11

( I )

Chỉ còn một ngày trước khi các học sinh khác của Hogwarts quay trở lại trường sau kỳ nghỉ, Draco quyết tâm làm điều gì đó thú vị vào ngày cuối cùng này (và dường như đó có thể là niềm hạnh phúc vĩnh cửu). Đối với cậu thì chuyện thú vị đó là dẫn Tom đi tham quan mọi ngóc ngách ở Hogwarts. 

Không ai trong số họ nói về Tủ biến mất kể từ khi Draco phát hiện ra chúng, thành thật mà nói, cậu thấy khá mừng vì điều đó. Ngay cả khi kỳ nghỉ của cậu không thể kéo dài mãi mãi, và ngay cả khi Chúa tể Hắc ám có khả năng đã trở nên thiếu kiên nhẫn, cậu vẫn sẽ tận hưởng thời khắc này càng nhiều càng tốt.

Việc các giáo sư cho phép học sinh đến thăm làng Hogsmeade đã làm cho trường Hogwarts trở nên vắng tanh, Draco đã vô cùng biết ơn vì điều đó. 

"Anh đã sẵn sàng chưa?"

Tom đang đứng cạnh cậu bỗng nở nụ cười, "Tôi đã chuẩn bị cả thập kỷ rồi, Draco, em biết không, suy nghĩ của em cực kỳ hỗn loạn đấy.”

Đôi mắt Draco hơi mở to. "Anh có thể dùng Legillement?" Draco không lo lắng về việc suy nghĩ của mình bị Tom nhìn thấu (xét cho cùng, lớp màng Occlumency (*) của cậu có thể khiến cho cả Chúa tể Hắc ám cũng không thể xâm nhập vào đầu óc cậu) nhưng nếu Tom có ​​thể sử dụng Legilimency (**) dưới dạng một linh hồn, thì còn chuyện gì mà hắn không thể làm nữa?

(*) Bế quan bí thuật.
(**) Chiết tâm trí thuật.

“Không, chỉ là em sẽ tự lẩm bẩm với chính mình bất cứ khi nào em đang suy nghĩ,” Tom nhếch mép cười.

Draco trợn mắt, "Sao cũng được. Đi thôi."

( II )

Không có gì ngạc nhiên khi có tuyết rơi bên ngoài lâu đài, nhưng trời cũng có chút nắng nhẹ. Hogwarts lại trống rỗng, gần như hoàn toàn yên ắng. Tuy nhiên, ở đây khá ấm áp so với bên ngoài, Draco thấy mình khao khát một cái gì đó mà chính bản thân cậu cũng không thể diễn tả bằng lời. Khi mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn, làn da của Tom bừng sáng, lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương. Draco không biết liệu đó là do ảnh hưởng của phép chiếu hay là xuất phát từ phía Tom, nhưng cậu cũng không để tâm tới mức phải tìm hiểu cho bằng được.

"Không có quá nhiều thay đổi so với khi tôi còn ở đây," Tom nhẹ nhàng nói, nhìn vào những bức tường đá và cửa sổ xung quanh hành lang rộng.

“Ồ, tôi không ngạc nhiên lắm đâu. Tôi không nghĩ là nó sẽ có quá nhiều thay đổi,” Draco hơi trầm ngâm. 

Tom ậm ừ đồng ý, cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ chìm vào sự im lặng nhẹ nhõm. Khi Draco ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, cậu hoàn toàn không nhận ra Tom đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Một cái gì đó tựa như sự yêu thích nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

"Vậy anh muốn đến chỗ nào trước?"

“Thư viện,” Tom trả lời sau một hồi suy nghĩ.

Draco mỉm cười với chính mình. Trước khi gặp Tom, thỉnh thoảng cậu sẽ dành cả buổi chiều trong thư viện của trường để đọc đủ mọi loại sách. Đặc biệt là sách về các loại Độc dược. 

"Này Tom, tôi đã nói với anh về chuyện bằng cách nào đó Potter đã vượt qua tôi trong môn Độc dược chưa nhỉ? Tôi, hơn bất kỳ ai, ngay cả Granger cũng không thể nào so được với kỹ năng điều chế độc dược của tôi.”

“Tôi đoán là Potter không hề có kĩ năng độc dược?” 

Draco khịt mũi, “Nói tên đó 'không có kĩ năng' là đã nhẹ nhàng lắm rồi. Nên dùng 'hoàn toàn kinh khủng' thì đúng hơn. Tôi chắc chắn rằng ngay cả một kẻ ngu ngốc cũng có thể pha chế độc dược tốt hơn cậu ta. Nhưng bây giờ cậu ta đứng đầu lớp, và việc lão Sluggy già nua đó nâng nó lên tận mây xanh cũng chẳng có gì khó hiểu.”

"Tôi nhớ giáo sư Slughorn. Ông ấy là một....người sưu tập các giải thưởng, tôi có thể nói vậy. Nhưng ông ấy cũng là một người dễ bị thuyết phục. Dù sao đi nữa, ông ấy là người đã chỉ cho tôi cách chế tạo Trường Sinh Linh Giá."

Draco hoàn toàn sững sờ, "Cái....cái gì cơ? Slughorn nói cho anh biết?"

Tom mỉm cười, "Ông ấy đã cho tôi tất cả những thông tin mà tôi cần biết, hay đúng hơn là tất cả những gì Voldemort cần biết."

Draco giật mình khi nghe thấy cái tên đó, "Đó là....điều kỳ lạ nhất mà tôi từng nghe."

Tom cười khúc khích, "Tôi nghĩ vậy."

( III )

May mắn thay, bà Prince cũng đã đi nghỉ lễ, có nghĩa là thư viện bây giờ hoàn toàn không có ai. Draco thầm cảm ơn Chúa vì đã cho bọn họ một tình huống hoàn hảo như vậy.

Draco đã không đến thư viện trong một thời gian khá dài, việc tận hưởng mùi thơm dễ chịu của giấy da và sách cũ khiến cậu tự hỏi làm thế nào mà mình có thể cách xa nơi này lâu đến như vậy.

"Tuyệt vời, phải không?" Draco hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình.

Tom ậm ừ đồng ý, "Rất tốt."

"Được rồi, anh muốn làm gì trước?"

Tom đột nhiên nở nụ cười phấn khích, nhưng lời nói đi kèm khiến cho Draco phải giữ đầu gối của mình để không bị run rẩy quá nhiều, "Em thấy khu vực hạn chế thế nào?"

Draco trợn tròn mắt, "Thật sao? Tôi đoán là anh đã xem qua tất cả sách bên trong đó rồi, đồ tâm thần."

"Tôi không phải kẻ tâm thần, Draco."

"Anh chắc chứ?"

"Chắc, tại sao em lại hỏi vậy?"

Draco khịt mũi đáp lại, "Anh phù hợp tới từng đặc điểm so với định nghĩa trong sách giáo khoa về bệnh nhân tâm thần."

Tom hơi cau mày, "Tôi không nghĩ từ 'tâm thần' là hoàn toàn chính xác đâu, Draco."

Draco mỉm cười, "Phủ nhận? Lại là một đặc điểm khác của bệnh nhân tâm thần!"

Tom cau mày, mặc dù Draco có thể thấy là hắn chỉ đang cố để nhịn cười. "Có vẻ em rất vui vì điều này."

Draco mỉm cười. "Tôi có thể đi xa hơn và nói với anh rằng anh còn là một kẻ chống đối xã hội."

"Vậy nguyên nhân để đưa ra kết luận này là gì đây, Lương y Malfoy?"

Draco bật cười khúc khích, tay vung đũa phép, một tờ giấy da và một cây bút lông trôi nổi tới trước mặt họ.

"Đầu tiên, có những hành vi thao túng, không hề cảm thấy hối hận, bệnh hoạn, tự cho mình là trung tâm, IQ cao, sức hấp dẫn lớn, thiếu..."

"Em mới nói, có sức hấp dẫn lớn?" Tom mỉm cười vui vẻ, "Cảm ơn vì lời khen, Lương y Malfoy. Thực ra, tôi có thể nói rằng em cũng có sức quyến rũ rất lớn. Chà, ít nhất là một ngoại hình ấn tượng."

"Ít nhất? Tôi phải nói cho anh biết là mức độ quyến rũ của tôi rất cao, cảm ơn rất nhiều..."

"Tôi không nói là không, Draco."

Draco giả vờ cau có và quay đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Được rồi, ít nhất là cậu đang cố thuyết phục bản thân rằng đó là vì tức giận. Chắc chắn không phải vì đôi mắt nâu sẫm, quai hàm sắc nhọn hay mái tóc đẹp của Tom đâu. Chắc chắn là không phải.

Cảm ơn Chúa, Tom đã kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ bằng cách đặt tay lên vai cậu, chỉ là hành động này khiến cậu có hơi rùng mình.

“Tôi đã bảo anh dừng cái trò này lại mà, tên khốn kiếp!” 

“Chà, em quá mải nghĩ đến mái tóc hoàn hảo của tôi nên không để ý đến tôi à, Lương y Malfoy.”

Draco cảm thấy mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, "Im đi,"  là tất cả những gì mà cậu có thể nói một cách yếu ớt. 

Tom khẽ cười, "Được rồi, tôi chỉ muốn em biết là chúng ta đã tới trong khu vực hạn chế thôi."

Draco đưa mắt nhìn lên, và ờm, khu vực hạn chế đang ở ngay trước mặt hai người bọn họ.

"Được rồi, vậy giờ anh muốn xem cái gì đầu tiên? Tôi chắc chắn rằng không có gì ở đây mà tôi chưa từng nghe nói đến trước đây." Draco ngạo nghễ nói.

Tom nhướng mày, “Vậy em biết gì về Trường Sinh Linh Giá không, Lương y Malfoy?”

Draco cau mày nhìn hắn, “Anh biết là tôi vẫn chưa hiểu gì nhiều về những thứ đó mà. Và đừng gọi tôi như vậy nữa.”

“Gọi em là cái gì cơ, Lương y Malfoy?”

“Tôi thật sự hy vọng là anh sẽ vấp phải áo choàng của mình và chết luôn,” Draco nói thẳng thừng.

Tom chỉ bật cười bất lực.

-Tbc—

('・ω・')  

~08/11/2023~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro