Chương 12: Góp Ý
Yamagishi và Makoto run rẩy cầm đôi đũa của mình gắp một miếng trứng chiên trên bàn ăn.
Takemichi nhìn cảnh đó đầy khó chịu, cô hiếp mắt đầy nguy hiểm và nói.
"Giờ tụi mày có ăn hay không?"
"Ăn! Ăn! Tụi tao ăn!" Makoto và Yamagishi luống cuống trả lời.
Sau đó họ nhìn miếng trứng trên đũa của mình, cả hai nuốt nước bọt một cái, nhắm mắt lại và run rẩy cho miếng trứng vào miệng.
Takemichi nhìn thấy vậy, cô nắm chặt đôi đũa để làm mình bình tĩnh.
Má! Cái lũ này, cũng hên là đang ăn cơm, không thôi là cô dọng hai chiếc đũa vô mỏ tụi nó rồi.
Nhìn tụi nó ăn thôi mà cô thấy tức á! Làm như cô bắt tụi nó ăn thuốc độc không bằng.
"N-ngon quá!" Yamagishi và Makoto đồng thanh kêu lên sau khi ăn xong miếng trứng.
Takemichi mắt cá chết nhìn hai thằng bạn như đang thấy được ân xá của mình rồi thở dài. Hai thằng khùng.
"Ăn nhanh đi hai ông nội, con không có bỏ độc trong đó đâu." Cô nói.
"Ờ, ban đầu tao tưởng mày nấu ăn tệ lắm chứ." Makoto vừa nhai cơm trong miệng vừa nói.
Yamagishi bên cạnh nghe thấy cũng gật đầu đồng tình thêm vào.
"Tao cũng nghĩ giống mày, ai ngời Takemichi nấu ngon vậy đâu, làm hồi nãy tao lo sợ gần chết."
"Ăn xong cơm trong miệng rồi hãy nói, hai cái thằng này." Takemichi nghe hai thằng nói thì lắc đầu cười cười, cô nhắc nhở hai thằng ăn uống đàng hoàng.
Sau đó là bữa cơm đầy vui vẻ của cả ba người.
.
.
.
"Tụi tao về đây." Makoto và Yamagishi trước cửa nhà Takemichi chuẩn bị đi về.
Giờ là 3h chiều, sau khi ăn cơm trưa xong thì hai thằng này vẫn tiếp tục đống đô chơi game ở nhà cô tới chiều thì mới chịu đi về đây.
"Ừ, đi về cẩn thận, nhớ là đi thẳng về nhà đó." Takemichi đứng trước cửa và dặn dò cả hai.
"Biết rồi, dặn hoài, tụi tao chỉ đi về thôi mà, làm như đi đánh nhau không bằng, mày lo xa quá." Makoto nói.
Yamagishi đứng kế bên gật đầu đồng tình, rồi nói thêm.
"Makoto nó nói đúng á, mày lo xa quá, tụi tao chỉ đi về thôi mà."
"Lo xa bà nội chúng mày! Tao lo cho ai hả? Tao chắc?" Takemichi nghiến răng nghiến lợi nhìn hai thằng, cô giơ nắm đấm lên đe dọa.
"Ơ kìa, từ từ, có gì thì từ từ nói, dùng nắm đấm là không được đâu, đúng không Yamagishi?" Thấy cô định đập hai thằng trước cửa nhà, Makoto liền lên tiếng cứu bổ rồi nhìn sang Yamagishi ra hiệu.
"Đúng, đúng, đúng, có gì thì cũng từ từ mà nói, dùng nắm đấm là không được đâu nghe mậy." Yamagishi thấy vậy liền hùa vào nói thêm.
Takemichi nhìn chằm chằm hai thằng bạn đang cực kỳ ăn ý này, thở dài rồi nói.
"Được rồi, tao kệ mọe hai đứa chúng mày luôn, đi về đi."
"Ok~ tạm biệt." Makoto nói.
"Bái bai~" Yamagishi thêm vào.
Takemichi gật đầu, sau đó nhìn hai thằng đi khuất rồi mới vào nhà.
.
Vừa mới vào nhà, Takemichi đã mở giao diện hệ thống lên. Cô nhấn vào nút thoát game.
→【 Bạn muốn rời khỏi chơi? 】
→【 Yes / No 】
→【 Yes. 】
→【 Loading....... 】
→【 Rời khỏi thành công. 】
.
.
.
Takemichi gỡ mũ thực tế ảo ra, cô thở ra một hơi.
"Phù~"
"Trải nghiệm game vui vẻ chứ, Michi-chan?" Hitomi đã ở đây từ lúc nào, lên tiếng hỏi cô.
"Vâng! Rất vui ạ." Takemichi cười hì hì nhìn Hitomi và trả lời, sau đó tự nhiên lấy ly rót cho mình miếng nước lọc.
Thực tế ảo có thể khiến cho bạn cảm nhận được hương vị và no bụng, nhưng đó chỉ là cảm giáo ảo mà thôi.
Tức cho dù bạn đã ăn rất no ở trong game và cảm thấy rằng mình không thể ăn nổi nữa, nhưng chỉ cần rời khỏi trò chơi thì cơ thể bạn vẫn sẽ đói như thường.
Vì vậy Takemichi mới cảm thấy khát nước, vì cô đã chơi game tận 4 giờ liền.
Hitomi gật đầu trước câu trả lời của Takemichi, sau đó cô nói.
"Chị đã gọi cho mọi người, chút nữa họ sẽ đến và em sẽ đánh giá game."
Takemichi hớp nhẹ miếng nước lọc rồi gật đầu.
Sau khoảng 10 phút thì tất cả mọi người đã đến đông đủ. Giám đốc công ty, phụ trách giám sát game và người phát triển game ngồi đối diện với Takemichi và Hitomi.
Giám đốc Hatsumi lên tiếng bắt đầu cuộc nói chuyện, ông nói.
"Hanagaki, hãy đưa ra đánh giá của cô về trò chơi này đi."
"Vâng!" Takemichi lập tức trả lời, cô ho nhẹ một cái lấy tinh thần rồi bắt đầu đưa ra đánh giá, "Trò chơi này rất tuyệt, hệ thống võ thuật rất đa dạng và phong phú chưa kể việc hệ thống tự động giúp đỡ người mới khi họ sử dụng skill và cả các NPC hành động rất sát với thực tế và có tạo hình rất tốt sẽ dễ dàng thu hút phái nữ."
Dừng một chút để lấy hơi, Takemichi nói tiếp.
"Các cốt truyện rất mới mẻ và có nhiều nhiệm vụ rãi rác khắp nơi, cùng với việc các trận đánh nhau sẽ được diễn ra liên tục rất thích hợp với những người chơi theo trường phái hành động và bạo lực, nhưng đây cũng là một điểm trừ nho nhỏ cho game, vì quá nhiều cảnh chiến đấu bạo lực thì sẽ không phù hợp với mọi lức tuổi, vì vậy tôi nghĩ nên gắn mác 16+ vào game này."
Mọi người gật gù khi nghe Takemichi đánh giá, mọi thứ cô nói đều được giám sát game Hiroaki dự đoán trước, nhưng Takemichi thật sự rất khá khi nhìn ra hết tất cả các điểm đó.
"Và còn một chuyện nữa." Takemichi lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn cô, Takemichi ho nhẹ để giảm sự xấu hổ, cô nói.
"Tôi có thể góp ý cho trò chơi không? Tôi nghĩ có vài thứ chúng ta phải sửa để game tốt hơn."
Người phát triển game Wakui Ken khi nghe vậy thì hứng thú nhìn cô, ông lên tiếng.
"Hanagaki-san, cô nói thử tôi nghe xem."
"Đầu tiên là về chỉ số, tôi nghĩ nên nâng giới hạn chỉ số lên, vì nếu nó chỉ giới hạn ở 10 điểm nhưng mỗi một cấp thì lại được tặng 2 điểm, vậy thì người chơi rất dễ dàng năng max chỉ số, điều này chẳng khác gì buff cả và điều này sẽ phá vỡ cân bằng của game."
Wakui Ken gật đầu khi nghe Takemichi nói, chà, ông cũng vừa mới nhận ra điều này, không ngờ cô gái này lại để ý kỹ như vậy.
"Tôi sẽ sửa chữa chỗ mà cô đã nói, thật không ngờ là cô lại quan sát mọi thứ kĩ lưỡng như vậy." Ông nói.
"Không đâu Wakui-san, ông quá lời rồi." Takemichi gãi đầu cười cười.
•••
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro