chương 10

Bãi đất trống Roppongi, một đám người khoảng hơn trăm tụ tập, tất cả đều thống nhất mặc đồng phục.

"Nha~ còn đến rất đúng giờ sao".

Mọi người theo thanh âm nhìn về phía sau lưng, đám người sôi nổi xê dịch sang hai bên dọn đường cho nhân vật chính của hôm nay.

Chỉ thấy hai cái tóc vàng tinh xảo mỹ thiếu niên đứng ở hai bên hộ tống bên trong một cái bé gái.

Bên trái là thiếu niên tóc vàng tết tóc hai bên, trên mặt vẫn luôn treo tủm tủm tươi cười. Bên phải tóc vàng cạo đi phần đầu chỉ để lại mái cùng phần tóc được buộc gọn ở đỉnh đầu, trên mũi mang gọng kính, mặt vô biểu tình có vẻ lười nhác.

Hai người kiểu tóc được xem là độc lạ trong giới bất lương, tết tóc hai bên nhà quê cùng cạo đi phần đầu như vậy rất kén người chọn, nhưng mà lại bị hai cái thiếu niên phối hợp trở lên thực phong cách. Quả thực thể hiện nhuần nhuyễn chỉ cần nhan giá trị đủ cao, ngay cả đầu trọc hoặc song đuôi ngựa cũng có thể trở thành mỹ thiếu niên.

Hai anh em Haitani chiều cao so tuổi còn muốn cao, Ran 13 tuổi đã cao hơn m7, Rindou chỉ so Ran lùn một chút.

Mọi người đều nhận thức Ran cùng Rindou, bởi vì trong hai năm nay hai anh em nhà này ở Roppongi đánh nhau rất có danh, bọn họ không tham gia bất cứ tổ chức nào nhưng lại chỉ bằng hai người có thể đánh toàn biến Roppongi. Và lần này cũng là trận chiến cuối cùng để Haitani hoàn toàn trở thành no.1, xưng bá Roppongi.

Nhưng mà, mọi người lại không tự giác được tò mò nhìn đi ở C vị tiểu "thiếu nữ".

Màu đen đầu tóc, dưới ánh sáng liền thấy rõ là màu xanh than, mắt mèo dị đồng một xanh một vàng, làn da so bên cạnh Ran còn trắng hai cái độ, trên cổ cùng hai cánh tay quấn màu trắng băng gạc, nhìn trông phi thường tái nhợt yếu ớt.

Tiểu thiếu nữ khuôn mặt không có gì biểu tình nhưng mắt nhìn đặc biệt cao, cho người ta một loại cảm giác nhìn thứ gì cũng đều là rác rưởi, cái gì cũng không để vào mắt, là cái loại ánh mắt khiến người khác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn chụp chết.

Đứng giữa hai bên Haitani đột biến tiêu chuẩn chiều cao người Nhật Bản làm cho thiếu nữ phá lệ nhỏ con, chiều cao miễn cưỡng chạm đến đầu vai hai người. Người nhỏ con như vậy vốn dĩ hẳn là bị lu mờ, nhưng không, bị hai cái đèn Haitani mang theo hoàn toàn không có khả năng trở thành không khí, trái lại còn càng khiến vạn nhân chú mục.

Huống chi Kaou lại không phải người bình thường, đi bên cạnh hai anh em Haitani, Ran cùng Rindou càng giống như phông nền để tôn lên tiểu "thiếu nữ".

Mọi người không khỏi cảm nhận được thế nào là trong truyền thuyết thân cao m4, khí tràng m8.

Nhưng mà khuôn mặt thực sự quá non, nhìn qua liền biết tuổi nhiều nhất cũng chỉ tiểu học, cho dù không có hai anh em Haitani chiều cao phụ trợ, chỉ nhìn mặt cùng thân cao cũng đoán ra được đứa bé này còn chưa tới trung học.

Bọn họ cũng không có gì gọi là khinh địch, lăn lộn ở phồn hoa trụy lạc Roppongi khiến bọn họ ánh mắt còn rất có thể nhìn người, tuổi không nói lên tất cả, nhìn vào là thực lực, giống như hai anh em Haitani hai năm trước, một cái năm nhất trung học, một cái năm cuối tiểu học vẫn có thể đánh toàn biến tổ chức bất lương ở Roppongi, bị người khác ngầm xưng là: tân tinh bất lương-tương lai Roppongi bất lương giới ông vua không ngai.

Cho nên vừa liếc mắt liền nhìn ra thiếu nữ đi giữa mới là người làm chủ, khí chất độc đáo, khí tràng cường đại, biểu tình phẳng lặng không một tia gợn sóng, giống như một cái "thiếu gia" quý tộc khí độ bất phàm.

Cả ba người bởi vì tan học liền đến cho nên cũng chưa thay quần áo, trên người vẫn mặc thống nhất màu đen tây trang đồng phục.

Mọi người liếc mắt liền nhìn ra là đồng phục trường Shinjuku. Ở Shinjuku có nhiều trường nhưng chỉ có một trường bị người khác gọi Shinjuku thì chỉ có trường ấy, trường đứng đầu Shinjuku, có một hệ thống từ tiểu học đến đại học dành riêng cho một đám có tiền.

Tây trang ba người, thống nhất đồng phục.

Càng giống như là quý tộc a.

Mọi người không khỏi thầm nghĩ.

Bọn họ cảm thấy đây không phải đi đánh nhau mà là diễn tú, bởi vì ánh đèn đều bị ba người này đoạt mất rồi!

Lại có chút nghi vấn, có phải hay không Roppongi chuẩn bị sẽ có tân tổ chức ra đời. Nếu như thật sự là như vậy, bọn họ sẽ cân nhắc có nên hay không đi ăn máng khác.

Không biết chính mình đội viên suy nghĩ cái gì, nhưng tổng trưởng cũng bởi vì ba người vừa ra liền thấy khí thế nhà mình không đủ.

"Khụ..." Cảm thấy cần lấy về chính mình mặt mũi, tổng trưởng tiến lên phía trước: "Đến rồi a, Haitani".

"Còn cô bé này? Viện trợ ?" Hắn ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Haitani. Ý tứ rất rõ ràng, như vậy ốm nhắt bé con, mang đến không sợ kéo chân sau?

Rindou đẩy gọc kính, làm lơ tổng trưởng nói, sau đó hắn tiến lên đằng trước cầm lấy cái ghế duy nhất ở đây, cũng là cái ghế mà tổng trưởng mang đến để chính hắn ngồi, Rindou cũng không có gì gọi là khách khí, hắn đương nhiên mà tự tiện lấy.

"Này..." Bị làm lơ, tổng trưởng có chút tức giận.

Nhưng Rindou cũng không để ý đến hắn, hắn dùng khăn giấy lau đi trên băng ghế dơ bẩn, sau đó dọn tới chỗ cao cao mà lúc sau cuộc chiến sẽ không ảnh hưởng tới.

"Kaou-chan ngồi đây đi" Rindou vỗ vỗ ghế.

Không biết vì cái quỷ gì tổng trưởng có thể nhìn thấy Rindou có một tia lấy lòng cùng với tranh công cầu khen ngợi.

"Làm tốt lắm" Kaou cũng không có bủn xỉn đối với bên người thái giám công công khích lệ.

Rindou đưa cho Kaou túi đồ mình cầm trên tay, dàn xếp ổn thỏa xong mới quay sang vấn đề chính của buổi hôm nay.

Bị không coi ai ra gì làm lơ, đội trưởng thực tức giận nhưng hắn không có lập tức làm gì, bởi vì đằng nào chút nữa hắn cũng sẽ dạy dỗ hai cái kiêu ngạo tiểu quỷ này một trận.

"Hừ, trở thành Roppongi no.1 cũng không có như bọn mày nghĩ như vậy dễ. Bọn nhãi ranh" phó tổng trưởng khinh miệt cười một tiếng.

Bọn họ tự tin có thể hạ gục hai cái mới nổi Haitani, cho nên quy tắc trận chiến trở thành đơn độc đấu, bất kì ai cũng không được tiến lên giúp đỡ.

Ran đấu với tổng trưởng, Rindou đấu với phó tổng trưởng.

Kết quả không thể nghi ngờ, Ran cùng Rindou dễ dàng chiến thắng.

Ran chỉ dùng trong thời gian Kaou ăn nửa ly kem liền hạ gục đối thủ không gượng dậy nổi, sau đó hắn nhìn về phía bên Rindou vẫn còn chưa đánh xong.

Ran còn rất biết chơi soái, hắn phiết khóe miệng hướng về phía Kaou chớp chớp mắt: xem ta, xem ta!

Không hiểu vì sao Kaou có thể đọc giải ánh mắt của hắn: thực xin lỗi, trẫm cũng không muốn xem hiểu.

Cũng không chờ Kaou như thế nào phản ứng, Ran nhảy bổ vè phía phó tổng trưởng, đi lên liền một đấm.

Đánh người phải vả mặt. Đó vẫn luôn là Ran cùng Rindou tuân thủ quy tắc.

Rindou giữ chặt lấy tay của phó tổng trưởng, ghì chặt hắn xuống đất. Ran đối với mặt của hắn liên tục đấm.

Nhìn lực đạo liền biết hắn không có khái niệm thu lực, để người sống.

Như thế này là hỏng rồi, pháp trị xã hội lại như cái thằng đầu bò không biết nghĩ tới hậu quả.

Mới 12-13 tuổi còn ở tuổi vị thành niên, nếu không có gì kìm giữ lại, hắn liền thành một con dã khuyển không có dây xích, không ai ngăn lại hắn, không ai sửa đổi hắn tam quan, khóa lại bản năng hắc ám trong con người hắn.

"Bộp".

Ran sửng sốt dừng lại chính mình hành động. Đầu hắn lạnh buốt, dính khớp nhớp kem từ đỉnh đầu chảy xuống trán, bởi vì không đoán trước được cho nên hắn kinh ngạc hơi hé miệng, ngọt nịm vị chocolate một chút chảy vào trong miệng.

Là chocolate ba phỉ.

"Được rồi đấy Ran, hành động của ngươi giống như một sinh vật không có tế bào não mà chỉ có thần kinh phát đạt".

Ran đối diện với Kaou ánh mắt. Dị đồng đôi mắt giống như vô cấu chứa đầy sự khinh miệt cùng xem kĩ lại.

Thật sự là...

Cho dù có bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể quen thuộc với ánh mắt này a...

Sao hắn có thể không như vậy ổn trọng đâu, thường ngày hắn cũng không như vậy a, đầu hắn cơ linh thực, không biết thế nào lại giống như Rindou trong não chỉ có cơ bắp liền không nghĩ trước hậu quả.

"Thắng rồi, Rin" Ran thu hồi lại biểu tình, nột ra áo khoác bên ngoài chùm lên đầu mình, rũ đi dính nhớp nhớp kem: "Chúng ta thắng rồi".

Dính nhớp nhớp còn ngọt nịm, cảm giác thực khó chịu a.

"Từ giờ trở đi hai anh em Haitani sẽ cai quản Roppongi này, chúng ta không cần bang phái" Rindou buông ra kẻ bại trận cánh tay, hắn phủi trên người quần áo, chỉnh sửa lại trên mũi gọng kính bị lệch. Hắn đối xung quanh hơn 100 người đưa ra thông báo.

"Còn đứng đấy?" Rindou nhíu mày nhìn đám người vẫn còn ngẩn ra xem diễn:"Còn không mang hai cái rác rưởi này tới bệnh viện, muốn năm sau ngày này tới mộ thăm viếng sao?".

Nghe thấy như vậy, đám người lúc này mới hoàn hồn, vài tên đội trưởng nhanh tróng tiến lên.

Những việc sau đó hai anh em Haitani cùng Kaou cũng không có quản, ba người liền rời đi.

Còn thừa thời gian, Haitani ghé vào công viên gần đấy gội sạch cái đầu.

Mùa xuân thời tiết còn rất lạnh, bị ném kem vào đầu còn một lần dùng nước lạnh rũ sạch, da đầu không khỏi cảm giác buốt giá.

"Lau đi".

Mềm mại khăn lông che đi tầm mắt, Ran túm lấy khăn lông trên đầu mình tùy tiện lau.

Hắn đối một bên khoanh tay đứng nhìn Kaou tỏ vẻ chính mình ủy khuất. Màu vàng ướt nhẹp đầu tóc, từng tí nhỏ giọt ở đuôi tóc, khăn lông chùm trên đầu lộ ra khuôn mặt ủy khuất đáng thương, vài lọn tóc vướng bận lộn xộn thò ra khỏi mép khăn lông. Ran ánh mắt ướt dầm dề, giống như một con đáng thương ấu miêu mắc mưa.

"Kaou cũng thật quá đáng đi, liền không thể mở miệng ngăn lại sao? Kem ném trên đầu rất lạnh a".

"Đại ca, anh cũng có quá tỏ vẻ đi? Lần trước mùa đông mắc mưa anh cũng không như vậy" Rindou đứng một bên nhịn không được đối với hành động tâm cơ của Ran trợn trắng mắt. Hắn thật không hiểu được chính mình đại ca lại thích tỏ vẻ đáng thương nhu nhược như vậy. Đại ca, anh không được a.

"Ách xì ~" Ran hít hít cái mũi, tỏ vẻ chính mình chính là như thế này yếu ớt, thằng Rin hắn bịa đặt, phỉ báng. Hắn còn không quên đối Rindou lườm một cái.

Ran: mày không hiểu gì cả!

Rin: cần phải hiểu cái gì sao? Đại ca tỏ vẻ mềm yếu là không đúng đi, chúng ta là nam nhân a!

Ran:... Tao đã đoán được rồi.

Rin:?

Ran: mày sẽ không có bạn gái, chú cô sinh đi Rin.

Nhìn hai anh em mắt đi mày lại, Kaou cũng không có tò mò muốn xem hiểu hai người trao đổi cái gì, cũng không muốn hiểu vì sao bọn họ có thể nói chuyện bằng ánh mắt.

"Được rồi, trẫm muốn ăn Kem Gelato".

Cái gì cũng không quan trọng, nhưng  hôm nay nhất định phải ăn Gelato!

Kaou tỏ vẻ chính mình không quan tâm bọn họ hôm nay thiểu năng trí tuệ hành động, cô chỉ đáp ứng chiều nay theo chân bọn họ đi ăn hạn lượng trong ngày valentine hai phần kem.

"Lại là kem!" không thu hoạch được gì, Ran hiếm có tính trẻ con, hắn phồng lên khuôn mặt có chút giận dỗi đi đằng trước.

"Đại ca, đi hướng này" Rindou nhắc nhở.

"Câm miệng đi, chú cô sinh!"

.............

"Không được đâu, hoạt động hôm nay là dành cho các cặp đôi" Chị chủ quán vẻ mặt khó xử đối với ba đứa bé trước mặt giải thích.

"Chẳng nhẽ bởi vì chúng ta tuổi nhỏ sao?" Ran khó hiểu nghiêng đầu, ẩm ướt đầu tóc giống như thách nước đổ xuống, tinh xảo khuôn mặt khiến hắn thực đáng yêu.

Nhìn bề ngoài xinh đẹp giống như mỹ thiếu nữ, không ngờ tới mở miệng là cái thiếu niên. Làm người không khỏi cảm thán ông trời thiên vị, nam sinh còn so nữ sinh càng giống nữ sinh.

"Không phải như vậy, ở đây không quan trọng yêu sớm hay không nhưng tình lữ chỉ là hai người yêu nhau, mà các em có đến 3 người".

Chủ quán nhìn nhìn, ân? Hai nam, một nữ, nếu không phải đứa bé đứng giữa có mặc váy thì giới tính nhìn thật lẫn lộn a. Sao lại thế này? Thời buổi ngày nay giới tính cũng khó phân biệt thế sao!? Cũng may thằng bé đứng bên sườn giới tính rõ ràng, chủ quán không khỏi đối Rindou tăng lên hảo cảm, nhìn nhiều hai mắt...

Ai ngờ...

"Aiz~ thực phiền phức, thật nhiều quy củ, ba người không thể sao" Rindou bực bội gãi gãi đầu.

Sau đó mọi người đồng loạt quay đầu sang nhìn Rindou, bị vạn nhân chú mục Rindou cũng không hiểu cái gì, hắn thản nhiên mà đưa ra ánh mắt nghi hoặc: nhìn cái gì? Rin nói gì sai sao?

Chủ quán vẻ mặt cứng đờ: Đứa bé này vừa nói cái gì?... Hắn có phải hay không vừa phát ngôn ra cái gì hổ lang chi từ.

Người trong tiệm cũng nhìn về phía ba người ánh mắt trở lên kì quái: tuổi trẻ thật biết chơi a, không nghĩ tới mới chỉ cách vài thế hệ giới trẻ liền đổi mới nhanh như vậy.

Là ba người.

Ran:....... Ngu xuẩn Rin!

Ran chỉ muốn trở lại vài phút trước phong ấn lại ngu xuẩn đệ đệ, tại sao hắn lại có thể ở một trường hợp nào đó lại có thể khiến mọi người không lường trước được phun ra những từ ngữ kì quái.

Nhưng mà hắn là Ran đệ đệ, Ran biết làm sao giờ, lại không thể bảo ba mẹ dời đi hắn hộ tịch để từ đây họ Haitani không có người nào gọi Haitani Rindou.

Kaou lại không có nghĩ nhiều như vậy, cô đơn thuần là cái thẳng nữ, thẳng như thép, Kaou căn bản không đi phân tích cái gì "ba người không thể" vấn đề. Trong đầu Kaou lúc này hoàn toàn bị ngọt ngào mềm mịn Gelato chiếm cứ.

Nhảy lên lưng cọp khó leo xuống, đâm lao phải theo lao, cũng may Ran là cái mặt dày, hắn rất nhanh liền trở về giống như trước.

"Chúng ta chính là thuần ái, hữu nghị tốt đẹp, tam giác là ổn định nhất kết cấu"Ran dơ lên điềm mỹ tươi cười, đối với hai đồng bạn đưa ra ánh mắt: mau lên, cùng tao nói!

Không hiểu vì sao chính mình lại hiểu-Kaou:........

Rindou:....... Cái gì lung tung rối loạn!

Nhưng mà bởi vì Gelato, Rindou cùng Kaou liền làm theo lời Ran nói.

Sau đó nhân viên nhìn thấy, hai cái tóc vàng thiếu niên khom người dựa gần với đứa bé gái đứng giữa, đáng yêu x3, Ran cùng Rindou dơ lên ngọt ngào tươi cười, chính giữa Kaou khóe mắt cong cong giống như tô lên mật ngọt.

Ba cái đáng yêu rất có ái ái, đồng loạt tròn to đôi mắt ngẩng đầu nhìn lên đối với chủ quán, giống như đáng yêu miêu miêu, x2 quất sắc tử la đôi mắt cùng x1 than nắm dị đồng miêu miêu.

"Chúng ta chính là thuần ái meow~"

Ran rất biết như thế nào dựa ưu thế bề ngoài để đạt được mục đích. Quả theo dự đoán, trước x3 mỹ nhan bạo kích, chủ quán thành công bị ba cái đáng yêu miêu miêu manh đến.

Ửng hồng dần dần tràn lan trong khuôn mặt, trong lòng giống như đùng đùng núi lửa phun trào, nóng bỏng dung nhan lại chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Chủ quán trong lòng đã bị chính mình tiếng hét chói tai chiếm cứ, mơ mơ màng màng liền đồng ý để ba đứa nhỏ ngồi vào trong tiệm, chính mình thơ thẩn đi vào trong bếp.

"Nagisa-san,..." đầu bếp làm đồ ngọt muốn nói lại thôi nhìn vẫn duy trì vẻ mặt kích động của chủ quán.

"Sao cơ?".

"Máu... Chị chảy máu mũi!".

Chủ quán sửng sốt, đưa tay lên mũi quệt xuống một màu đỏ tươi.

...........




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro