Chương 281: Một phép màu kì diệu?
Bến cảng bỏ hoang bao la một khoảng rộng lớn bị chia ra hai thái cực rõ ràng, một phía ồn ào rầm rập bên tai tiếng súng bắn, phía còn lại tĩnh lặng đến độ có thể nghe tiếng kim rơi. Tuyết rơi nhẹ nhàng vờn lượn trong không trung, chực hờ chạm đất, chạm lên chóp mũi trắng bệch như người mất hồn của Takemichi.
Haruchiyo nhẹ nhàng quỳ ngồi nâng cậu lên áp vào lồng ngực mình, khẩn trương cúi người áp tai lên phần ngực trái.
Không đập nữa, không nghe tiếng tim đập nữa.
"Không thể nào!"
Không dám tin, Haruchiyo lặp đi lặp lại một câu không ngừng. Nhưng cứ một lần cúi xuống là một mắt nối bị mở ra, hốc mắt đỏ hoe, mi mắt thấm ướt, hàng lông mi dày dặn kia không giữ nổi giọt nước mắt nhỏ bé nữa.
"Takemichi, Boss, cậu… cậu- ha… hức, đừng mà."
Ban đầu, những tiếng nấc nghẹn vẫn được giữ trong cổ họng bằng mọi giá. Nhưng khi cố cúi đầu để che giấu, nhìn thấy khuôn mặt vô hồn trắng bệch của Takemichi, buộc phải khóc thành tiếng. Haruchiyo đau khổ hét lên, tay liên tục chạm vào những nơi có mật độ mạch máu thật dày đặc, mong muốn tìm được một chút hơi ấm thôi, nhưng không có.
Là cậu đã du hành, hay vì hành động đó đã làm cái được gọi là phản hệ của năng lực đi đến bước hình phạt tồi tệ nhất, đưa cậu ấy đến cái chết. Haruchiyo lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cứ liên tục trào ra. Anh gọi tên cậu không ngừng, ôm cậu không rời, sợ cậu bị lạnh.
Trên đường chạy nước rút, Hina gặp nhóm Shinichiro. Senju thấy cô bạn vẫn còn mặc võ phục liền biết Hina từ võ đường đến, nơi đó cách nơi này khá xa. Vì dư âm của cơn điện giật cả năm dựa vào nhau chạy vào trong, quang cảnh đầu tiên chính là Tất Sát đã hoàn toàn bị thâu tóm, tuy nhiên bên chúng ta thiệt hại cũng không ít, xác người nằm la liệt.
Và nổi bật hơn là đám nhóc Thiên Trúc kể cả Mikey và Izana vẫn còn vẻ mất sức nằm trên sàn đất, trơ mắt nhìn Haruchiyo và Takemichi ôm nhau ở trung tâm. Sẽ không có gì đáng nói nếu không nghe thấy tiếng Haruchiyo rú lên trong đau đớn, luôn miệng gọi một cái tên.
Con tim Hina thịch một cái, nắm mặt dây chuyền bốn lá vẫn nằm yên trên cổ mình. Cô chầm chậm đi vào, nhìn Takemichi trong lòng Haruchiyo, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, đôi mắt liên tục được Haruchiyo vuốt xuống nhưng không nhắm lại được.
Phịch!
"C-Có chuyện gì thế này?"
Nước mắt rơi xuống, Hina ú ớ không nói được thành lời. Cô ôm ngực đau đớn như bị giằng xé cả tâm can, như muốn hét lên thật to mà không thể.
Senju không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng với cánh chân kia rất nhanh biết danh tính người nằm trong lòng Haruchiyo. Cô không thể tin che nửa khuôn mặt, một phần muốn che đi những giọt nước mắt muốn rơi xuống.
Vội vàng lao tới ôm Haruchiyo từ đằng sau, Takeomi cũng thật nhanh ôm luôn cả hai vào lòng. Haruchiyo vẫn hét lên như tim gan bị móc ra, dẫu cho có cạn kiệt sức lực vẫn một cách nào đó…
Nắm tay, Furitachi đã nắm tay Takemichi. Lệnh Haruchiyo đưa xuống đã khiến họ chú ý đến điều tồi tệ nhất, nó đã xảy ra. Izana nhìn bàn tay lộ thiên vẫn còn túa máu, đôi mắt tím nhạt chợt mất đi tiêu cự, không mất quá ba giây xuất hiện trước mặt Furitachi gán cho hắn một cú với tất cả sức lực.
"Tại sao, tại sao mày dám nắm tay em ấy."
Tiếng hét xé tan bầu trời tuyết rơi tĩnh lặng, chứng minh nỗi đau trong tim đối phương không hề nhỏ. Một cú vẫn chưa đủ, Izana lại tiếp tục một cú thứ hai vào con người còn chưa kịp hoàn hồn trở lại. Ran vẫn còn tỉnh táo, chạy đến đẩy Furitachi sang một bên, vô tình bị ảnh hưởng làm trật một bên vai.
"Ran, mày dám?"
"Izana, dù có chuyện gì xảy ra Furitachi vẫn là em trai của Boss. Không có lệnh của cậu ấy, mày không được tự ý giết hắn."
"Không, không, khôngggggggg. Im miệng, mày không được nói gì nữa cả!" Izana ôm đầu hét đến khản giọng, muốn phát điên khi mỗi lần hắn muốn giết người Ran đều mang Takemichi ra để ngăn cản hắn: "Tại sao mày cứ năm lần bảy lượt bảo vệ nó, tại sao chứng kiến chuyện xảy ra như thế mày vẫn dễ dàng đứng về phía kẻ đã hại em ấy."
Ran không phải một người dễ khóc, vậy mà khi Izana hỏi câu hỏi đó, nước mắt đã không màng ngăn mà trào ra. Anh có muốn đâu, không hề muốn bảo vệ tên nhóc này. Nhưng, dù có làm gì Takemichi vẫn xem Furitachi là em trai, luôn muốn dành những điều tốt nhất cho Furitachi.
Đã rất lâu về trước khi cùng Takemichi trong gian phòng bệnh ở bệnh viện Kisaki, Ran mang đến cho cậu phần ăn cho buổi tối. Takemichi đã cùng anh nói chuyện một hồi rất lâu, là về vấn đề anh em trong gia đình, có thể xem như một mối quan hệ độc hại. Takemichi đã tận tâm hỏi hắn, làm cách nào để tình anh em có thể hòa thuận và gắn bó lâu dài giống như anh và Rindou. Takemichi còn bổ sung một điều, hầu chưa chưa nhìn thấy anh và Rindou nổi nóng giận dỗi nhau lần nào.
"Ran này, tao có một thằng em trai… không bình thường. Nó không bao giờ cười nói với ai khác ngoài tao kể cả bố mẹ, yêu thương tao hơn cả bản thân nó."
Trên cương vị người nghe, Ran rất chú ý ngữ điệu khi Takemichi nói về đứa em trai kỳ lạ của mình. Dịu dàng mà ấm áp, nhưng lại mang chút tội lỗi.
"Cậu và em trai cậu có… mâu thuẫn gì sao?"
"Tao thất hứa với em ấy, tao bỏ rơi em ấy một mình mà rời đi."
"..."
"Em ấy muốn được tao che chở suốt đời, nhưng cuối cùng tao để lại em ấy với sóng gió ngoài kia, và trở thành một người méo mó như thế." Takemichi hít một hơi sâu: "Nếu khi ấy tao không bỏ rơi, có lẽ Furitachi vẫn là đứa em trai đáng yêu hồn nhiên của tao."
"Cậu nhận thấy… tôi là một người anh trai tốt?"
Takemichi gật đầu: "Tao muốn trở nên giống mày."
"Con đường tôi đi chỉ trải đầy gai." Ran khó hiểu nhìn sang: "Có rất nhiều cách để thể hiện tình thương mà?"
Vẻ mặt Takemichi u buồn cúi xuống nhìn đôi bao tay vẫn luôn giữ nguyên vị trí của mình kia. Ran cứng họng không nói, ngồi xuống ghế để quan sát rõ vẻ mặt của cậu hơn.
"Boss? Cậu không sao chứ?"
"Ý mày nói…" Takemichi đột nhiên ngẩng lên, dưới ánh sáng phản chiếu từ bên ngoài đôi mắt sáng ngời màu xanh dương thanh khiết nhẹ nhàng: "Mặc dù Phạm Thiên là một nơi nguy hiểm mày vẫn để Rindou dấn thân vào?"
Ran cười ôn nhu, mạn phép nắm tay cậu: "Chỉ cần cả hai có nhau thôi, vì chúng tôi không còn cha mẹ, không còn họ hàng. Mà có còn, họ cũng không nhận."
Takemichi đột nhiên cười nhẹ: "Em trai tao còn bố, chắc là không nên dính líu đến một tên tội phạm như tao."
Nghe Sanzu nói đến đã nhiều, có lẽ đây là lần trực tiếp chân thật nhất Ran chứng kiến Takemichi mở lòng trân trọng ai đó. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, ngay cả khi đang ở trong bệnh viện, nếu không phải là đám người được "cậu cứu" ngoài kia thì cũng là đứa em trai máu mủ.
"Là cậu sợ bản thân không thể bảo vệ được em trai mình sao?"
Takemichi cúi đầu sâu hơn, che đi biểu cảm thống khổ trên khuôn mặt, gật đầu.
"Đây là đứa em trai mà Boss thương yêu nhất, mày không được làm vậy!"
"Chết tiệt!" Izana vẫn không chịu hiểu: "Yêu thương nhất, mày xem cái thằng em ấy thương yêu nhất vừa làm cái gì kìa!" Izana quay sang Furitachi vẫn đang lơ ngơ trong suy nghĩ của mình: "Rõ ràng mày biết chuyện du hành thời gian của em ấy, tại sao mày vẫn… mày nói mày thương yêu Takemichi đến điên, tại sao chưa một lần mày hỏi… lý do em ấy cứ mãi đeo bao tay…"
Furitachi rơm rớm nước mắt: "Làm sao mà tôi dám hỏi các anh được… tôi không có mặt mũi! Cho nên… chỉ có thể hỏi lão già đó mà thôi, vì… lão là người tạo ra nó còn gì."
Haruchiyo rõ ràng bị lời nói này làm cho tâm tình đang lặng yên dậy sóng, ôm chặt cậu hơn, mái tóc rủ xuống che đi biểu cảm. Nhưng lúc anh hét lên, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ đến tột cùng, cả thế giới sụp đổ, hy vọng sống cuối cùng đã đến ngõ cụt.
"Vậy tại sao mày lại không hỏi cậu ấy? Nghe lén cuộc nói chuyện giữa Michidory và Takemichi, mày nghĩ cậu ấy không biết sao? Nói rằng yêu thương Takemichi, vậy mà mày không chọn mở lòng với cậu ấy mà đi tìm kẻ lúc nào cũng săm soi bắt Takemichi về, cho vào một cái lọ, để xác cậu ấy trôi lềnh bềnh trong đó!"
Furitachi vốn định giải thích thêm nhất thời cứng họng, cho thấy một điều rằng hắn không hề nghĩ đến quyết định này, rằng sẽ tìm đến anh Takemichi và hỏi. Furitachi mím môi cuộn người gục mặt vào gối, ấn mạnh phần gáy để mình cúi sâu nhất có thể, như muốn lắc cái đầu ra để giấu đi sự xấu hổ không biết từ đâu tuôn trào.
"Tôi, tôi… không dám… tôi đã hại mọi người đến mức đó, làm sao có thể…"
Vì sâu thẳm trong tâm hắn thật sự đã nhận ra tội lỗi của mình, những việc làm vốn dĩ không nên được tha thứ mà anh Takemichi bao dung bỏ qua. Có lẽ từ đó hắn đã sinh ra một thứ gọi là mặc cảm, sợ rằng nếu cứ tìm anh mình sẽ lại nảy sinh lòng tham, con người đã bị phong ấn sẽ tiếp tục trỗi dậy để rồi lại gây hại, anh Takemichi lại buồn thêm một lần rồi một lần nữa.
Hắn sợ tình yêu thương anh Takemichi dành cho mình sẽ biến mất, muốn giữ lại dù chỉ là thoi thóp như một ngọn nến nhỏ nhoi.
"Tôi chỉ có anh Takemichi thôi, nếu bị anh ấy quay lưng… tôi sẽ chết mất."
Hức…
Thình thịch!
Thình thịch!
"!!!"
Bằng một phép màu kỳ diệu nào đó cơ thể Takemichi đã có lại hơi ấm, da dẻ hồng hào, lồng ngực yên tĩnh tạm bợ bắt đầu rung lắc trở lại. Và Haruchiyo là người cảm nhận rõ ràng nhất, đôi mắt sáng ngời trông chờ.
"B-Boss… Boss?"
Takemichi dần mở mắt, một màu mắt xanh dương tối sẫm như đại dương vào ban đêm. Không trăng, không ánh sáng, màu xanh thuần khiết của đại dương bị kìm hãm bởi bóng tối bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro