Chuông Điện Thoại Cứu Sống
Chào các cô, hiện tại tôy phải xin lỗi các cô trước. Còn lại vỳ sao mà tôy phải xin lỗi trước thỳ các cô tự biết, hãy ngẫm kĩ tiêu đề trước khi bị ức chế. Let's go to the chapter 7.
-------------------------------------------
Đêm.
Ran lặng lẽ đến bên giường, kết thúc cả một ngày dài đăng đẳng. Kéo chiếc chăn bông và nhắm đôi mi mang nặng conmabuonngu. Dù sao trưa nay Ran cũng đã chẳng nghỉ ngơi rồi...
Nhưng cái gì đó khiến Ran không thể chợp mắt, lôi kéo đôi mi kia, cảm giác mệt mỏi vừa rồi đã biến mất. Ran từ từ mở đôi mi kia, và giật mình : bên cạnh là Rindou...!
- R...Rin? Sao mày lại ở đây? _ Ran
Rindou kéo Ran lại gần, thì thào vào tai anh :
- Phải tới làm tiếp chuyện chúng ta vẫn chưa làm xong... _ Rindou
- Hả? Nhưng mà là chuyện gì? _ Ran hỏi
- Anh còn nhớ đêm đó không, nii-san? _ Rindou trả lời
Ran sực nhớ ra, anh cứ nghĩ chuyện ấy sẽ kết thúc mãi mãi nhưng thật không ngờ mà! ( Xem lại Chương 5 : Buổi Tối Của Rinrin )
Ran ghét việc phải để cho Rinrin “ Động chạm ” như vậy!
- Không, anh không muốn! _ Ran cố gắng đẩy cậu ra.
Cậu cười, kéo Ran lại gần hơn, hôn lên mái tóc của Ran :
- Nii-san, em biết anh không thích, nhưng em thì thích đấy. _ Rindou
Cậu luồn tay vào áo Ran, sờ soạng bên trong. Tay cậu sờ khắp nơi trên cơ thể của Ran. Nó khiến Ran rất khó chịu nhưng bây giờ Ran làm được gì? Anh chỉ biết chịu đựng. Rindou luồn cái tay hư hỏng vốn chỉ sờ bên trên xuống quần Ran.
Ran chưa trải qua cảm giác này. Nước mắt chảy ra từ khóe mi! Thật tội nghiệp. Cậu bỏ tay ra khỏi quần Ran, nắn hai núm nhỏ trên ngực Ran.
Ran cắn chặt môi, cố nuốt những tiếng rên trôi ngược vào trong. Đương nhiên Rin không chấp nhận rồi, cậu muốn nghe tiếng rên của anh. Cậu cho ngón tay vào miệng của Ran, khiến Ran bật lên những tiếng rên thật ướt át :
- Hah~ ... ưm~ A~ d...dừng...l..ạ..Ah~ _ Ran
- Ngoan nào, nii-san ~ Mới chỉ là dạo đầu thôi mà. _ Rindou
Cậu liếm láp cái núm nhỏ trên ngực Ran, Ran không ngừng rên lên vì tay cậu vẫn còn ở trong miệng Ran. Nước dãi của Ran theo đó mà chảy ra ngoài.
Bức tranh này thật là đẹp mắt :))
“ Reeng, reeng ”
Chiếc điện thoại cạnh đó rung lên.
- Giờ này còn ai gọi vậy? _ Rin
Rindou tạm thời bỏ Ran ra, vớ lấy chiếc điện thoại.
Đây là một số máy lạ mà Rin cũng không hề biết. Nên thôi, tất nhiên là mặc kệ nó rồi. Cho đến khi “ tút tút ” - ' Cuộc gọi nhỡ ' . Cậu quay sang phía Ran - Anh đã mệt rồi còn mệt hơn nên đã thiếp đi. Thế này thì chắc không tiếp tục được rồi. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc của Ran, ngắm anh hồi lâu rồi bỏ về phòng....
--------------------------------
Bà Author :
Thôy, chỉ là thế thôy. Chương này dài nhất chưa từng có cụa tuôi đó. Tạm thời chưa cko Rin ăn thịt được, cứ chịu khó ăn chay đy Rin nhớ
Rindou :

Author :
Á á á á, Yamete Kudasai. Vcl, rồi rồi khi lào cko ăn thịt được ckưa
Ran :
Đồ tồy

Bà Author :
Ơ, thế bây giờ muốn dư lào?

Ran :
Thôy, méo nói nữa

----------------------
Bye ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro