Chương 10. Lối thoát
Hermione đứng giữa phòng, ánh sáng mờ ảo từ chiếc máy xoay thời gian chiếu lên mặt cô, những tia sáng lấp lánh như mời gọi một chuyến đi đầy rủi ro. Cô đã không ngừng trăn trở suốt những ngày qua. Cuộc chiến trong quá khứ với Tom Riddle, những trận đấu nội tâm với chính mình, tất cả dường như đang đẩy cô đến quyết định này. Nếu cô có thể thay đổi mọi thứ, thì chắc chắn, cô sẽ tìm ra một lối thoát. Một lối thoát không chỉ cho mình, mà cho cả thế giới.
Không có gì ngăn cản cô. Cô bước lại gần, lòng đầy quyết tâm, và xoay chiếc đồng hồ. Mọi thứ trở nên mờ ảo. Rồi, chỉ trong nháy mắt, cô đã không còn ở đây nữa.
Khi mở mắt ra, Hermione nhận ra mình đã không đi đến tương lai mà mình hy vọng. Thay vào đó, cô đứng trong một thế giới đổ nát, đầy mây mù và sự tàn phá. Cảnh tượng trước mắt giống như một cơn ác mộng kéo dài. Cả thành phố im lìm, nhưng không thể giấu nổi dấu vết của sự sụp đổ. Bóng tối trùm lên từng ngóc ngách, và một cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp không gian.
Voldemort đã thắng. Quá khứ của cô không chỉ là một thế giới u tối, mà là một đế chế tàn ác không có lối thoát. Cô nhìn thấy những dấu hiệu của một xã hội bị áp bức, nơi sự tồn tại của mình - và những người khác - đã bị quên lãng. Cô cảm thấy mình như một hạt bụi vô hình trong cái vũ trụ lạnh lùng này.
Nhưng điều khiến Hermione hoảng sợ nhất không phải là sự tàn ác của Voldemort. Đó là cảm giác mà cô đã luôn né tránh, giờ lại đang rượt đuổi theo mình. Cảm giác bị săn đuổi.
"Cô ấy ở đây, ở đâu?" một giọng nói vang lên trong không gian.
"Cô ta không thể trốn thoát nữa," một giọng khác trả lời, lạnh lùng và đầy quyết đoán.
Hermione quay cuồng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mặc dù cô không thể thấy họ, nhưng cô cảm nhận được. Con quái vật của quá khứ, những thợ săn tàn nhẫn mà Voldemort đã cử đi, vẫn lùng sục, vẫn săn đuổi. Họ vẫn luôn lục tung thành phố này, tìm kiếm cô.
Cảm giác tuyệt vọng khiến cô run rẩy. Đó là một thế giới tồi tệ, một thế giới không thể cứu vãn, và Hermione biết mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Cô vội vàng xoay máy thời gian lần nữa, và trước khi mọi thứ kịp sụp đổ, cô trở lại quá khứ, nơi chỉ có sự mệt mỏi và nỗi lo âu dày vò trong tâm trí.
Khi trở về, cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đã kiệt sức. Cô ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, thân thể rã rời vì hoảng loạn. Quá khứ mà cô đang cố gắng thay đổi, thậm chí không phải là tương lai cô mong muốn. Hermione thở dốc, đôi tay run rẩy khi ôm lấy mặt mình, cảm giác tội lỗi, sợ hãi và kiệt sức tràn ngập trong cô.
Đúng lúc đó, Brian bước vào phòng. Cậu đứng lặng im nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng. Nhưng ngay khi nhìn thấy cô, đôi mắt cậu cũng ánh lên sự hối hận. Brian đã nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Hermione, điều mà chính cô còn chưa kịp nhận ra: cô không chỉ lo lắng về những gì sẽ xảy ra, mà còn về những gì đã xảy ra giữa cô và Tom. Cô cảm nhận được một sự thay đổi trong lòng mình, một thay đổi mà cô không thể giải thích được, dù nó thật sự đang lớn dần trong tim cô.
"Cậu ổn chứ?" Brian hỏi, giọng cậu khàn đi vì lo lắng.
Hermione không thể trả lời ngay lập tức. Cô chỉ nhìn Brian, rồi lại quay đi, không muốn cậu thấy những giọt nước mắt đang trào ra. Cô không thể nói ra nỗi sợ hãi của mình - sợ rằng quá khứ không thể thay đổi, và sợ rằng bản thân cô không đủ mạnh mẽ để đối mặt với nó. Và một phần khác của cô, sâu trong lòng, cũng sợ rằng mối quan hệ giữa cô và Brian sẽ không còn như xưa nữa.
Brian thở dài, bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu không hỏi thêm gì, chỉ đặt tay lên vai Hermione. Cậu không thể che giấu nỗi hối hận trong lòng mình. Cậu biết, sau khi bị Tom đánh, cảm xúc của mình đã thay đổi. Cậu không còn là người bạn chỉ biết bảo vệ cô nữa. Cậu muốn nhiều hơn thế. Nhưng không phải lúc này. Không phải khi Hermione đang vật lộn với những điều khủng khiếp đến thế.
"Cậu không phải một mình," Brian nhẹ nhàng nói, đôi mắt cậu đầy sự kiên định, dù trái tim cậu cũng đang bị xé nát bởi những cảm xúc lẫn lộn.
Hermione không nói gì, nhưng trái tim cô cảm nhận được sự an ủi. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô có Brian bên cạnh, và đó là một điều mà cô không muốn đánh mất.
Hermione ngồi lặng lẽ bên cạnh bàn, tâm trí vẫn không thể rời khỏi những gì cô vừa trải qua. Hơi thở của cô vẫn không ổn định, nhưng không gian quanh cô dần lắng lại. Dường như cả thế giới đang chìm vào im lặng, cho phép cô tìm lại bình yên trong khoảnh khắc nhỏ bé này. Nhưng trong sự tĩnh lặng đó, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô.
Hermione ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Brian - đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng và kiên quyết. Không có lời nói nào, nhưng cô cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi trong cậu. Brian không còn là người bạn thân mà cô luôn tìm đến khi có khó khăn, mà giờ đây cậu ấy đang đứng trước cô như một người đàn ông trưởng thành, với một thứ tình cảm sâu sắc mà chính Hermione cũng chưa sẵn sàng đón nhận.
Brian không nói gì ngay lập tức. Cậu chỉ đứng dậy, đi đến tủ quần áo gần đó, và lấy ra một chiếc khăn choàng đặc trưng của nước Nga - màu đỏ rực rỡ, thêu hoa văn tinh xảo, mang một vẻ đẹp mê hoặc. Cậu nhẹ nhàng bước đến và quàng chiếc khăn lên vai Hermione. Mái tóc ngắn của cô như bị chiếc khăn mềm mại đó vây quanh, tạo thành một lớp bảo vệ dịu dàng.
"Đây là món quà cho cậu," Brian thì thầm, đôi mắt cậu không rời khỏi gương mặt Hermione. "Món quà này... có lẽ sẽ giúp cậu ấm áp hơn trong những ngày sắp tới."
Hermione cảm thấy một làn sóng ấm áp bao phủ tâm hồn, dù chiếc khăn không chỉ đơn thuần là một món quà vật chất. Nó như một lời an ủi, một biểu hiện của sự quan tâm sâu sắc mà Brian dành cho cô. Những ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc khăn, cảm nhận sự mềm mại của nó, và sự vững vàng trong từng sợi chỉ.
"Brian..." Hermione mở lời, nhưng lại im bặt. Cô cảm nhận được sức mạnh của chiếc khăn, không chỉ từ chất liệu mềm mại mà còn từ tấm lòng của người tặng. Cô không biết phải nói gì lúc này, khi trái tim mình đã hỗn loạn với bao nhiêu suy nghĩ và cảm xúc.
"Đừng lo, Hermione," Brian nói khẽ, như thể đọc được suy nghĩ của cô. "Mặc dù mọi thứ đang thay đổi, nhưng cậu không bao giờ phải đối mặt với chúng một mình. Tôi sẽ luôn ở đây."
Hermione cảm thấy những lời đó như một lời hứa thầm lặng, đầy kiên định và đáng tin cậy. Dù mọi thứ ngoài kia có thể thay đổi, dù cô có thể phải đối mặt với những quyết định khó khăn, thì ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô có Brian bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro