi sao là liên tràng tiếng baton va đập và tiếng la hét thất thanh vì đau, tạo thành những âm thanh như nền nhạc disco. Có trời mới biết được rằng Y/N đang rất muốn hô to lên cổ vũ, phải nói là rất là muốn hô to giống như lúc đi xem người ta đi đánh ghen đến thế nào, nhưng lại sợ bị thăng thiên nên bạn chỉ dám ngóc đầu nhìn như mấy mẹ đi hóng drama.

Sau khi đánh đã tay xong thì Ran liền lau chùi lại baton rồi gấp lại rồi rảo bước đi, Rindou thì bước theo sau Ran, gương mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng cao sang đắt giá như chú mèo ba tư.

"Từ từ, hình như hai người kia đang đi về phía mình à? Đừng nói là đấm bọn kia không đã tay nên định chuyển sang mình nha!?" Bạn đổ mồ hôi lạnh.

Và rồi bọn họ không mặn không nhạt mà lướt sang con Y/N, ánh mắt liếc nhẹ sang cái đứa te tua đang thoi thóp ở dưới .

Bây giờ thì bạn cảm thấy vô cùng trầm cảm vì để chồng thứ n nhìn bộ dạng thảm hại lúc này của mình, cơ mà dù sao thì người ta đã có công cứu mình rồi nên cảm ơn một tiếng chứ! Không biết lý do vì sao Ran và Rindou lại đập mấy tên âm binh kia, nhưng dù gì thì hai người họ cũng đã bạn cứu một mạng rồi.

Bạn gắng gượng sức tàn của mình để đứng lên, tay thì dựa vào vách tường để đứng vững rồi cúi đầu, "Cảm ơn hai anh vì đã cưu mang cái mạng quèn này, ơn nghĩa này em sẽ khắc cốt ghi tâm (quên)," Y/N cố gắng nói với giọng sao cho bày tỏ lòng biết ơn nhất có thể.

Nghe thế, hai người kia đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía nơi bạn đang đứng, Rindou lên tiếng. "Đừng hiểu lầm, bọn này vốn không có ý định cứu nhóc, cơ mà thân là con gái chân yếu tay mềm thì không nên đi vào những nơi như thế này đâu." 

Hiện tại Y/N không hề lọt tai bất cứ câu nào của Rindou cả, thứ mà bạn quan tâm là anh yêu vừa nói chuyện với mình kìa mọi người! Lúc này bạn rất muốn khoe cho cả thế giới thấy là Rindou vừa nói chuyện với mình! Là mình! Là mình đấy!

Giọng nói ấy, chất giọng đầy nam tính ấy, ánh mắt màu oải hương đầy cao quý ấy, bộ dáng thong dong đút tay vào túi áo ấy, clm sao chồng tôi đẹp thế này!!!!

"Mà khoan.....................Rindou nói gì hồi nãy vậy nhỉ?" Hình như là không nên đi vào giờ này gì đấy thì phải.

Sau một lúc đứng như trời trồng thì cuối cùng Y/N cũng load được câu vừa nãy của Rindou.

Ôi, ai mà chẳng biết đi giờ này dễ gặp âm binh, nhất là những nơi vắng vẻ như thế này, đằng này là bạn bị lạc đường đấy! 

"Mà có điều là cứ nấn ná mãi ở đây thì kiểu gì cũng sẽ gặp thêm âm binh nữa cho coi, mình có nên hỏi đường hai người kia không ta?" Thôi lỡ như thấy bạn phiền quá coi chừng cho ăn tỏi luôn thì mệt. Bạn lại tiếp tục đấu tranh với chính mình.

Bất giác bạn liền quay sang nhìn đám hồi nãy tính sàm sỡ bạn giờ đang nằm la liệt dưới đất.......

"....." Ông trời có lẽ không hề để mình sống, mà để mình chọn 'được' chết bởi ai.

Thế nên có chết thì thà chết dưới tay hai anh còn hơn chết dưới tay mấy bọn âm binh kiểu vậy.

Y/N lê lết tấm thân tàn mà bước theo phía sau hai người kia. Khi tới một khoảng cách vừa đủ, bạn cất giọng the thé,"Hai anh...."

"Hửm, chưa về nhà sao?" Ran quay sang nhìn bạn, ánh mắt có phần ngạc nhiên .

"...Em bị lạc đường ạ, anh có thể giúp em ra khỏi chỗ này được không ?" Bạn chần chừ, nói gì thì nói chứ bạn sợ chết thấy bà nội.

"Được thôi, nhà nhóc ở đâu?" Ran dửng dưng hỏi, lời nói nhẹ tênh tựa như lông hồng .

"....." Bầu không khí đột nhiên trầm xuống .

"....." Sáu con mắt nhìn chòng chọc vào nhau.

"????" bạn hoang mang tột độ nhìn Ran, hình như trong nguyên tác Ran đâu phải là kiểu người lo chuyện bao đồng đâu nhỉ? Nhà còn bao việc chứ rảnh gì giúp một con ất ơ cóc có quen biết gì như Y/N.

Đây chắc chắn là Tokyo Revengers hàng pha ke rồi, chắc luôn! Chứ làm gì có chuyện Ran lại là người dễ nói chuyện như vậy .

"......"

'Ọt ọt' tiếng bụng biểu tình của bạn vang lên giữa bầu không khí đang căng như cây đàn đứt dây .

"....."

Alô , ship gấp cho em một cái quần màu hồng chấm bi đi ạ, à nhớ thêu thêm con mèo hello kitty ở giữa nữa, mà nếu hết hàng thì ship cho em cái xẻng luôn cũng được. Nhục quá rồi, hôm nay ăn gì mà đời nó lại đen đến thế chứ....

"Tụi này không nghe thấy gì đâu," Ran quay sang một bên, âm thầm cười đểu .

"Vậy nhóc có muốn ra khỏi con hẻm này rồi tìm đại một sạp ăn nào không ?" Rindou lắc đầu bất lực nhìn Ran, ánh mắt đột nhiên lia sang Y/N.

Alô, ai mà cho OOC bay màu nguyên tác luôn rồi vậy? Từ khi nào mà anh em Haitani lừng lẫy lại có lòng hào hiệp đi giúp một đứa không quen không biết ,đã vậy còn hào phóng mời đứa đó aka Y/N đi ăn nữa chứ! Đây đếch phải Tokyo Revengers mà bạn biết!

Trả lại chồng- à nhầm, bạn trai- à nhầm, người yêu- chết mẹ nhầm nữa rồi. Khụ khụ, trả lại anh em Haitani mà bạn biết đây ngay và luôn !

Nên nhớ là hai người này đã từng đánh người ta đến chết chứ không phải dạng người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác gì đâu. Hồi nãy bạn định là sẽ tèo sẵn dưới tay hai người họ rồi, chứ ai mà ngờ được là lại thành ra thế này....

"Này nghe tôi nói gì không ?"Giọng nói pha chút bực dọc của Rindou kéo tâm hồn bạn đang trên mây về lại mặt đất.

"Hả...à như vậy có phiền quá không ạ," Y/N cười ngượng ngùng, chọt chọt hai ngón tay vào nhau.

"Không cần khách sáo đâu nha~" Ran cười vui vẻ với bạn , giọng nói ngọt lịm như mía lùi (trong mắt Y/N).

Đó là những gì người khác nhìn vào sẽ nghĩ đến. Riêng con simp lỏd như Y/N thì lại khác , cho dù đó có là hàng pha ke đi chăng nữa thì bạn vẫn nhìn thấy hào quang thánh nữ bắn đùng đùng chíu chíu toát ra từ Ran. Hự, nghị lực bạn sắp bay màu mẹ nó rồi .

"Dạ anh..." Cuối cùng thì Y/N vẫn gục ngã trước Ran .

Đừng trách bạn thiếu nghị lực, mà hãy trách mị lực từ Ran đi!

.

"Em chạy xa đến vậy á?" Đùa nhau à? Y/N sốc đến mức quên luôn cả nhai miếng bánh bao trong miệng .

Hiện tại bạn đang ngồi ăn đồ ăn của Rindou và Ran bao. Sau một hồi tán dóc qua lại thì bạn biết mới được rằng mình đang ở rất gần Roppongi, tầm khoản vài cây số nữa là bạn sang Roppongi luôn rồi.

Trời, tin được không? Hồi nãy Y/N còn ở đâu đó gần trường sơ trung Mizo, trường của nhân vật chính trong tương lai, vậy mà bây giờ bạn lại đang ở nơi khỉ gió nào đấy ở gần Roppongi.....

Sau một hồi cân nhắc thì cuối cùng thì bạn liền nhờ hai người kia đưa mình về, mà bất ngờ vãi, hai người họ đồng ý!

Dù không biết lý do vì sao hai anh em nhà Haitani lại tốt với bạn như thế, dù gì bạn được sống rồi nên ngu gì mà không tận dụng cơ hội cơ chứ. Hơn nữa còn được giúp đỡ nhiệt tình như thế nên bạn vẫn tin tưởng hai người kia, dù không biết có mục đích gì.

Cơ mà keme đi, miễn còn thở là còn gở.

Thế là Y/N cuốc bộ theo anh em nhà Haitani. Khi đi tới đầu ngõ xóm mình thì bạn liền ngỏ ý rằng mình đã có thể về nhà từ đây. Đúng là hai người họ là husbando của mỹ nữ e thẹn thật đấy, nhưng mà ngày xưa mẹ bạn từng bảo rằng "đừng bao giờ để bất lương biết nhà mình ở đâu" bởi vì khi biết nhà bạn ở đâu thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ¯\_(ツ)_/¯

Ờ thì cũng có bất lương this bất lương that đấy, cơ mà có kiêng thì có lành .

Và ngày hôm đó cũng là lần gặp gỡ tình cờ của Y/N và anh em nhà Haitani, mãi tới sau này bạn mới biết được rằng ở đây không có tình cờ beep gì cả...

Đứng trước cửa nhà, trái tim thiếu nữ Y/N run lên khi cuối cùng cũng đã được về nhà sau một ngày khó phai. Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, bạn chợt nhận ra rằng cửa bị khóa mẹ nó rồi...

"...."

-----------------------------------

Khi tôi tự nhủ mỗi ngày sẽ đăng một chap .

Con quẻ deadline kiểu :

Condi write block kiểu :

Bệnh lười kiểu :

Cơ mà chúc mừng ai đã đoán trúng người cứu Y/N là anh em Haitani nhaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro