Chương 21: Như sương mù giấc mộng
Chương 21: Như sương mù giấc mộng
".... Gia gia không có việc gì đi, hắn sức khỏe có tốt không?"
"Sức khỏe của gia gia hiện tại không tốt lắm, gia gia vừa mới ngủ một giấc rồi..." Itadori Yuuji xoa xoa mày, có điểm rầu rĩ: "Nagisa ca ca... Ta hảo lo lắng a, sợ gia gia sẽ xảy ra chuyện."
".... Không có việc gì, Yuuji." Inui Nagisa hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, hắn đối thiếu niên ủ rũ trấn an: "Gia gia hắn sẽ không có việc gì, ta hiện tại đang ở Yokohama, chờ ta xử lý xong công việc liền sẽ đi thăm gia gia và Yuuji."
"Gia gia hắn liền nhờ ngươi, thỉnh gửi lời nhắn của ta cho hắn là ta có mua vài hộp trà hắn thích chuẩn bị mang trở về."
"Hảo, ta đã biết..." Itadori Yuuji cũng không buồn rầu quá lâu, hắn lập tức hồi phục sức sống thường ngày: "Nagisa ca ca đang ở Yokohama sao? Ta tưởng ngươi đang ở Tokyo học tập."
"Bởi vì một chút chuyện nên ta đã xin nghỉ trường học thời gian. Tính, cũng không có việc gì phiền phức, ngươi đừng lo lắng."
Inui Nagisa nhanh chóng quyết định: "Ta sẽ lập tức trở về thăm Wasuke gia gia, nói với hắn là ta thật nhớ hắn nhé?"
"Ta đã biết! Như vậy ta trước xử lý chỗ ngủ cho Nagisa ca ca?" Itadori Yuuji vực dậy tinh thần, hắn hỏi.
"Ân... Vậy phiền toái Yuuji, ta sẽ ở lại chỗ ngươi chăm sóc gia gia thời gian." Inui Nagisa không xoắn xuýt quá nhiều quyết định thay thiếu niên chăm sóc gia gia ở bệnh viện.
Vì thế hắn liền phải ở nhà Itadori thời gian, mà Itadori gia hắn cũng từng ở vài lần, cho nên cũng không khách khí quá nhiều.
Chờ cùng Itadori Yuuji trò chuyện xong xuôi, Inui Nagisa ấn diệt di động, hắn thở hắt một hơi, tâm trạng có điểm ủ rũ.
"Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá a..."
Inui Nagisa lẩm bẩm, hắn vò đầu bất đắc dĩ, "Từ việc Shinichi đột nhiên mất tích, cho tới thức tỉnh dị năng, đến việc đắc tội Mafia Cảng người, bây giờ Wasuke gia gia sức khỏe không tốt phải ở bệnh viện...."
A a a... Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng a!
Inui Nagisa cảm thấy năm nay hắn thật xui xẻo, từ việc tai nạn dưỡng bệnh mấy tháng, những chuyện còn lại cứ liên tiếp xảy ra...
Hảo mệt mỏi a, hảo phiền toái a. Nhưng cũng không phiền toái bằng việc hắn biết trên thế giới này có dị năng giả.
Inui Nagisa buồn bực nhìn di động trong tay, hắn hơi thất thần.
Itadori Yuuji, mặc dù không phải huyết thống đệ đệ nhưng Nagisa luôn coi hắn như đệ đệ ruột vậy.
Ở vài lần nghỉ hè hắn được ba mẹ dẫn đi ở Itadori gia, được Itadori Wasuke chăm sóc thời gian, khi đó Itadori Yuuji còn nhỏ hai người thân thiết coi nhau như huynh đệ vậy.
Mặc dù không còn thường xuyên lui tới, nhưng vẫn giữ liên lạc, hơn nữa Inui Nagisa là thật sự đem Itadori Wasuke và Itadori Yuuji xem như người thân quan trọng ít ỏi.
Hắn người thân không phải nhiều năm mất tích liên lạc chính là đã qua đời.
Inui Nagisa chính là bị Kudo gia bọn họ mang lớn lên, sớm mất đi ba mẹ, ngay cả biểu ca cũng mất tích liên lạc, chỉ còn có Itadori gia hai người được Inui Nagisa coi như gia gia đệ đệ.
"Có lẽ ngày mai phải đi thôi..." Inui Nagisa lẩm bẩm, hắn thở dài vuốt mặt.
Hắn còn tính toán ở lại Yokohama vài ngày để khai phá dị năng, xem xem có hay không nguy hiểm, nhưng hiện tại thời gian không cho phép hắn ở đây.
Trước đi nói với Ranpo cùng xã trưởng đi... Ai, chỉ mong Wasuke gia gia không có việc gì.
.
"A! Nagisa chuẩn bị rời đi sao?!"
Nakajima Atsushi eo bị dây thừng cột, sợi dây được Miyazama Kenji nắm lấy, hắn phiêu phù không trung như diều, vẻ mặt kinh ngạc.
Miyazama Kenji: "Hảo bất ngờ a..."
"Đúng vậy, ta còn tưởng Nagisa sẽ ở trinh thám xã chơi một thời gian nữa đâu!" Tanizaki Naomi tiếc nuối.
Kunikida Doppo đẩy mắt kính, cả người phiêu ở không trung, hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì phải trở về sao?"
Inui Nagisa ngồi ở trên ghế, ôm ly sữa bò Yosano Akiko đưa qua, nghe vậy thành thật trả lời: "Lúc nãy ta nhận cuộc gọi nói là Wasuke gia gia đang ở trong bệnh viện, cho nên ta tính toán đến thăm hắn cũng giúp Yuuji chăm sóc."
"Nếu là vậy thì không còn cách nào, Nagisa ngươi dị năng vẫn còn không biết nó là cái gì, vẫn là không cần sử dụng lung tung." Tanizaki Naomi vỗ vai thiếu niên nói.
Nakajima Atsushi có chút không tha: "Nagisa ngày mai phải rời đi a... Hảo đáng tiếc."
"Atsushi cũng thật luyến tiếc Nagisa đi." Yosano Akiko cười nói trêu chọc.
Nakajima Atsushi hơi ngượng ngùng đỏ mặt: "Chính, chính là Nagisa hắn thật tốt a! Đột nhiên biết Nagisa phải rời đi, ai sẽ không luyến tiếc a..."
"... Cũng đúng."
Xã viên nữ tính vài người nhìn nhau, đồng dạng thở dài có điểm không tha. Như vậy một tiểu thái dương sắp phải rời đi, trinh thám xã cũng không còn nhìn thấy đáng yêu nam hài rồi...
"Đừnh như vậy mà, ta cũng sẽ tới thăm mọi người." Inui Nagisa dở khóc dở cười nhìn bọn họ, hắn nói: "Chờ ta thăm xong gia gia rồi, liền sẽ quay về Yokohama lamd thực tập ở trinh thám xã, xã trưởng nói như vậy."
"Ai ai!? Nagisa sắp thực tập ở trinh thám xã sao?!" Mọi người kinh ngạc, sau đó là vui mừng: "Thực tốt a! Tiểu Nagisa sẽ làm việc ở trinh thám xã, như vậy có thể ăn đồ Nagisa nấu!"
Inui Nagisa: "..."
Từ từ cho nên mọi người vui mừng ta thực tập là bởi vì tay nghề nấu nướng sao?!
Trinh thám xã tỏ vẻ, từ lần ăn uống ở ký túc xá, mọi người đều đã bị thiếu niên tay nghề chinh phục.
Này chính là từng được Yukihara Souma học viên của Tōtsuki học viện dạy dỗ quá a!
Coi như là nửa cái lão sư nấu ăn đi...
.
Bởi vì ngày mai phải rời khỏi, trinh thám xã mọi người mặc dù không tha vẫn là chúc Inui Nagisa bình an trở về.
Ngày hôm sau ở nhà ga, Inui Nagisa đeo ba lô nhìn sang Yosano Akiko và Tanizaki Junichiro tới đưa tiễn.
Hắn buồn cười nói: "Yosano tiểu thư và Junichiro không cần phải đưa tiễn ta lạp."
"Nói cái gì đó, ngươi chính là sắp tới thực tập trinh thám xã, chẳng lẽ chúng ta không thể đưa tiễn sao?" Yosano Akiko cười khẽ vò đầu thiếu niên.
Tóc đỏ mềm mại tựa hoàng hôn buông xuống sắc, lam mắt như không trung sạch sẽ nhìn bọn họ, hắn thở dài: "Thật đáng tiếc a, ta còn tính toán tìm Dazai tiên sinh để chào tạm biệt, nhưng là không tìm được."
"Junichiro chờ Dazai tiên sinh trở về, làm ơn nói cho hắn lần sau gặp lại."
"Ta đã biết, tái kiến, Nagisa!" Tanizaki Junichiro vội vàng phất tay, cùng Yosano Akiko nhìn thiếu niên chạy lên tàu ga.
Inui Nagisa chạy lên tàu ga, có quay đầu lại phất tay tạm biệt bọn họ, thiếu niên tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trong đám đông liếc mắt liền nhận ra.
"Thật là..." Yosano Akiko không nhịn được mỉm cười.
Tanizaki Junichiro hơi tiếc nuối: "Nagisa phải rời đi a..."
"Nhưng rất nhanh sẽ tái kiến." Yosano Akiko nói.
Tanizaki Junichiro gật đầu, hai người cứ thế mà đứng chờ tàu ga chạy đi khỏi.
Mà bên kia, Inui Nagisa vừa lên tàu ga liền tìm một chỗ ngồi xuống, hắn đặt ba lô ở một bên, hơi kéo vành nón nhìn xung quanh ít ỏi người trên tàu.
Không thể không nói, từ lần trước gặp tạc bom cuồng ma sau, Inui Nagisa vẫn có điểm thấp thỏm lên tàu, sợ sẽ có nào đó người nhảy ra tạc bom.
Hai ba tiếng nữa tàu sẽ chạy đến chuyến Tokyo, Inui Nagisa quyết định chợp mắt ngủ một giấc.
Thiếu niên nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào giấc ngủ. Một mảnh tối tăm u ám, dần dần nổi lên một tầng sương mông lung.
...
"Nagisa, kể từ bây giờ ngươi sẽ sống cùng ta."
Thanh âm trầm ổn vang lên, một bàn tay đặt lên đầu hắn xoa nhẹ, cảm giác an toàn lại ấm áp làm người tưởng rơi lệ.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, ý đồ nhìn xem người kia là ai, nhưng chỉ có thể thấy một tầng mông lung sương mù.
Xung quanh giấc mộng bị sương mù mông lung che giấu đi, từng mãnh vỡ ký ức nhỏ nhặt lướt qua tựa sao băng làm người vô pháp nắm lấy.
"Nagisa, không có việc gì, ta ở đây."
Lại là tiếng nói quen thuộc ấy, hình ảnh biến thành một căn phòng ngủ nào đó, một người thanh niên ngồi ở bên cạnh giường, nhè nhẹ trấn an hắn.
Răng rắc răng rắc——
Hắn nghe được tiếng tan vỡ, theo bản năng nhìn qua thanh âm phát ra, liền thấy được một mảnh vỡ nát tựa mạng nhện bám đầy tầm nhìn.
Ngay lúc hắn hoảng hốt, đột nhiên bị ai đó ôm lên đặt ngồi trên vai, hắn ngẩn ngơ nhìn màu đỏ sẫm đầu tóc trong tay.
"Hôm nay công việc có điểm nhiều, thật xin lỗi vì trở về khuya..."
"Hôm nay chúng ta ăn cà ri đi?"
"Nagisa, ngoan. Lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi công viên giải trí, chờ ta được không?"
Đó là thanh âm thành thục trầm ổn, lại có thể cảm nhận được ôn nhu mềm mại của người kia.
Hắn hoảng loạn cùng mê mang chậm rãi biến mất, dưới đứt quãng thanh âm của người kia, hắn dần dần thả lỏng, đáy lòng đều bình tĩnh xuống dưới.
"Nagisa."
Hắn ngẩng đầu, cảnh tượng thay đổi, hắn đứng ở trước cửa, quay đầu lại nhìn phía sau thanh niên.
Mái tóc đỏ sẫm, cùng với dung mạo năm sáu phần giống hắn, cặp kia trầm ổn lam sắc đôi mắt nhìn hắn. Sương mù tan đi, để lộ dung mạo trong hồi ức.
Thanh niên dưới cằm còn có hồ tra, thần sắc bình tĩnh nói: "Nên rời đi thôi, ta vẫn chưa đủ để nuôi dưỡng ngươi."
Giống như có gì đó bi thương dâng lên, hắn theo bản năng nắm lấy người kia bàn tay, trên tay xúc cảm tầng dày kén, hắn nghe người kia thở dài.
"Ngươi sẽ sinh hoạt tốt hơn khi không có ta."
Vì cái lại nói như vậy?
"Nagisa, thật xin lỗi."
Ngươi không cần xin lỗi a....
"Có thể chờ ta một thời gian sao? Ta hứa sẽ mang ngươi trở về..."
Ngươi sẽ mang ta trở về sao? Ngươi tính toán bỏ lại ta sao?
"Sẽ không bỏ lại ngươi, ta đã nói rồi."
Hảo... Ta chờ ngươi.
"...... Đi đi."
—— Từ từ!
Trước mắt đột nhiên vỡ nát tựa mặt kính trải đầy mạng nhện vết đổ vỡ, không gian tối sầm lại, hắn cố gắng giữ chặt những cái đó đều không được, trơ mắt nó biến mất.
Tất cả quy về tĩnh mịch, hắn an tĩnh đứng yên một chỗ. Tay chạm vào sương mù mông lung, hắn mệt mỏi lẩm bẩm.
".... Kẻ lừa đảo."
Biểu ca, ngươi là đại kẻ lừa đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro