Chap 7: Dare - Thử thách

"Anh muốn nói chuyện gì đây?" Tom Riddle hỏi, giọng điệu vô tội giả tạo.

"Tôi nghĩ cậu biết rồi" Evans lạnh lùng đáp. Anh ta quay đi, sải bước dọc theo hành lang dài tăm tối, gần như xác nhận những nghi ngờ của Tom.

Họ đi đến một phòng học bỏ trống, căng thẳng như thể dày thêm theo từng bước chân. Khi Evans khóa cửa sau lưng, Tom không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Tất cả là do anh, đúng không?" Hắn buột miệng, ánh mắt tối sầm lại.

"Do tôi á?"

"Chính anh đã nhốt chúng ta vào vòng lặp thời gian!"

Lời buộc tội vang lên giữa căn phòng vắng lặng. Và, như Tom hài lòng nhận thấy, Evans không phủ nhận. Nhưng thay vì cảm thấy có lỗi, anh ta lại chỉ cười nhạt đầy thách thức.

"Cậu đã có thể thoát thân dễ dàng nếu chịu để tôi yên" Evans nói, tựa người lên bàn giáo sư, vắt chéo chân một cách ung dung. "Nên nói chính xác thì, chuyện này cũng một phần là do cậu. Và tại sao cậu lại lục lọi đồ đạc của tôi?"

"Để tìm cách thoát khỏi vòng lặp, rõ ràng là vậy."

"Và, cậu đã tìm ra chưa?"

"Tất nhiên là chưa" Tom gắt gỏng. "Nếu tìm ra, tôi đã chẳng đứng đây."

"Chậc, tiếc thật. Tôi cứ tưởng mình đã bỏ sót manh mối nào đó."

Sự thản nhiên của Evans khiến Tom phát cáu. Cơn giận chính đáng dần nhường chỗ cho sự bực bội thực sự.

"Đủ rồi," Tom nói, giọng sắc như lưỡi dao. "Anh phải nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra."

"Chúng ta đã và đang nói về chuyện đó rồi mà" Evans nói, nhún vai. "Cuốn sách của tôi đã vô tình nhốt chúng ta vào vòng lặp thời gian, và cả hai đều chưa tìm ra cách thoát."

"Ý tôi không phải là vậy" Tom gằn giọng, kiềm chế bản thân khỏi việc rút đũa phép ra. "Tôi muốn anh ngừng giấu giếm và nói thật đi. Về anh."

Evans nhìn chằm chằm vào Tom thật lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cậu gần như nghe thấy những bánh răng trong bộ não Gryffindor kia đang quay.

"Tôi đã nói rồi, đó không phải việc của cậu," Evans đáp.

"Rất liên quan đến tôi đấy," Tom phản bác. "Anh đột nhiên xuất hiện ở Hogwarts, thực hiện những nghiên cứu nguy hiểm với Dumbledore, và muốn giết tôi vì những tội lỗi mà tôi chưa từng phạm phải. Giờ thì, anh đã nhốt cả hai vào rắc rối này vì sự bất cẩn của chính mình. Anh thực sự là ai?"

"Không."

"Nói"  Tom rít lên, đến mức vô thức sử dụng Xà ngữ.

Trái ngược với phản ứng sợ hãi thông thường trước Xà ngữ, Evans không hề tỏ ra kinh ngạc. Thay vào đó, anh ta nghiêng đầu, như thể hiểu được những lời của Tom, nhưng vẫn cố chấp giữ im lặng.

"Rất tốt" Tom nói, giọng đanh lại. "Đây là suy luận của tôi: Anh không có chủ đích xuất hiện ở Hogwarts, có lẽ vì những lý do liên quan đến ma thuật thời gian. Đó là lý do anh đang miệt mài nghiên cứu. Nhưng mọi thứ không diễn ra như mong đợi, khiến anh ngày càng tuyệt vọng. Anh có thể có liên hệ với nhà Potter, nhưng vì lý do nào đó, anh từ chối nhờ đến họ."

Evans vẫn nhìn Tom, nhưng từng chuyển động nhỏ trên gương mặt đã cho thấy hắn đang chạm đúng điểm yếu rồi.

"Tôi biết anh ghét tôi," Tom tiếp tục, lần này cố tình dịu giọng. Evans bật cười khẩy, nhưng hắnvẫn nói tiếp. "Có thể một tổ tiên nào đó của tôi đã làm tổn thương gia tộc anh, hoặc có lẽ anh chỉ nghe những lời đồn đại bẩn thỉu về tôi. Nhưng tôi đứng về phía anh. Dù có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta trong tương lai, tôi cũng muốn thoát khỏi vòng lặp này không kém gì cậu. Tôi có thể giúp."

"Nếu tôi phải đi tìm sự giúp đỡ, cậu sẽ là lựa chọn cuối cùng đấy"

"Anh đâu có nhiều lựa chọn" Tom nói, mỉm cười khi nhận ra mình đang dồn đối phương vào thế bí. "Không ai khác bị mắc kẹt trong vòng lặp này, nên anh chỉ có tôi làm đồng minh."

Đây là một nước cờ mạo hiểm—Tom không chắc liệu chỉ có họ bị mắc kẹt hay không. Nhưng phản ứng cau có của Evans cho thấy hắn đã đoán đúng.

"Tôi có thể mang lại nhiều thứ" Tom tiếp tục, giọng điệu mượt mà như mật ong. "Tôi biết rõ thư viện Hogwarts hơn bất kỳ ai, kể cả Dumbledore. Tôi cũng có thể giúp chúng ta tiếp cận thư viện của các gia tộc thuần huyết trong nhà Slytherin. Nếu hợp tác, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra lối thoát."

Sự tự tin đó có phần khoa trương, nhưng Tom chỉ cần Evans tin vào giá trị của mình.

Và anh ta đang dao động.

"Cái giá là gì?" Evans hỏi. "Cậu chưa bao giờ làm gì mà không có điều kiện đi kèm."

"Đúng" Tom thừa nhận thẳng thắn. "Tôi muốn anh thành thật với tôi. Kể cho tôi nghe anh thực sự là ai và vì sao lại nghiên cứu về phép thuật thời gian. Tôi muốn anh trả lời mọi câu hỏi của tôi. Đổi lại, tôi hứa sẽ thành thật với anh."

Lời hứa cuối cùng là một lời nói dối trắng trợn. Nhưng Evans làm gì có cách nào kiểm chứng? Tom nín thở, chờ đợi câu trả lời.

"Được thôi," Evans nói, khiến Tom bất ngờ. "Nhưng trước hết, cậu phải thề một Lời Thề Bất Khả Bội."

"Một Lời Thề Bất Khả Bội?" Tom nhắc lại, nhướn mày. "Lố bịch! Không có chuyện gì đáng để tôi mạo hiểm đến mức đó. Ngay cả Bộ trưởng Bộ Pháp thuật cũng không tùy tiện lập loại thề nguyền này."

"Không quan trọng. Tôi sẽ không tin tưởng cậu nếu không có Lời Thề Bất Khả Bội."

Tom khoanh tay, mắt nheo lại đầy tính toán. "Vậy thì chúng ta đâm đầu vào ngõ cụt rồi."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Mà thực ra, đó lại là điều tốt nhất," Evans nhún vai. "Dù sao thì, tôi nghĩ cậu cũng không chịu nổi sự thật đâu. Lòng kiêu hãnh của cậu quá mong manh."

"Mong manh?" Tom bật cười khinh miệt. "Anh đang nói rằng tôi sợ sao?"

"Cứ cho là cậu không bao giờ biết được điều đó đi." Evans quay người, đặt tay lên nắm cửa. Tom nắm chặt tay. Evans đã đổi ý ư? Anh ta đã nhận ra mình không có lựa chọn nào khác?

Không. Anh ta chỉ cười nhạt.

"Nếu tôi tìm ra cách thoát khỏi vòng lặp," Evans nói, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái, "có khi tôi sẽ đưa cậu theo cùng. Nếu tôi có tâm trạng tốt, dĩ nhiên. Chúc một ngày tốt lành, Riddle."

Tom còn chưa kịp nghĩ ra một lời đáp trả xứng đáng, Evans đã rời đi.

_________________

Tom bực bội suốt bữa sáng. Lòng kiêu hãnh mong manh? Không thể tự mình phá giải vòng lặp? Evans lấy đâu ra cái quyền đưa ra những suy đoán vô căn cứ và bất công như thế chứ?

Cậu trút cơn giận lên bát cháo, dùng thìa đâm mạnh vào lớp yến mạch. Ai cần Evans giúp đỡ chứ? Tom sẽ tự tìm cách thoát khỏi vòng lặp này và để tên Evans đó mắc kẹt lại một mình.

Nhưng sau một giờ tìm kiếm vô ích trong thư viện, Tom bắt đầu cân nhắc lại. Không thể phủ nhận rằng Evans nắm giữ một kho báu bí mật khổng lồ. Nếu anh ta biết điều gì đang duy trì vòng lặp này thì sao? Quan trọng hơn, nếu anh ta có những thông tin có lợi cho Tom ngay cả sau khi vòng lặp kết thúc thì sao? Ví dụ, Evans có thể biết nhiều hơn về gia tộc của Tom—bởi vì cậu ta hiểu Xà ngữ. Hoặc cậu ta có thể biết nhiều hơn về Grindelwald—vì chắc chắn phải có lý do sâu xa cho sự ưu ái của Dumbledore.

Và Lời Thề Bất Khả Bội không nhất thiết phải là bất lợi cho cậu. Chúng đúng là không thể phá vỡ, nhưng cần cả hai bên đồng thuận thì mới có hiệu lực. Tom có thể đồng ý ngay bây giờ, nhưng sau đó từ chối nếu Evans đưa ra điều kiện vô lý. Cậu thậm chí có thể tìm cách lách luật sau này.

Làm giao kèo với Evans là một rủi ro, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng Slytherin nổi tiếng vì tham vọng, và không có tham vọng nào đạt được mà không có chút liều lĩnh.

Tom tìm thấy Evans đang ngồi trên khán đài Quidditch, vừa ném vừa bắt một trái Snitch. Trên bầu trời, đội Quidditch của Ravenclaw đang tập luyện. Không ai trong số họ bay tốt như Evans, nhưng tất nhiên, Tom sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Hắn lặng lẽ trượt vào chỗ bên cạnh Evans. "Buổi sáng đẹp trời, nhỉ?"

Evans chỉ hừ một tiếng, nhưng ít nhất cũng không né ra xa. Anh ta tung trái Snitch lên không trung, để ánh sáng mặt trời phản chiếu trên lớp vỏ vàng của nó trước khi để nó nhẹ nhàng rơi lại vào lòng bàn tay.

"Không được phép lấy dụng cụ Quidditch nếu anh không thuộc đội của nhà mình," Tom nhận xét. "Tôi có thể trừ điểm vì tội ăn cắp đấy."

"Đây là Snitch của tôi," Evans đáp thản nhiên. "Không như cậu, tôi không ăn cắp."

Tom giật nảy người. "Tôi không ăn cắp!"

Theo quan điểm của hắn, nếu không bị bắt thì không tính là ăn cắp.

Evans nhếch mép. "Cậu đã lấy sách của tôi mà không xin phép. Theo định nghĩa của cậu đấy, Ngài Huynh Trưởng, thì đó là ăn cắp."

"Hoàn cảnh lúc đó khác!"

"Tất nhiên rồi. Trong thế giới của cậu, luật lệ không áp dụng cho cậu." Evans tiếp tục ném và bắt Snitch. "Những kẻ như cậu sống cuộc đời bằng sự quyến rũ và kiêu ngạo, đặt ra luật lệ để phục vụ cho mục đích của riêng mình, và cuối cùng lại hủy hoại cuộc sống của người khác, trong khi vẫn giả vờ tốt bụng và cao thượng. Điều đó làm tôi muốn nguyền rủa cái khuôn mặt hoàn hảo của cậu."

"Nguyền rủa—" Tom chớp mắt. "Khoan đã, anh nghĩ mặt tôi hoàn hảo?"

Evans trừng mắt nhìn hắn như thể sẵn sàng dùng Cắt Sâu Mãi Mãi ngay lập tức. "Chúng ta nói chuyện xong chưa? Cậu muốn gì, Riddle?"

Tom hít một hơi thật sâu. "Tôi đồng ý."

"Đồng ý gì cơ?"

"Tôi sẽ lập Lời Thề."

"Đổi ý nhanh đấy" Evans nhận xét, nhướng mày.

"Tôi nghĩ có lẽ lúc trước tôi đã vội vàng đánh giá."

Khóe môi Evans khẽ giật, như thể anh ta đang cố nén cười. "Vậy là cậu đã thấy ổn với yêu cầu lố bịch này?"

"Phải" Tom nói nhanh trước khi có thể do dự. "Nhưng tôi giữ quyền từ chối bất kỳ điều kiện nào quá đáng."

Evans ném Snitch lên một lần cuối, sau đó nhét nó vào túi áo. "Được thôi. Cậu có thời gian chứ?"

"Bây giờ luôn à?"

"Tôi biết một người có thể giúp chúng ta thực hiện Lời Thề." Evans nhướng mày khi thấy Tom chần chừ. "Hay cậu cần thêm thời gian để chuẩn bị tinh thần?"

Ánh nhìn đầy thách thức đó lại xuất hiện trong mắt Evans, cùng với chút khinh bỉ đủ để khiến Tom phát bực.

Cậu đứng phắt dậy, vớ lấy cặp sách. "Đi thôi."
___________________

Tom cố nén một cái nhăn mặt khi Evans gõ khớp ngón tay lên cánh cửa văn phòng của Dumbledore. Tất nhiên, Evans sẽ chọn Dumbledore làm người chứng nhận Lời Thề.

Hy vọng rằng Dumbledore không có trong văn phòng của cậu tan biến khi cánh cửa mở ra, và một giọng nói quen thuộc cất lên.

“À, Harry, thật vui khi gặp—” Nhưng khi ánh mắt chạm đến Tom, nụ cười của Dumbledore vụt tắt, đôi mắt xanh trở nên lạnh lẽo như băng. “Trò Riddle.”

“Giáo sư Dumbledore.” Tom đáp lại, lạnh lùng không kém.

“Chúng emcó thể vào không, giáo sư?” Evans hỏi. “Có chuyện quan trọng cần thảo luận riêng.”

Dumbledore phẩy tay, cho phép họ bước vào. Văn phòng của ông sáng sủa, gọn gàng, chất đầy sách vở, các dụng cụ ma thuật tinh xảo, và một cái lồng đựng con phượng hoàng cưng. Tom đã từng ghé qua đây khá thường xuyên vào những năm đầu tại Hogwarts, do Hiệu trưởng Dippet muốn Dumbledore giúp cậu làm quen với thế giới pháp thuật. Nhưng chẳng bao lâu sau, cả hai bên đều nhận ra họ không thích những cuộc gặp gỡ này, thế là chúng dần dần chấm dứt.

Dumbledore vung tay không cần đũa phép, khóa cửa và triệu hồi hai chiếc ghế. Evans ngồi xuống ngay lập tức, còn Tom thì cẩn thận ngồi theo, nhận thức rõ ràng ánh nhìn sắc bén từ Dumbledore.

Sau khi đưa ra một hộp kẹo chanh—Evans lấy một nắm đầy, còn Tom thì chẳng thèm đụng đến—Dumbledore tựa lưng vào ghế. “Vậy, các trò cần thầy giúp gì?”

“Chúng em gặp phải một tình huống khá nhạy cảm” Evans bắt đầu. “Giáo sư biết đấy, em đã nghiên cứu khá nhiều trong Khu Cấm thư.”

“Đúng vậy, lần trước gặp trò, trò nói rằng mình đang đạt được một số tiến triển.”

“Phải, em cũng nghĩ thế, nhưng có một sự cố nhỏ xảy ra. Một trong những quyển sách có phản ứng không tốt với, ừm, một cuộc đối đầu. Em không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng kết quả là em và Riddle bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian.”

Dumbledore im lặng một lúc, tháo kính xuống, lau nhẹ lên áo chùng, rồi đeo lại.

“Trò chắc chắn đó là một vòng lặp thời gian chứ?” ông hỏi. “Chúng rất hiếm, và theo hiểu biết hạn chế của thầy, cần một lượng phép thuật cực lớn để kích hoạt và duy trì.”

“Chắc chắn” Evans khẳng định. “Em có thể chứng minh. Em có thể nói trước các tiêu đề trên tờ Daily Prophet số buổi tối, thực đơn bữa trưa và bữa tối, thậm chí cả lịch trình của giáo sư cho phần còn lại của ngày.”

“Thầy không nghi ngờ việc em sẽ nói đúng hết, nhưng điều đó cũng có thể thực hiện được bằng Pháp thuật Đọc Tâm cấp cao hoặc, nếu thầy được phép nói thẳng, sự lừa gạt.”

Evans mỉm cười. “Em nghĩ giáo sư hiểu em hơn thế.”

Dumbledore cũng cười nhẹ, chấp nhận điểm này. “Thầy không có ý nghi ngờ trò, Harry. Những gì trò nói quả thực rất phi thường.”

“Không sao đâu. Thực ra, em đã có những cuộc trò chuyện tương tự với giáo sư hai ngày trước—à, hai vòng lặp trước.”

Tom chú ý. Dumbledore không nằm trong vòng lặp. Tốt.

“À, thầy không nhớ gì cả, vậy thì thầy xin lỗi.” Dumbledore vuốt râu, trầm ngâm. “Thầy có giúp ích được gì không?”

“Một phần nào đó. Chúng ta đã bàn về các giả thuyết để kết thúc vòng lặp, nhưng một số điều kiện rất khó thực hiện.”

Dumbledore đan các ngón tay lại. “Nhưng bây giờ, trò tin rằng mình có một đột phá.”

“Có thể nói vậy. Em và Riddle vừa nhận ra rằng chúng em bị kẹt chung, và cậu ta đề nghị giúp đỡ.”

Dumbledore nghiêng đầu, thoáng vẻ hoài nghi. “Tom Riddle muốn giúp trò?” Giọng ông pha lẫn chút không tin tưởng, ánh mắt nhìn về phía Tom tràn đầy dè chừng và không thích thú.

“Đúng vậy, nhưng đổi lại, cậu ấy muốn biết về… em.”

Dumbledore ngừng lại. “Cậu ấy đã biết chưa…?”

Evans lắc đầu ngay lập tức. “Chỉ có nghi ngờ thôi.”

“Vậy trò có chắc rằng việc để Riddle tham gia là khôn ngoan không, Harry? Thầy hiểu rằng bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian là rất căng thẳng, và trò có thể bị cám dỗ nhận giúp đỡ từ những nguồn không ngờ tới. Nhưng một số thông tin, nếu rơi vào tay kẻ sai lầm, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nếu điều trò cần là sự giúp đỡ, thầy hoàn toàn có thể tìm ra giải pháp—mà trò thì có thời gian vô tận.”

Tim Tom đập mạnh. Dumbledore nói đúng. Những người không bị ảnh hưởng bởi vòng lặp vẫn có thể giúp đỡ đáng kể. Có nhiều cách để truyền đạt kiến thức giữa các vòng lặp—ký ức, chẳng hạn, có thể được lưu trữ trong một Chậu Tưởng Ký để chia sẻ giữa Evans và Dumbledore.

“Em đã suy nghĩ về điều đó, giáo sư. Vấn đề không chỉ là tìm kiếm sự giúp đỡ. Một số sách về pháp thuật thời gian cho thấy rằng một vòng lặp thời gian bị ràng buộc bởi mong muốn, và khi mong muốn đó được thỏa mãn, vòng lặp có thể kết thúc.” Evans nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng. “Nhớ điều em đã nói với giáo sư khi em lần đầu đến Hogwarts không?”

Một ánh nhìn trao đổi—nặng trĩu ý nghĩa.

“Vậy trò nghĩ đó chính là mong muốn?” Dumbledore chậm rãi nói.

“Phải. Và đó là lý do… em nghĩ đây là một cơ hội.”

______

Tom nhúc nhích trên ghế, cố gắng che đi sự thiếu kiên nhẫn của hắn. Cuộc trò chuyện đang diễn ra quá nhanh, và Tom ghét cảm giác bị gạt sang một bên.

Cả Evans và Dumbledore đều quay sang nhìn hắn—Dumbledore với sự lạnh lùng, còn Evans với vẻ tò mò.

“Thầy vẫn chưa hoàn toàn hiểu điều này có lợi cho cậu ta ở điểm nào,” Dumbledore nói, giọng nghi ngờ.

“Riddle đã hứa sẽ thề Lời Thề Bất Khả Bội,” Evans giải thích. “Em nghĩ nếu chúng ta đặt điều khoản hợp lý, Lời Thề này sẽ có lợi cho tất cả một khi chúng ta thoát khỏi vòng lặp.”

Ánh sáng lóe lên trong mắt Dumbledore—chưa bao giờ là dấu hiệu tốt đối với Tom. “Bây giờ thì thầy nghĩ mình hiểu ý định của trò rồi.”

“Em muốn xác nhận một điều,” Evans tiếp tục. “Lời Thề có hiệu lực qua các vòng lặp không? Hay Riddle sẽ phải thề lại mỗi lần?”

Các ngón tay Tom siết chặt vào thành ghế. Hắn không biết mình muốn nghe câu trả lời nào. Nếu Lời Thề không duy trì qua các vòng lặp, thì đây có thể là một lỗ hổng giúp hắn biết được bí mật của Evans mà không bị ràng buộc. Nhưng đồng thời, nếu có một lỗ hổng, Evans có thể sẽ từ chối hợp tác, khiến Tom không biết được gì cả—và có khả năng, không có cách nào thoát khỏi vòng lặp.

“Câu hỏi hay” Dumbledore trầm ngâm. “Thầy tin rằng Lời Thề vẫn sẽ có hiệu lực, vì nó liên kết trực tiếp với phép thuật của trò, mà phép thuật thì không bị đặt lại giữa các vòng lặp.”

Cả Tom lẫn Evans đều thả lỏng người đôi chút, nhưng Dumbledore chưa dừng lại. “Ngoài ra, thầy giữ quyền thi triển bùa quên lãng lên trò, Riddle, nếu điều đó không đúng.”

Tom sững sờ, miệng há hốc. “Ông không thể—đó là phạm pháp!”

“Vì lợi ích chung, thưa trò Riddle, thầy có thể và thầy sẽ làm vậy, ngay cả khi điều đó khiến thầy phải đối mặt với Bộ Pháp Thuật và Hội đồng Giám hiệu.” Dumbledore mỉm cười nhẹ, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ. “Tất nhiên, nếu mọi thứ suôn sẻ với Lời Thề, điều này sẽ không cần đến.”

“Nhưng—”

Evans quay sang Tom. “Đây là cơ hội cuối cùng để cậu rút lui.”

Tom nuốt khan. Bản năng mách bảo hắn rằng hắn nên từ bỏ, rằng hắn đang đánh đổi nhiều hơn những gì mình nhận lại với Lời Thề Bất Khả Bội này. Nhưng hắn đã đi quá xa để có thể quay đầu.

Hắn đưa tay phải ra.

“Tôi sẵn sàng.”

_______
Họ đối diện nhau qua chiếc bàn của Dumbledore, nắm chặt tay phải của nhau. Dumbledore đứng giữa họ, giơ đũa phép lên. Không khí căng thẳng, tràn ngập sự chờ đợi.

“Trò có thể bắt đầu, Harry,” Dumbledore nói.

Evans nhìn chằm chằm vào mắt Tom. “Cậu có hứa sẽ cố gắng hết sức để đưa cả hai chúng ta thoát khỏi vòng lặp thời gian không?”

Điều này quá dễ. “Tôi hứa.”

Một dải lửa mỏng bắn ra từ đầu đũa phép của Dumbledore, xoắn quanh bàn tay họ. Tom giật mình, nhưng dù ánh lửa có màu đỏ rực, nó không hề gây đau đớn.

Ngược lại, Evans chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng. Anh ta tiếp tục. “Cậu có hứa sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ điều gì tôi nói với cậu cho bất cứ ai bên ngoài căn phòng này không?”

Điều này khó chịu hơn. Tom vốn tin tưởng vào việc phân công nhiệm vụ cho các Hiệp sĩ của mình, và sẽ khó thực hiện điều đó hơn nếu không thể chia sẻ thông tin. Chưa kể, việc tận dụng tri thức mới sau khi thoát khỏi vòng lặp cũng sẽ trở nên phức tạp hơn.

“Tôi hứa.”

Dải lửa dày lên, siết chặt hơn quanh bàn tay họ, hắt ánh sáng rực rỡ lên đôi má hóp của Dumbledore và sống mũi nhăn lại của Evans. Lòng bàn tay Tom bắt đầu đổ mồ hôi.

Evans ngập ngừng một thoáng trước khi tiếp tục với điều kiện thứ ba. “Cậu có hứa sẽ không bao giờ dùng bất kỳ điều gì tôi nói với cậu để gây hại cho người khác, đặc biệt là bất kỳ ai trong gia tộc Potter không?”

Đầu Tom giật lên, ánh mắt xoáy vào Evans, phản chiếu ánh lửa đang nhảy múa trong đôi mắt xanh lục trong vắt.

Vậy là tin đồn đúng sự thật. Harry Evans thực ra là một Potter, và anh ta quan tâm đến gia đình mình đủ để thêm điều khoản này, dù chẳng có nhiều lý do chính đáng. Dù gia tộc Potter đã bị gạch tên khỏi Danh sách Hai mươi tám Gia tộc Linh thiêng vì giao du với Muggle và phù thủy gốc Muggle—không khéo léo che giấu dấu vết như gia tộc Malfoy—Tom chưa bao giờ có ác cảm mạnh mẽ với họ.

Ngọn lửa liếm quanh bàn tay họ, căn phòng mỗi lúc một ngột ngạt hơn. Evans—không, giờ phải gọi là Potter—đang chờ đợi, còn Dumbledore thì ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý.

Lời Thề này thực sự là một ý tưởng tồi tệ. Tom nhớ lại quyết tâm ban đầu của mình; cậu vẫn có thể dừng lại ngay lúc này.

“Tôi hứa.”

Mặt Potter bừng sáng với vẻ chiến thắng. Ngọn lửa rực rỡ hơn, đan xen thành một hoa văn phức tạp lần cuối cùng. Ma thuật dâng trào khắp cơ thể Tom, khắc sâu lời hứa của cậu thành cam kết mạnh mẽ nhất mà một phù thủy có thể thực hiện.

Trong sự tĩnh lặng sau khi Lời Thề được hoàn tất, Tom và Potter nhìn nhau chằm chằm.

“Giờ thì, Harry Potter,” Tom chậm rãi nói, tận hưởng âm thanh của cái tên thật. “Làm ơn, hãy khai sáng tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro