( I )
Đến lúc rồi. Chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông. Công việc điều chế dược cũng đã hoàn tất. Draco sẽ đổ phần còn lại vào lọ sau, còn bây giờ điều cậu quan tâm là sử dụng nó. Mặc dù Draco biết rằng, có lẽ cậu đang phản ứng thái quá về chuyện này, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng khi sử dụng nó. Đây là một bước rất quan trọng trong mối quan hệ của hai người (thật khó để tưởng tượng rằng cậu chỉ mới biết Tom được nửa năm), nhưng đây là một bước tiến mà cả hai đã sẵn sàng. Draco hy vọng là cậu đã sẵn sàng cho chuyện này.
Tom cũng khá lo lắng, đến nỗi Draco thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh hắn đi đi lại lại trong cuốn nhật ký. Ý nghĩ đó khiến cậu bật cười.
Cậu cẩn thận múc một lượng nhỏ thuốc cho vào một chiếc lọ nhỏ, trước khi đóng lỏng lẻo bằng một miếng nút chai nhỏ. Nó có màu xanh đậm và có những hạt lấp lánh xoay tròn như hàng ngàn ngôi sao đang chuyển động trong một thiên hà. Thật đẹp.
"Anh đã sẵn sàng chưa, Tom?" Cậu hỏi, hai tay run rẩy. Cậu không chắc liệu giọng mình có dao động hay không, nhưng nếu có, may mắn thay, Tom đã chọn không bình luận về điều đó.
"Ừ," Tom trả lời đơn giản. Không có dấu vết mỉa mai nào cả. Draco khẽ nuốt nước bọt.
"Được rồi. Tôi chỉ định nhỏ một vài giọt vào cuốn nhật ký và nó sẽ có tác dụng. Hãy nhớ rằng nó chỉ kéo dài trong một ngày. Cũng đừng lo lắng, tôi vẫn còn khá nhiều," Draco nói, cắt ngang khi Tom bắt đầu lên tiếng.
"Nhóc con."
Draco nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Được rồi, bắt đầu thôi," Cậu lẩm bẩm. Draco mở một trang nhật ký và mở nắp chai. Cậu cẩn thận đổ một vài giọt thuốc trên giấy da.
Trong vài giây, không có gì xảy ra. Nhưng khi thuốc bắt đầu xoay tròn trên trang giấy, Draco nhận thấy có thứ gì đó bắt đầu nổi lên theo hình xoắn ốc từ đó, như thể nó đang bốc cháy.
Cậu lùi lại một chút và quan sát từng làn hơi nước cuộn tròn lại với nhau, cho đến khi chúng bắt đầu tạo thành một hình dạng mơ hồ giống con người. Nhưng nó nhanh chóng bắt đầu hình thành hình dạng của một con người thực sự, và chỉ vài giây sau, Draco thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của một Tom Riddle đang tỏ ra rất hài lòng.
Cậu hít một hơi thật mạnh và lùi lại vài bước.
"Draco." Giọng nói của Tom bây giờ rõ ràng hơn, và nó vuốt ve cậu như một cái chạm đầy yêu thương. "Em làm được rồi."
Draco chế nhạo nói. "Tất nhiên là tôi làm được."
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Tom bật cười. Cậu đứng dậy và bước tới quỳ bên cạnh cuốn nhật ký. Draco hơi bất ngờ khi thấy Tom khá cao. Thậm chí là cao hơn cả cậu.
"Anh cao hơn tôi nghĩ đấy," Draco buột miệng. Cậu đỏ mặt, tự nguyền rủa chính mình. Tom lại bật cười. Draco nhận ra hắn đang có tâm trạng khá tốt. Mặc dù đúng là hắn có quyền cảm thấy như vậy.
"Em nghĩ tôi cao bao nhiêu?"
"Ừm, ít nhất cũng không cao hơn tôi."
Tom lắc đầu một cách trìu mến. "Sự kiêu ngạo của em sẽ giết chết em, Draco."
"Anh nói nghe hay thật đấy, Tom."
Tom bước ra khỏi cuốn nhật ký mà không để ý tới câu châm chọc kia. Hắn mặc một bộ đồng phục của Hogwarts, trông giống như một phiên bản lỗi thời (tất nhiên, hắn vẫn trông cực kỳ hoàn hảo với nó), nhưng hắn trông rắn chắc một cách kỳ lạ, không giống như một bóng ma.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chạm vào anh?" Cậu đặt câu hỏi với sự tò mò.
"Tôi nghĩ rằng bàn tay của em sẽ xuyên qua tôi." Để kiểm chứng lời nói của mình, Tom đưa tay ra vuốt má Draco. Bàn tay hắn xuyên qua Draco, đúng như hắn dự đoán. Draco run rẩy, giống như vừa có một cơn rùng mình chạy qua người cậu.
"Đừng có làm như vậy, tên khốn này! Cảm giác đó thật kỳ lạ."
Đáp lại, Tom chạm vào Draco một lần nữa, nhưng lần này hắn chỉ vỗ nhẹ lên đầu cậu. Một cơn rùng mình khó chịu khác lại chạy qua người Draco.
"Anh dừng cái trò đó lại ngay cho tôi!!"
( II )
Chuyện này cần một chút thời gian để thử nghiệm, nhưng hai người nhanh chóng phát hiện ra rằng Tom có thể cách xa cuốn nhật ký trong khoảng 50 feet trước khi hắn bắt đầu biến thành một làn sương mù.
Thời gian trôi qua khá nhanh, ngay sau đó, những ô cửa sổ tiện lợi được làm bằng phép thuật của Draco trong phòng bắt đầu hiện lên khung cảnh mặt trời lặn, bầu trời chuyển sang màu sắc tuyệt đẹp, và sau đó biến thành khung cảnh một đêm trăng non.
Draco đã ngáp khá nhiều lần trong hai mươi phút qua, cậu biết mắt mình đã bắt đầu cụp xuống. Tom vẫn còn đang hài lòng với hình dạng mới của mình, và hắn ra hiệu rằng cậu có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thích.
"Nhưng em phải làm điều đó ở đây," Tom nghĩ rồi nói thêm. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Draco, hai chân bắt chéo nhau. Trông hắn bây giờ hoàn toàn thoải mái, trái ngược với cậu học sinh mà Draco đã thấy trong cuốn sách kỷ yếu.
"Hả?"
"Em phải ngủ ở đây. Với tôi."
Đôi mắt Draco mở to vì sợ hãi. "Anh muốn tôi ngủ với anh?"
Tom đảo mắt. "Phải, nhưng ý tôi không phải như vậy. Ồ, em đang đỏ mặt kìa."
Draco chế giễu và cố gắng để mặt mình ngừng nóng lên. Chết tiệt, làn da nhợt nhạt của cậu đã hoàn toàn bán đứng cậu. "Tuyệt đối không chuyện đó."
Nụ cười của Tom càng trở nên nham hiểm hơn. "Vậy em không ngại nếu ngủ với tôi chứ? Tôi đảm bảo sẽ khiến nó xứng đáng với thời gian mà em bỏ ra."
Mặt Draco càng đỏ hơn. Lúc này, cậu chắc chắn rằng mặt mình không còn màu trắng nhợt nhạt nữa mà chuyển sang đỏ luôn rồi.
"Cút đi."
Trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể mở miệng nói chuyện, căn phòng đã quyết định thêm một chiếc giường lớn vào trong phòng, thậm chí còn tinh tế nhét vào một góc rất ấm cúng. Nó trông rất giống cái ở nhà của Draco.
Cả hai đều không đề cập đến việc chiếc giường đủ lớn để chứa cả hai người.
"Chúc ngủ ngon, tôi đoán vậy." Draco cắn môi một lúc, trước khi đi đến giường, rồi cởi tất và giày ra. Thay quần áo ngủ là điều không thể (mặc dù là cậu chắc chắn rằng căn phòng có thể mang một ít đến cho cậu, nhưng không đời nào cậu thay đồ trước mặt Tom), dù sao thì quần áo của cậu cũng không khó chịu đến thế.
"Chúc ngủ ngon, Draco." Draco quay lại nhìn Tom, vẻ mặt hắn trầm tư một cách kỳ lạ. Không may là nó lại khiến hắn trông càng đẹp trai hơn.
"Chúc ngủ ngon Tom."
-Tbc—
*Lời editor: Vâng, sau tất cả thì hai bạn nhỏ cũng đã gặp nhau <3
('・ω・')
~01/09/2023~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro