translator: hentha_cls
beta: DanielSeverus
Xin chào tất cả mọi người! Đây là chương đầu tiên của phần tiếp theo. Đối với những người đã theo dõi tôi từ câu chuyện cuối cùng, In Servitude to the Dark phần 1, thì hãy bỏ qua ghi chú giới thiệu này. Còn với những người mới tham gia cùng tôi, mấy bạn nên đọc phần đầu tiên này để hiểu những gì đang diễn ra trên này, điều đó đáng giá. Nhưng nếu bạn không có thời gian, hoặc chỉ cần ôn lại, thì tôi sẽ cung cấp cho bạn những điểm nổi bật về những gì đã xảy ra trong phần đầu tiên, phần xây dựng cốt truyện chính của Tù nhân Azkaban:
Marvolo - Anh ta được hình thành từ sự hợp nhất của cuốn nhật ký kinh dị (Riddle) và vết sẹo của Harry. Anh ta có tất cả kiến thức của Voldemort cho đến khi AK bật lại. Và vì anh ta sống bên trong Harry gần như suốt cuộc đời của cậu bé, Marvolo coi Harry như một phần của chính mình hơn là một kẻ thù. Mục tiêu của anh là huấn luyện Harry trở thành Tử thần Thực tử mạnh mẽ để phục vụ Voldemort sau khi hồi sinh, nhưng trên đường đi, anh cũng kết thúc tình cảm dịu dàng với cậu bé.
Harry Potter - Với sự giúp đỡ của Marvolo, cậu ta đang phát triển phe Slytherin của mình. Sự phát triển của Harry là thực tế như tôi có thể làm được. Về mặt tình cảm, cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bé 13 tuổi, vì vậy, thứ xa vời nhất cậu từng có là một nụ hôn từ Marvolo. Cậu ta mang theo hai cây đũa phép, cây đũa phép Holly Phoenix của cậu và một cây khác thực sự là một chiếc sừng kỳ lân được tặng. Nó có hai màu, đen và trắng, tượng trưng cho phép thuật Ánh sáng và Bóng tối của Harry. Cơ sở tri thức của cậu ta có lẽ tương đương với Ravenclaw năm thứ 6, người được nuôi dưỡng bằng kiến thức về các cách thức hắc ám, nhưng vì Harry mạnh hơn rất nhiều, cậu ta có thể thực hiện phép thuật kỳ diệu (bảo trợ) và các nghi thức vượt xa nhiều người lớn, khi cậu ta học được cách.
Severus Snape - Master Potion yêu thích của chúng tôi đã trở thành một người cha của Harry. Họ đã trở nên rất thân thiết và về cơ bản biết tất cả những bí mật của Harry ngoại trừ sự tồn tại của Marvolo. Ngoài ra, Snape không còn ở phe Ánh sáng, nhưng chúng ta vẫn chưa biết liệu anh ta sẽ chỉ trung lập, giúp Harry tự lập phe của mình hay tham gia LV lần nữa với tư cách là Tử thần Thực tử.
Albus Dumbledore - Ông thực chất là một vị tướng chiến tranh, Chúa tể ánh sáng và sử dụng Hogwarts như chiến trường của riêng mình. Ông ta không xấu xa, nhưng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đánh bại Chúa tể hắc ám. Nhưng ông ta đang mất kiểm soát đối với Harry và danh tiếng của ông ta đã bị ảnh hưởng khi các thao tác của ông ta đang dần bị phơi bày. Nhưng ông ta đã dành cả cuộc đời để xây dựng hình ảnh nguyên sơ của mình, tiếp cận trực tiếp đến những bộ óc trẻ trung ấn tượng mà ông ta đã nhào nặn trong nhiều thế hệ và đánh bại Chúa tể bóng tối trước đó là điều không nhỏ. Sẽ mất nhiều hơn một vài cú đánh để đánh bay Dumbledore khỏi bệ của ông.
Sirius Black - Ông bị Hiệu trưởng vỡ mộng vì đã bỏ rơi ông đến 12 năm tại Azkaban và gửi Harry đến Dursley. Ông ta biết một chút về việc Harry say mê nghệ thuật hắc ám, nhưng về cơ bản là vượt ra khỏi vòng bí mật của Harry. Ông đồng ý chuyển thông tin từ Dumbledore để Harry có thể tránh xa các thao túng của Dumbledore, nhưng không nhận ra rằng khi làm như vậy, ông ta cũng chuyển thông tin cho phe hắc ám.
Andromeda Tonks - Cô lần đầu tiên được thuê để trở thành một trong những giáo viên của Harry về chính trị / văn hóa phù thủy, nhưng cũng trở thành luật sư của Harry. Cô ấy về cơ bản là hàng rào pháp lý bảo vệ Harry khỏi Dumbledore và Bộ.
Ron Weasley và Hermione Granger - Họ đã phản bội Harry nhiều lần, đến Lupin sau lưng Harry và tiết lộ bí mật của cậu. Harry không tin tưởng họ, nhưng cậu cũng chưa sẵn sàng từ bỏ tình bạn của họ.
Sprites - Đây là những tinh linh nhỏ (không lớn hơn ngón tay) mà Harry có thể triệu tập thông qua âm nhạc của mình và giao nhiệm vụ nhỏ để xử lý. Aria là Không khí, Flama là Lửa, Triton là Nước và Terra là Đất. Chúng không nói chuyện, nhưng giao tiếp thông qua bắt chước và cử chỉ, và mỗi người trong số họ có những tính cách nhỏ mà họ được các nhà phê bình của tôi nói là rất dễ thương.
Được rồi, tôi có thể đã bỏ lỡ một cái gì đó, nhưng tôi nghĩ bạn có thể tiếp tục mà không bị mất quá nhiều thì giờ. Nếu bất kỳ nhân vật nào có vẻ OOC thì đó là vì sự phát triển của họ đã xảy ra trong phần 1 của Servitude.
Disclaimer: Tôi không sở hữu gì trong thế giới của Harry Potter. Các nhân vật và cốt truyện đều thuộc về J.K Rowling và các nhà xuất bản của cô ấy, vì vậy tôi không kiếm được lợi nhuận hay tiền từ việc này.
Cảnh báo: Xếp hạng M vì một lý do. Câu chuyện này sẽ trở nên đen tối hơn nhiều so với Phần 1 với HPLV nặng. Sẽ có M / M với một nhân vật bị đánh giá thấp, động lực học nặng về BDSM và tất cả những thứ hay ho khác. Nếu bạn không thích điều đó, thì bạn đang ở sai chỗ.
Chương 1: Omensome phiền phức - ngày 10 tháng 6 năm 1994
[ Phòng của ta ] Harry nói, nó ngắm nhìn căn phòng đã được mình biến đổi nhanh chóng từ buồng giam xám xịt sang vẻ ngoài sang trọng từ mùa hè năm ngoái với sự thỏa mãn cực kỳ. Giờ đây, sau cả năm dài, Harry đã nhanh nhạy và thông thạo hơn về ma thuật, cậu có thể cảm thấy một mạng lưới phức tạp do những thần chú và bùa phép đan lại với nhau bao trùm cả căn phòng. Cậu thực sự tự hào về nó, mệt mà xứng đáng, và là hành động thách thức thực sự đầu tiên của cậu chống lại Dumbledore và Bộ
Harry không thể không cảm thấy cuộc sống của cậu thay đã thay đổi nhiều như căn phòng này vậy. Và tất là nhờ vào Marvolo. Người chịu trách nhiệm cho cái chết của cha mẹ cậu cũng là người giúp cậu có được sức mạnh và tự do trở lại. Đáng cười thay cái cách mà mọi chuyện thay đổi.
"Cảm ơn anh, Marvolo." Harry nói, không cần phải nói cảm ơn vì cái gì. Marvolo có thể hiểu được thông qua đôi mắt cậu.
"Em đã tiến bộ nhiều, bé con à." Marvolo nói, giọng đầy tự hào, vang vọng trong đầu Harry.
Cả hai chuẩn bị đi ngủ. Harry cởi quần áo cho đến khi chỉ còn quần đùi và thở dài hài lòng (2) khi cậu cảm thấy sự mát lạnh từ những cái hôn và âu yếm của Marvolo trên lưng mình. Cảm giác đó thật tốt trong cái nóng oi bức của mùa hè, nhưng nó là cậu nhớ đến những đêm yên bình khi cậu có thể buông bỏ cảnh giác và chìm vào vòng tay của người yêu. Dường như Nữ Thần Định Mệnh đã âm mưu phá hoại thời gian của Harry với Marvolo gần cuối năm thứ ba.
Đầu tiên, năng lượng mà Marvolo hy sinh để theo dõi Con Chuột phản bội qua Dấu Hiệu Hắc Ám đã vắt kiệt ma lực dữ trữ của anh. Đến gần đây Marvolo mới để rời khỏi cuốn nhật ký vài giờ một lần. Và sau đó mớ lộn xộn từ việc bắt giữ Pettigrew, phiên xét xử của chú Sirius, phiên tòa của thầy Lupin trước Hội đồng Thống đốc về cơ bản đã ngốn hết thời gian rảnh rỗi ít ỏi của Harry ngoài việc ôn tập cho kỳ thi. Bạn bè cứ cằn nhằn hỏi cậu những tin mới nhất, Thần Sáng và Sở Thần Sáng thì luôn kéo cậu ra khỏi lớp vì những thứ nhỏ nhặt, còn Harry trở nên hoang tưởng Hiệu trưởng bí mật theo dõi cậu đến nỗi cậu không dám lấy cuốn nhật ký ra, bỏ mặc việc viết nó. Đó cũng là lý do tại sao Marvolo tốn rất lâu để phục hồi sức mạnh.
Nhưng bây giờ, Harry trở lại nơi cậu thuộc về, trong vòng tay bảo vệ của Marvolo. Harry rúc vào gối, tưởng tượng cậu đang dựa vào một đôi tay thật trước khi xoay lại đối mặt với người bạn, cả người phát ra ánh sáng bạc dịu dàng lờ mờ trong căn phòng tối.
"Cả tối, em như đang lo lắng," Marvolo quan sát. "Em đang phiền não về cái gì vậy, bé con?"
Harry lắc đầu, mỉm cười:
"Chỉ là thấy hạnh phúc một cách kì cục vì chúng ta lại được ở riêng bên nhau."
Điều này dường như làm hài lòng Marvolo, đôi mắt đỏ của anh sáng rực, hạ môi mình dán vào môi cậu bé nhỏ trong lòng. Harry cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt nhẹ qua mặt, nhưng dễ dàng mở miệng cậu và cái lưỡi mát lạnh luồn vào. Cậu bị kích thích đến nhắm mắt lại và mặc bản thân đắm chìm vào những nụ hôn, nhưng cậu biết nếu nhắm mắt lại, nó sẽ chỉ như cậu được bao quanh bởi luồng khí lạnh đang bao lấy cậu. Thiếu cơ thể thật là ranh giới quan trọng trong việc quan hệ của họ có thể tiến tới đâu; và sự thật rằng Marvolo không thể ở bên cậu lâu dài. Chúng luôn treo lơ lửng trên đầu Harry như đám mây sét đen kịt, phủ sự tăm tối lên bất kỳ niềm vui nào của cậu cùng đồng bạn...
Marvolo nhận thấy tâm trí của Harry đã trôi đi và kéo về lại, để ngắm nhìn đôi đồng tử ngọc lục bảo tươi sáng ấy mê mang dần.
"Em không muốn anh đi chút nào." Harry thì thầm buồn bã, ngón tay vân vê đường nét khuôn mặt của Marvolo. "Nhưng em biết anh phải làm thế." Harry cảm thấy cánh tay siết chặt lấy cậu.
"Khi ta hợp nhất với kẻ kia, ta sẽ không biến mất. Điều duy nhất có thể chia rẽ chúng ta là em muốn bỏ đi." Marvolo trả lời, bày tỏ lo sợ của bản thân.
Harry bất ngờ ngẩng đầu. Cậu trừng mắt.
"Không phải nữa chứ."
Ngày ngày, Marvolo luôn nói bóng gió Harry có lẽ sẽ rời khỏi Anh sau khi giúp anh hợp nhất với mảnh hồn chính, và Harry sẽ không để cho anh tiếp tục suy nghĩ về điều đó.
"Nếu em vẫn có thể cảm nhận phần nào của anh trong Chúa Tể Hắc Ám thì em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh." Cậu nhổm người dậy, nhìn xuống đồng bạn với dáng vẻ quả quyết và kiên trì nhất có thể, "Em muốn anh dạy em làm thể nào để trở thành Tử Thần Thực Tử mạnh nhất, như vậy Chúa Tể Hắc Ám sẽ không có lý do nào để lại bỏ em, và em cũng không phải trở thành chướng ngại vật của anh."
Marvolo ngồi dậy bên Harry, "Em không biết em đang yêu cầu cái gì, bé con à." Anh vui sướng đến ngớ người với sự dâng hiến tự nguyện của Harry, tất nhiên là thế, nhưng anh cũng sợ cái ngày mà Harry sẽ đánh mất đi sự ngây thơ đáng yêu. "Có cả ngàn cách để thực hiện."
Harry cúi về phía trước, như thể làm vậy sẽ nhấn mạnh thêm cậu nghiêm túc đến đâu.
"Có chứ! Em không phải là một đứa trẻ nữa, em thậm chí... thậm chí từng giết người." Cậu thì thầm, chút ngần ngại khi đề cập đến cái chết của Quirrel trong năm đầu tiên. Rồi cố tiếp tục, "Nếu em có thể làm điều đó với một người lúc chỉ mới 11 tuổi chỉ để cứu một viên đá ngu ngốc, thì em có thể làm tương tự để chiến đấu vì anh."
Marvolo mỉm cười, thưởng thức bài phát biểu nhiệt huyết của Harry. Anh không nghi ngờ Harry có thể trở nên tàn nhẫn và đáng sợ khi phải bảo vệ thứ gì hay ai đó mà cậu quan tâm.
"Em sẽ là một chiến sĩ tốt khi cơ hội đến [6], nhưng đó không phải sự vô tội ta nói đến." Lời nói chất chứa đầy sự dịu dàng.
Harry cúi đầu, đột nhiên mất đi sự tự tin của mình.
"Em ... er ... cũng biết mà." Cậu lầm bầm, khuôn mặt nóng lên và thấy nhẹ nhõm vì xung quanh tối om.
" Có lẽ không phải tất cả chi tiết nhưng đừng làm như anh chưa từng nói em rất nhiều gợi ý về việc đó."
Marvolo giữ lấy mặt của Harry, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu với cái nhìn lo sợ.
"Em có biết, em sẽ luôn tự nguyện phục vụ Chúa Tể Hắc Ám, biết rằng kẻ kia-tôi-sẽ không chỉ khống chế đũa phép của em mà cả cơ thể em? Trái tim em? Kẻ kia sẽ không chấp nhập bất cứ thứ gì trừ sự khuất phục, không vì một đứa bé đủ mạnh để trục xuất hắn ra khỏi cơ thể.
Harry tránh đi đôi mắt đỏ rực mãnh liệt của Marvolo. Chúng làm cậu hoảng sợ, nhưng đồng thời thầm xúc động cậu. Cậu cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, bàn tay đổ mồ hôi vì lo lắng
Cậu hoảng sợ khi anh như thế này, nhưng cũng bị anh cuốn hút.
Nó sợ anh ta một chút khi Marvolo đã như thế này, nhưng nó cũng thầm vui mừng anh ấy quá. Cậu có thể cảm thấy trái tim mình bơm nhanh hơn, bàn tay anh đổ mồ hôi vì bồn chồn, còn các giác quan trở nên nhạy cảm. "Sự phục tùng." Cậu lặp lại, từ đó cứ vang trong tâm trí. Không biết vì sao, mặc cho những thứ Marvolo đã nói, từ đó như đâm thẳng vào trái tim cậu và đè nặng lên đó. Harry liếm đôi môi khô khốc của mình, hy vọng làm ra vẻ cảm đảm sẽ thuyết phục được Marvolo.
"Nếu đó là thứ Chúa Tể Hắc Ám muốn... thứ anh muốn, vậy dạy cho em." Harry nói, gần như ra lệnh.
Marvolo nhìn xuống mặt nạ kiên quyết mà Harry mang, biết rằng ngay dưới đó là một biển khuấy động của do dự và lo lắng.
Harry nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Marvolo và nhanh chóng vươn tay nắm lấy bàn tay trong suốt của anh. Cậu quyết định thử cách khác.
"Được rồi, anh nói đúng. Em nhảy vào điều này giống mấy tên Gryffindor lỗ mãng, không biết em đang đòi hỏi những gì." Harry thừa nhận, mỉm cười với chút ngượng ngùng. "Nhưng có rất nhiều lý do để dạy cho em những gì Chúa Tể Hắc Ám hi vọng từ em. Em muốn quen với những chuyện của Tử Thần Thực Tử và mấy thứ khác hơn là bị đẩy vào chúng mà không chuẩn bị gì cả."
"Em thật thú vị, chú rắn nhỏ." Marvolo nói, giọng đầy tự hào." Đừng nghĩ rằng ta không biết em đang cố làm gì."
Harry cúi đầu, thật thẹn thùng. Rồi ngẩng đầu, ánh mắt tỏa hy vọng qua tóc mái.
"Umm, nó có hiệu quả không?"
Marvolo tặc lưỡi, anh vuốt tóc của Harry, khiến cậu cảm thấy như có một vòng xoáy của không khí lạnh trên da đầu.
"Ừ, con rắn nhỏ láu cá của anh. Ta cần suy nghĩ đã, điều đó phụ thuộc vào em luyện tập tới đâu. Ta sẽ không hy sinh sự an toàn của em chỉ để thỏa mãn thú vui trần tục của Chủ nhân tương lai của em."
Harry rùng mình.
"Chủ nhân..." Cậu thở ài và lẩm bẩm không rõ. Cậu chợt hiểu ra rằng gần thôi, Marvolo sẽ không chỉ là Chủa Tể của cậu, mà còn là Chủ Nhân của cậu... khi đó mọi chuyện sẽ rất khác. Điều đó làm Harry hoảng sợ, bụng cậu thắt chặt vì lo lắng, nhưng đó là sự lo âu tốt... giống như các dự đoán trước trận Quidditch chống lại nhà Slytherin.
Nhận thấy cách mà từ đó khiến cho cậu nhóc gần như không đáp trả được, Marvolo lắc đầu trong sự bực tức nhưng đầy nuông chiều trước khi đẩy đứa nhỏ đang choáng váng trở lại giường.
"Bây giờ thì ngủ thôi, rắn nhỏ của ta, và đừng nghĩ về những điều này nữa đến khi ta quyết định xong. Có rất nhiều thứ quan trọng hơn để cái đầu nhỏ của em bận rộn theo đuổi."
"Bây giờ thì im lặng." Marvolo nói chắc chắn, đặt một ngón tay lên môi Harry." Không được để bản thân phân tâm vì vấn đề không đáng kể này."
Sự nghiêm khắc ít thấy của anh làm cậu cảnh giác, khẽ nheo mắt, xem xét cẩn thận biểu hiện của đồng bạn.
"Đó là mệnh lệnh, phải không?" Cậu chậm rãi hỏi.
Marvolo giữ im lặng, thích thú xem cách cậu bé sẽ phản ứng. Cho tới nay, anh chưa từng ra lệnh cho Harry. Anh đưa ra các đề xuất, hướng dẫn, và định hướng, nhưng luôn chần chừ khi ra lệnh.
Sau một lúc im ắng, Harry gật đầu như thể câu hỏi của cậu đã được trả lời.
"Chúc ngủ ngon, Marvolo." Cậu nói nhẹ nhàng ngay trước khi nhắm mắt lại, và bắt đầu tập hợp các ký ức của ngày vào trong khiên Bế quan Bí thuật.
Marvolo mỉm cười hài lòng. anh biết phải đột ngột buông tha vấn đề làm khó cậu bé tò mò quá mức này.
"Bé ngoan." Việc đó khiến Marvolo cười, thở dài ngọt ngào vì sự mãn nguyện, nhưng Harry ngoan ngoãn không mở mắt hay phản ứng lại.
Sáng hôm sau, Harry thức dậy sớm hơn thời gian bắt đầu học. Harry vẫn tuân theo mệnh lệnh đêm qua, kiên quyết khóa cuộc thảo luận nào đó vào sâu trong não bộ để nó sẽ không đột nhiên bật ra và khiến cậu phân tâm nữa. Cậu sẽ cho Marvolo thất cậu có thể tuân theo mệnh lệnh
Hiện giờ là mùa hè nhưng lịch học của Harry không hề dễ thở hơn. Thực ra, nó còn nhiều hơn trước, Harry đã kiên quyết rằng cậu sẽ không bị tụt hậu trong chế độ luyện tập cho riêng cậu. Và không co phiền nhiễu trong lớp học, cuối cùng được thoát khỏi con mắt quan tâm của Dumbledore, họ có thể thực hiện với tiến triển nhanh hơn.
Marvolo muốn Harry có thể chiến đấu và bảo vệ mình, nếu không may bị tách khỏi cây đũa.
"Những phù thủy, họ có thể. - anh nói - Nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta phải bất lực khi không có đũa phép." Vì thế kể từ mùa hè này, Harry sẽ học cách chiến đấu bằng thân thể và phát triển ma thuật không dùng đũa phép.
Ban đầu, huấn luyện của Harry gồm bài tập về thân thể để có tăng sức mạnh và khả năng chịu đựng. Marvolo bất đầu cho cậu chạy một dặm mỗi buổi sáng trước khi ăn sáng, gia tăng quãng đường sao cho phù hợp. Sau đó, trước khi mặt trời trở nên oi bức, Marvolo sẽ dạy cậu võ thuật mà anh tình cờ học được trong chuyện đi Hogwarts của anh.
"Phía đông xa xôi có lý luận về ma thuật hoàn toàn khác." Marvolo nói khi Harry lặp đi lặp lại chuỗi hành động đấm, đám, chuyển tư thế. Anh đi vòng quanh cậu nhóc, để chắc rằng chân của Harry hạ xuống đủ sâu, giữ trọng lượng cơ thể cân bằng, các cú đánh của cậu được thực hiện một cách chính xác.
Harry đã cởi áo, tập luyện dưới ánh mặt trời, hưởng thụ làn gió hiếm hoi lướt nhẹ qua khi cậu cố gắng giữ thế đứng. Ban đầu, Harry nản chỉ vì Marvolo rất nhiều lần sửa sai cho cậu. Cậu có thói quen xấu là buông thõng và gian lận trong tư thế đứng. Có vấn đề gì nếu ngón chân của cậu chỉa ra quá mức, hay có quan trọng không khi cậu hạ thấp tay xuống vài inch khi đổi thế đứng
Thật không may Marvolo không ấn tượng với lập luận của mình. Anh kiên quyết rằng cậu phải hoàn chỉnh cơ bản trước khi áp dụng chúng thực chiến. Khi Harry lại làm rớt vũ khí hay buông thõng tay, Marvolo đều đánh vào đầu cậu, bàn tay anh xuyên qua đầu và khiến não cậu đông cứng.
"Bây giờ hãy tưởng tượng nếu đó là một cú đấm thật hay một thanh kiếm." Marvolo nói."Em vừa mới mất đầu đấy."
Mắt Harry trợn to và nuốt nước bọt.
Phải tốn một vài ví dụ khác như thế, nhưng bây giờ cơ thể Harry học được cách điều chỉnh nó khi cậu thấy một chút mất thăng bằng hoặc khi có điều gì không ổn. Học để nhận thức cơ thể của mình rất quan trọng để làm chủ các kỹ thuật trung cấp và cao cấp.
"Họ hiếm khi, nếu có, sử dụng đũa phép. - Marvolo tiếp tục, - Họ tin rằng ma thuật là một lực lượng tự nhiên mà có thể được truyền vào cơ thế, và họ sử dụng võ thuật, thiền định để hướng dẫn nó. Cơ thể của họ thực tế trở thành đũa phép. Khả năng nắm giữ ma lực nguyên thủy trong lòng bàn tay em hoặc dự trữ trong cơ thể là cách em thực hiện các pháp thuật không có đũa phép."
Khi mặt trời tới điểm cao nhất, Harry trở về phòng với bùa phép làm lạnh cỡ lớn, bắt đầu tập thiền. Marvolo dạy cậu tất vả về năng lượng khí và khí luân xa. Toàn bộ ý tưởng có vẻ kỳ lạ lúc đầu, nhưng khi Harry bắt đầu tập luyện, cậu thấy di chuyển ma thuật vòng tròn bên trong dễ dàng hơn. Nó giống như hệ thống tuần hoàn riêng biệt cho ma lực vậy. Thiền giúp loại bỏ các trở ngại, mở đường cho ma lực dễ dàng chảy.
Khi mặt trời lặn, sau bữa tối sớm, Harry có thời gian để chơi với những yêu tinh của mình, luyện tập violin, hoặc làm bài tập nhà mùa hè của mình. Harry có lẽ cậu bé 13 tuổi bận rộn nhất - đang bước sang tuổi 14, và cậu không thể tưởng tượng được một người như Ron giữ vững thời gian biểu như thế. Nhưng điều này tốt cho cậu. Nó là tốt hơn nhiều so với việc bị nhốt trong một cái tủ tối chỉ với nhện và trí tưởng tượng của mình để giữ cho không cô đơn. Sau đó, mỗi đêm, sau khi tắm nước lạnh, Harry ngã lên giường, kiệt sức nhưng vô cùng hài lòng.
Tất cả điều này thay đổi trong tuần thứ hai của tháng bảy, không theo một cách tốt đẹp.
Khi ngủ, Marvolo là sự hiện diện thường mát mẻ và êm dịu ở lưng. Cậu cảm thấy an toàn khi được bao bọc trong vòng tay đồng bạn. Nhưng đêm nay, ma thuật tạo ra Marvolo, thay đổi. Dựa vào làn da của Harry, nó đột nhiên cảm thấy trơn và nhờn, kỳ lạ vô cùng. Điều đó đã đủ khó chịu để đánh thức Harry tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu.
Cậu ngọ nguậy quay người để có thể đối mặt với đồng bạn. Việc đầu tiên cậu nhận ra là Marvolo vẫn còn ngủ, mặc dù rõ ràng anh có vẻ lo lắng, dường như đang gặp ác mộng. Điều này thật không bình thường, vì Harry nhớ Marvolo không hề có cơn ác mộng nào trong suốt thời gian họ ngủ với nhau. Nhưng điều gì đã khiến tim cậu đập thình thịch trong sợ hãi là sự xuất hiện đột ngột của vết sẹo hình tia chớp giữa trán anh, chưa từng có trước đây. Nó có hình dạng chính xác, kích thước và vị trí như Harry, nó đang rung động một cách hung bạo.
Nó là nguồn gốc của ma thuật đen đã đánh thức cậu.
Sợ hãi cho đồng bạn, Harry đưa tay ra, nhưng trước khi chạm đến, đôi mắt của Marvolo chợt mở, nhấp nháy qua lại như không nhìn thấy hoặc nhìn thấy cái gì đó khác mà không phải là phòng của Harry. Điều này không chỉ cực kỳ đáng sợ, mà cái nhìn của đôi đồng tử đó hoàn toàn không phải người bạn của cậu. Đôi mắt đỏ như máu tràn ngập giận dữ, thù hận và điên rồ, trong khi Marvolo đầy thanh thản và bình tĩnh. Vài từ vang ra từ đôi môi của đồng bạn, nhưng chúng thật chói tai, không như những tiếng rít mềm mại của Marvolo.
Điều này khiến Harry nhảy ra khỏi giường trong nỗi sợ hãi, nhưng cậu còn lo lắng cho đồng bạn của cậu hơn. "Được rồi, Harry, kéo bản thân lại nào." Tự mắng mình. Và sau đó, gọi lạisự dũng cảm của Gryffindor, Harry vươn bàn tay đang run rẩy ra.
Giây phút chạm vào bả vai của Marvolo, tâm trí của cậu bị tấn công bất ngờ bởi những hình ảnh lóe lên trong tâm trí nhanh đến mức cậu không thấy rõ được chúng. Có hình ảnh của một con vẻ, vẻ ngoài hôi hám giá yếu giống như được kết hợp giữa mụ già và một con yêu tinh. Sinh vặt này cùng đối mắt đỏ điên cuồng như thế. Rất nhanh chóng, hình ảnh biến mất.
"Harry! Harry!"
Âm thanh và không khí lạnh chảy trên khuôn mặt kéo Harry ra khỏi cơn bất tỉnh, nhưng trước khi cậu hoàn toàn ngất đi, có một cái tên trôi qua đầu cậu. Bertha Jorkins.
"Ai là Bertha Jorkins." Harry buột miệng, ngay lập tức liền mở mắt ra.
Câu hỏi rõ ràng làm Marvolo ngạc nhiên, nhưng anh không trả lời.
"Em ổn chứ?" Thay vào đó anh hỏi, nhìn lên và xuống cậu bé như để tìm vết thương.
Điều đó làm Harry nhận ra cơn đau đầu của cậu và sự cuống cuồng sợ hãi của cậu cho Bóng ma.
"Em sao?" Cậu hỏi một cách ngờ vực. "Còn anh thì sao? Anh gặp ác mộng? Em thậm chí không biết anh có thể có cơn ác mộng. Và anh có vết sẹo của em!" Ánh mắt Harry di chuyển qua lại trên trán Marvolo và thở hổn hển. Nó đang sưng, hồng nhạt, và... "Nó chảy máu!" Cậuthở hổn hển, hoảng loạn. Chuyện quái quỷ gì mà bạn sẽ làm cho một con ma khi nó đang chảy máu một cách kì lạ?
"Harry." Marvolo đặt một ngón tay lên môi Harry để ngăn cậu. "Em cũng đang chảy máu." anh nói nhẹ nhàng, cũng rất lo lắng.
Harry chớp mắt, ngừng thở, và run rẩy lên tới cơn cảm thấy một lớp ẩm ướt dày trên đầu ngón tay. Nó nóng khi chạm vào, vẫn đau nhói.
"Cái gì... cái gì đang xảy ra?" Harry hỏi, giọng run rẩy. Dù đó là cái gì thì chắc chắn không phải là cơn ác mộng thường gặp của anh.
Marvolo, không thể xem cậu bé vô cùng sợ hãi vì nửa kia của mình, kéo cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng và ôm chặt cho đến khi Harry ngừng run lên như một chiếc lá mong manh.
"Ta có một suy nghĩ về việc xảy ra, nhưng trước khi ta giải thích, em phải sơ cứu đã. Làm sạch vết thương và bôi thuốc giảm đau vào. Một lọ thuốc đau đầu cũng rất hữu ích." Marvolo dự định đề nghị thêm một thuốc an thần, nhưng anh muốn cậu bé cảnh giác khi anh nói về điều đã xảy ra.
Có chỉ dẫn rõ ràng đã giúp Harry tập trung lại được. Cậu sử dụng các chuyển động quen thuộc của việc áp dụng các thuốc để bản thân bình tỉnh.
"Những liều thuốc này có giúp được anh không?" Harry hỏi, cảm thấy tốt hơn rồi.
Marvolo lắc đầu, mỉm cười trấn an.
"Ta sẽ ổn thôi. Ta không có cơ thể, vì vậy ta không cảm thấy đau đớn như em." Thay vào đó, anh cảm thấy nó trong khắp linh hồn mình, nhưng anh sẽ không nói cho cậu bé biết.
Harry tin tưởng Marvolo sau đó leo lên giường, ngả người trở lại lồng ngực của Marvolo. Rõ ràng là cậu vẫn còn run rẩy, cần tiếp xúc thân thể để tự trấn an. Marvolo sẽ không thừa nhận nhưng anh cũng thấy tốt hơn là giữ cậu bé trong vòng tay của mình.
"Đó là ... Voldemort?" Harry cuối cùng lặng lẽ hỏi.
Marvolo hài lòng khi Harry có thể nghĩ đến vậy. Cậu Nhóc của anh thường hành đôkng có vẻ chẳng biết gì, nhưng Marvolo biết đó phần lớn là mặt nạ, đầu tiên là với gia đình Dursley, sau đó đến bạn bè của cậu, và cuối cùng là Dumbledore. Harry sẽ không sống sót sau cuộc đời ngắn ngủi nhưng rắc rối của em ấy nếu em thực sự là chậm chạp như em ấy thể hiện.
Marvolo gật đầu để trả lời câu hỏi của Harry.
"Em nói Bertha Jorkins." Marvolo bắt đầu, dịu dàng xoa lưng cậu bé. "Có phải em cũng thấy những ảo ảnh không?"
Harry gật đầu nhanh rồi dừng lại và cuộn tròn sâu hơn vào Bóng ma.
"Chúng hiện lên rất nhanh, chồng chéo lên nhau nên em không thể nhìn rõ." Trán Harry nhăn lại trong sự tập trung. "Nhưng em đã nhìn thấy sinh vật ghê rợn như yêu tinh. Nó có đôi mắt của Hắn." Harry nhìn lên, đôi mắt màu xanh lá cây của cậu mở lớn. "Anh cũng nhìn thấy, phải không. Đó là Hắn, phải không?"
Mặt của Marvolo nhăn lại trong ghê tởm.
"Anh thấy thật kinh tởm khi nói về nó, nhưng đó là bản thể khác của anh." Anh trở lời, "Ta sẽ nói cho em những gì ta biết. Một bản khác của ta đã ám vào những con thú nhỏ, nhảy từ sinh vật đến sinh vật, giống như tên kia đã làm với giáo sư dạy PCNTHA đầu tiên của em. Với mỗi sinh mạng mà kẻ kia lấy, hắn trở nên mạnh mẽ hơn một chút và bây giờ, hắn tạo thân thể một yêu tinh, nhét vào linh hồn mình. Đó là thứ mà sinh vật kia là. Chúng ta thật may mắn khi chỉ những Trường Sinh Linh Giá có thể cảm nhận linh hồn chính và không ngược lại-
Harry đồng ý. Cậu không mấy thích thú việc Voldemort phát hiện ra cậu ở đâu và đang làm gì.
"Vì vậy, hắn sẽ trở lại." Harry thở mạnh.
"Không hoàn toàn." Marvolo nói. "Yêu tinh đó chỉ là tạm thời, và nó truyền pháp lực không hiệu quả như một cơ thể thật. Mặc dù vậy, điều khiến anh lo lắng là hắn có thể dễ dàng xây dựng một cơ thể thật hoặc thực hiện nghi lễ phục sinh."
Harry nhớ lại những gì anh nói về việc bị bắt cóc.
"Em sẽ phải cẩn thận từ bây giờ."
"Và ta sẽ luôn bên cạnh em." Marvolo thêm vào.
"Em có nên cảnh báo giáo sư Snape?"
Marvolo im lặng một lúc.
"Em có thực sự muốn?"
Harry gật đầu.
"Em nghĩ thầy ấy nên biết."
"Tốt thôi, nhưng – Marvolo miễn cưỡng nói. Đối với một cậu bé giữ nhiều bí mật, anh biết Harry ghét nói dối những người gần gũi nhất với cậu. – Miễn là hắn không cảnh báo Lão Hiệu Trưởng."
"Cảm ơn anh." Harry nói và sau đó cậu có một ý tưởng. "Nếu Voldemort có thể xây dựng cho mình một cơ thể, tại sao chúng ta không thể làm như vậy với anh?"
Marvolo lắc đầu.
"Hãy nhớ rằng, ta chỉ là một Trường Sinh Linh Giá, thật ra là hai Trường Sinh Linh Giá." Anh trả lời. " Nhưng dù hai Trường Sinh Linh Giá cũng không đủ để lấp đầy con yêu tinh nhỏ nhất."
Ngay sau đó, Harry tự hứa rằng kể cả cậu phải Avada Voldemort trong cơ thể mới của hắn, cậu sẽ làm để đồng bạn có thể hợp nhất với phần linh hồn còn lại.
"Bertha Jorkins là một người bị hắn nhập vào?"
"Không, Hắn lấy thông tin từ bà ấy." Marvolo nói, xoay xở với đống hình ảnh mà anh nhận được. Cuối cùng, anh đã tìm được hình ảnh mà anh đang tìm kiếm, rồi bật mình thẳng dậy. [Lão già ngu ngốc.] Marvolo gần như rít lên vì giận giữ.
Mắt Harry mở to. Giờ thì sao? Thật hiếm khi Marvolo tức giận đến nỗi nói luôn Xà ngữ.
"Cái gì? Anh đã thấy?"
Marvolo vuốt sống mũi của mình, hành động thói quen để giảm bớt bất kỳ căng thẳng.
"Rõ ràng, vị Hiệu trưởng đáng quý của chúng ta đã khôi phục Giải đấu Tam Pháp Thuật cổ xưa và man rợ." Thấy cái nhìn không hiểu của Harry, Marvolo tiếp tục giải thích. "Các giải đấu Tam Pháp Thuật là một cuộc thi được tổ chức bởi một trong ba trường Hogwarts, Beaubaton, hoặc Durmstrang. Năm nay nó sẽ được diễn ra Hogwarts. Một học sinh của mỗi trường sẽ được chọn để đại diện trường học của họ và mỗi người phải đối mặt với ba thách thức suốt năm. Số điểm được đưa ra dựa trên sự thành công của học sinh, và người chiến thắng cuối cùng vào cuối năm nhận được Cúp Tam Pháp Thuật Cup và tiền thưởng."
Phần Gryffindor của Harry thích ý tưởng của một cuộc thi liên quan đến các trường khác.
"Dường như rất vui." Harry nói, miễn sao cậu không phải là một trong những thí sinh. Cậu đã luôn có đủ rắc rối để giải quyết.
"Ngoại trừ việc nó đã được bị ngừng lại một trăm năm trước đây vì quá nhiều học sinh đã chết." Marvolo nói khô khốc.
Harry xìu xuống.
"Thật sao? Có người đã chết thật?" Cậu hỏi một cách hoài nghi. "Chờ một phút. Tại sao Lão Dumbles muốn tổ chức thứ nguy hiểm như thế?"
"Vậy vì sao lão lại để Hòn đá phù thủy trong một trường học đầy nhóc những đứa trẻ?" Marvolo đáp lại.
Tim Harry chìm xuống. "Có phải là một bài kiểm tra?- Harry hỏi. – Dành cho em?"
Marvolo giữ yên lặng nhưng đó đã đủ để trả lời.
Harry đột nhiên cảm thấy như nguy hiểm đang đang bao trùm lấy cậu từ mọi phía. Không phải vì Hogwarts chưa từng thực sự an toàn cho cậu, nhưng vì sự thao túng của Hiệu trưởng. Lần này, các mối đe dọa đến từ Chúa Tể Hắc Ám, và đó là một mức độ nguy hiểm hoàn toàn khác. Ít nhất cậu vẫn còn Marvolo, nhưng ngay cả điều đó dường như quá ngắn ngủi đối với nguồn an ủi của Harry. Một ngày nào đó sớm thôi, Marvolo sẽ phải rời khỏi cậu để hợp nhất với phần còn lại của linh hồn mình, và lúc đó Harry phải đủ mạnh để tự đứng vững.
Nhìn vào hình vẽ các luân xa, ta thấy chúng như các huyệt vị trong truyện kiếm hiệp, rằng khi đã thông chúng/chứa đầy năng lượng vào thì sẽ kết nối được với đất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro