Chapter 5 - part 1


A / N : Đây là chương dài nhất tính đến thời điểm hiện tại (16 trang!), Và tôi rất sợ phải đăng chương này chỉ vì có quá nhiều dự đoán và xây dựng cho nó. 


Chương 5: Quyết định của Severus - ngày 09 tháng 8 năm 1994

Córất nhiều người bị thương bởi những lời nguyền, bùa chú và đám đông hoảng loạn, đến nỗi St.Mungo không thể chứa nổi tất cả. Vì vậy, chỉ những người bị thương nặng nhất mới được chuyển đến St.Mungo, còn với những người khác, một chiếc lều khổng lồ được dựng lên, hoạt động như một bệnh xá tạm thời.

Vài giờ trước, Severus đã nhờ Sirius liên hệ với các thần sáng(1) và nhân viên của Bộ. Là một cựu thần sáng, đó sẽ là nơi tốt nhất cho chú ấy. Kỹ năng của Severus được sử dụng tốt nhất tại căn lều, nơi ông tham gia cùng với hàng tá lang y và pháp sư khác mượn từ St.Mungo. Các tình nguyện viên cũng tràn vào, xử lý những việc nhỏ nhặt nhưng cần thiết để những lang y có thể tập trung vào công việc của họ.

Sau hậu quả của cuộc tấn công, bầu không khí căng thẳng, nghiêm trang và nặng nề với những câu hỏi chưa được trả lời. Ngay cả các pháp sư tầm trung, những người có tâm lý vững vàng, chỉ bằng cách đối phó với nỗi đau khổ và cái chết, họ đã làm việc với một trọng tâm duy nhất. Mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở Severus háo hức về những ngày cuối cùng của cuộc chiến, khi Chúa Tể Hắc Ám tấn công quá nhanh và dữ dội đến mức các bệnh viện bị lấp đầy và họ phải dựng lều tạm thời như thế này. Giống như họ đang ở giữa chiến tranh một lần nữa, như thể họ đã không được hưởng thụ hòa bình trong suốt 13 năm.

Nhưng đây không phải là những suy nghĩ khiến Severus bận tâm. Ngay cả khi ông đang làm việc một cách máy móc thì tâm trí ông đã quay trở lại lô số 4, nơi mà Harry Potter ngủ. Ông đã tua đi tua lại những hình ảnh trong vài phút quan trọng. Bây giờ rõ ràng là Harry đã hành động vì tuyệt vọng. Điều cậu bé làm không phải vô ích, Severus biết nếu Harry không làm những gì cậu đã làm, thì sẽ có rất nhiều thương tích và nhiều cái chết hơn là chỉ một vài người bị nhốt trong cái lều cháy. Nhờ Harry Potter mà World Cup lần thứ 422 không được gọi là "Cuộc thảm sát World Cup".

Phân tích cuộc trò chuyện một chiều bất thường của Harry, giờ đây Severus đã hiểu rằng đó là Nguồn bí ẩn mà Harry đã tương tác, cũng chính nguồn này đã chiếm hữu cơ thể và phép thuật của cậu bé. Điều đó ngoài việc Harry thao túng dấu hiệu hắc ám của mình, trừng phạt Tử Thần Thực Tử như Chúa Tể Hắc Ám đã từng làm, khiến Severus lo lắng hơn bao giờ hết.

"Lần này mình đã vớ được mớ hỗn độn," Severus lẩm bẩm lần thứ năm vào tối hôm đó. Tất cả những gì ông biết là Chúa Tể Hắc Ám đã tự xây dựng một cơ thể, sử dụng một con yêu tinh, nếu Harry có thể tin được. Chúa tể Hắc ám đã đem linh hồn của mình đi thật xa để chiếm hữu lấy Harry? Severus không biết. Phép thuật linh hồn là một nhánh phép thuật mà ông không cảm thấy thoải mái khi học, nhưng ông biết Chúa Tể Hắc Ám đã thực hành nó một cách thuần thục.

Điều duy nhất khiến Severus không thể bế cậu bé lên và giấu cậu đi là việc Harry dường như hoàn toàn kiểm soát tình hình. Đúng, có thứ gì đó đã sử dụng cơ thể của Harry, nhưng đó là một sự đồng ý. Và Harry đã có thể thuyết phục được Nguồn để không xóa ký ức của mình, điều mà Severus bây giờ cảm thấy rất biết ơn. Nó cho thấy Harry đã tin tưởng ông đến mức nào, và Severus sẽ không phản bội điều đó cho đến khi ông ta có được một câu chuyện đầy đủ.

Severus không thể gần hơn để đánh đố một câu trả lời khi ánh bình minh bắt đầu trải những ánh nắng vàng của nó xuống cánh đồng hoang tàn. Một số người chữa bệnh mới làm quen với Severus, và tiếp quản nhiệm vụ của ông. Bây giờ khi người bị thương nghiêm trọng nhất đã ổn định và được chăm sóc, việc này thì những người thực tập và người mới có thể đảm nhận được.

Kiểm tra bùa theo dõi đặt trên giường Harry, ông hài lòng vì cậu bé vẫn đang ngủ say. Ông sẽ ở lại như vậy trong vài giờ nữa. Ông quyết định tận dụng thời điểm này, ra ngoài tìm kiếm Sirius và phát hiện ra người đàn ông đó đang ở cùng một nhóm các thần sáng mặc áo choàng màu đỏ tía. Có vẻ như các cuộc điều tra đã được bắt đầu. Severus ra hiệu để thu hút sự chú ý của Sirius.

"Biết gì cụ thể chưa?" Severus chào hỏi.

"Chào buổi sáng, Sevvie," Sirius trả lời.

"Đừng bắt đầu như thế. Tôi đã tiếp xúc với hơn 50 phù thủy và pháp sư, vài người trong số họ đã khóc, mắng mỏ và làm văng máu khắp người tôi. Tôi không có tâm trạng," Severus cáu kỉnh nói.

Sirius trông có vẻ ngoài phù hợp. Đối với một người đàn ông khốn khổ, người ghê tởm loài người, đó là rất nhiều liên hệ không mong muốn của con người(?). Nhưng vẫn nói "À, nó cũng không phải là một chuyến dã ngoại cho chúng ta," chú rút ra tờ đầu tiên của báo tiên tri buổi sáng, đẩy mạnh nó xuống dưới cái mũi quá cỡ của người đàn ông kia. "Git."

Severus đón lấy tờ giấy và lướt qua nó một cách nhanh chóng. "Bộ thật ngớ ngẩn... thủ phạm không bắt giữ... bảo mật của kẻ lừa đảo... phù thủy hắc ám đang tung hoành không kiểm soát được... sự ô nhục của quốc gia. Ai đã viết cái thứ rác rưởi này? Ah, dĩ nhiên, Rita Skeeter." Ông ngước nhìn Black đang có vẻ hơi lúng túng. "Bộ nói gì?"

Sirius đảo mắt. "Họ đang bảo đảm rằng đây không phải là kẻ-mà-ai-cũng-biết sống lại và tất cả những điều này..." Sirius vẫy một cánh tay để nhận mọi thiệt hại xung quanh họ. "Chỉ là niềm vui quá trớn của một vài pháp sư say rượu."

"Không có khả năng," Severus rút ra, được biết từ Harry rằng đây là những Tử Thần Thực Tử sự, không phải là kẻ mạo danh. "Albus đã xuất hiện chưa?"

"Nếu có, chắc cụ ấy quanh quẩn ở chỗ Weasley. Đó dường như là nơi tập hợp tất cả những người trong Bộ."

Severus tranh luận một lúc về việc liệu ông có đủ kiên nhẫn để giải quyết chuyện đó không. Ông có thể cảm thấy đau đầu dồn dập sau đôi mắt, chỉ là nghĩ. Thật không may, đó không phải là vấn đề kiên nhẫn. Ông cần tất cả thông tin mà ông có thể nhận được trước khi nói chuyện với Harry. Vì vậy, ông đã đến khu vực phía nam của khu cắm trại, ước tính lô 68 ở đâu.

Ông ta ngay lập tức gặp một đám đông hỗn loạn. Không giống như các thần sáng được nhận dạng bởi đồng phục màu đỏ tía, mọi người ở đây đều mặc trang phục gia đình, hoặc những người tham dự World Cup đều mặc quần áo Muggle. Ở rìa ngoài, các câu hỏi và máy ảnh liên tục lóe lên bởi các phóng viên, đôi mắt mệt mỏi của Severus trở nên khó chịu.

Rất may, Weasley là một gia đình đông người, dễ dàng được nhìn thấy bởi số lượng lớn và mái tóc đỏ của họ. Nhưng trước khi ông có thể đến được với họ, thì một giọng nói đã gọi tên và ông chẳng hề muốn nghe nó chút nào. Severus dừng lại giữa chừng. "Gì đó Lucius?" Severus nhăn nhó, sự cáu kỉnh trên mặt ông lập tức bẵng đi và thay bằng sự khinh bỉ lạnh lùng. "Anh muốn gì?"

"Nói chuyện một chút thôi," Lucius đáp lại, bình tĩnh không kém và nhận thức rõ rằng có tai mắt ở khắp mọi nơi.

Severus cho phép mình bị kéo sang một bên và chờ đợi các phường riêng tư (2)cần thiết được dựng lên. "Điều này tốt hơn không mất quá nhiều thời gian," Severus cảnh báo. "Nhờ vào cuộc biểu tình nhỏ của anh, tôi đã làm việc suốt ngày đêm." Và rồi ông nhắm mắt trừng trừng vào Lucius. "Rốt cuộc thì Merlin đã nhét gì vào trong người của anh? Tên ngu ngốc, say rượu?"

Lucius nhếch mép, kiểm tra trạng thái của người bạn cũ của mình. Thông thường, Bậc Thầy Độc Dược có thể không quan tâm đến vẻ ngoài của ông ta, nhưng sự căng thẳng xung quanh đôi mắt nói lên áp lực mà ông đã phải chịu. "Có lẽ tôi nên mời cậu tham gia các lễ hội. Nó như một thứ gì đó có thể giúp cậu giảm căng thẳng."

Severus cười chế nhạo. "Rất phù hợp với anh, Lucius," ông nói. "Well?"

"Chúng tôi không say rượu cũng không phải là một ý thích đơn thuần." Lúc này, Lucius trở nên nghiêm túc. "Đã đến lúc để những baffoons nhẹ dạ (3) đó nhớ tới khả năng của phù thủy hắc ám của chúng ta," ông trả lời, đôi mắt hiện lên tia sáng của sự nhiệt tình như đối với một tôn giáo.

"Và tôi đặt một giả thiết, anh là người dẫn dắt chúng tôi trong phong trào vinh quang này?" Severus nhận xét khô khan.

"Tôi không đánh giá cao giọng điệu của cậu, Severus," Lucius gầm gừ, tiến lên một bước để giảm khoảng cách với đám đông kia. "Cậu sẽ thật khôn ngoan khi xem xét lại vị trí thoải mái của mình với Dumbledore."

Severus, tuy nhiên, không phải là một người dễ đe dọa và ông ấy đang đứng vững vàng. Cả hai đều biết rằng giữa hai người, Severus là một phù thủy mạnh hơn trong vấn đề tâm trí và phép thuật. "Và lại giả sử rằng dấu hiệu hắc ám bùng lên như mặt trời có ý nghĩa với anh?"

Đôi mắt xám lạnh lùng của Lucius nheo lại, và ông lùi lại một bước. "Vậy là cậu đã cảm nhận được nó?" ông hỏi, lén lút nhìn xung quanh mặc dù họ an toàn phía sau các phường riêng tư. "Tôi đã tự hỏi."

Severus lưu ý cách người đàn ông kia xoa cánh tay trái của mình. Xem xét cả hai khả năng chịu đựng nỗi đau cao độ của họ, để khiến Lucius tiếp tục chà xát nó, có nghĩa là nó vẫn là một nỗi phiền toái. Ông vỗ nhẹ vào lưng Harry (có lẽ tác giả bị nhầm lẫn). "Anh nghĩ gì về nó?" hỏi với một không khí vô tâm.

"Cậu nghĩ sao?" Lucius cáu kỉnh quay lại, cuối cùng cũng phát ra một chút hoảng loạn mà ông cảm nhận được ở bên trong. "Đây hoàn toàn là thời điểm tồi tệ nhất (chắc tác giả nhầm lẫn)để Ngài quay trở lại, nhưng Ngài vẫn rất yếu", ông nói thêm và với Severus, có vẻ như Lucius đang cố gắng thuyết phục bản thân về sự thật. "Hoặc nếu không, tại sao Ngài không xuất hiện?"

Nhận ra Lucius thậm chí còn không biết gì hơn, Severus không còn hứng thú với việc dành nhiều phút hơn người bạn cũ của mình. "Chà, anh có thể suy đoán tất cả những gì anh muốn. Mặt khác, tôi có những điều tốt hơn để làm." Và với điều đó, Severus đã phá vỡ các phường bằng một nhát chém gọn gàng của mình.

Trong những sải chân dài đặc trưng của mình, ông để lại Lucius đang bốc khói phía sau, tạo ra một đường bay đến nhóm tóc đỏ. Biết ơn vì danh tiếng lén lút của ông, đám đông ngay lập tức tản ra khi họ nhận ra vẻ nghiêm nghị và quyết đoán trên khuôn mặt ông. Một số người thì thầm và chỉ vào ông khi ông đi qua. Ông bỏ qua tất cả. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ tự hỏi liệu ông có liên quan gì đến vụ tấn công không.

Biết ơn vì sự tỉnh táo của mình, Arthur đã gặp ông giữa chừng. "Tôi có thể giúp anh điều gì?" Arthur hỏi.

Severus lắc đầu, và Arthur hiểu. Họ đang bắn những con mắt tò mò sang bên này. Đó là lý do tại sao ông ghét mọi người xung quanh nói chung, và đặc biệt là các bạch phù thủy. Bọn chúng là một loài nông cạn, hay phán xét, thiên về chính nghĩa. Những suy đoán sẽ tăng cao chỉ vì ông được nhìn thấy đang nói chuyện với Lucius Malfoy, người đàn ông của Bộ cấp cao, người luôn không được nhìn thấy bởi những kẻ khốn khổ như Severus. Và bây giờ ông đang nói chuyện với Arthur Weasley, một bạch phù thủy rất nổi tiếng và là kẻ thù của Malfoy. Không có gì lạ khi máy ảnh của mọi phóng viên đều chĩa vào ông.

Arthur dẫn ông vào trong lều, nơi một nửa số đứa con của ông đang bận rộn đóng gói. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Giáo sư Độc Dược, họ lập tức dừng lại. "Harry! Cậu ấy có ổn không?" Hermione lập tức hỏi, cô bé vặn vẹo những ngón tay.

Severus bắn cho cô gái một ánh mắt khó chịu. Liếc nhìn xung quanh, ông cũng nhận ra cặp song sinh, con trai út của Weasley và đứa con gái của họ. Mỗi người họ đều ngước nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Thật không may khi Harry yêu gia đình này, vì thế ông không thể chế nhạo họ cũng như khiến họ biến mất. Severus thở dài ngao ngán. "Tôi đã đưa cậu Potter trở về nhà ngay khi có dấu hiệu tấn công đầu tiên," Severus nói dối một cách dễ dàng. "Trừ khi cậu ta đọc cái tờ báo rẻ rách đó, cậu ta sẽ hầu như không biết những gì đã xảy ra đêm qua."

Mọi người mỉm cười khó chịu trước tin này. "Mấy đứa, nếu mấy đứa có thể cho chúng ta một chút thời gian?" Arthur hỏi, xua đuổi đám thanh niên tò mò. Biết con mình, ông cũng dựng lên những phường riêng tư xung quanh chúng. "Đó có phải là Malfoy mà anh đang nói chuyện không?" Arthur hỏi, mặc dù ông không thể bỏ qua áo choàng trắng hoặc mái tóc bạch kim của Lucius.

Severus gật đầu, nhưng không cung cấp thêm thông tin. "Anh đã thấy Albus ở đâu?"

"Cụ ấy xuất hiện trong vài phút để tự mình nhìn thấy, nhưng sau đó lại bị gọi đi," Arthur trả lời, đưa tay vuốt mái tóc gừng ngắn. "Không chỉ là nước Anh. Điều này đã trở thành một sự cố quốc tế. ICW đang họp bây giờ. Chắc chắn, Ireland không hài lòng khi vinh quang của họ bị chiếm đoạt bởi mớ hỗn độn này." Rồi ông quay lại nhìn tò mò về Severus. "Cậu có cần tôi chuyển lời không, nếu tôi gặp lại Albus?"

Severus vui mừng khi biết Albus đã được gọi đi. ICW, giống như bất kỳ bộ máy quan liêu nào, là một cỗ máy di chuyển chậm và sẽ mua Severus vài ngày hòa bình trước khi Hiệu trưởng triệu tập ông. "Không có gì thu thập gì hay ho cả," Severus trả lời mất tập trung, tâm trí mệt mỏi của ông đang cố gắng giải thích những lời nói khó hiểu của Lucius. Nếu anh ta không bỏ lỡ dấu hiệu của mình, có vẻ như Lucius muốn trở thành Chúa Tể Hắc Ám tiếp theo!

Chỉ cần suy nghĩ đến đó đã khiến đầu Severus đập thình thịch.

Arthur hơi thất vọng với câu trả lời không có, nhưng ông đã quen với việc Bậc thầy Độc Dược giữ mọi thứ gần ngực ông ấy. Đó không phải là cách của ông để từ bỏ thông tin miễn phí, trừ khi đó là cho Dumbledore.

O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O

Ngày 10 tháng 8 năm 1994

Khi Harry tỉnh dậy, cậu có chút bối rối khi thấy mình đã trở lại Prince, trên giường của chính mình. Điều cuối cùng cậu nhớ được là "Ồ đúng rồi", Harry lẩm bẩm với chính mình và ngã xuống gối. Cậu nhớ cuộc tấn công và cậu nhớ cách đồng bạn yêu cầu sử dụng dấu hiệu hắc ám. Ở một mình khiến Harry muốn chui vào trong chăn và quên đi mọi thứ. Và rồi cậu nhớ Severus đã chăm sóc cậu như thế nào, kể cả sau đó.

Ít nhất, cậu nợ người đàn ông này một lời giải thích. Vì vậy, cậu trượt ra khỏi giường, hài lòng khi thấy tay chân của mình vẫn còn dùng được. Một bùa nhiệt độ nói với cậu rằng hiện giờ đã gần trưa ngày hôm sau vụ tấn công. Harry nhanh chóng hỏi một gia tinh, Severus đang ở đâu.

"Chủ nhân đang ở trong phòng thí nghiệm của ngài ấy," Knobby trả lời. "Chủ nhân đang bảo Knobby hãy nói với cậu chủ nhỏ ăn sáng trước."

Nhìn thấy vẻ quyết tâm trong lập trường của gia tinh nhỏ, Harry đồng ý. Đó là một bữa sáng nhẹ, chỉ là cháo và nước trái cây, nhưng Harry đã sử dụng thời gian này để tham khảo ý kiến ​​của đồng bạn mình.

"Anh có ổn không, Marvolo?" Harry viết trong nhật ký.

Câu trả lời của Marvolo nổi lên từ các trang giấy và xuất hiện ngay bên cạnh Harry. "Ta đã nghỉ ngơi đầy đủ," anh trả lời và nhìn Harry lên xuống. "Chủ yếu là sức mạnh của em mà ta đã sử dụng lần này. Em ổn chứ?"

Harry gật đầu, nhưng mím môi lo lắng. "Em đã có khoảng một triệu bình thuốc, vì vậy giờ em đã hồi phục. Nhưng Severus sẽ muốn có câu trả lời." Cậu ngước nhìn đồng bạn mình tò mò. "Anh muốn làm như thế nào?"

"Ta muốn em giải thích tình huống trước khi ta cho phép ông ấy nhìn thấy ta."

"Trong trường hợp ông ấy phản ứng xấu?" Harry đoán, gật đầu đồng ý. "Đó có lẽ là điều tốt nhất."

Marvolo lặng lẽ đi theo Harry khi họ đi qua đại sảnh Prince đến hầm pha chế độc dược. Harry không ngạc nhiên khi giáo sư của mình đang làm việc. Điều chế độc dược dường như làm dịu đi tâm tình của người đàn ông này như đang bay.

"Severus?" Harry gõ cửa để thu hút sự chú ý của người đàn ông. Cậu ngạc nhiên bởi những quầng thâm dưới mắt giáo sư của mình. "Người đã ngủ chút nào chưa?"

Severus ném bùa ngải trên cả ba vạc mà ông đang điều chế. "Ta không phải là một quý tộc, không," Severus trả lời và nhìn chăm chú vào cậu bé. Ông hài lòng khi thấy đôi mắt của Harry sáng ngời. "Nhóc ăn sáng chưa?"

Trong thời trang tuổi teen điển hình, Harry tròn mắt. "Còn người?"

"Ta sẽ ăn khi chúng ta nói chuyện," Severus nói, dẫn cậu bé ra khỏi hầm của mình. "Có rất nhiều điều nhóc phải nói với ta."

Harry nuốt nước bọt một chút. Không nói một lời nào cho đến khi họ ổn định trong phòng khách và đồ ăn - loại đồ ăn nhẹ hơn cả bữa sáng của Harry - được giao cho Severus. Biết người giáo sư của mình đang chờ đợi, Harry tự hỏi cậu nên bắt đầu từ đâu. Cậu đã giữ bí mật này rất kín và lâu đến nỗi làm chính cậu cũng không thoải mái khi nói ra.

"Hãy cho ta biết Nguồn của nhóc là ai," Severus đề nghị, xem Harry đã gặp phải bao nhiêu rắc rối.

Đó dường như là một nơi tốt để bắt đầu như bất kỳ. "Được rồi," Harry nói, cậu bé như thì thầm vào tai ông. "Người biết Chúa Tể Hắc Ám đã thử nghiệm rất nhiều với sự bất tử phải không?"

Severus gật đầu, không mong Harry bắt đầu với điều đó, nhưng bề ngoài bình tĩnh. "Có rất nhiều tin đồn, và theo ta hiểu, hắn ta đã đi khắp thế giới để tìm kiếm câu trả lời cho sự bất tử."

"Đó không chỉ là sự bất tử mà hắn ta muốn," Harry sửa đổi. "Nếu là vậy, hắn ta sẽ thỏa thuận với ma cà rồng." Harry lắc đầu. "Không, hắn muốn nhiều hơn. Điều hắn muốn là bất khả xâm phạm với chính Tử thần. Nói cách khác, nếu người cắt đầu hắn, hắn vẫn có thể sống lại."

Severus hiểu sự khác biệt mà Harry đang cố gắng thực hiện. "Ta cho rằng hắn ta đã thành công, xem nhóc sống sót như thế nào khi Lời nguyền giết chóc nảy sinh trên nhóc?"

"Hắn ta thực sự đã quản lý nó trong năm thứ 7 của mình." Harry bắn cho giáo viên của mình một cái nhìn tò mò. "Người đã bao giờ nghe nói về trường sinh linh giá (4) chưa?"

Severus nghẹn một chút trên chiếc bánh quy của mình. Ông ta có nghe nói về trường sinh linh giá không? Có, có, ông đã nghe về thuật ngữ này, nhưng chỉ trong ý nghĩa học thuật. Đó là phép thuật đen tối đến nỗi ngay cả trong số các phù thủy hắc ám, nói đến nó cũng giống như là đề cập đến Chúa Tể Hắc Ám. Rốt cuộc, không ai điên rồ hay đủ can đảm để thực sự phá vỡ linh hồn của chính họ và xé nát một mảnh vỡ của nó khỏi phần còn lại.

"Vì vậy, hắn đã có thể tạo ra trường sinh linh giá sau đó? Vào năm thứ 7 của hắn?" Kinh khủng như nó, đạt được sự bất tử và bất khả xâm phạm đến Tử Thần trước khi bạn bước sang tuổi 20 là một kỳ tích ấn tượng.

"Không chỉ một," Harry nói một cách đáng quan ngại.

Severus cứng người. Merlin! Không ai trong lịch sử thế giới phù thủy từng làm nhiều hơn một. Severus rùng mình. "Bao nhiêu?"

Harry lắc đầu. "Ngay cả con cũng không biết điều đó," cậu trả lời thành thật. "Và con cũng không muốn biết."

Đó có lẽ là sự khôn ngoan của cậu bé. Biết quá nhiều thông tin có thể khiến bạn bị giết. Severus tò mò quan sát khi Harry thò tay vào áo choàng và lấy ra một cuốn nhật ký trông rất quen thuộc. Ông nhận ra đó là vật mà cậu bé tạm thời bị tịch thu năm ngoái khi ông phải đưa Harry vào bệnh xá. Phép thuật hắc ám phát ra từ nó cũng rất quen thuộc.

"Đây là trường sinh linh giá đầu tiên," Harry nói, đẩy cuốn sách qua bàn.

Severus đã do dự khi nhặt nó lên, nhưng tin tưởng rằng Harry sẽ không trao nó nếu nó vẫn nguy hiểm. Tuy nhiên, ông đã sử dụng cây đũa phép của mình để lật các trang chỉ trong trường hợp, và hơi thất vọng khi thấy các trang bị trống. "Đây là một trường sinh linh giá?" Nó dường như rất bình thường, rất đơn giản.

"Là một trường sinh linh giá," Harry sửa lại. "Con không nghĩ nó đủ tiêu chuẩn như một người nữa. Chúa Tể Hắc Ám cũng tạo ra một điều kinh khủng khác mà con biết."

"Nó là gì?" Severus đang tự hỏi làm thế nào Harry lại sở hữu không chỉ một, mà là hai mảnh linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám.

Harry hít một hơi thật sâu và từ từ đưa tay lên để đẩy tóc mái của mình lên, để lộ vết sẹo buông nhẹ. "Con."

Như có một hòn đá rơi vào bụng Severus. "Không, không thể nào," ông phủ nhận một cách sốt sắng, buồn bã khi biết rằng đứa trẻ này đang chơi với một phần linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám. "Không có thứ gọi là trường sinh linh giá." Không thể nào là con trai của Lily, cậu bé quá thuần khiết và quá ngây thơ.

Harry nhún vai. "Rõ ràng là có thể. Trước khi Chúa Tể Hắc Ám đến thung lũng Godric, hắn ta đã hoàn thành nghi thức để tạo ra một vụ khủng bố. Tất cả những gì hắn cần là cái chết của một người vô tội, và đoán xem hắn nghĩ ai sẽ có vinh dự này?" Harry hỏi một cách chua chát.

Trước thông tin này, Severus cố gắng tưởng tượng đêm đó phải trôi qua như thế nào. Chúa Tể Hắc Ám kiêu ngạo và bùng lên một màn kịch. Severus không mấy ngạc nhiên khi Chúa Tể Hắc Ám sẽ sử dụng cái chết của đứa trẻ trong lời tiên tri để tạo ra một cơn ác mộng và đảm bảo sự bất tử của hắn ta. Nhưng khi lời nguyền giết chóc trỗi dậy trong hắn, mảnh linh hồn đó hẳn đã hoàn toàn vỡ ra và đi tìm một con thuyền. Một đứa bé ấm áp, sống động, không tự vệ phải có vẻ như là thiên đường đối với một mảnh linh hồn tuyệt vọng ký sinh.

"Ôi trời," Severus thở ra, đột nhiên nhận ra tất cả những hệ lụy và biến chứng có thể xảy ra. Ông nhìn đứa trẻ trước mặt trong sự ngạc nhiên. "Làm thế nào nhóc không trở nên điên rồ?" Đối với vấn đề đó làm thế nào mà cậu bé thậm chí vẫn còn hoạt động?

"Con nghĩ đó là vì nó xảy ra khi con mới chỉ là một đứa trẻ", Harry trả lời. "Con còn trẻ đến mức cơ thể con có thể thích nghi với linh hồn ngoại lai, và phép thuật của con tạo thành một bức tường xung quanh nó để tách nó ra khỏi linh hồn của chính con. Con thậm chí không nhận thấy bất cứ điều gì kỳ lạ khi lớn lên. À, ngoại trừ con có thể nói chuyện với rắn. "

Tâm trí Severus quay cuồng. Đó là một trong một tỷ cơ hội mà Harry sống sót. Nếu hoàn cảnh không chính xác như chúng là gì, hoặc nếu Harry không mạnh mẽ như cậu, Severus chắc chắn rằng cậu bé đã chết từ lâu hoặc mảnh linh hồn của Chúa Tể Hắc cũng sẽ làm ô uế linh hồn của Harry. "Vì vậy, nó vẫn còn trong nhóc?" Severus hỏi, nhớ lại cách Harry giữ cuộc tranh cãi một phía.

"À không," Harry nói. "Hãy nhớ lại năm thứ hai, làm thế nào con tìm thấy Ginny trong Phòng chứa bí mật?"

Severus gật đầu chậm chạp, kéo mọi thứ ông có thể nhớ từ năm đó.

"Ừm, Ginny là chủ sở hữu đầu tiên của cuốn nhật ký này," Harry nói và tóm tắt ngắn gọn về cách Ginny đã cho cuốn nhật ký bằng cảm xúc của mình và làm thế nào cô ấy bị chiếm hữu và để cho Basilisk(5) vào trường. "Khi con tìm thấy xác cô bé, cô bé ấy gần như đã chết và hồn ma của Tom Marvolo Riddle đang bay lơ lửng trên cơ thể cô ấy." Harry nhận thấy Severus không phản ứng gì với cái tên cả. Vì vậy cậu đã sử dụng cây đũa phép của mình và viết tên trong không khí, giống như Tom đã làm cho cậu hai năm trước. Và sau đó với một cây đũa phép, cậu sắp xếp lại các chữ cái.

Nếu bạn hỏi ông sau đó, Severus sẽ phủ nhận rằng ông đã há hốc như một con cá với dòng chữ: "I AM LORD VOLDEMORT," đánh vần trước ông. Tay phải của ông đã tự động che đi dấu hiệu.

Harry để cho giáo sư của mình ngộp thở một lúc trước khi tiếp tục. "Tom có ​​thể cảm nhận được sự khủng khiếp bên trong con và muốn hợp nhất với nó. Dĩ nhiên, con không biết anh ta đang nói về điều gì. Tất cả những gì con biết là Ginny đang trượt đi khi con chỉ đứng đó, không tự vệ, và con biết con Không thể đánh bại anh ta, "Harry thành thật nói. "Con chỉ mới học năm hai và Tom đã đe dọa sẽ giải phóng Basilisk ra."

"Cho nên nhóc đã thực hiện một cuộc trao đổi?" Severus kết luận.

Harry gật đầu. "Cuộc sống của con đã bị ảnh hưởng bởi cô bé," cậu nói rõ. "Nhưng hãy nhìn xem, vấn đề là, trường sinh linh giá trong con là cái cuối cùng mà Chúa Tể Hắc Ám từng tạo ra và nó có tất cả kiến thức của Ngài cho đến khi lời nguyền chết chóc bật lại." Harry đang nói nhanh hơn, trở nên phấn khích hơn. Ban đầu cậu miễn cưỡng nói về người bạn đặc biệt của mình, nhưng bây giờ cảm thấy thật tự do khi chia sẻ phần tốt nhất của cuộc đời cậu bé với người mà cậu quan tâm. "Nhưng đó không phải là tất cả. Nó cũng sống trong con trong 11 năm tiếp theo, trải nghiệm mọi thứ con trải qua. Người không thấy sao, giáo sư?" Harry nghiêng người về phía trước, sẵn sàng để giáo sư của mình hiểu, đôi mắt xanh rung động. "Marvolo không muốn làm tổn thương con vì linh hồn của chúng con thực tế là một và giống nhau!"

Severus chùng xuống ghế, ước gì mình có một Firewhiskey (6) trên tay. Ông có thể thấy làm thế nào tất cả những điều này có thể tạo ra một loại cảm giác xoắn. Nếu Harry không bị hủy hoại bởi mảnh linh hồn, thì có thể giả định rằng sau 11 năm, mảnh linh hồn đã bị ô nhiễm - hoặc nhiều khả năng đã được thanh lọc - thay vào đó là linh hồn mạnh mẽ hơn của Harry. Lạ lùng như thế này, nó có ý nghĩa - đó là nếu bạn có thể đình chỉ sự hoài nghi của mình.

"Giả sử tất cả những gì nhóc nói là đúng," Severus nói và nhanh chóng giơ tay khi cậu bé mở miệng phản đối. "Giả sử, nhóc hoàn toàn an toàn với anh chàng Marvolo này, điều đó vẫn không có nghĩa là cậu ta là người an toàn hơn cậu ta trước khi bị mất đi cơ thể của mình. Bất cứ lúc nào, cậu ta có thể bắt và tiêu diệt nhóc."

"Marvolo không phải là Voldemort," Harry nói chắc chắn. "Voldemort thật điên rồ vì hắn ta đã mổ xẻ linh hồn của mình quá nhiều lần. Mặc dù vậy, những điều kinh khủng đó là những tính cách mà Voldemort không muốn và gạt chúng sang một bên. Marvolo được tạo thành từ hai trong số những tính cách này, trẻ nhất và già nhất- ngây thơ và khôn ngoan nhất. Nó dường như cân bằng khá tốt. "

Severus xoa mặt gay gắt. "Nhóc đang nói với ta tất cả điều này bởi vì nhóc muốn ta tham gia cùng nhóc, đúng chứ?" ông hỏi, chỉ vào chỗ trống.

"Người không thể phủ nhận người là một phù thủy hắc ám", Harry nói. "Và khi Marvolo hợp nhất trở lại với Voldemort, phần lớn sự điên rồ của Chúa Tể Hắc sẽ được khắc phục."

"Hắn ta đã giết cha mẹ của nhóc, Harry," Severus nhắc nhở cậu bé. "Hắn ta đã giết Lily, và hắn ta có ý định giết tất cả những người sinh ra ở Muggle. Nhóc sẽ làm gì khi hắn ta theo đuổi bạn của nhóc, cô Granger?"

Harry lắc đầu. "Không. Nó sẽ không giống như cuộc chiến cuối cùng. Marvolo thấy bây giờ tất cả những vụ giết chóc và tra tấn đó chỉ là vô nghĩa và phản tác dụng với nguyên nhân." Harry nghiêng người về phía trước. "Và hãy nhớ rằng, Chúa Tể Hắc Ám đã cho mẹ con tận 3 cơ hội để bước sang một bên. Ngay cả khi hắn ta bị điên, ngay cả lúc tồi tệ nhất, hắn ta cũng không muốn giết mẹ con!"

"Không, nó chỉ là để giết nhóc!" Severus cuối cùng cũng hét lên trong thất vọng, làm đảo lộn khay đồ ăn vặt nhỏ trên bàn.

"Hắn ta chỉ tự bảo vệ mình," Harry gào lại. "Người sẽ làm gì nếu người là Chúa Tể Hắc Ám và một đứa bé được tiên tri là sẽ giết người?"

Lần thứ hai sau bấy nhiêu giờ, Severus đóng băng. Mặt ông đỏ bừng. "Nhóc biết về lời tiên tri?"

Harry gật đầu. "Con biết hầu hết những điều mà Marvolo làm. Chúng con giữ rất ít bí mật với nhau", cậu trả lời. "Và con biết rằng chính người là người đã giao một nửa lời tiên tri cho Chúa Tể Hắc Ám."

Severus gầm gừ và nhảy lên chân rất nhanh, chiếc ghế của ông bay trở lại với một vụ tai nạn. "Nếu ngươi biết nhiều như vậy, Potter ," Severus gầm gừ, ông cúi xuống áp mũi vào cậu bé. "Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở đây!"

Harry ngạc nhiên khi thấy giáo sư của mình tức giận như thế nào. Ông ấy thậm chí còn gọi cậu là Potter! Nhưng sau đó Harry nhận ra Severus đang đả kích vì bị tổn thương hoặc sợ hãi. Ngẫu nhiên, Harry nắm lấy nắm tay siết chặt của Severus bằng hai bàn tay nhỏ hơn và ôm nó sát vào ngực cậu. "Con chưa bao giờ đổ lỗi cho người, Severus," Harry nói nhẹ nhàng. "Người không thể biết lời tiên tri nói về con. Người thậm chí còn không biết thời điểm mẹ con đang mang thai."

Và rồi đột nhiên, tất cả các cuộc chiến dường như rút hết khỏi Bậc thầy Độc Dược. "Đừng, Harry," Severus nài nỉ, mềm mại không kém. Tất cả cơn thịnh nộ và sợ hãi nhanh chóng tan biến, khiến ông kiệt sức. "Ta không xứng đáng với sự tha thứ của nhóc, hoặc Lily là vì vấn đề đó."

"Không có gì để tha thứ," Harry nói chắc chắn. "Đó không phải là lỗi của người."

"Sau đó là của ai?" Severus cay đắng trở lại.

Mặt Harry tối sầm lại. "Có nhiều người để con đổ lỗi. Trước tiên, cha mẹ con. Thời điểm họ biết lời tiên tri là về đứa con trai chưa chào đời của họ, họ nên trốn khỏi Anh. Không giống như cha con có khả năng. Nhưng hầu hết con đều đổ lỗi cho Dumbledore ." Harry nhẹ nhàng dẫn giáo sư của mình trở lại chỗ ngồi và rót cho người đàn ông một tách trà nóng. "Nếu con là Dumbledore, con sẽ hợp pháp hóa hoặc buộc mọi thành viên của Hội dùng Veritaserum (7) để tìm ra ai là gián điệp. Không chỉ đơn giản là đưa ra các giả định ngẫu nhiên trong một vấn đề quan trọng như vậy. Và sau đó con sẽ đề phòng nhiều hơn là chỉ dựa vào Bùa Fidelius (8). Bố mẹ con đã ở nơi đó hơn một năm! Đó không phải là một điều thông minh khi bị Tử Thần Thực Tử săn lùng. Người không thấy sao? Dumbledore có thể làm được nhiều hơn thế, nhưng cụ ấy đã không làm."

Tất nhiên, đây đều là những suy nghĩ giống nhau xuất hiện trong đầu Severus sau khi ông mất Lily. Bạn sẽ nghĩ rằng Hiệu trưởng sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ người duy nhất có thể giết Chúa Tể Hắc Ám, nhưng Albus đã nghi ngờ về tất cả mọi thứ. "Ta sẽ phải suy nghĩ về tất cả những điều này, Harry," Severus nói, đứng dậy, lần này chậm rãi như thể ông có trọng lượng của thế giới trên vai. "Ta sẽ có câu trả lời cho nhóc vào ngày mai. Cho đến lúc đó, ta đảm bảo với nhóc, ta sẽ nói điều này với không ai."

Harry gật đầu hiểu ý. "Yeah, người thực sự đã chết đứng trước đó cho đến khi chúng ta bắt đầu nói chuyện."

O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O

(1) Thần Sáng (Auror): là tên một chức danh quyền lực trong Bộ Pháp thuật, đứng đầu là Giám đốc Sở Thần Sáng. Họ có quyền sử dụng những pháp thuật cao cấp như lời nguyền giết chóc (Avada Kedavra) và sử dụng các bùa chú tinh vi khác. Do những quyền lực cao cấp nên bọn gây rất nhiều thù hận với họ (từ ).

Thần sáng rất được coi trọng trong thế giới Pháp thuật bởi họ là những người bảo vệ công lý, chống lại các thế lực xấu xa. Tuy nhiên, họ và gia đình cũng gặp phải rất nhiều áp lực và nguy hiểm. Điều này gây nên một mối căm phẫn cực lớn trong cộng đồng Pháp thuật. Thần sáng hoạt động mạnh vào những năm 70 của thế kỉ XX, thời kì Voldemort nắm quyền lực lớn với rất nhiều dưới trướng. Tuy nhiên, công việc này không thực sự thành công, khi mà có khá nhiều kẻ vẫn chạy được tội, và tiếp tục gây rối, điển hình là vụ việc xảy ra ở cúp Thế giới

Sau khi Voldemort phục hồi quyền lực và công khai ra mặt, mỗi Thần sáng đều cố gắng trong việc tìm kiếm hắn và đám tay chân thân tín, nhưng việc đó không mang lại kết quả gì. Các Thần sáng được giao nhiệm vụ bảo vệ các điểm trọng yếu như trường Hogwarts, nhà ga Hogsmeade... và đặc biệt là bảo vệ Harry Potter.

O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O

(1) Thần Sáng (Auror): là tên một chức danh quyền lực trong Bộ Pháp thuật, đứng đầu là Giám đốc Sở Thần Sáng. Họ có quyền sử dụng những pháp thuật cao cấp như lời nguyền giết chóc (Avada Kedavra) và sử dụng các bùa chú tinh vi khác. Do những quyền lực cao cấp nên bọn gây rất nhiều thù hận với họ (từ ).

Thần sáng rất được coi trọng trong thế giới Pháp thuật bởi họ là những người bảo vệ công lý, chống lại các thế lực xấu xa. Tuy nhiên, họ và gia đình cũng gặp phải rất nhiều áp lực và nguy hiểm. Điều này gây nên một mối căm phẫn cực lớn trong cộng đồng Pháp thuật. Thần sáng hoạt động mạnh vào những năm 70 của thế kỉ XX, thời kì Voldemort nắm quyền lực lớn với rất nhiều dưới trướng. Tuy nhiên, công việc này không thực sự thành công, khi mà có khá nhiều kẻ vẫn chạy được tội, và tiếp tục gây rối, điển hình là vụ việc xảy ra ở cúp Thế giới

Sau khi Voldemort phục hồi quyền lực và công khai ra mặt, mỗi Thần sáng đều cố gắng trong việc tìm kiếm hắn và đám tay chân thân tín, nhưng việc đó không mang lại kết quả gì. Các Thần sáng được giao nhiệm vụ bảo vệ các điểm trọng yếu như trường Hogwarts, nhà ga Hogsmeade... và đặc biệt là bảo vệ Harry Potter.

(2) nguyên văn: privacy wards. Đây là những cái phòng ở bệnh viện, mỗi phòng đều khác nhau ví dụ như là phòng dành cho trẻ em, nhân viên,... đó là một loại phòng riêng tư cho bệnh nhân.

(3) nguyên văn: Light-minded baffoons

(4) Trường Sinh Linh Giá (Horcrux): đó là một dụng cụ thuộc về được tạo ra để đạt đến sự . Khái niệm Trường Sinh Linh Giá được dùng đầu tiên ở tập 6 , mặc dù có những Trường Sinh Linh Giá đã tồn tại từ những tập trước đó mà không được nhận biết. Thông qua nhân vật mà các đặc tính của Trường Sinh Linh Giá được đưa ra. Việc tìm thấy và phá hủy những Trường Sinh Linh Giá của là vấn đề chính được đề cập đến 2 tập truyện cuối của bộ truyện: Harry Potter và hoàng tử lai.

(5) Basilisk là một đại xà  , còn được gọi là Vua Rắn. Nó là một loại lai tạo. Một phù thủy hắc ám người Hy Lạp là người đầu tiên nhân giống Basilisk; ông đã hoàn thành điều này bằng cách ấp một quả trứng gà bên dưới một con cóc từ đó tạo ra Basilisk. Nhân giống Basilisk đã bị cấm trong thời trung cổ. Việc thực hành có thể được ẩn đi khi đến kiểm tra bằng cách đơn giản là lấy trứng ra khỏi con cóc. 

(6) Firewhisky là một thức uống có cồn được tiêu thụ bởi các pháp sư và phù thủy. Những người dưới mười bảy tuổi không được phép mua nó, nghĩa là họ không được phép uống nó. Quy tắc này không phải lúc nào cũng tuân theo. Các thương hiệu nổi tiếng bao gồm Old Firewhisky và Blishen's Firewhisky của Ogden. Nó được biết là gây ra cảm giác nóng rát khi say rượu.

(7) Veritaserum là một loại chân dược  mạnh mẽ. Dược có hiệu quả buộc người uống phải trả lời trung thực bất kỳ câu hỏi được đặt ra, mặc dù có một số phương pháp phản kháng. Việc sử dụng thuốc này được kiểm soát chặt chẽ bởi Bộ.

(8) Bùa trung thành - Fidelius Charm: Fidelis là tiếng Latin, có nghĩa là đáng tin cậy và trung thành. Cái tên "Fideliu" có nguồn gốc từ từ này, có nghĩa là đáng tin cậy hơn và trung thành hơn. Bùa trung thành là một loại bùa cực kì khó và phức tạp nhưng lại rất hiệu nghiệm khi được dùng để che giấu bí mật trong linh hồn của một cá nhân nào đó; một phù thủy hay pháp sư bất kì nắm giữ bí mật chủ chốt được gọi là Người giữ bí mật. Vị trí của ngôi nhà được bảo vệ bởi bùa phép này sẽ vô hình, không thể sờ thấy được cũng như không thể định vị được và cách âm với bên ngoài. Đây là câu thần chú cực kì cũ, một trong những câu thần chú cổ xưa nhất.


~*~

chuyên mục ý kiến cá nhân:

đến giờ này tôi vẫn không hiểu tại sao có nhiều người lại ghét cay ghét đắng giáo sư Snape như vậy, rõ ràng, ông ấy vô tội, người không biết không có tội. trong suốt 7 năm học, mặc dù đối xử gay gắt với Harry nhưng không thể không thừa nhận sự quan tâm của ông dành cho cậu ấy. điều đáng nói là Harry không hề tập trung vào việc học của cậu ấy nếu như không có sự gay gắt của giáo sư thì Harry cũng ... . Giáo sư đã chấp nhận việc phản bội lại tín ngưỡng mà thấy ấy thề nguyện trung thành trước đó, sẵn sàng để Dumbledore lợi dụng chỉ vì ông nghĩ mình là người đã gián tiếp giết chết Lily... 

well, giáo sư bị ám ảnh với cảnh gia bạo và những trò đùa thời trẻ của James, coi như là trò đùa nhưng nó nguy hiểm đến tính mạng ví dụ như lần nhóm đạo tặc đã đẩy giáo sư vào trong rừng khi mà Remus hóa thành người sói, nó là bình thường? Lily là người đưa tay ra giúp đỡ giáo sư, đương nhiên, nếu trong cảnh ngộ đó ai cũng cho rằng cô ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình. vào thời điểm Lily chết, giáo sư dường như suy sụp. không thể cứ mãi trách giáo sư tại sao lại đối xử với Harry này, vân vân, ... con của người suýt chút hại chết mình và người là ánh sáng của cuộc đời ... well.

fan giáo sư: Severus Snape không có làm gì sai !!!

về phần cụ Dumbledore, tôi thấy tác giả nói rất đúng. cụ ấy có thể giúp nhưng lại lựa chọn 'không'. không biết nói gì nữa. 

như tác giả đã đề cập, chương này rất dài (16 trang), nên chúng ta tiếp tục chia phần ra hoi ~~ vì quá nhiều chữ, trong quá trình dịch sẽ có sai sót, xin thông cảm. 

công sức dịch, không khuyến khích các bạn đọc chùa. thích thì vote không thích thì vote ~~ mlemm mlemm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro