Chap 18: Tsunayoshi, về đây, tôi thương! (2)

Hôm nay trời vẫn xanh, chỉ có trái tim ai đó thì đang rỉ máu...

Đau đớn quá. Vì sao lại đau như thế?

"Tên cặn bã, mi chỉ đáng làm đá lót đường cho Heita thôi!"

"Cậu chả là gì so với em gái cậu cả!"

"Tôi thật thất vọng về cậu, Tsuna!"

Ơ... T-Tôi... Tôi đã làm gì sai sao?

Sao ai cũng mắng nhiếc tôi vậy?

"Ngươi quá yếu!"

"Chả bằng một góc của Heita-chan."

"Vongola mà giao vào tay cậu thì chắc chắn sẽ lụi tàn vào một ngày không xa."

Đừng, đừng nói nữa!

"Phế vật!"

Không... Đừng, làm ơn!

"Kết thúc được rồi!" Chất giọng nam khàn khàn vang lên đánh vỡ những giọng nói ám ảnh. Nhưng cũng là tiếng gọi của tử thần.

"Chết đi---" Gokudera gương mặt dữ tợn, nâng cánh tay lên. Ngọn lửa đỏ bùng cháy dữ dội, có lẽ đợt bắn tới sẽ rất mạnh.

Tsuna vẫn mãi im lặng, đôi mắt màu Caramel thờ thẫn liếc nhìn xung quanh.

Không một ai, để ý cậu cả. Ha.

Cậu tuyệt vọng. Đến đây chắc là đủ rồi. Trọng sinh trở lại thì không phải một ý tồi. Đó là nếu những mảnh cảm xúc đó biến mất. Còn nếu không, thì thật tệ.

Hàng dài ký ức chạy qua trong trí óc cậu. Ah? Đây phải chăng là cảnh ngộ của con người trước khi chết sao?

Hức, đau, đau quá!

Trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn lại khi những nụ cười đó bước qua trong đời cậu. Nhưng nó đâu thuộc về cậu đâu!

Bờ mi lấp lánh một vài giọt nước nhưng cũng rất nhanh bị thu lại. Chỉ có máu đỏ vẫn còn chảy bên khoé môi.

Cậu chợt nhớ về một gương mặt vô cùng đểu cáng. Lúc nào cũng có nụ cười kì quái, lúc nào cũng hay troll cậu lên bờ xuống ruộng. Có khi thì lại vô cùng ngầu.

Nhưng, cậu có cảm giác khi ở bên cô gái đó thì giống như cậu đang được một bức tường vô hình bảo vệ vậy. Nó khiến cậu an tâm.

Cậu đã tháo bỏ cảnh giác của mình từ lúc nào không hay. Mở lòng với một ai đó. Thậm chí, còn được gặp gỡ nhiều người với mỗi tính cách kì lạ.

Nghĩ lại, đột nhiên thấy vui. Mà nhìn lại bản thân, bỗng chốc thấy cô độc. Cậu sẽ phải tạm biệt bọn họ rồi sao? Ya... Thật nhanh. Thật, muốn gặp lại họ lần cuối.

72, xin lỗi cậu nhiều lắm, mà cũng cảm ơn cậu vì tất cả.

«Đừng bỏ cuộc!»

Ah? 72?

«Nói đi, hãy nói rằng: Cậu muốn sống!» ---- thì nhất định cậu sẽ sống!

Hãy tin tưởng vào chính mình, Tsuna.

T-Tớ...

Tsuna bối rối.

«Tsuna!»

Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một giọng nói quen thuộc, chủ nhân của nó có vẻ đang rất khó chịu, cục súc:

"Mau nói đi tên ngốc. Tôi ghét nhất phải chờ đợi đó. Cậu mà còn chậm chạp như phim Ấn Độ thì chờ ăn đập đi là vừa nhé!"

Hie!!!! R-Rina?

"Nhanh coi tên chết tiệt này! Đừng có ở đó mà tiêu với cực, cậu chưa đáng đâu, tên ngốc!"

"T-TÔI MUỐN SỐNG!!!" Nghe những lời nói có vẻ cọc cằn nhưng không hiểu sao, cậu thấy nhẹ nhõm quá.

Tsuna bất giác muốn khóc thật nhiều. Cậu muốn được nhìn thấy Rina. Cậu vẫn còn muốn được ở bên cạnh cô. Cậu muốn được ở bên 72. Khát vọng sống của cậu bấy lâu đột nhiên online trở lại. Vì thế, cậu dùng hết sức mình, hét lên.

Nên là-----

----- làm ơn hãy chiều theo cái mong muốn ích kỷ này của tớ!

Cùng lúc, tia lửa cũng được bắn ra.

"C-h-ế-t đ-i!" Heita ở một chỗ không ai để ý, nhếch môi cười độc ác. Khoé môi lẩm bẩm.

Ngay lúc chùm tia hủy diệt được bắn ra, thời gian như ngưng đọng lại. Một chú bướm với hai cái cánh khác màu đập cánh bay qua. Xung quanh nó được bao bọc bởi một vầng sáng xanh hình cầu lấp lánh.

"Chậc..." Con bướm tặc lưỡi một tiếng, bỗng biến hoá thành một cô gái xinh đẹp mặc áo haori cánh bướm. Mái tóc nâu mượt cùng cặp mắt xám tro thờ ơ. Cô ta nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hai bàn tay chắp lại thành hình con chim, các ngón tay cũng lần lượt khép vào trong thành hình cánh bướm.

"Triển khai lãnh địa..."

Sau đó, hai bàn tay tiếp tục xoay chuyển hướng lên trên, đan chéo nhau. Lòng bàn tay phải đè lên mu bàn tray trái, ngón trỏ tay trái đè ngón trỏ tay phải xuống dưới, tạo thành hình thù kì lạ.

".... Đại Phức Thiên Điệp (代複扁蝶)!"

Không gian chấn động, tất cả bị bao trùm bởi một màu trắng xoá. Trắng, một màu trắng tinh khiết, không vẩn đục, cũng không có cảnh tượng gì cả. Một màu trắng trải dài vô tận.

Một không gian lãnh địa nhàm chán nhưng đầy cạm bẫy.

Ở bên trong đó, bất cứ kẻ nào cũng đứng yên, kể cả ngọn lửa đỏ. Chúng trợn mắt, đều không thấy gì cả. Chỉ hoàn một màu trắng.

Rina chậm rãi bước đến trước mặt Tsuna. Nhăn mặt khó chịu, cực kỳ khó chịu. Gân xanh bỗng chốc nổi lên hai bên thái dương.

"Kẻ nào dám càn quấy bên trong lãnh địa của ta, đều phải biến mất!"

Nói rồi, một ngọn lửa nhỏ màu xanh bỗng bùng cháy giữa không trung. Đem thiêu đốt một cái gì đó đen kịt vừa được lôi ra khỏi tâm trí Tsuna.

"Kécccc!" Thứ đó kêu lên điếc tai, sau đó hoá thành tro tàn biến mất.

Đây là muốn múa rìu qua mắt thợ rèn sao? Muốn đọ ảo cảnh với cô ta a? Thật đần độn. Một lũ khỉ nhơ bẩn. Tạp chủng.

Lầm bẩm chửi thề vài câu. Song, vuốt lại mái tóc rồi khẽ cất tiếng như đang báo hiệu cho những kẻ nào đó cần vào vị trí:

"Đi!"

Lập tức, không gian bị hoá giải. Mọi thứ chuyển động lại bình thường, nhưng không một ai nhớ gì về nó cả. Giống như, chưa từng tồn tại.

"Yo, lại gặp rồi. Tsuna ^^! Tôi đến để cho cậu ăn hành đây!" Rina cười như không cười, nói.

Vừa lúc, tia sáng chạm tới.

"Rina, coi chừng--" Tsuna bất ngờ, cậu hoảng sợ thét lên.

Đằng sau!

"Fufu~"

Rina híp mắt cười ẩn ý. Nguy hiểm bỗng ngập tràn trong không gian.

"Hie!!!" Tsuna đột nhiên thấy rợn người quá. Cứ thấy cảnh này quen quen thì phải, hơ hơ...

Rina lười chẳng muốn xoay người, chẳng muốn nhấc tay lên. Nhưng rốt cục cũng phải làm. Tia sáng đỏ xảy ra va chạm, nổ một cái "bùm" lớn, để lại toàn khói đen, che hết tầm nhìn của tất cả.

Kiểu này chắc phải bị cháy đen thui rồi =)))

Nữ chủ mặt ngoài hoảng hốt, khóc lóc nhưng bên trong lại toạc miệng cười kéo dài đến tận mang tai, thét: "Tsuna-nii!"

"Tch. Kệ đi, tên đó chỉ là hòn đá lót đường thôi. Chết cũng tốt!" Gokudera lạnh nhạt quay đi, khinh bỉ nói.

Bỗng nhiên---

Cạch! Tiếng súng đột nhiên lên nòng. Đầu súng đặt sau gáy chàng trai tóc bạc.

"Cái----" Gokudera giật mình cảnh giác. Từ khi nào mà...

"Cấm cử động! Nếu không..." Giọng nói trẻ con của một cậu bé vang lên, nếu nhìn mặt ngoài thì có thể thấy cậu ta vô cùng ngây thơ trong sáng. Nhưng, đó là khi trong mắt cậu ta và hơi thở không tràn ngập huyết tinh. Nói tiếp vế còn lại:

"... cái đầu sẽ nổ tung đó!" Combo đầu súng được nhích lên giữa đầu. Khoé môi kéo lên nụ cười đầy hưng phấn, Kairin bình thản nói.

Ở một chỗ khác---

Keng! Âm thanh va chạm của kim loại vang lên.

"Oya oya~, cậu nhóc này có vẻ hiếu chiến quá ta~" Kèm theo giọng nói chó còn hơn chó Rina.

Douma giáo chủ híp mắt cười cười phởn phởn. Tay rất nhẹ nhàng cầm quạt chặn tất cả các đòn tấn công của kiếm.

"Haha..." Yamamoto gượng cười, liên tục tấn công. Đáy mắt là một mảng lạnh cùng đánh giá đối phương.

...

Ầm!!!

Từ trên nóc nhà rớt xuống một Tendou tóc đỏ. Cô ta cười cười đáp lên người Hibari, đè đầu anh ta xuống đất, nói:

"Yo, im lặng tí nhé boi!"

Hi • nằm sấp mặt dưới đất • bari kiểu: Anh chưa kịp thể hiện đã bị Knock Out (K.O) :)

"Mong ba vị có thể ngồi yên tại chỗ thưởng trà và theo dõi nha~!"

Sebastian mỉm cười ôn nhu, xuất hiện ngồi bên cạnh Ryohei đang ôm Heita vào lòng khiến cả hai giật mình. Bên dưới là Mukuro ghế ngồi.

Anh ta cũng kiểu: Tương tự chim sẻ :)

...

!!!

Reborn không biết từ lúc nào bản thân đã bị giam cầm trong một cái lồng hình lập phương ba chiều chắc chắn.

Thực tình mà nói, quỷ súc ma vương rất tỉnh dù có bị bắt, chỉ nghiêm mặt đánh mắt nhìn chung quanh mà phân tích tình hình.

Rồi lại quay ra nhìn tên ngốc Lambo đang ngủ khò khò trong lòng một cái gái tóc đen, có đuôi tóc màu đỏ. Đeo kính gọng tròn.

Cuối cùng là phun ra một câu chửi thề:

"Một lũ phế!" :)

Reborn nhướng mày nhìn về phía của Sebastian, là kẻ lúc đó! Thân mặc bộ đồ quản gia đuôi tôm cổ xưa của Anh quốc, cuỗm lấy cô gái tóc nâu kia rồi biến mất như một cơn gió.

Hừm, thú vị lắm!

"Các người là ai?" Reborn cuối cùng cũng lên tiếng. Những thông tin hắn có được không thể nói là đủ vì hẳn đây là một tổ chức mới thành lập, có lẽ là hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn.

"Fufufu~" Rina đột nhiên bật cười.

Tốt! Đây chính là giờ phút thể hiện! Chúng ta sắp được xếp trong hàng ngũ phản diện rồi!!!

"Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết thì bọn ta cũng nhất quyết trả lời!" Rina tự hào giơ hai tay lên trời, nói to khơi màn chuỗi hài kịch.

"???" Reborn ngơ ngác.

"Để đề phòng thế giới bị hủy diệt!" Tendou tiếp lời.

"Để bảo vệ nền hoà bình cho thế giới." Ngu Ngục.

"Bọn ta... Những nhân vật phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người!" Kairin cũng vui vẻ hùa theo.

"Rina!"

"Tendou!"

"Ngu Ngục!"

"Kairin!"

"Douma!"

"Seb..."

"À, đây là Tsunayoshi nha." Rina cười cười chỉ tay vào tên ngốc đang đơ người ngồi nhìn.

"Luôn yêu đời và bên nhau mãi mãi, biệt đội Thiểu Năng tung hoành dải ngân hà..." Sebastian cầm tờ giấy vừa được đưa tới, mặt đơ đọc với cái giọng đều đều.

Sau đó, hắn ngượng ngùng che mặt :).

"Tương lai tươi sáng phía xa, đang chờ ta đó!" Tsuna vừa được điệp chữa trị, vừa cầm giấy đọc với gương mặt đéo khác gì Sebastian.

"Kya~!" Douma rên lên, kết thúc một cái giới thiệu dài dằng dặc :).

Hắn không quen lũ này!!!! Tsuna lật bàn phun tào ─=≡Σ(╯°□°)╯︵┻┻

«...» 72 cũng lẳng lặng rút lui.

"..." Reborn đờ đẫn. Lẩm nhẩm... Một đám bảo vệ nhà Vongola mà lại đi thua một lũ bị thiểu năng trí tuệ à '-')?

Thôi, Vongola đời X toang rồi =)))

/////•~•/////

End chap 18

Hế hế :)) cuối cùng cũng lên sàn :))

Cái lãnh địa đó như đã biết là ở trong bộ Jujutsu Kaisen ớ. Mà thật tình thì cái đó nó đã xuất hiện từ chap đầu tiên rồi a :)), chỉ là không mô tả rõ thôi :).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro