VII. Draken_Người Canh Trăng Đầu Tháp [1]


"Có những kẻ sinh ra giữa ánh đèn mờ
Nhưng bóng của họ dài hơn cả hoàng hôn nơi sa mạc.
Có những chiến binh không cần gọi tên,
Vì người họ bảo vệ... chưa từng ngoái lại."

Chương 1: Long Cốt Trong Phố Máu.

Ở phía Đông Nam của Lục Thổ - nơi ánh sáng không đến từ mặt trời mà từ hàng ngàn bóng đèn đỏ rực, có một khu phố người ta gọi là Hoa Khô. Không phải vì nơi này thiếu nước. Mà vì nơi này không còn mùi của sự sống. Ở đây, mọi thứ đều có giá.

Một đêm mưa - mười xu bạc.

Một nụ cười - năm xu.

Một cái chạm - ba mươi.

Và một linh hồn?

Đôi khi chỉ đổi được một bữa ăn nguội.

Khu phố này chưa bao giờ biết đến bình minh. Mặt trời lên rồi cũng lịm tắt sau những tòa nhà không cửa sổ, những biển hiệu chớp nháy không bao giờ ngủ, và những cơn gió mang theo mùi rượu, mùi máu, và cả nước hoa rẻ tiền.

Trong một căn gác ọp ẹp phía sau nhà thổ, giữa những tấm màn voan sờn rách và những bức tường dán chi chít bùa hộ mệnh đã ngả màu, có một đứa trẻ sinh ra.

Người ta không biết cha nó là ai. Chẳng ai bận tâm. Chỉ biết rằng mẹ nó - một kỹ nữ có giọng hát buồn như gió mùa hạ - đã khắc lên lưng mình một hình xăm con rồng, kéo dài từ bả vai đến tận thắt lưng.

Người ta gọi bà là "Long Mẫu", và gọi đứa trẻ là Draken.

Draken không có họ. Hắn cũng chẳng cần.

Vì họ dành cho những đứa trẻ được sinh ra để sống.

Còn hắn - chỉ là thứ tồn tại chen giữa bóng tối và máu thịt, học cách sinh tồn như chó hoang và thở như loài vật.

Mẹ hắn chết năm hắn lên sáu. Một gã nghiện rượu tìm đến nhà thổ trong cơn mê sảng, cầm dao đâm loạn xạ vì tưởng thấy quỷ.

Hắn đâm nhầm người.

Draken không khóc.

Hắn chỉ ngồi đó, tay chạm vào vết máu đang lan dần trên váy mẹ, ánh mắt trống rỗng. Không có tiếng hét. Không có nước mắt. Chỉ là hơi thở trở nên khàn đục, như thể hắn đang nuốt cả căn phòng vào lòng ngực nhỏ bé.

Từ đó, hắn sống một mình.

Ban ngày lang thang kiếm ăn ở bến tàu, giật bánh mì từ tay lũ trẻ yếu hơn, cắn vào mặt ai dám tranh giành.

Ban đêm trở về căn gác cũ, nằm trong chiếc chăn có mùi người chết, nghe tiếng gió lùa qua lỗ hổng trần nhà.

Không ai dạy hắn đọc. Không ai dạy hắn viết. Nhưng hắn biết cách nhìn người - cách đọc lòng người qua từng bước chân, từng nhịp thở.

Hắn học đánh nhau bằng đầu gối và răng. Hắn học thương người bằng cách không để ai vượt qua lằn ranh do chính mình vạch. Hắn không tốt. Cũng không xấu. Hắn chỉ là... tồn tại. Có lần, một kỹ nữ lớn tuổi nửa say rượu nửa tỉnh, ôm lấy hắn mà khóc:
“Mẹ mày từng hát một bài ru... Giọng bà ấy giống như gió ngoài sa mạc - không mát, nhưng khiến người ta muốn dừng lại nghe.”

Draken không đáp.

Hắn chỉ nhìn lên trần nhà, nơi có một lỗ hổng nhỏ cho phép vài ngôi sao le lói nhìn xuống. Rồi hắn ngủ. Trong tiếng gió và hơi rượu. Trong khu phố Hoa Khô, mọi thứ đều mờ nhòe. Nhưng bóng của hắn - bóng của một đứa trẻ mang tên rồng - dài hơn cả hoàng hôn. Dài đến mức ai đi ngang cũng phải liếc mắt nhìn, rồi vội vã quay đi.

Vì không ai muốn dây vào kẻ sống mà như đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro