[Số đặc biệt] Nhật kí Làm trâu Làm ngựa- Wakasa & Benkei

Hắc Long bang- 1996


Ngày thứ nhất, trời đẹp, lòng người không.

Benkei bị cưỡng ép tham gia "tiệc trà hoàng gia". Anh cao gần mét chín, ngồi bó gối giữa đám gấu bông và ly nhựa hình mèo, mặt đơ như ngỗng ị.

Wakasa thì thành "chị giúp việc tóc bạch kim", bị Reiju bắt ngồi tết tóc và dạy cách "nở nụ cười quyến rũ của idol". Vấn đề là anh chưa từng cười thật sự suốt một năm qua. Nên cười ra sao – anh không biết. Môi chỉ nhếch được tới mức hình sin cong ngược.

Shinichiro tình cờ ghé ngang, đứng cửa nhìn cảnh tượng một lúc rồi gật gù:
— Ừm... tụi nhỏ phát huy tố chất thống trị sớm ghê.



Ngày thứ hai, trời mưa, và tâm trạng cũng ẩm ướt không kém.

Hai anh cao to trở thành "ngựa chiến" trong trò "đại chiến mẫu giáo". Senju chỉ huy, Reiju cưỡi cổ Benkei, vung kiếm nhựa hô to:
— Xông lên, ngựa ơi! Vì vương quốc!

Benkei không nói nên lời. Cái cổ gân guốc của anh bị vòng tay em bé quấn chặt như tròng thừng, lòng chỉ còn một niềm tin yếu ớt vào nhân phẩm đã mất.

Wakasa, trong vai "người phục vụ đáng thương", liên tục pha nước cam, bưng bánh quy, lau nước mũi và gấp khăn giấy thành thiên nga. Cảm xúc của anh? Không có cảm xúc nào sống sót.



Ngày thứ ba, cả hai chính thức buông xuôi.

Reiju quyết định tổ chức kịch nói. Vai diễn: Benkei là hoàng tử, Wakasa là bà tiên và Senju là con rồng biết múa bụng.

Benkei mặc khăn trải bàn, quỳ một gối trên sàn gỗ:
— Công chúa, xin nàng nhận lấy trái tim của ta.

Reiju đỏ mặt cười khanh khách.
Wakasa đeo cánh thiên thần và cầm đũa dán kim tuyến đứng góc sân, ánh mắt nhìn xa xăm như đang tự vấn: Mình là ai trong đời này vậy? Cuộc sống này có ý nghĩa gì?

Takeomi đến họp băng. Thấy cảnh đó, gã vỗ vai Shinichiro, thì thầm:
— Mày thấy chưa. Tuyển sai người là nó vậy đó.



Ngày thứ tư, đổi vai, đổi luôn nghề.

— Wakasa, hôm nay anh là búp bê sống nha. Phải nhún nhảy, phải phát nhạc, phải biết ôm khi em buồn!

Wakasa gật. Mọi giới hạn đã bị xóa mờ từ hôm qua.

Benkei thì bị biến thành "người hầu mang tên Momo", phải xách giỏ, rửa ly, lấy kẹo và cõng cả hai khi tụi nó "mệt vì vui".

Lúc Emma – em gái Shinichiro – bước qua, nhìn thấy cảnh đó, thốt lên:
— Hai anh là diễn viên kịch câm nổi tiếng hả?

Benkei cười đau khổ. Cười thật. Mà đau cũng thật.



Ngày thứ năm, chiều tối, chạm đáy của nỗi đau, ví tiền cũng chạm đáy.

Reiju kéo tay Wakasa, líu ríu nói:
— Em thấy anh đẹp trai ghê á. Đẹp như hoàng tử luôn... mà hoàng tử thì phải mua kẹo mút cho công chúa mới đúng chứ?

Senju chen ngang:
— Và cả bánh donut rắc đường nữa!

Wakasa nhìn Benkei. Benkei nhìn Wakasa.
Cả hai nhìn ví tiền. Không nói lời nào, chỉ thở dài sâu như biển Nhật Bản.

 


Ngày thứ sáu, trời nắng chang chang, tụi nhỏ cũng chói chang như mặt trời.

Benkei bị bắt dạy võ cho gấu bông. Mỗi cú đấm của gấu bông phải "có cảm xúc", "có thần thái", "có câu thoại".

Wakasa nằm vật dưới đất, tóc bị Reiju buộc thành tám chỏm, mắt mở không nổi, tay vẫn khuấy sinh tố.

Reiju ngồi trên lưng anh, hỏi bâng quơ:
— Nếu em lớn hơn chút, anh có cưới em không?

Wakasa nhíu mày, thở ra một câu đầy triết lý:
— Để coi còn sống qua tuần này được không đã.



Ngày thứ bảy. Kết thúc. Hoặc là khởi đầu của một chuỗi ác mộng khác.

Reiju hôm nay lén dúi cho Wakasa một viên kẹo hình tim:
– Cho anh Waka vì anh đẹp trai nhất!

Benkei được vẽ hình trái tim lên bắp tay, ghi "Trâu của lòng em".

Senju tặng mỗi người một cái vòng tay cao su handmade. Chữ viết nguệch ngoạc: "Cấm rời khỏi nhiệm vụ!"

Wakasa và Benkei thấy mệt. Rất mệt. Nhưng khi nhìn tụi nó cười toe toét, tóc rối tơi bời, gò má ửng đỏ vì chạy chơi – tự nhiên lại thấy... nó giống như mấy đứa em gái mình.

Wakasa bảo:
-Nếu tao là anh trai ruột của tụi nó, chắc tao chết vì huyết áp cao quá.

Benkei gật đầu, khẽ nói:
-Ừ. Nhưng tao vẫn trông chờ ngày tụi nó đi học nội trú...

Cả hai không hiểu tại sao, dù bị vắt kiệt thể lực và tài chính, họ lại bắt đầu quý hai con nhóc đó đến thế.



Tổng kết:

Một tuần vắt kiệt thể lực của đàn anh, một tuần tích lũy kinh nghiệm "cai trị" của đàn em, và một tuần cho Hắc Long hiểu rằng... giang hồ vĩ đại thật sự là khi mày không dám từ chối một cây kẹo mút và ánh mắt cún con từ đứa nhóc cao đến đầu gối.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro