Chương 273: Trận chiến bắt đầu.

Thế nhưng, dù cục diện trận đấu có thay đổi như thế nào lý tưởng của Kisaki vẫn vững như đinh đóng cột. Kisaki nhìn Mutou như đồng bọn, vì gã cũng gọi cậu là anh hùng.

Khi Haruchiyo mang Shinichiro và Emma đến, trận chiến đã đi đến hồi kết. Một sự việc vẫn xảy ra đó chính là Izana và Kakuchou vẫn ăn kẹo đồng. Nhưng, hai hắn không trông như sắp chết đến nơi. Shinichiro và Emma đã mất dạng khi nhìn thấy Izana bị bắn, còn Haruchiyo vẫn còn đứng ở nơi đó nhớ lại điều đã xảy ra ở dòng thời gian trước.

Mikey và Draken không có ở đây.

Anh bước đến nhìn vết thương trên bụng Izana, nó không phải chỗ hiểm. Và đáng chú ý hơn, đó không phải là ba mà là một. Nhìn theo vết máu dẫn ra đường lớn, con tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đừng nói là, đừng nói là Takemichi đã…

"Chuột cống!"

Izana cũng mang thân mình bị thương chạy đi, hắn ăn một nhưng cậu ăn đến hai.

"Khoảng thời gian đó thật là đáng nhớ."

Hắn ngồi trên một chiếc thùng, cầm chiếc móc khóa hình hoa tuyết mà Takemichi đã mua tặng hắn trong ngày đầu tiên hai đứa đi chơi cùng nhau. Hắn đã luôn thắc mắc, vì sao cái này luôn nằm trong tầm mắt hắn, vì sao mỗi khi hắn trở về đều cầm trên tay chiếc khăn, lau vì sợ nó bị bẩn bụi.

Kakuchou cách đó không xa, cúi người không nói. Có vẻ, không chỉ có bọn hắn mà cả đám Mikey cũng… quên đi cậu. Hina nói đúng, vì sao bọn họ lại nhẫn tâm quên cậu đi…

Inui ngẩng mặt lên trời cao, đón hạt tuyết li ti dừng lại trên mi mắt. Anh hiểu cảm giác của bọn hắn mà, khi ấy ở nhà thờ anh cũng thế, nhưng sự khác biệt lại ở thời gian, chúng nhận ra quá trễ…

"Izana!" Ran đi tới, chỉ tay ra về hướng nọ: "Hắn đến rồi."

Tất Sát đến điểm tập trung như một đoàn diễu hành, binh đội trải dài khắp nẻo ngỏ của một khu phố. Chúng đi đến đâu có người xem đến đó, qua những cửa sổ nhỏ kín đáo, qua những khe hở của tấm rèm che nắng. Trong sân mỗi ngôi nhà đều có một người của Phạm Thiên đóng vai người tưới nước trồng cây, với nhiệm vụ canh chừng không cho người lạ xâm phạm.

Tsunemi thì chẳng biết, nghĩ rằng nếu ở trong nhà rồi thì không nên tấn công. Nhỡ đâu nhà có camera, bị buộc tội thì khốn. Cảng khá xa khu dân cư, lúc đến thì cũng đã qua giờ trưa, sắp xế chiều mà vừa nắng vừa tuyết. Izana đã đợi từ sớm, chúng chậm trễ hơn hắn nghĩ.

Tsunemi đối chiếu quân mình và quân địch, không chịu được buông vài lời cười nhạo.

"Thật sao? Mày không cần Phạm Thiên thật đấy à? Cái con số trăm đó mà muốn đấu với ngàn của tao?"

"Tsunemi, nói cho tao biết vì sao tụi mày lại nhắm đến Takemichi."

Không phải nghi vấn, không phải cầu khẩn, là một mệnh lệnh. Giọng nói Izana khàn khàn mà trầm thấp, đôi mắt tím nhạt lóe sáng hung ác. Tsunemi nhất thời mất hứng, đáp trả thái độ của Izana.

"Thắng, tao sẽ nói cho mày biết."

"Làm sao mà có cửa thắng được?" Đằng sau, Toriya bước lên ngang hàng: "Chết rồi còn chưa biết được bí mật này thì có chút đáng thương."

Thời gian ở bệnh viện không bao nhiêu mà tóc Toriya đã dài hơn vai, khuôn mặt chuẩn đét người mẫu bây giờ tái xanh như mắc phải bệnh lạ. Cô ta mặc một bộ trang phục liền thân màu nâu, thản nhiên buộc tóc lên, đầu trận đấu đã tháo chốt an toàn và nạp đạn.

Trong dàn người, có một vài kẻ nổi bật bước lên.

Một cặp anh em sinh đôi. Ran và Rindou vừa nhìn đã nhận ra là ai, là kẻ đã chất vấn bọn anh ở trước cửa quán bar cả ngày trời vì nghĩ bọn anh không có tiền. Cuối cùng là khi vào được bên trong, thay vì nhà cái là chúng ăn trọn như bao lần thì số tiền đó lại vào túi của Izana và Mikey cùng bộ đôi phiên đội ba.

Chắc cú là tụi nó cay lắm.

Là người trưởng thành, Ran có đề nghị mình mặc vest đi đánh nhau nhưng bị Izana dọa giết cho nên Haitani cắn răng mặc lại bộ bang phục thời trẻ trâu, không chút ăn nhập với bộ tóc mà Takemichi đã khen là trưởng thành và hút mắt. Hai hắn đang khó chịu trong người, cực kỳ muốn đánh nhau. Ran kéo dài gậy kiểm tra độ chắc chắn, Rindou đeo bao tay thêm một lớp, nghĩ đến bọn chúng là đám người dơ bẩn không bình thường là ớn lạnh.

"Dường như chúng đến đây để trả thù, Rindou."

"Ờ, báo cho Boss thôi."

Hắn ra hiệu cho Koko và Inui đằng sau, Inui liền hiểu ý lùi đi định biến mất, bất ngờ bị đánh úp bởi một tên chẳng biết xuất hiện ở đó từ lúc nào. Hắn nả một đấm như dốc hết sức lực lên khuôn mặt của Inui, là khuôn mặt mười lần đủ mười Takemichi khen là xinh đẹp. Bị tấn công nên vụt hắt ra vài bước, Inui trừng mắt xem diện mạo đối phương, là hai kẻ trong hẻm, đầy tớ theo sau Tsunemi.

Inui lau vết máu trên mép miệng, Koko thấy kẻ quen mắt nhanh chóng tạt qua, bây giờ càng chắc cú hơn về suy đoán là bọn chúng muốn trả thù. Thật ra hành động của Inui và Koko chỉ là mồi nhử, trong đội có hai con bài trùng lúc nào cũng kè kè bên cạnh Takemichi, sớm đã có cách báo cho cậu mà đến thần không biết, quỷ cũng không hay.

"Trả thù?"

Takemichi đang dùng bữa tại nhà Kisaki, nhanh chóng báo tin này cho Shinichiro. Shinichiro nhận lệnh nhanh chóng phân tích tình hình, thống kê lại gần hơn hai tháng trước khi tụi nhỏ đến Hokkaido đã đi đâu đến đâu.

Peke J từ khi mở lại khách đông như kiến, được biết đến là một tiệm thú cưng khả ái, con vật nào cũng hiền lành dễ thương, tuy được nhặt về nhưng không chút mang bản tính hoang dã, vì đã được Baji thuần hoá. Cũng vì hôm nay không có Chifuyu, Kazutora và Baji phải bận tối mặt mũi.

Lẫn trong đám đông, một kẻ lạ mặt lẻn vào trong cửa hàng.

Chifuyu hôm nay có chuyến thực tập cùng người chú khi trước, lần này là một chuyến bay từ Tokyo đến Osaka cả đi cả về, mất hết một ngày. Dù chỉ mới thực tập một lần nhưng các kỹ năng cơ bản Chifuyu đã cải thiện đáng kể. Dẫu chưa đến mức có thể độc lập điều khiển một chuyến bay nhưng trở thành phụ tá thì quá dư sức.

Thế nhưng, chuyến bay hôm nay không chỉ có Chifuyu là sinh viên thực tập, còn có một người đến từ Hokkaido, đi vào khoang điều khiển nhờ có quan hệ. Hắn ta đứng gần Chifuyu, liên tục có ý đồ mờ ám. Chú của Chifuyu nhìn thấy hai đứa học trò thân thiết nhau, không muốn quản nhiều.

Trận chiến của Izana không liên quan đến quá nhiều người, sau khi trở về từ Hokkaido ai cũng có việc riêng, không mấy thời gian gặp nhau nữa. Hiện tại, ba anh em Shiba và Mitsuya đang ở phòng tập thể hình. Hakkai không hề đùa rằng mình sẽ nuôi bụng mỡ, nhưng đang là người mẫu cho Mitsuya, khó lắm mới bắt nó đến phòng tập vào ngày hôm nay.

Để đảm bảo tính chất, Yuzuha đi theo quản lý, Taiju đóng vai trò làm người hướng dẫn. Đến nước này, Hakkai có muốn quậy nữa cũng không thể. Có thể đánh lại Taka-chan đó, nhưng thêm Yuzuha với Taiju nữa thì cậu út nhà Shiba xin hàng.

"Nghe nói, nơi này cho phép đấu boxing tự do."

Không những Taiju, Benkei đang xem lại máy móc cũng dừng lại động tác, một vài người Phạm Thiên tạm thời không tập mà nhảy xuống, ai ai cũng vạm vỡ không khác gì đô sĩ. Là người được phái đến để bảo vệ, họ tiên phong lên trước.

"Làm gì cũng phải có quý danh, đăng ký thủ tục."

Người đàn ông có cơ múi săn chắc, trên cổ vắt chiếc khăn thấm mồ hôi, mái tóc rũ xuống che một phần tầm nhìn, cũng che đi ánh mắt thăm dò dành cho kẻ lạ mặt vừa thấy. Hắn ta có thể hình nhích hơn người đàn ông này một tẹo, đôi mắt dán lên hình xăm Phạm Thiên ở cánh tay.

Cũng vén tay, để lộ hình xăm đầu lâu và con rắn ở vị trí đó.

"Tất Sát đến chơi, Phạm Thiên đón chứ?"

Phạm Thiên không nói gì, thu hồi sát khí vén tóc tươi cười.

"Người ngoại vùng đến Tokyo là khách, đối đãi không tốt Boss sẽ trách tao mất."

"Nhưng tao không muốn chơi với mày, tao muốn đánh với tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười cơ."

Sau khi tổng hợp tài liệu Shinichiro lập tức gửi qua cho Takemichi. Bữa ăn của cậu có Kisaki nấu, có Hanma dọn, từ đầu đến cuối không cần động tay chân, chỉ ôm máy tính. Baji vừa nhắn tin nói rằng phát hiện kẻ lạ mặt ở Peke J, Mochi báo kẻ ở quán bar anh em Haitani gặp đang luyên thuyên tính sổ, có chuyện không ổn Yuzuha trốn sau lưng Taiju nhắn một câu.

Trực giác báo rằng những chuyện này chưa phải là tất cả.

"Tại sao chúng lại tìm mày thế Baji?"

"Vì tao đã đập bảng hiệu nhà hàng của chúng, muốn phá Peke J xem như trả đũa."

"Tao sẽ cho thêm người đến Peke J."

"Takemichi, Chifuyu đang ở trên máy bay không liên lạc được. Hôm ấy, nó có giúp tao gỡ bảng hiệu nhà hàng xuống."

Takemichi lập tức ấn một cuốc gọi đến Setagaya, muốn xâm nhập vào bộ đàm của phi công trưởng để hỏi tình hình của Chifuyu. Cậu chạy xuống bếp, bỗng nhiên thèm trái cây.

Nhưng, nhà trống không.

Hanma không có, Kisaki cũng đi đâu mất.

Nỗi bất an thoáng qua chợt thành hình, cậu lo lắng bốc quả táo gặm vào mồm, lấy thêm chùm nho, ấn số gọi cho cả hai. Cứ tiếng chuông này rồi đến tiếng chuông khác kêu lên, nhưng đều lọt vào tai Takemichi hết. Cả hai người đều bỏ điện thoại ở nhà. Takemichi nhíu mày, gọi cho tên đầu trọc.

"Tìm Kisaki và Hanma."

"Vâng, thưa Boss."

Takemichi chạy ra bờ hồ, vỗ vỗ hai má Bakito.

"Bakito, tôi muốn nhờ người của ông tìm Kisaki và Hanma."

Võ đường Sano cả chủ nhật cũng đi vào hoạt động, tuy Izana không có ở đây, Kakuchou cũng không nốt, Mikey thì đến studio, Shinichiro thì đi làm nhiệm vụ cho Takemichi, ông Sano qua hàng xóm đánh cờ, còn lại Emma sẽ quản lý võ đường. Có Hina, Senju, Yumi và Akane muốn trau dồi thể chất để không khiến Takemichi lo lắng.

Có vài cô gái hôm nay đến võ đường xin nhập học. Lối vào sân võ đường luôn mở, võ sinh cũng ùn ụt kéo vào. Ngày ngày túc trực ở đây, Emma cũng xem như nhớ hết diện mạo của từng đứa nhóc. Mà hôm nay, lọt vào mấy khuôn mặt lạ lẫm, nhìn là biết người ngoại vùng.

Nhìn là biết những cô nàng đã bị năm người đánh cho tơi bời khi còn ở Hokkaido.

"Chúng em… muốn xin nhập học." Cô gái đi trước nói với giọng điệu cợt nhả ngứa đòn.

Hôm nay, võ đường tạm nghỉ.

Tất cả võ sinh về hết, đóng cửa kín mít, bên trong là năm cô gái cùng bên kia là sáu.

Cạch!

Yuzuha đẩy cửa, cả người lấm tấm mồ hôi. Nhìn đám con gái kia liền ngộ ra nhiều điều, đi vào đứng cùng những đứa em, không quên báo cho Takemichi tình hình.

Ở đất Tokyo, bọn chúng hành tung vô tổ chức, dường như đã quên mất Boss của Phạm Thiên ngày ngày đợi những chú chó dại đến để tóm gọn luôn một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro