Chương 44: Đừng lộ ra biểu tình đó
"Ta cũng không tiếp tục che giấu nữa, Shin chan, về biểu ca của Nagisa, thật sự dính líu vài thế lực... Hơn nữa ta che giấu là bởi vì muốn tốt cho Nagisa, ta không nghĩ hài tử kia sẽ bi thương khi biết được... Biểu ca của hắn đã chết."
"...." Edogawa Conan vô thức siết chặt áo ngủ, hắn rũ mắt: "Nhưng Nagisa có quyền biết chân tướng, ngươi che giấu hắn sự tình rất nhanh không thể che giấu được nữa."
"Ta biết, ta đã tận lực không để Nagisa tìm kiếm chân tướng... Nhưng không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy."
Kudo Yusaku thở dài, ánh mắt nhìn về phía trên bàn làm việc vài bức ảnh, có một bức cả nhà ảnh chụp có cả tóc đỏ nam hài bên trong.
Tóc đỏ nam hài ngượng ngùng mỉm cười đứng ở bên cạnh tóc đen nam hài, hai người đều giống nhau lam mắt mở to nhìn về phía trước.
Kudo Yusaku ôn nhu nói: "Shin chan, ngươi không cần phải lo lắng, ta tin tưởng ở Nagisa biết được chân tướng sẽ không đến nỗi làm chuyện gì..."
"... Hắn thì có thể làm được gì a." Edogawa Conan lẩm bẩm.
Cái kia ngu ngốc chính là ngay cả sinh khí cũng ít đến đáng thương, trì độn lại quá mức ôn nhu gia hoả...
Chân tướng luôn là tàn khốc, Edogawa Conan nghe Kudo Yusaku đơn giản tóm tắt, lại trinh thám ra được bên trong có liên lụy tới vài thế lực.
Dù là không biết cái nào thế lực, nhưng Edogawa Conan cũng hiểu vì cái gì Kudo Yusaku che giấu chân tướng.
Cái kia biểu ca chưa từng gặp qua lần nào, lại từng là sát thủ, năm đó nhận nuôi Inui Nagisa một thời gian lại đưa cho Kudo Yusaku nuôi dưỡng... Sau đó, không còn liên hệ.
Kudo Yusaku tắt đi di động, hắn buông di động xuống, có chút mỏi mệt xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn về phía ảnh chụp.
"Năm đó sự tình liên lụy quá nhiều, về Mafia Cảng, Dị năng Đặc Vụ Khoa phía chính phủ, cho đến nước ngoài thế lực... Vì bảo hộ Nagisa, ta không thể không che giấu đi a."
Kudo Yusaku bất đắc dĩ cười khổ, hắn cũng không nghĩ tới tóc đỏ thanh niên lại sẽ tử vong còn kéo theo phiền tại như vậy thế lực.
Thậm chí... Italy Mafia cũng có nhúng tay vào...
Kudo Yusaku thân là nuôi dưỡng Inui Nagisa lớn lên, hắn biết rõ Inui Nagisa mặt sau có vài người yên lặng bảo hộ hắn bình an trưởng thành... Mặc dù không biết là ai, Kudo Yusaku chỉ cần biết được bọn họ không có ác ý liền được rồi.
"Hài tử kia nếu biết biểu ca đã chết... Thì sẽ thương tâm cỡ nào a."
Dù sao cũng là huyết mạch huynh đệ, Oda gia vợ chồng ly hôn, Oda phu nhân cùng Inui tiên sinh kết hôn, sau đó liền có hài tử... Mà cái kia hài tử tên là Inui Nagisa.
Inui Nagisa, một cái quá mức ôn nhu lại thiện lương hài tử.
Mà hài tử kia lại mất đi chính mình yêu thương phụ mẫu, ngay cả biểu ca thật ra là huyết mạch ca ca điều này cũng chết đi...
Vì cái gì không thể khiến cho hài tử kia bình an trưởng thành đâu?
Kudo Yusaku không biết vì cái gì, lại có mãnh liệt dự cảm muốn khiến Inui Nagisa bình yên sinh hoạt thật sự khó mà thực hiện.
Ở lần đầu gặp mặt, Kudo Yusaku đã biết, hài tử kia là người như thế nào, ôn nhu lại thiện lương hài tử, bên dưới mềm mại bề ngoài chính là cường đại nội tâm.
Sẽ không vì một chút khổ sở mà bị áp đến suy sụp... Hắn là, Inui Nagisa, cho nên Kudo Yusaku mới không lo lắng quá nhiều khi Inui Nagisa biết chân tướng.
"Nguyện ngươi bình an trưởng thành, các hài tử của ta."
Kudo Yusaku ôn nhu chúc phúc xa ở Nhật Bản Kudo Shinichi và Inui Nagisa, hắn mong bọn nhỏ trưởng thành, lại mong bọn họ sẽ hạnh phúc sinh hoạt.
.
Tuyết rơi xuống bao phủ cảnh tượng mông lung giấc mộng, Inui Nagisa không biết chính mình đang đi đâu, chỉ theo bản năng đi về phía trước, con đường hai bên tối đen tựa như vực sâu, mà hắn phía trước chỉ có quang mang dập dờn tựa như ánh nến.
Rét lạnh bao trùm toàn thân, Inui Nagisa bước chân càng đi tới gần càng trì trệ, giống như bản năng phản kháng không muốn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hạt tuyết rơi xuống lông mi, Inui Nagisa chỉ cảm thấy thực mệt mỏi, giống như đi tới đoạn đường này liền đã hao hết toàn bộ dũng khí sức lực của hắn...
[ "Ngươi có hối hận sao, Nagisa?" ]
Một thanh âm quen thuộc lại xa lạ vang lên bên tai, Inui Nagisa phảng phất nghe được mơ hồ đối thoại cắt đoạn.
[ "Ta không hối hận, từ trước cho đến bây giờ đều chưa từng hối hận."
"Ngươi nếu cứ tiếp tục đi xuống, thì sẽ chết nga."
"Dù là chết đi nữa, ta cũng phải bảo hộ bọn họ."
".... Nhưng là, ngươi kiên trì đã không có ý nghĩa." ]
Răng rắc.
Một tiếng vỡ nát thanh thúy xuyên thấu, Inui Nagisa trước mắt con đường đổ vỡ, hắn hoảng loạn ngã xuống vực sâu rơi vào biển rộng mênh mông.
Hắc cùng lam giao hòa trước mắt, tối tăm sâu thẳm đáy biển tựa như tuyệt vọng lại mỏi mệt dần ăn mòn đi nội tâm.
[ "Ngươi chẳng qua chỉ là làm điều vô nghĩa, không phải trở thành siêu việt giả liền có thể làm gì thì làm đâu, Nagisa." ]
[ "Người ngươi tưởng cứu lại cứu không được, ngươi tưởng trợ giúp lại giúp không xong... Từ bỏ đi, Nagisa, ngươi làm đều sẽ đem ngươi đè ép đến hỏng mất." ]
[ "Buông tha chính mình đi... Ngươi không có trách nhiệm phải đi cứu người khác, ngươi không thể nào yên ổn sinh hoạt đi xuống sao?!"
"Vô luận là cái nào Nagisa, nếu tiếp tục thì sẽ đi hướng tử vong!! Ta không muốn nhìn ngươi chết đi, Nagisa!!!"
".... Nagisa, ngươi là cái ngu ngốc." ]
Có rất nhiều quen thuộc giọng nói và xa lạ thanh âm vang ở bên tai, tất cả đều có liên hệ tới hắn, Inui Nagisa không biết chính mình chìm ở trong đáy biển bao lâu.
Đến khi bừng tỉnh mở mắt ra, ngồi bật dậy hoảng hốt thì phát hiện chính mình chỉ là nằm một giấc mộng... Mà mộng lần này có điểm đáng sợ.
Tóc đỏ thiếu niên trên trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn ngồi trên giường hoảng hốt một lúc mới bình tĩnh lại.
Đầu óc hỗn độn cùng trống rỗng, Inui Nagisa hít sâu một hơi, hắn nhìn sắc trời cửa sổ đã tờ mờ sáng. Tựa hồ vừa ba bốn giờ bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Inui Nagisa ý đồ nằm ngủ một lúc, lại phát hiện ngủ không được, đại não cực kỳ thanh tỉnh giống như chưa từng được ngủ. Hắn đành phải rời giường đi phòng tắm.
Bật đèn, Inui Nagisa tiến vào trong liền mở bồn nước rửa tay để dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn sợi tóc rũ xuống ướt đẫm, thiếu niên trong gương thần sắc thoạt nhìn không nói nên lời khổ sở.
Giống như đã mất đi thứ gì rất quan trọng, lại không thể tìm được hoang mang bàng hoàng.
Inui Nagisa lau mặt, cặp kia lam mắt tĩnh mịch yên lặng nhìn trong gương bản thân.
"Kể từ khi thức tỉnh dị năng... Đều mơ thấy kỳ kỳ quái quái giấc mộng..."
Inui Nagisa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cảm giác thật không xong thấu.
Giống như đã quên đi thứ gì, mất đi ai đó, rồi lại không thể nghĩ rồi được. Khi tỉnh lại đều chỉ có mơ hồ hỗn loạn, còn lại chỉ là hư vô mịt mờ.
"Thật khó chịu a..."
Inui Nagisa rời khỏi phòng tắm, hắn bước xuống dưới lầu, tùy ý làm một cốc ca cao nóng, cả nhà đều bị hắn bật đèn sáng lên. Inui Nagisa cầm di động dựa vào tủ bếp lướt xem phòng trò chuyện.
Giao diện nổi lên trước mắt hắn, Inui Nagisa tùy ý điểm vào Kudo Shinichi trò chuyện phòng, sau đó trầm tư gửi tin nhắn.
[ Làm công chiến sĩ: Shinichi, ngươi còn đang ngủ sao? ]
Inui Nagisa gửi xong tin nhắn chờ mười giây không thấy đối diện nhắn lại, liền tiếp tục đi tìm đối tượng khác gửi tin tống cổ thời gian.
Tỷ như Itadori Yuuji, Fushiguro Megumi....
[ Làm công chiến sĩ: Yuuji, ngươi ở cao chuyên thế nào? Có gì cần ta trợ giúp hay không. Nếu nhìn thấy liền gửi tin cho ta biết. ]
[ Làm công chiến sĩ: Megumi Megumi, thương thế của ngươi đã tốt chứ? Ta tính toán đi Yokohama vài ngày. ]
Sau đó, Inui Nagisa ngay cả Edogawa Ranpo và Nakajima Atsushi cũng không tha, gửi xong tin nhắn Inui Nagisa bỏ điện thoại qua một bên, cầm cốc ca cao uống một ngụm.
Inui Nagisa chẹp miệng: "Quả nhiên tâm trạng không tốt liền nên ăn chút đường an ủi..."
Hắn nói nói liền tự mình cười, giây sau liền nghe được tiếng nhấn chuông cửa.
Inui Nagisa: "?"
Giờ này bốn giờ sáng ai tới tìm hắn vậy??
Inui Nagisa hoang mang cũng không có gì cảnh giác cầm cốc ca cao đi tới cửa, mở cửa ra liền thấy được ngoài ý muốn người xuất hiện.
"... Keigo? Ngươi như thế nào tìm ta lúc này..."
"Ngươi gia hoả này thế nhưng bốn giờ sáng đã thức dậy?"
Người ngoài cửa chính là Atobe Keigo, hắn bởi vì nhìn thấy Inui Nagisa cả nhà bật đèn sáng mà đến tìm hỏi thăm. Thấy người thật sự bốn giờ sáng thức giấc, thần sắc có điểm không đúng.
Atobe Keigo cau mày, gần như theo bản năng bật thốt lên: "Ai khi dễ ngươi??"
Inui Nagisa: "Ân?"
Atobe Keigo không hề khách khí bước vào nhà, đóng cửa lại, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn Inui Nagisa: "Ngươi vẻ mặt ngu ngốc như vậy làm gì? Rốt cuộc là ai khi dễ ngươi, thật là, bộ dáng này không hoa lệ chút nào!"
Inui Nagisa: "Ân ân?!"
Atobe Keigo nắm tóc đỏ thiếu niên vào trong phòng khách, đẩy hắn ngồi xuống ghế, còn chính mình thì trực tiếp ngồi ở đối diện.
Inui Nagisa đột ngột bị Atobe Keigo không thể hiểu được nói làm cho ngốc ngốc, trơ mắt nhìn thiếu niên sinh khí rồi lại không biết vì sao sinh khí.
"Keigo... Ngươi sinh khí?"
"Ha hả, ngươi nói xem?"
"... Vì cái gì?"
"Trước nói ngươi vì cái gì lại bày ra bộ mặt đó." Atobe Keigo tựa hồ bình tĩnh lại, hắn mày như cũ cau lại, hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên.
Inui Nagisa theo bản năng nở nụ cười: "Cái gì biểu tình?"
"....."
Cái gì biểu tình? Chẳng lẽ ngươi còn không biết lại lộ ra dáng vẻ đó sao?
Atobe Keigo chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên ngọn hoả vô danh, hắn sinh khí khi nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ lúc đó.
Tóc đỏ ướt đẫm rũ bên tai, cặp kia thuần túy sạch sẽ lam mắt lại nặng trĩu bít kín sương mù, hắn thậm chí không biết rằng chính mình bộ dáng hiện tại là cỡ nào trống rỗng cùng khổ sở.
Tựa như mất đi nguyên bản sinh khí, chỉ để lại lập loè không chừng lam mắt.
Nháy mắt gian, Atobe Keigo sinh khí. Hắn không biết vì sao Inui Nagisa lại lộ ra khổ sở biểu tình, hắn chỉ biết rằng chính mình thật sự không muốn thiếu niên khổ sở.
Không tưởng nhìn thấy hắn thương tâm, chỉ là bộ dáng lúc nãy cũng đã khiến Atobe Keigo hô hấp có chút trì trệ.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên trên mặt không còn lúc đầu khổ sở cùng trống rỗng, mà là Inui Nagisa hắn quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro