Chương 38: Ở trung tâm mua sắm gặp Kuroko Tetsuya
Chương 38: Ở trung tâm mua sắm gặp Kuroko Tetsuya
Inui Nagisa sờ không được đầu, chờ tới Poirot quán cà phê, Suzuki Sonoko lập tức mở cửa đi vào bên trong.
Một thanh âm ôn hòa mềm mại vang lên, "Sonoko tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
"Amuro tiên sinh! Ngươi hảo~"
Suzuki Sonoko vừa thấy tóc vàng da đen thanh niên bưng nước đi ra, liền sáng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Hảo! Có thể dùng Amuro tiên sinh dung mạo để ngăn cản chính mình bị Nagisa mê hoặc!
Ta thật quá thông minh!
Amuro Tooru nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới Suzuki Sonoko sẽ như vậy nhiệt tình, hắn đối thiếu nữ không mất lễ phép mỉm cười.
"Sonoko tiểu thư tưởng uống cái gì?"
"Có thể cho ta một ly nước chanh sao? Đúng rồi, Nagisa người tưởng uống cái gì?"
Suzuki Sonoko nhớ tới Inui Nagisa bị quăng ở phía sau, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại hỏi.
Tóc đỏ thiếu niên tiến vào Poirot quán cà phê, quen thuộc tựa hồ đi qua vài lần. Hắn chớp mắt nhìn về phía Suzuki Sonoko và Amuro Tooru.
Hắn cười nói: "Ta tưởng uống một ly cà phê, làm ơn."
Amuro Tooru có chút ngẩn ra, ánh mắt nhìn Inui Nagisa không rõ vì sao có điểm quen thuộc, nhưng này cảm giác rất nhanh biến mất.
Hắn cũng không phát giác, như cũ mỉm cười: "Ta đã biết, tiên sinh."
"Từ từ!" Suzuki Sonoko ngăn cản Amuro Tooru chuẩn bị đi làm cà phê, cô quay đầu nheo mắt nhìn Inui Nagisa: "Ngươi vì cái gì uống cà phê?"
"?" Inui Nagisa nghi hoặc, "Bởi vì... Tưởng uống mà thôi?"
"Sai! Ngươi nói đi, có phải tối hôm qua thức khuya hay không?" Suzuki Sonoko tay chống eo, thần sắc ngưng trọng, "Shinichi từng nói qua, ngươi mỗi khi tưởng uống cà phê chính là bởi vì ngủ không đủ giấc, mệt nhọc quá độ..."
Inui Nagisa: "... Ngươi như thế nào ở phương diện này nhạy bén vậy?"
Suzuki Sonoko: "... Bởi vì danh trinh thám gia hoả nào đó thường xuyên sẽ nhắc đến."
Inui Nagisa: "..."
Oa nga, đột nhiên có điểm cảm động cùng xấu hổ là như thế nào?
"Tính, Amuro tiên sinh, ngươi mang cho hắn một ly sữa bò cùng sanwich đi."
Suzuki Sonoko xua tay.
Amuro Tooru nói: "Hảo."
Suzuki Sonoko và Inui Nagisa tìm một chỗ ngồi xuống, Inui Nagisa rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Shinichi tên kia thường xuyên sẽ nhắc đến ta lắm sao?"
Suzuki Sonoko âm trầm mặt gật đầu: "Rất nhiều, từ khi ngươi tai nạn nằm viện liền luôn nhắc mãi, tựa như phá án cùng ngươi giống nhau nhắc đến."
"Hại đến ta đều biết được ngươi mỗi khi tưởng uống cà phê là bởi vì ngủ không đủ giấc, mỏi mệt. Ăn đồ ngọt nhiều là bởi vì tâm tình thực hảo, còn không ăn cay chính là lấy phương thức này để tiêu trừ lửa giận..."
Đúng là buổi tối có ăn cà ri cay Inui Nagisa: "..."
Inui Nagisa tâm tình phức tạp: "Shinichi tên kia rốt cuộc đã nói bao nhiêu tật xấu của ta cho người khác biết a..."
Hơn nữa, hắn như thế nào không biết gia hoả này lại nhớ rõ hắn thói quen như vậy a uy?!
Hai người hàn huyên một lúc, Amuro Tooru bưng lên đồ uống sau liền tiếp tục công việc. Chờ không bao lâu, Poirot quán cà phê lại chào đón hai vị khách quen.
"Nơi này, Ran!" Suzuki Sonoko thấy Mori Ran dẫn theo Edogawa Conan xuất hiện, liền tươi cười vẫy tay.
Inui Nagisa cũng quay đầu lại, thấy Mori Ran đi tới, hắn nở nụ cười: "Đã lâu không thấy, Ran."
"Nagisa, đã lâu không thấy." Mori Ran cũng chân thành mỉm cười khi thấy chính mình bằng hữu.
Edogawa Conan thần sắc ngây ngô cười: "Ngươi hảo, Nagisa ca ca!"
"Là Conan a, ngươi cũng vậy." Inui Nagisa ánh mắt nhu hòa nhìn tây trang lam tiểu hài tử.
Hai người ngồi xuống, bốn người tụ lại cùng nhau trò chuyện. Mori Ran hỏi thăm Inui Nagisa gần đây như thế nào, Inui Nagisa cũng đúng sự thật nói về việc của Wasuke gia gia qua đời, sau đó che giấu một chút về chú thuật giới sự tình.
Hắn lúc này mới cảm giác được, bằng hữu chính mình lừa gạt hắn là như thế nào. Cũng giống như hắn đối Mori Ran và Suzuki Sonoko che giấu.
Bởi vì không tưởng để cho bọn họ liên lụy tiến vào chú thuật giới sự tình, cảm thấy bọn họ là người thường không nên biết những chuyện nguy hiểm này...
Inui Nagisa ám trầm lam mắt, hắn tâm tình có điểm trầm thấp. Dù là vậy, bị người lừa gạt cảm giác thật sự khó chịu a...
"Không nghĩ tới Nagisa ngươi trải qua chuyện như vậy..." Mori Ran ánh mắt thương tiếc.
Suzuki Sonoko bỗng nhiên vỗ lưng Inui Nagisa, cô lớn tiếng: "Hảo hảo không cần nói về chuyện này nữa! Chúng ta không phải đi chơi sao? Hiếm khi không có danh trinh thám gia hoả ở chỗ này, ta có thể hảo hảo chơi một trận!"
Edogawa Conan đang ở trấn an Inui Nagisa đột nhiên bị cue, hắn nghẹn lại liếc trắng mắt nhìn Suzuki Sonoko.
Làm như có hắn ở bọn họ liền chơi không vui vậy...
"Cho nên... Chúng ta đi dạo phố?"
Inui Nagisa mặt vô biểu tình nhìn phố buôn bán.
Không sai, ở Suzuki Sonoko kéo đi ra khỏi Poirot quán cà phê, hắn và Mori Ran liền bị kéo đi phố mua sắm trơ mắt nhìn Suzuki Sonoko cả người hưng phấn mua mua mua.
Một mình mua không đã, còn kéo Mori Ran cùng nhau mua. Để lại Inui Nagisa và Edogawa Conan khổ bức ôm đồ chờ ở trung tâm mua sắm.
"Conan, muốn uống chút gì sao?" Inui Nagisa nhìn xung quanh người đi đi lại lại, hắn cúi đầu hỏi nam hài bên cạnh.
Edogawa Conan ngọt ngào mỉm cười: "Ta tưởng uống nước có ga!"
"Hảo, nếu không để ta đi mua? Ngươi ở đây giúp ta trông đồ được chứ?" Inui Nagisa nghiêm túc hỏi ý kiến Edogawa Conan.
Edogawa Conan suy tư, hắn lắc đầu đứng dậy: "Không cần lạp, để ta đi mua cho Nagisa ca ca liền hảo!"
"Kia... Mua giúp ta một ly trà sữa đi."
"Hảo!"
Edogawa Conan nhận lấy tiền chạy đi mua, Inui Nagisa thấy Edogawa Conan đi liền hơi yên tâm, hắn yên lặng ngồi chờ hai nữ sinh trở về.
Nhất thời, chỉ còn lại Inui Nagisa một mình, rốt cuộc cũng tìm được một chút yên lặng cảm giác, cho dù ở trung tâm mua sắm người đi người lại, tiếng trò chuyện tiếng bước chân náo nhiệt.
Nhưng ở Inui Nagisa lại giống như bị ngăn cạch một thế giới, tóc đỏ thiếu niên rũ đầu cầm di động nhưng không mở ra nhìn.
Lam sắc đôi mắt bình thản như bầu trời trong xanh, không có gì cảm xúc, rồi lại làm người theo bản năng im lặng xuống, cùng thiếu niên cùng nhau trải qua yên tĩnh không gian.
"Nagisa."
Một thanh âm bình tĩnh đánh vỡ không khí lắng đọng xung quanh Inui Nagisa, khiến cho Inui Nagisa theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
"Ai?" Inui Nagisa trên mặt hiện lên tia mịt mờ.
"Ta ở chỗ này."
Thanh âm ấy lại vang lên, Inui Nagisa quay đầu ở bên cạnh, liền thấy tóc lam thiếu niên ăn mặc Serin đồng phục đứng ở đó nhìn hắn.
Tóc lam thiếu niên dung mạo thanh tú, lam mắt bình tĩnh mà nhạt nhẽo không giống như óng ánh lam sắc bầu trời của Inui Nagisa.
Bởi vì độ tồn tại quá thấp khiến cho tóc lam thiếu niên tới gần nhìn hắn một lúc mà vẫn không nhận ra, chờ thiếu niên lên tiếng hắn mới hoàn hồn phát hiện.
Inui Nagisa chợt ngơ ngẩn ra, hắn nhìn thiếu niên, buộc miệng thốt: "Tetsuya?"
Tóc lam trong mắt hiện lên ý cười, hắn gật đầu nói: "Nagisa, đã lâu không gặp."
"Không phải đã lâu không gặp, rõ ràng gần nửa năm không gặp lại a..." Inui Nagisa thần sắc phức tạp nhìn tóc lam thiếu niên, hắn bất đắc dĩ cười: "Tetsuya, ngươi có khỏe không? Ta nghe Akashi nói ngươi chuyển trường đến Serin... Năm đó không nghĩ tới các ngươi sẽ đột nhiên lui bộ."
Kuroko Tetsuya ánh mắt bình thản, hắn lắc đầu nói: "Ta vẫn khoẻ, hiện tại ở Serin nhận thức rất nhiều hảo đồng đội..."
"Vậy là tốt rồi." Inui Nagisa rũ mắt, hắn nhẹ nhàng cười: "Bởi vì gần nhất xảy ra nhiều chuyện, ta cũng quên là cùng ngươi hỏi thăm... Không nghĩ tới có thể gặp ở chỗ này, ngươi đây là?"
"Cùng bằng hữu tới chỗ này, không ngờ sẽ gặp được Nagisa. Ngươi cũng đang chờ người sao?" Kuroko Tetsuya ngồi xuống bên cạnh tóc đỏ thiếu niên, mềm nhẹ hỏi.
Inui Nagisa gật đầu: "Là bằng hữu ở Teitan, bọn họ đều là đáng yêu nữ hài."
"Nữ hài?" Kuroko Tetsuya nhạy bén trong miệng Inui Nagisa nữ hài, hắn hơi nhíu mày, sau đó giãn ra: "Nagisa cũng giống như lúc trước, chưa từng thay đổi... Ngươi đối nữ hài thật bao dung đâu."
"Là như vậy sao?" Inui Nagisa cũng không để ý, hắn cười cười: "Mặc dù ta không có thời gian gặp Tetsuya, nhưng ta vẫn luôn chú ý tới các ngươi."
Kuroko Tetsuya tay nắm đai túi vô thức siết lại, con ngươi nhạt nhẽo lam sắc hơi gợn sóng.
"Vẫn luôn chú ý tới chúng ta?"
"Ân! Ta đã biết, Tetsuya và tân đồng đội đã đánh bại Ryouta đâu!"
Inui Nagisa hai mắt sáng ngời lên, trong mắt như toái vụn quang mang tinh tinh điểm như sao trời, khiến cho Kuroko Tetsuya cảm giác như bị sao trời vây quanh.
Tóc đỏ thiếu niên giống như ánh mặt trời làm người không nỡ cự tuyệt, tươi cười sáng lạn lại vui mừng vì hắn, đôi mắt mỹ lệ ấy chuyên chú nhìn hắn giống như chỉ có hắn duy nhất trong thế giới.
"Ryouta lần trước mời ta đi xem cùng trường của Tetsuya thi đấu, ta tưởng chạy đi xem, nhưng đáng tiếc ta khi đó đang nằm trong bệnh viện, cho nên không thể giúp Tetsuya cổ vũ."
Inui Nagisa gãi đầu, có điểm tiếc nuối nhưng vẫn vui vẻ: "Nhưng là nga, Ryouta đã nói, trận đấu lần đó, Tetsuya chính là đã thắng đâu!"
"Ân... Cảm tạ, ta cũng nghe Kise nói, ngươi tựa hồ gặp tai nạn phải nhập viện, hiện tại đã khỏe rồi sao?" Kuroko Tetsuya thần sắc nhu hòa, cặp kia nhạt nhẽo lam sắc vô thức mang lên ôn nhu mềm mại.
Tựa hồ chỉ là đối mặt với tóc đỏ thiếu niên, cho dù là Kuroko Tetsuya cũng bị chính mị lực của ánh mặt trời hấp dẫn.
Trương dương sáng ngời, rồi lại không qua gắt gao, ôn nhu khiến người nhớ tới ánh hoàng hôn buông xuống nơi chân trời...
Đó là cỡ nào loá mắt tồn tại a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro