Chương 81: Vô đề

Byakuran Gesso trở về phòng, tắm rửa xong cũng không ngủ ngay. Hắn đi tới phòng rượu, lấy một chai Vodka rồi mở cửa.

Kaze Sora tới Namimori.

Hắn lắc lắc ly rượu trên tay, tựa người vào ban công, híp mắt lại.

Nghĩa là kế hoạch của nhà Vongola không những thành công, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.

"Đáng ghét thật đấy..." Byakuran nói nhỏ một câu, sau đó ngửa đầu lên, uống cạn.

Những kẻ không biết bảo vệ sẽ không bao giờ có thể nắm giữ thứ gì trong tay.

...Chính như hắn.

Vẻ mặt âm trầm của thiếu niên bỗng dưng bị thay đổi trong nháy mắt. Hắn đứng thẳng người dậy, xoa chiếc nhẫn Mare Bầu Trời, nụ cười trên mặt dần trở nên ôn hoà. Byakuran Gesso cầm điện thoại trên tay, thanh âm ngọt ngào như vị của kẹo dẻo tẩm đường, thấm nhuần trong cuống họng:

"My queen..."

[Byakuran Gesso]: Chúc ngủ ngon, Sora - chan!

Kaze Sora vừa định đi ngủ thấy tin nhắn thoại của hắn đến cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại tinh thần, ghi âm lại.

[Kaze Sora]: Byakuran cũng vậy. Ngủ ngon nha.

.
.
.

Sáng hôm sau, Kaze Sora nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn đến từ Yanagi Renji.

[Yanagi Renji]: Chiều nay chị có rảnh không, Kaze-san?

[Kaze Sora]: Có, sao vậy?

[Yanagi Renji]: Chiều mai Yukimura làm phẫu thuật rồi chị. Nhưng giờ phẫu thuật của cậu ấy lại trùng với lịch thi. Nếu có thể, trong lúc bọn em thi đấu, chị có thể ở bên cạnh cậu ấy không?

Kaze Sora kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, vội vã đáp lại sau đó gọi cho Byakuran.

Điện thoại vừa đổ được hai tiếng chuông đã có người bắt máy. Sora không đợi người bên kia mở miệng đã gấp gáp nói:

"Byakuran, ngày mai Yukimura-kun làm phẫu thuật rồi?"

Byakuran ở đầu dây bên kia bĩu môi, không chút để ý nói: "Đúng vậy."

"Aiz... Thật là." Sora nói: "Vậy mà cậu không nói trước, ban nãy Yanagi-kun gọi tới tôi mới biết chuyện."

"Ha ha." Byakuran Gesso cười ra tiếng: "Chuyện nhỏ ấy mà, nên tôi không muốn nói... Thực ra cũng muốn để cho Sora-chan có một bất ngờ. Em yên tâm đi, cậu ta sẽ ổn thôi."

Sora mặc dù tin vào năng lực của hắn nhưng vẫn hơi lo lắng. Mở miệng dặn dò một lúc, cô mới chịu cúp máy.

Kaze Sora nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi, như báo hiệu cho một điều gì đó tốt đẹp sắp xảy ra.

.
.
.

"Được rồi..." Byakuran Gesso nhét điện thoại vào trong túi, hơi hơi cúi đầu nhìn xuống. "Emm... Tadahiko-kun, anh vẫn ổn chứ?"

Tadahiko Michiwaki bị hắn nhìn chăm chú, nhịn không được há miệng thở dốc. Trên người hắn không có vết thương. Toàn bộ những thương tổn ban đầu đều bị người này chữa khỏi.

Nhưng hắn không nghĩ mình có thể dễ chịu hơn.

Người này... so với đám người kia, có lẽ càng điên cuồng thêm một ít.

Hắn không rõ, tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này.

Rõ ràng mọi chuyện không như thế. Kết quả xấu nhất là hắn bị cảnh sát bắt, sau đó ở tù vài năm. Nhưng tại sao lại...

"Tadahiko-kun, nghe nói anh rất thích mổ bụng những cô gái tóc nâu nhỉ." Thiếu niên tóc trắng trước mặt hắn buồn rầu nói, sau đó có chút nhức đầu nói rằng: "Thật là một thú vui xấu xí nha."

"...Cậu muốn làm gì?" Tadahiko Michiwaki há miệng thở dốc, hỏi.

"Tại sao anh lại nói vậy~?" Byakuran Gesso cười tủm tỉm: "Tôi có thể làm gì anh chứ?"

Tadahiko học ngoan không nói chuyện.

"Bởi vì tôi cứu anh nên từ bây giờ mạng sống của anh thuộc về tôi." Hắn nói: "Tôi muốn nghiên cứu xem loại thuốc này nếu tiêm vào người sẽ như thế nào... Vậy nên, làm phiền anh rồi, Tadahiko-san!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro