Chương 3
Haitani Ran, sở hữu dung mạo tú lệ, cái tên nghe thật tao nhã, nhưng tính cách lại vô cùng tệ.
Điều này cũng không có gì lạ, dù sao thì hắn là một tên bất lương, những tên bất lương hiền lành như Sano Shinichirou đúng là hiếm thấy.
"Không biết cô Yuzuru có bị cay đến khóc không đây nhỉ, tôi mong chờ quá." Haitani Ran đặt bình gia vị xuống, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Bên cạnh, Haitani Rindou đang nắn sushi cũng lẩm bẩm nghiến răng: "Cô ta chắc chắn sẽ khóc, em phải chụp lại được mới được!"
Haitani Ran tỏ vẻ đồng tình: "Dùng làm ảnh nền điện thoại đi."
"..." Thật không phải tiếng người.
Tôi đi đến bên cạnh họ, tranh thủ lúc một người đang nắn sushi, một người đang cầm xẻng, tôi cầm lấy chiếc bình gia vị kia, rồi... tôi đổ cả một bình ớt bột vào nồi canh.
Haitani Ran: "..."
Haitani Rindou: "!!!"
Tôi vỗ vỗ tay: "Một người khóc thì chẳng thú vị gì, chúng ta cùng khóc cả ba đi."
"Con nhỏ này thù dai thật đấy." Tôi nghe Haitani Rindou nói thầm với Haitani Ran.
"Cô ấy không thù dai đâu." Haitani Ran thở dài, múc canh ra bát, "Cô ấy có thù là báo ngay tại chỗ. Tốt nhất chúng ta không nên chọc giận cô ấy."
Tính ra họ cũng biết điều, tôi đặt bình gia vị xuống, tâm trạng vô cùng vui sướng. Nhưng nồi canh hầm bò thêm cả bình ớt bột thì đúng là cay thật, tôi chỉ dám uống một ngụm đã phải hít hà, sau đó chuyển sang xử lý sushi và cá nướng.
Sushi do Haitani Rindou nắn nhìn nhỏ nhắn đáng yêu, vô cùng gọn gàng. Còn cá nướng của Haitani Ran thì không chê vào đâu được, trên đĩa còn cắt cả lá tía tô nhỏ để trang trí. Có lẽ vì không muốn lãng phí thành quả lao động của mình, họ vẫn kiên trì nuốt canh một cách khó khăn.
Trán của Haitani Ran rịn ra những giọt mồ hôi li ti, còn Haitani Rindou tội nghiệp hơn, bị sặc đến chảy nước mắt, vẻ mặt tủi thân vô cùng.
Tách.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
"Tuyệt vời." Tôi hài lòng cất điện thoại.
"Xóa đi!" Haitani Rindou lúc này mới nhận ra tôi đã chụp lại khoảnh khắc hắn sắp bị cay đến khóc, mặt tím lại vì tức.
"Không đâu nhé~" Tôi cười tủm tỉm nói, "Dùng làm ảnh nền điện thoại đi."
"Nhanh lên, xóa ngay cho tôi!"
Hắn đứng dậy định giật lấy, tôi lập tức bỏ điện thoại vào trong áo.
"Cậu dám đến lấy không?"
"..."
Tay Haitani Rindou khựng lại giữa không trung, chỉ đành bất mãn thu về, hắn tuy là một thiếu niên bất lương nhưng không phải loại lưu manh, vì ngại ra tay nên chỉ đành mắng nhỏ: "Cái đồ vô sỉ... đồ con gái bất lương!"
"Tôi không phải thiếu nữ bất lương." Tôi sửa lời, "Tuy tôi hiện tại đang trong giai đoạn nghỉ học, nhưng trước đó, tôi là thủ khoa của trường cấp ba Senjin ở Kyoto, một học sinh xuất sắc."
"Cô á? Học sinh xuất sắc?" Haitani Rindou bĩu môi, "Thế thì tôi và anh tôi vẫn là ủy viên tác phong của trường đấy, đúng không anh?"
"Tôi không đùa với cậu đâu."
"Tôi cũng không đùa với cô đâu, xin hãy gọi tôi là ủy viên tác phong Haitani."
Haitani Ran mỉm cười nhìn chúng tôi cãi nhau, đợi chúng tôi cãi xong mới nói một câu: "Tuy đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng cô Yuzuru, nhưng lại thú vị ngoài dự đoán đấy chứ."
Haitani Rindou phụng phịu: "Thú vị gì mà thú vị."
Đúng là một ngày rất thú vị.
Hai tên thiếu niên bất lương này muốn thông qua tôi để khiêu chiến với tổ chức Hắc Long, sau đó đúng như mong muốn, bị đội trưởng đội đặc công của Hắc Long chỉnh cho một trận ra trò. Thay vì tức hộc máu, họ lại bình tĩnh nấu cơm cho tôi ăn, ba người cùng ăn cùng trò chuyện. Hoàn toàn không làm theo lẽ thường.
Sau bữa trưa, khi tôi còn đang suy nghĩ cách lừa họ đi rửa bát, thì cả hai đã tự giác phân công. Haitani Ran rửa bát rửa nồi, Haitani Rindou lau bàn quét nhà. Khi tôi thấy Haitani Rindou còn rất nghiêm túc phân loại rác, không kìm được khen một câu: "Cậu còn biết cả phân loại rác nữa à?"
Haitani Rindou có thành kiến với tôi, nên đã hiểu lời này thành trào phúng: "Cô nhìn tôi giống người thiểu năng trí tuệ à?"
"Không phải." Tôi lắc đầu, "Tôi chỉ thấy có chút không thể tin nổi, các cậu là thiếu niên bất lương, ngoài đánh nhau ra, thế mà còn biết cả phân loại rác."
Haitani Ran tắt vòi nước, quay người lại hỏi: "Thế thì làm sao? Chúng tôi ở trong bãi rác à?"
"Các cậu còn biết nấu cơm nữa, trông rất toàn năng đấy."
"À, cô nói chuyện này à, đó là vì bố mẹ chúng tôi đã mất từ rất sớm rồi." Haitani Ran cười khẽ, "Họ hàng giống như đá banh, đá anh em tôi qua đá lại. Thật là không có mắt, hai anh em đáng yêu thế này, vậy mà chẳng ai muốn nuôi nấng. Chúng tôi chỉ đành vào viện phúc lợi, lúc đầu còn vui vẻ vì có cơm ăn, nhưng vị cơm ở đó thật sự khó quên."
Rõ ràng là một chuyện quá khứ cay đắng, nhưng hắn nói ra lại vô cùng bình thản, hờ hững, cứ như đang kể chuyện của một người khác.
"Sau khi lớn lên, chúng tôi rời khỏi đó, tự học nấu ăn, lúc đầu cũng không giỏi lắm, nhưng làm dần rồi sẽ biết thôi, không phải đã có thực đơn rồi sao? Lần sau cô Yuzuru có thể xem thực đơn nhé..."
Giọng của Haitani Ran đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn tôi, biểu cảm bình tĩnh đến không chân thật, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, như dòng nước xiết ẩn mình dưới lớp băng mùa đông.
"Cô đang đồng cảm với chúng tôi sao, Yuzuru?"
Lần này hắn bỏ kính ngữ, gọi thẳng tên tôi. Haitani Ran khác với Haitani Rindou, người mà cảm xúc thể hiện rõ trên mặt, tâm tư của hắn rất khó đoán.
Nếu tôi nói đồng cảm, hắn có thể sẽ hiểu lầm là bị coi thường mà tức giận. Nếu tôi nói không đồng cảm, hắn cũng có thể sẽ giận vì sự lạnh nhạt của tôi.
Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, tôi đột nhiên có một trực giác mạnh mẽ... Tôi đã từng thấy hắn. Tôi dường như đã gặp hắn rồi.
Haitani Ran không đợi tôi trả lời, bỗng nhiên giơ bàn tay vừa rửa xong lên, ngón tay giương nhẹ, vài giọt nước lập tức bắn lên mặt tôi. Có một giọt vừa vặn đậu trên lông mi, từ từ trượt xuống... Thế là cảnh vật trong mắt tôi như phủ một lớp sương mù, có chút không rõ ràng.
Tôi dứt khoát nhắm một bên mắt lại, chỉ dùng một mắt còn lại để nhìn hắn. Trong một nửa thế giới này, Haitani Ran cười trông có vẻ đáng yêu, giống như một đứa trẻ bày trò nghịch ngợm thành công, lộ ra bản tính tệ hại.
"Chúng tôi phải đi đây, cảm ơn vì đã tiếp đãi, cô Yuzuru."
Kính ngữ lại quay về, hắn trong phút chốc lại trở thành một thiếu niên chu đáo, lúc sắp đi còn không quên xách cả túi rác trong bếp đi, "Hôm nay tôi và Rindou đều rất vui."
Haitani Rindou với vẻ mặt khó chịu đẩy cửa ra: "Hừ, đừng đại diện cho em mà phát biểu chứ, hôm nay em không vui đâu."
Bên ngoài trời nắng đẹp, rải đầy mặt đất một màu vàng óng. Họ đi xa dần trong ánh nắng giữa trưa.
---
Vào buổi chiều, tôi đang ở tiệm chờ vị khách duy nhất chọn mẫu hình xăm, thì hai cậu học sinh tiểu học đeo cặp sách tới cửa.
Chúng liều mạng vẫy tay ở ngoài cửa, tôi vờ như không thấy, một trong số đó, cậu bé tóc đen, không chịu nổi nên đi thẳng vào trong.
"Yuzuru, bọn em đến chơi game!"
Hai cậu học sinh đó là em trai của Sano Shinichirou, Sano Manjirou, và cậu bạn nhỏ của hắn, Baji Keisuke. Ngoài các thành viên cán bộ của Hắc Long, những người em của họ thỉnh thoảng cũng đến chơi, vì trên lầu hai có phòng chơi game và rạp chiếu phim riêng mà các nam sinh đều thích.
"Manjirou, Baji-kun." Tôi đặt bút vẽ xuống nói, "Tôi nhớ tuần trước các cậu có bài kiểm tra ngữ văn đúng không?"
Nghe tôi nhắc đến bài kiểm tra, Sano Manjirou rất thản nhiên nói: "Đúng vậy ạ."
Bên cạnh, Baji Keisuke thì bắt đầu ấp úng. Cứ thấy hắn ấp úng là y rằng chẳng có chuyện gì tốt.
"Vậy thì, trước khi chơi game, đưa bài kiểm tra cho tôi xem đi đã."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro